Buổi chiều, những vệt nắng cuối ngày rơi chênh chếch qua khung cửa sổ nhỏ, phủ lên căn bếp màu vàng ấm. Bà An đứng trước kệ bếp, tay lại run nhẹ như mỗi khi nghĩ đến chuyện của con gái. Trên bàn, những món ăn Hà thích nhất đã được bày sẵn: canh chua và cá kho tiêu. Nhưng thay vì yên tâm chờ con về, lòng bà lại như có đá đè.
Hà hôm nay đến nhà Tuấn – người đàn ông mà con bà khẳng định là tình yêu đích thực, là nơi cô tin tưởng gửi gắm đời mình. Chỉ mới quen vài tháng, nhưng Hà đã nhìn Tuấn với ánh mắt của một kẻ dám đánh đổi tất cả.
Bà An biết quá rõ cái cảm giác đó. Năm ấy, bà cũng đã từng ngây ngô đến vậy… để rồi đánh đổi tuổi trẻ cho một người đàn ông chỉ biết hứa hẹn rồi bỏ đi vào một buổi sáng lạnh buốt.
Cạch. Cửa mở.
Hà bước vào với nụ cười tươi rói.
– Mẹ ơi, con về rồi!
– Về đúng lúc quá, canh còn nóng đấy. – Bà An cố giấu bồn chồn trong giọng nói.
Hà ngồi vào bàn, tay vẫn cầm điện thoại. Mắt cô sáng lên đầy rạng rỡ.
– Mẹ à, con… con quyết định rồi. Con đồng ý lời cầu hôn của anh Tuấn.
Đôi đũa trong tay bà An khựng lại. Bà ngẩng lên, đôi mắt mở lớn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
– Sao gấp vậy con? Hai đứa mới quen biết chưa bao lâu…
– Nhưng tụi con hiểu nhau, con tin anh ấy mà mẹ. – Hà nắm tay bà – Con biết mẹ lo, nhưng Tuấn là người tốt. Anh chỉ hay bị đồn linh tinh vì là người của công chúng…
Người tốt?
Hai chữ ấy cứa vào nỗi sợ trong lòng bà. Đời đã dạy bà một điều: những kẻ gây tổn thương nhiều nhất thường là những kẻ biết tỏ ra tốt bụng nhất.
– Mẹ chỉ muốn con suy nghĩ kỹ. – Bà nói chậm rãi – Đừng để sau này hối hận.
– Con trưởng thành rồi mà. Mẹ phải tin con chứ.
Hà đặt tay lên bát cơm, nhưng tâm trí rõ ràng để ở nơi khác. Đến khi chuông điện thoại reo, cô bật dậy ngay lập tức.
– Anh Tuấn gọi, con ra ngoài nghe chút nhé!
Cửa khép lại. Bà An ngồi lặng, bữa cơm đối với bà giờ chỉ toàn vị đắng.
Đêm đó, gió thổi mạnh, hệt như những cơn sóng đang ném mình vào tim bà. Bà ngồi trước bàn thờ chồng, thắp nén nhang, khẽ thì thầm như đang mong một sự dẫn lối.
“Ông à… Tôi sợ lắm. Sợ con bé nó yêu nhầm người. Như tôi ngày xưa…”
Bà nhìn lên di ảnh người đàn ông từng được gọi là chồng. Nụ cười hiền lành ấy từng là cả bầu trời trong mắt bà. Nhưng rồi sao? Ông đã bỏ đi theo người khác, để lại hai mẹ con chới với trong những ngày không có nổi tiền ăn.
Bà lau nước mắt.
Không. Hà không thể bước vào vết xe đổ ấy.
Tuấn – một doanh nhân giàu có, chủ công ty truyền thông lớn, đẹp trai và được săn đón. Nghe thế đã đủ để bà cảnh giác.
Ngay ngày hôm sau, bà tìm tới căn biệt thự của Tuấn. Cánh cổng sắt đồ sộ, bảo vệ mặc đồng phục chỉnh tề. Mọi thứ đều cho thấy quyền lực và hào nhoáng.
Bà hít sâu một hơi rồi tiến tới.
Định giới thiệu bản thân là mẹ Hà… nhưng bà dừng lại.
– Cô cần gặp ai? – anh bảo vệ hỏi.
Ánh mắt bà bừng sáng ý tưởng.
Nhớ đến một câu nói hay vang lên trong đầu: Nếu muốn biết một người đàn ông là ai, hãy nhìn cách anh ta đối xử với người thấp kém hơn mình.
Bà nhẹ nhàng trả lời:
– Tôi… đến xin việc ạ. Giúp việc hay tạp vụ gì cũng được.
Một người phụ nữ trung niên bình thường. Không danh phận. Không mối quan hệ.
Đó là cách tốt nhất để nhìn thấu một con người.
Chiều muộn, bà được dẫn vào gặp Tuấn. Anh ta mặc áo sơ mi trắng đắt tiền, tay đút túi quần, đứng cạnh cửa sổ kính lớn nhìn ra hồ bơi.
– Cô tên gì? Có kinh nghiệm chưa? – Giọng anh ta nhanh gọn, không quan tâm nhiều.
– Dạ, tôi tên Hòa. Tôi từng làm giúp việc nhiều năm rồi ạ.
Tuấn cuối cùng cũng quay lại nhìn bà. Ánh mắt anh thoáng đánh giá, rồi nở nụ cười xã giao.
– Nhà tôi đang cần người chăm sóc bếp núc và dọn dẹp cơ bản. Lương tháng đầu tám triệu. Cô thấy được không?
Bà An gật đầu ngay.
– Được ạ. Tôi chỉ cần chỗ ở và việc làm.
– Vậy từ mai đến làm nhé. Cứ gọi tôi là anh Tuấn, và đừng quá câu nệ. Nhà này sống thoải mái.
Thoải mái?
Bà không tin vào sự thoải mái của người giàu.
Khi bà bước ra khỏi cửa, Tuấn đã quay lại nhìn vào điện thoại, phì cười với vài tin nhắn. Khuôn mặt anh bừng sáng vì một thứ vui nào đó… không phải là Hà.
Một dự cảm chẳng lành khiến lòng bà thắt lại.
Buổi tối hôm đó, khi Hà gọi về khoe Tuấn đang chuẩn bị lễ cầu hôn chính thức, giọng bà An vẫn ôn tồn như thường.
– Ừ, miễn con thấy hạnh phúc.
Nhưng ngay khi đặt điện thoại xuống, bà tự hứa:
Con gái à… Nếu con không nhìn thấy điều không ổn, mẹ sẽ nhìn giúp con.
Bà An không biết tương lai phía trước sẽ là gì. Bà chỉ biết một điều:
Dù phải chịu tổn thương, dù bị hiểu lầm…
bà cũng sẽ bảo vệ con gái tới cuối cùng.
Ngay cả khi phải trở thành “kẻ phản diện” trong mắt con.
Người mẹ giả làm giúp việc trong nhà người yêu con gái để xem con rể tương lai là người thế nào. Để rồi bà phải ngã ngửa khi chứng kiến "bộ mặt thật" của anh ta...
Người mẹ giả làm giúp việc trong nhà người yêu con gái để xem con rể tương lai là người thế nào. Để rồi bà phải ngã ngửa khi chứng kiến "bộ mặt thật" của anh ta...
Bà An – hay bà Hòa như mọi người trong căn biệt thự gọi – bắt đầu công việc ngay từ sáng sớm. Căn nhà rộng mênh mông, sàn marble bóng loáng đến mức bà có thể nhìn thấy bóng mình in dưới chân. Hồ bơi phía sau lấp lánh ánh mặt trời, còn trong phòng khách, những bức tranh hiện đại đắt tiền treo ngổn ngang như một cuộc phô trương tài sản.
Nhưng đối với bà An, sự lộng lẫy ấy chỉ như một tấm rèm mỏng che giấu những điều sắp bộc lộ.
Hà ghé thăm vào buổi chiều. Khi thấy mẹ đang lúi húi lau bàn ăn, cô sững người.
– Mẹ?! Mẹ làm gì ở đây vậy?
Bà An ngẩng lên, bình tĩnh đáp:
– Mẹ cần kiếm thêm tiền. Mẹ xin vào đây làm.
– Nhưng sao mẹ không nói với con? Việc nhà mình đâu đến mức… – Hà lo lắng, giọng pha chút xấu hổ.
– Mẹ muốn tự lo cho mình. – Bà nói, nhẹ nhưng dứt khoát – Và mẹ muốn gần con hơn nữa.
Hà vẫn chưa kịp hỏi thêm thì Tuấn từ trên cầu thang bước xuống. Anh mặc đồ thể thao, tóc còn ướt sau khi bơi.
– Hà, em đến rồi à! – Anh dang tay ôm cô, không buồn để ý đến bà.
Rồi anh quay sang bà An, nở nụ cười lịch thiệp:
– Cô Hòa cứ làm việc đi nhé.
Trong khoảnh khắc ấy, bà nhìn thấy sự khác biệt rõ rệt trong thái độ của Tuấn: một dành cho người yêu đẹp đẽ, một dành cho người phục vụ. Ánh mắt anh như chia thế giới thành hai nửa: bên có ánh đèn rực rỡ, và bên chìm trong bóng tối.
Hà cười nói díu dít về những kế hoạch đám cưới. Tuấn chiều chuộng, gật đầu với mọi thứ cô đề xuất, miễn sao anh không phải lắng nghe quá nhiều chi tiết rắc rối. Anh liên tục liếc điện thoại, thỉnh thoảng mỉm cười với những tin nhắn đến từ ai đó khác.
– Anh Tuấn dạp xỉn chưa mà anh cứ buông điện thoại? – Hà trách yêu.
Tuấn cười, nhẹ hôn lên trán cô:
– Anh bận chút chuyện công việc thôi mà.
Công việc?
Bà An biết đó không phải là công việc.
Vài ngày sau, bà bắt gặp những cuộc vui kéo dài đến gần sáng.
Tuấn đưa bạn bè về nhà: những người đàn ông mặc đồ hiệu, tay đeo đồng hồ sáng lóa. Những người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, cười nói phóng túng như chẳng biết xấu hổ là gì. Nhạc mở lớn, rượu vang đỏ tràn ly, tiếng cười xen tiếng chửi thề.
Hà khi ấy đang tăng ca ở công ty. Tuấn chẳng buồn báo cho cô.
Bà An đứng trong bếp nhìn ra, sắc mặt căng như dây đàn. Bà mang từng khay trái cây lên phòng khách theo yêu cầu. Một cô gái trẻ, môi đỏ rực, dựa sát lấy Tuấn, vòng tay qua vai anh.
– Anh Tuấn, uống với em nữa đi…
Tuấn cười khẩy:
– Em mà không chuốc anh say được thì đừng nói chuyện tiếp nhé.
Cả đám cười ầm lên.
Bà An siết chặt khay đến mức ngón tay trắng bệch.
Đôi mắt Tuấn thoáng nhìn bà, hờ hững ra hiệu đặt xuống bàn rồi quay đi ngay.
Không một lời cảm ơn.
Không một chút quan tâm đến việc người lớn tuổi đang đứng giữ thăng bằng cả khay nặng.
Trong khoảnh khắc ấy, bà hiểu rõ hơn về con người anh ta.
Cuối buổi, khi đám bạn đã ra về, bà An dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn: ly vỡ, chai bia lăn lóc, những dấu son môi loan lổ trên khăn ăn trắng. Một mùi nồng nặc của rượu và nước hoa rẻ tiền bám chặt lên da thịt bà.
Tuấn đang dựa vào ghế sofa, đầu ngửa ra phía sau, hai mắt nhắm lại.
Bà do dự vài giây rồi hỏi:
– Cậu không nên uống nhiều như vậy. Sức khỏe không đùa được đâu.
Tuấn bật cười, giọng khàn khàn:
– Cuộc đời có dài bao nhiêu đâu mà cô lo. Vui được ngày nào thì cứ vui ngày đó.
– Nhưng còn Hà…
Anh mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh:
– Chuyện của tôi và Hà không phải chuyện của cô.
Bà An cứng người. Tuấn bật dậy, chậm rãi nói tiếp:
– Cô chỉ là người làm công. Đừng can thiệp.
Mỗi chữ rơi xuống như từng giọt dao cắt vào niềm kiêu hãnh của bà.
Sáng hôm sau, Hà đến nhà Tuấn sớm để tranh thủ ăn sáng cùng anh. Nhưng trên sàn, một chiếc ly vỡ còn sót lại. Bà An vội tiến tới nhặt dọn trước khi Hà nhìn thấy.
– Sao ở đây có mùi rượu vậy mẹ? – Hà nghi ngờ nhìn quanh.
– Chắc hôm qua chủ nhà có khách… – Bà An cố giữ bình tĩnh.
– Mẹ thấy anh Tuấn có vui không? – Hà hỏi với nụ cười vô tư.
Bà im lặng.
Im lặng cũng là một cách bảo vệ con, nhưng lại đau đớn vô cùng.
Tuấn từ trên tầng bước xuống, vệ sinh cá nhân chỉnh tề, gương mặt tỉnh táo không còn dấu vết của đêm say.
– Chào buổi sáng tình yêu của anh.
Hà mỉm cười, chạy đến khoác tay anh.
Bà An đứng đó, cảm thấy trái tim mình như sắp vỡ thành từng mảnh. Hà không biết, không thấy, không tin vào những gì mẹ đang chứng kiến.
Vài ngày sau, Hà đưa một người đến thăm nhà Tuấn. Đó là Lan – bạn thân của Hà từ thời đại học.
Lan có đôi mắt quan sát sắc sảo, rất giỏi đọc cảm xúc người khác. Chỉ cần vài phút nhìn Tuấn, ánh mắt cô đã thoáng hiện sự dè chừng.
Lan kéo Hà ra ban công nhỏ sau khi Tuấn vào phòng nghe điện thoại.
– Hà này… mình nói thật nhé. Mình thấy Tuấn hơi… không giống như người đàn ông sắp cưới lắm.
– Cậu lại nghe mấy tin đồn trên mạng đúng không? – Hà tỏ ra khó chịu – Ai cũng có quá khứ, quan trọng là hiện tại anh ấy yêu mình.
Lan không đáp, chỉ nhìn Hà thật lâu.
– Tớ hy vọng cậu đúng.
Bà An nghe lén cuộc trò chuyện ấy từ nhà bếp. Thay vì nhẹ nhõm, bà lại càng day dứt: người khiến Hà đau có thể không chỉ là Tuấn… mà còn chính bà nếu một ngày phải nói ra sự thật.
Một buổi chiều, khi Hà đã về, Tuấn cùng trợ lý thân cận – một người đàn ông tên Quân – ngồi trò chuyện trong phòng khách. Bà An giả vờ lau dọn gần đó, tai nghe thấy từng lời.
– Công ty càng lúc càng khó khăn. – Quân nói – Đối tác Nhật đã rút, dự án trung tâm thương mại xem như chết hẳn.
Tuấn thở dài, nhưng thay vì lo lắng, anh lại rót thêm rượu.
– Bán căn nhà này là được. Tiền sang nhượng đủ trả nợ và làm dự án khác.
Quân nhíu mày:
– Căn nhà này Hà cũng góp tiền sửa sang mà?
Tuấn cười nhạt:
– Nhà đứng tên tôi. Hà chỉ góp chút công sức thôi. Phụ nữ mà, rung đùi là có người lo.
Rồi anh nghiêng ly, giọng kiêu ngạo:
– Hà yêu tôi. Yêu nghĩa là chấp nhận mọi thứ thuộc về tôi. Mà nếu cô ấy không chấp nhận, tôi tìm người khác yêu tôi cũng được.
Tay bà An run lên, làm chiếc ly trong tay rơi xuống, vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Hai người đàn ông quay lại nhìn.
Tuấn chau mày, lạnh tanh:
– Cô Hòa, làm việc cho cẩn thận.
Bà cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ, nước mắt rơi xuống sàn mà bà không kịp lau.
Đau đớn. Phẫn nộ. Lo sợ.
Tất cả những cảm xúc ấy đang tạo thành một cơn bão cuộn lên trong lòng bà.
Hà vẫn đang sống trong một giấc mơ…
mà bà biết chắc chắn sẽ hóa ác mộng.
Đêm đó, khi đặt lưng xuống chiếc giường nhỏ trong căn phòng dành cho người làm, bà An chăm chú nhìn trần nhà. Tiếng gió rít qua cửa sổ như lời cảnh báo vang vọng.
Con ơi… mẹ không thể để con hủy hoại cuộc đời mình như thế này.
Bà đưa tay lên trái tim đang đập dồn dập.
Một quyết định vừa trỗi dậy:
Nếu cần, mẹ sẽ là người chặn đám cưới này lại. Dù con có hận mẹ đến suốt đời.
Và bà biết, cuộc chiến ấy… mới chỉ bắt đầu.
Buổi sáng cuối tuần, Hà háo hức đến nhà Tuấn sớm để cùng anh đi thử váy cưới. Cô bước vào phòng khách với nụ cười rạng rỡ, nhưng cảnh tượng đập vào mắt khiến nụ cười ấy vụt tắt.
Một chiếc áo khoác nữ nằm vắt trên sofa. Trên bàn có hai ly rượu còn dang dở. Mùi nước hoa lạ nhẹ thoảng trong không khí.
Tim Hà đập lệch một nhịp.
– Mẹ… à… cô Hòa, ai đến nhà anh Tuấn hôm qua vậy ạ? – Hà cố giữ giọng tự nhiên khi thấy bà An đang dọn dẹp.
Bà An hơi khựng lại, nhưng vẫn đáp:
– Bạn bè cậu ấy… chắc vậy.
Hà muốn hỏi thêm, nhưng Tuấn từ trên tầng bước xuống. Anh kéo giãn người, che giấu vẻ mệt mỏi bằng nụ cười:
– Em yêu đến rồi à! Xin lỗi tối qua anh họp muộn.
Hà liếc cái áo khoác, rồi hỏi nhỏ:
– Họp… với ai vậy anh?
Tuấn thoáng sững. Ánh mắt anh liếc qua bà An, như sợ bà nói gì không nên.
– Đối tác thôi. Em đừng suy nghĩ nhiều.
Anh đặt tay lên vai Hà, hướng cô ra cửa.
– Đi thôi, hôm nay mình có nhiều việc lắm.
Hà gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn còn đọng lại sự nghi ngờ.
Trên đường tới tiệm váy cưới, Tuấn nói chuyện sôi nổi như muốn át đi không khí khó xử. Hà lắng nghe, nhưng tâm trí lại quanh quẩn hình ảnh ly rượu và chiếc áo khoác kia.
– Anh Tuấn này… – Hà do dự – Nhà mình nếu bán đi thì chúng ta sẽ ở đâu?
Tuấn nhíu mày:
– Ai nói em chuyện đó?
– À… em chỉ hỏi thôi… – Hà cười gượng.
Tuấn thở dài:
– Doanh nghiệp lúc nào cũng có rủi ro. Anh lo được. Em chỉ cần tập trung làm cô dâu xinh đẹp là đủ.
Hà im lặng, nhưng trong lòng trào lên một nỗi bất an kỳ lạ.
Chiều hôm ấy, Hà hẹn gặp Lan ở quán cà phê. Lan ngồi đó, chống cằm nhìn bạn thân, vẻ trầm ngâm.
– Cậu có chắc là cậu hạnh phúc không? – Lan hỏi thẳng.
– Tớ hạnh phúc mà. – Hà đáp ngay, nhưng mắt lại cụp xuống.
Lan đặt tay lên tay Hà.
– Mình muốn cậu hạnh phúc thật sự. Nhưng một người yêu cậu phải tôn trọng cậu. Nếu Tuấn đang che giấu điều gì…
Hà rút tay lại, nhẹ thở ra:
– Tớ tin anh ấy. Mẹ tớ… cũng không ưa anh ấy. Cả mẹ và cậu đều đang lo xa thôi.
Lan nhìn Hà đầy lo lắng.
Nhưng cô biết, Hà lúc này không muốn nghe thêm một lời nào nữa.
Tối hôm đó, Hà đến biệt thự mà không báo trước. Cô muốn dành cho Tuấn một bất ngờ.
Nhưng người bất ngờ lại là chính cô.
Trong phòng khách, Tuấn đang ngồi sát bên một cô gái trẻ – chính là cô gái tối hôm trước. Họ xem lại hình trong điện thoại, cười nói thân thiết. Cô ta khẽ chạm tay vào ngực anh mỗi khi trêu đùa.
Hà như hóa đá.
Cô chưa đủ mạnh mẽ để lao vào hỏi tội, cũng không đủ ngây thơ để nghĩ đó chỉ là bạn. Cô quay người bỏ chạy.
Bà An từ bếp nhìn ra, hốt hoảng. Bà vội cởi tạp dề, đuổi theo con gái.
Hà ngồi ở ghế công viên gần căn biệt thự, nước mắt rơi không kìm nén. Bà An ngồi cạnh, ánh mắt chứa đựng vừa thương xót vừa đau đớn.
– Mẹ đã biết rồi đúng không? – Hà nghẹn ngào.
Bà An nuốt xuống cổ họng những lời thật.
– Mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc.
– Con… con tin anh ấy… – Hà úp mặt vào hai bàn tay, vai run lên.
Bà An đặt tay lên lưng Hà, giọng trầm buồn:
– Con yêu ai cũng được… Nhưng trước hết… con phải yêu chính mình.
Hà im lặng rất lâu.
– Con sẽ hỏi thẳng anh ấy. Con muốn nghe từ miệng anh ấy.
Nói rồi cô lau nước mắt, đứng dậy trở vào nhà.
– Tuấn! – Hà gọi lớn.
Anh giật mình quay lại. Cô gái kia vội đứng lên, sửa lại váy áo.
– Hà… Em đến mà không báo trước… – Tuấn lúng túng.
– Cô ấy là ai? – Hà nhìn thẳng vào mắt anh.
Tuấn nhếch cười, lấy lại vẻ tự tin:
– Chỉ là đối tác thôi, em yêu.
Cô gái cũng chen vào:
– Đúng đó, chị hiểu lầm rồi. Bọn em chỉ…
– Tôi hỏi anh ấy. – Hà cắt ngang.
Tuấn siết nhẹ bàn tay:
– Anh thề là không có gì cả. Em đừng nghe lời ai khiến em nghi ngờ anh.
– Nhưng em chính mắt thấy mà?
– Nhìn vậy chưa chắc đã là sự thật. – Tuấn tiến lại gần – Em yêu anh đúng không? Em tin anh chứ?
Những lời nói ấy như sợi dây vô hình siết chặt trái tim Hà.
Con tim mềm yếu khiến lý trí cô mờ đi.
Hà hít một hơi thật sâu:
– Em tin anh. Nhưng em muốn anh tôn trọng em… và tôn trọng tình yêu này.
Tuấn ôm cô vào lòng, mỉm cười nhẹ đầy đắc thắng.
Ánh mắt anh liếc sang bà An đang đứng ở cửa bếp, như muốn nói:
“Cô thấy chưa? Hà thuộc về tôi.”
Bà An siết chặt hai nắm tay.
Nỗi lo lắng trong bà không hề giảm mà còn dâng lên thành một cơn sóng lớn.
Đêm muộn, Hà mệt mỏi rời đi. Bà An trở lại phòng bếp thu dọn nốt. Khi Tuấn bước vào lấy nước, bà đánh liều:
– Cậu nên đối xử tử tế với Hà.
Tuấn đặt ly nước xuống bàn cái cộp, mặt tối sầm:
– Cô đang vượt quá giới hạn rồi đấy.
– Tôi biết cậu không thật lòng. – Bà nhìn thẳng vào mắt anh – Đừng làm tổn thương con bé.
Tuấn tiến sát lại, giọng thấp nhưng rắn:
– Cô chỉ là người làm. Cô không có quyền lên tiếng.
Anh cúi xuống gần tai bà, thì thầm:
– Đến lúc nào đó, tôi chán Hà… thì chuyện đó là việc của tôi. Cô đừng mơ can thiệp.
Bà An lùi lại, như vừa bị ai tát thẳng vào mặt.
Khi Tuấn quay lưng rời đi, bà chống tay lên bồn rửa, thở dốc.
Một sự thật bà phải thừa nhận:
Nếu Hà vẫn cố chấp yêu người này, con gái bà sẽ bị nghiền nát.
Đêm ấy, Hà nằm trằn trọc trong phòng mình. Cô nhớ ánh mắt người phụ nữ kia nhìn Tuấn. Nhớ ly rượu. Nhớ lời gian dối.
Cô tự hỏi:
Liệu tình yêu có thể che lấp tất cả những sự thật đang phơi bày trước mắt?
Nhưng rồi, tin nhắn từ Tuấn đến:
“Anh yêu em. Chỉ em thôi.”
Hà bật cười trong nước mắt.
Cô lại tự trấn an mình:
Có thể mình đã quá nhạy cảm.
Có thể mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Có thể… tình yêu đủ để thay đổi anh ấy.
Nhưng sâu trong lòng, lần đầu tiên… một vết nứt đã hình thành.
Và khi vết nứt đã xuất hiện…
sẽ chỉ có thể lớn dần lên.
Người mẹ giả làm giúp việc trong nhà người yêu con gái để xem con rể tương lai là người thế nào. Để rồi bà phải ngã ngửa khi chứng kiến "bộ mặt thật" của anh ta...
Căn phòng khách chìm vào một thứ ánh sáng vàng u buồn hắt xuống từ chiếc đèn chùm. Bà An đứng đó, hai tay đan vào nhau run rẩy nhẹ. Hà đứng bên cạnh, hoang mang và gần như mất thăng bằng. Những người có mặt trong phòng – Tuấn, bà Hồng, vài người giúp việc – đều sững sờ trước sự thật vừa được phơi bày.
Tuấn siết chặt quai balo đặt cạnh chân, cố lấy lại bình tĩnh:
– Vậy… cô vào đây làm… để theo dõi tôi?
Giọng anh khàn đặc. Không còn sự tự tin, không còn vẻ chủ động thường thấy trên thương trường. Chỉ có một người đàn ông vừa nhận ra mình đã bị soi chiếu toàn bộ những mặt tối.
Bà An không đáp ngay. Bà nhìn Hà – đôi mắt con gái đầy nước, vỡ vụn. Bà hít một hơi thật sâu rồi nói, chậm rãi:
– Tôi làm điều đó… để chắc chắn con gái tôi sẽ không trao cả cuộc đời cho một người không xứng.
– Má! – Hà bật tiếng gọi, nghẹn ngào như một đứa trẻ. – Sao má không tin con? Sao má không nói với con một lời?
Bà An quay sang, ôm lấy vai Hà.
– Má tin con. Nhưng má sợ… con tin sai người.
Hà lắc đầu, nước mắt rơi lã chã:
– Má đâu có quyền làm vậy. Con trưởng thành rồi… con đủ nhận thức để yêu ai, ở bên ai…
– Và con cũng đủ đau để hiểu – bà An siết chặt bàn tay con gái – rằng yêu không phải là nhắm mắt chịu đựng mọi thứ.
Không khí đặc quánh, nặng như bão đêm chưa chịu tan.
Tuấn bước lên một bước, giọng khàn khàn:
– Cô muốn kiểm chứng điều gì? Rằng tôi là thằng đàn ông tệ bạc ư?
Anh nhìn thẳng vào mắt Hà. – Hà… em biết con người anh thế nào mà.
Hà nấc lên:
– Em đã từng nghĩ là em biết…
Tuấn giận dữ, quay sang bà An:
– Cô luôn xem tôi là người xấu phải không? Cô vào nhà tôi, theo dõi từng bước đi, từng hơi thở của tôi… Cô có biết tôi đã cố thế nào để làm Hà hạnh phúc không?
Bà An kiềm nén nỗi xúc động:
– Tôi biết anh thương con bé. Nhưng thương không thôi chưa đủ. Anh coi thường trách nhiệm. Anh sống hôm nay mà không nghĩ đến ngày mai. Và người đau nhất không phải ai khác… sẽ là Hà.
Tuấn cười nhạt, như thể mọi cố gắng của mình chưa từng được nhìn nhận:
– Cô nghĩ tôi muốn thua lỗ à? Cô nghĩ tôi muốn bán căn nhà này à? Tôi đang cố để cứu một công ty hàng chục con người đang đợi lương!
Hà mở to mắt. Đây là điều Tuấn chưa từng nói.
– Đợi… anh bán nhà… là để trả lương cho nhân viên?
Tuấn nhìn vào mắt Hà – ánh nhìn vừa tự trọng vừa vỡ vụn:
– Anh thà mất tất cả, còn hơn để họ mất việc vì anh.
Sự thật này khiến căn phòng im bặt. Chỉ còn tiếng thở dồn dập của từng người.
Hà lấy tay che miệng, trái tim đau thắt trong mớ cảm xúc hỗn độn: thương – giận – thất vọng – và cả niềm tin đang tắt dần.
– Nhưng anh chưa bao giờ nói với em…
– Em đủ áp lực rồi – Tuấn khẽ đáp – Anh không muốn em lo thêm.
Bà Hồng lên tiếng, giọng bà run run:
– Nếu con nói thật với nó ngay từ đầu… có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.
Tuấn cúi đầu, như thừa nhận điều mà chính anh cũng trốn chạy.
– Con nghĩ… rồi mọi thứ sẽ ổn. Con luôn nghĩ vậy.
Bà An nhẹ nhàng nhưng cương quyết:
– Ai cũng cần được tin tưởng. Nhưng niềm tin phải dựa trên sự minh bạch và trách nhiệm.
Tuấn hướng về Hà, đôi mắt như đứa trẻ lạc lõng:
– Hà… em đừng hủy đám cưới nhé. Anh… anh cần em ở bên lúc này.
Hà nhìn Tuấn thật lâu. Nhớ lại từng đêm chờ tin nhắn. Những lần bao biện thay anh. Những lần cô tự thuyết phục mình rằng anh rồi sẽ khác.
Một giọt nước mắt lăn xuống và cô khẽ lắc đầu.
– Em đã từng nghĩ tình yêu có thể thay đổi mọi thứ. Nhưng hôm nay… em nhận ra… tình yêu không thể che chắn cho một người khỏi chính những lựa chọn sai lầm của họ.
Tuấn nghẹn ngào:
– Em đang bỏ anh lại đúng lúc anh tệ nhất?
– Không… – Hà chùi nước mắt – Em đang bỏ lại một người không chịu nhìn vào sai lầm của mình. Nếu anh muốn thay đổi… anh phải tự làm điều đó. Không phải vì em. Không phải vì cuộc hôn nhân này. Mà vì anh.
Câu nói ấy như chiếc kéo cắt đứt sợi dây đã căng quá lâu.
🌧️ Một ngày sau
Bầu trời xám nặng, mưa phùn như muốn níu giữ những niềm đau chưa kịp khô.
Hà kéo vali ra khỏi căn nhà mình từng mơ là tổ ấm. Bà An đi bên cạnh, không nói gì. Cả hai cùng hiểu: có những nỗi đau cần được im lặng chữa lành.
Tuấn đứng ở bậc tam cấp nhìn theo. Khuôn mặt không giấu nổi thất thần.
– Hà…
Hà quay lại.
– Em không trách anh. Em chỉ… không thể tiếp tục chịu đau vì một người không biết giữ em.
Tuấn muốn chạy đến, muốn ôm lấy cô. Nhưng đôi chân anh như bị đóng băng.
– Anh xin lỗi…
– Em cũng xin lỗi – Hà mỉm cười buồn – Vì đã không buông tay sớm hơn.
Cô quay đi. Tuấn chỉ còn nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé nhưng kiên cường ấy xa dần trong cơn mưa.
Bà An mở ô che cho con. Hà nép vào vai mẹ.
– Má có giận con không?
– Má chỉ thương con – bà An siết tay con gái – Thương vì con đã yêu bằng cả trái tim mình.
Hà khẽ gật, đôi mắt ráo hoảnh như đã khóc đến giọt cuối cùng.
🌱 Vài tháng sau
Hà chuyển đến một căn hộ nhỏ hơn ở gần trung tâm, bắt đầu lại từ đầu. Cô tham gia một khóa học nâng cao chuyên môn, đi làm đều đặn, dành thời gian chăm sóc bản thân.
Một chiều tan làm, Hà nhận tin nhắn từ Tuấn:
“Anh đã dừng bán nhà. Công ty tạm thời ổn.
Anh đang cố lại…
Chỉ là… không còn em ở đó để thấy.”
Hà đọc xong, mỉm cười nhẹ – một nụ cười bình thản.
“Hãy thay đổi vì chính anh.
Không phải để ai đó ở lại.”
Tin nhắn cuối cùng của cuộc tình dài đầy sóng gió.
Cô nhìn ra ban công, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời. Cảm giác bình yên lần đầu tìm về.
Bà An bước ra sau lưng cô, đặt tay lên vai con gái:
– Con ổn chứ?
– Con ổn, má à… – Hà tựa đầu vào vai mẹ – Con đang học yêu chính mình. Và lần này… con sẽ không bỏ rơi bản thân nữa.
Bà An mỉm cười. Trên gương mặt người mẹ là sự mãn nguyện xen lẫn niềm tin.
Phía xa, thành phố lên đèn. Những ánh sáng lấp lánh như một lời nhắc: mỗi con người đều có quyền bắt đầu lại.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào.