Ngôi làng nhỏ miền trung mỗi sáng đều vang tiếng gà gáy rộn rã, và con đường đất dẫn ra đồng chỉ vừa đủ để hai chiếc xe máy tránh nhau. Dưới tán phượng ngoài sân nhà văn hoá thôn, người ta quen nhìn thấy bóng dáng bà Trang – trưởng thôn hơn hai mươi năm – đi lại với dáng vẻ cương nghị, giọng nói sắc như dao cau. Người trong thôn nể bà, cũng có phần nể sợ. Bà nghiêm, chuẩn mực và luôn lo cho thể diện gia đình.
Nhà bà Trang có một cô con gái duy nhất tên Thuỳ An. Cả thôn ai cũng khen An xinh xắn, hiền lành, học hết cao đẳng rồi về quê làm kế toán cho hợp tác xã nông nghiệp. Bà Trang thương con, luôn muốn An lấy được người môn đăng hộ đối, ít nhất cũng là anh cán bộ xã hoặc người làm ăn khá giả trong vùng. Trong lòng bà, con gái phải có tấm chồng để sau này đỡ khổ.
Thế nhưng An lại đem lòng yêu Huy – anh thợ xây mới về làm phụ hồ cho đội xây dựng trong làng mấy tháng nay. Anh cao ráo, nước da rám nắng, ánh mắt lúc nào cũng ấm áp như mặt trời cuối chiều. Nhưng quần áo thì bụi bặm, ngày nào cũng dính xi măng, tiền công chẳng đáng là bao. Anh sống cùng mấy người thợ trong căn nhà tạm cuối xóm, không họ hàng thân thích.
Bà Trang thật sự “phát hoả” ngay lần đầu nghe con gái nhắc đến anh:
– Cái gì? Con quen anh thợ phụ xây dưới cuối xóm à? – Bà gằn giọng, đôi mắt tròn lên đầy ngạc nhiên lẫn tức giận.
An bối rối lí nhí:
– Dạ… Anh ấy hiền lắm mẹ à…
– Hiền mà làm chi? Cái nghề đó ăn bữa nay lo bữa mai. Lấy nhau về ở đâu? Nuôi con kiểu gì? Mẹ làm trưởng thôn, chẳng lẽ để thiên hạ cười vô mặt? – Bà phẩy tay như muốn xua đi điều vô lý nhất trên đời.
An cúi xuống, bàn tay vô thức vò vạt áo:
– Con với anh ấy… thương nhau thật lòng mà mẹ.
Bà Trang quay đi, giọng lạnh tanh:
– Thật lòng cũng không bằng thật tiền được đâu con.
Tối đó, An nằm ôm gối khóc thấm vào bóng đèn vàng yếu ớt góc phòng. Cô biết mẹ thương mình, nhưng lời nói quá sắc khiến tim cô đau như bị cứa. Huy nhắn tin:
“Em ngủ chưa? Đừng buồn nữa. Anh hiểu mà.”
An chỉ nhìn màn hình, nước mắt rơi, không biết đáp lời thế nào.
Huy đến làng này sau khi kết thúc một dự án xây dựng lớn ở thành phố. Không ai biết trước đó anh là kiến trúc sư trưởng ở một công ty có tiếng. Nhưng cuộc sống đôi khi cần lùi lại để nhìn rõ bước đi dài phía trước. Anh muốn rời khỏi văn phòng máy lạnh, rời sơ mi cà vạt nhằm chạm vào sự vất vả thật sự của nghề – nơi mỗi viên gạch là mồ hôi, nơi từng ngôi nhà hiện lên từ giấc mơ của người lao động bình dị.
Anh chưa bao giờ kể với ai về quá khứ ấy, bởi anh biết nếu người ta nhìn mình qua lớp áo hào nhoáng kia, anh sẽ không bao giờ thấy được sự chân thành trong ánh mắt họ.
Còn An… cô khác tất cả. Ngày đầu họ gặp nhau là buổi chiều mưa rào tháng sáu. Huy đang chuyển gạch thì trượt chân. An thấy vậy liền chạy lại, chìa chiếc ô bé xíu che cho anh, miệng lo lắng:
– Anh có sao không? Trời đang mưa to mà còn làm ngoài này…
Huy nhìn cô, nụ cười hiền hiện ra giữa gương mặt ướt nước mưa:
– Anh quen rồi. Nhưng cảm ơn em nhé.
Từ giây phút đó, An bước vào cuộc đời Huy như một làn gió mát. Cô không hỏi anh có bao nhiêu tiền, nhà anh lớn hay nhỏ. Cô chỉ quan tâm anh có mệt không, đã ăn gì chưa. Đó là điều anh trân trọng nhất.
Sau lần bị mẹ phản đối, An ít nói hơn, hay trầm ngâm khi nhìn ra cánh đồng mía sau nhà. Lá mía lao xao trong gió như những ngón tay mảnh mai chạm vào bầu trời. Cô nghĩ đến Huy và những lời mẹ nói. Giữa hai người, thứ ngăn cách lớn nhất không phải khoảng cách giàu nghèo mà là định kiến.
Một buổi chiều, Huy đợi An trên con đê dẫn ra bờ sông. Anh nhìn thấy cô từ xa, dáng nhỏ bé trong tà áo sơ mi trắng. Gương mặt cô buồn lặng lẽ.
– Mẹ em nói gì cũng đúng. Em lo cho tương lai của chúng ta. – An khẽ nói, giọng run run.
Huy mím môi, đôi mắt thoáng buồn. Nhưng rồi anh mỉm cười thật nhẹ:
– Anh không trách mẹ em đâu. Mẹ nào chẳng thương con. Nhưng anh sẽ chứng minh rằng mẹ em đã lo lắng vô ích.
An ngước lên, ngạc nhiên:
– Anh định nói sự thật với mẹ sao?
Huy chậm rãi lắc đầu:
– Chưa phải lúc. Anh muốn mẹ em thương anh… vì chính con người anh bây giờ. Chứ không phải vì cái danh hay cái lợi.
An nhìn anh thật lâu. Trước mắt cô không còn là một anh thợ xây bình thường, mà là một người đàn ông vững vàng và giàu lòng tự trọng. Cô khẽ gật đầu, nước mắt khẽ rơi:
– Em tin anh.
Huy đưa tay lau giọt nước mắt trên má cô, mỉm cười xoa dịu:
– Chỉ cần em tin anh là đủ.
Gió sông thổi nhẹ, mang theo hương lúa non, và hai con người đứng đó, bên nhau giữa hoàng hôn rực đỏ.
Những ngày sau, chuyện của An và Huy lan khắp thôn. Người thì xì xào chê bai, người thương cô gái trẻ biết yêu bằng trái tim. Nhưng lời đàm tiếu vẫn len lỏi vào tai bà Trang như mũi gai làm bà khó chịu.
Một tối, bà Trang thấy An đang lén gọi điện ngoài sân. Bà bước tới, ánh mắt sắc lạnh:
– Con định chống đối mẹ đến bao giờ?
An siết chặt điện thoại:
– Con không chống đối. Con chỉ muốn được yêu người con chọn.
– Người con chọn là ai? – Bà cao giọng – Con có biết mẹ cực khổ thế nào để nuôi con ăn học không? Giờ con lại đòi lấy một người chẳng có gì trong tay!
An cố giữ bình tĩnh:
– Anh Huy tuy nghèo nhưng tử tế. Anh ấy làm việc chăm chỉ, có trách nhiệm…
– Tử tế mà không nuôi nổi con gái tôi thì cũng vô nghĩa! – Bà cắt ngang.
An nhìn mẹ thật lâu. Giọng cô nhỏ nhưng kiên định:
– Nếu mẹ không đồng ý… con vẫn sẽ cưới anh ấy.
Câu nói ấy như mồi lửa rơi vào đống rơm khô. Bà Trang sững người, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Bà không tin cô con gái luôn ngoan ngoãn của mình lại dám thốt ra điều đó.
Bà quay mặt đi, giọng run rẩy nhưng đầy kiêu hãnh:
– Nếu con bước theo thằng đó… từ giờ đừng gọi ta là mẹ nữa.
An chết lặng. Cô muốn ôm lấy mẹ, muốn giải thích rằng cô chỉ tìm một người yêu mình thật lòng. Nhưng khoảng cách giữa hai người đã bị dựng lên bởi những tổn thương quá đỗi sâu sắc.
Cánh cửa sắt khép lại, để lại An một mình giữa sân đêm. Trên cao, vầng trăng bị mây che mờ, như nỗi lòng cô bị che khuất bởi giận dữ và định kiến.
Trong đêm khuya, Huy nhận được tin nhắn của An:
“Mẹ em giận rồi… Em sợ mất mẹ…”
Huy đọc đi đọc lại dòng chữ đó. Anh biết An rất yêu mẹ. Còn mẹ cô thì quá yêu con đến nỗi sợ hãi mọi rủi ro dù nhỏ nhất.
Anh siết chặt điện thoại, rồi nhắn lại:
“Anh sẽ không để em mất bất cứ điều gì. Tin anh nhé.”
Huy đứng lên, bước ra hiên nhà. Bầu trời đêm đen nhưng trong mắt anh là ý chí sáng rõ. Anh hiểu rằng đã đến lúc phải làm điều gì đó.
Để bảo vệ tình yêu.
Và để bảo vệ gia đình mà An trân quý.
Dù con đường phía trước đầy thử thách… anh sẽ không lùi bước.
Mẹ vợ phản đối k-ịch l-iệt đám cưới vì sợ hàng xóm ch-ê cười khi con gái lấy anh thợ xây ngh-èo nhất xóm. Nào ngờ...
Từ sau cuộc cãi vã ấy, giữa mẹ con bà Trang và An như có một bức tường vô hình. Bữa cơm gia đình vốn ấm cúng giờ chỉ còn tiếng muỗng chạm nhẹ vào chén. An luôn cố gắng hỏi han mẹ, nhưng bà Trang chỉ đáp ngắn gọn, gương mặt căng cứng như đá.
Huy vẫn đến công trình đều đặn mỗi ngày. Những viên gạch anh đặt lên không chỉ xây nhà cho người khác, mà như đang xây từng bước cho tương lai của chính mình. Anh làm việc chăm chỉ hơn, nhận thêm việc phụ đêm để có chút tiền dành dụm. Khi nào rảnh, anh vẫn hẹn gặp An ở bờ sông, nơi hai người dựa vào nhau để quên đi mỏi mệt.
Một tối, Huy nhìn An với ánh mắt kiên quyết:
– Anh muốn sang gặp mẹ em. Anh phải nói chuyện đàng hoàng, để mẹ hiểu lòng anh.
An lo lắng:
– Mẹ em… khó lắm anh à…
Huy nắm tay cô:
– Không sao. Điều gì đáng làm thì anh phải làm đến nơi đến chốn.
Ánh mắt anh khiến An thấy yên lòng. Cô gật nhẹ, dù trong lòng vẫn đầy thấp thỏm.
Hôm sau, Huy chỉnh chu hơn mọi ngày. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đã được ủi phẳng, quần tây tuy cũ nhưng sạch sẽ. Trước khi sang nhà An, anh ghé tiệm tạp hóa đầu làng mua giỏ trái cây và hộp bánh – món quà nhỏ nhưng chân thành.
Khi Huy vừa bước vào ngõ, bà Trang nhìn thấy từ xa. Bà đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực như chuẩn bị đối mặt một vị khách không mời. An đứng sau mẹ, tim đập thình thịch.
Huy cúi đầu chào thật lễ phép:
– Dạ con chào bác. Hôm nay con đến xin phép được nói chuyện với bác…
Bà Trang cắt ngang, giọng lạnh như nước đá:
– Ta không có chuyện gì để nói với cậu.
Huy vẫn giữ lễ phép:
– Con chỉ mong bác hiểu con hơn. Con thương An thật lòng…
– Thương? – Bà bật cười nhạt – Thương mà không lo được cho nó cái tương lai tử tế thì thương để làm gì?
An định lên tiếng nhưng Huy ra hiệu để anh nói:
– Con tuy chưa có gì nhưng con hứa sẽ cố gắng. Con làm nghề xây dựng, có thể sau này sẽ mở được tổ đội riêng…
– Sau này? Ta chỉ nhìn vào “bây giờ”. – Bà Trang nghiêm giọng – Con gái ta không phải vật để thử vận may của cậu.
Mỗi lời của bà như một nhát dao cứa vào trái tim An. Cô cúi đầu, môi cắn chặt đến bật máu.
Huy hít sâu, giọng chậm rãi:
– Bác có thể không tin con. Nhưng xin bác đừng ngăn cản hạnh phúc của An.
Bà Trang nhìn thẳng vào mắt Huy, giọng cay nghiệt mà nghẹn lại:
– Ta không để con gái ta phải khổ như ta!
Câu nói ấy khiến cả sân im bặt. An biết mẹ từng chịu nhiều vất vả khi còn trẻ: lấy chồng nghèo, chồng bệnh sớm rồi mất, một mình nuôi con và xây dựng uy tín trong thôn. Nỗi sợ quá khứ lặp lại khiến mẹ trở nên gay gắt và phòng vệ.
An khẽ gọi:
– Mẹ…
Nhưng bà Trang quay phắt đi, nói như dội gáo nước lạnh:
– Mời cậu về cho. Ở đây không tiếp cậu.
Huy đứng lặng vài giây. Anh đặt giỏ trái cây xuống bậc thềm rồi cúi đầu:
– Con xin phép. Con sẽ quay lại khi bác muốn nhìn con bằng đôi mắt khác.
Anh đi chậm rãi, từng bước như đè nặng lên đất. An nhìn theo, muốn chạy đến nhưng không dám trái lời mẹ lúc này. Cô chỉ có thể đứng đó, bàn tay siết chặt vào nhau đến tê dại.
Giỏ trái cây vẫn nằm trên bậc, chưa kịp mở.
Từ hôm ấy, bà Trang càng kiểm soát An nhiều hơn. Bà bảo:
– Con đừng nghĩ chuyện yêu đương nữa. Mẹ sẽ tìm người tốt cho con.
An ngồi trong phòng, nhìn tấm hình chụp cùng Huy mà lòng nặng trĩu. Cô không trách mẹ, nhưng nỗi khổ tâm cứ gặm nhấm từng đêm.
Huy ít liên lạc hơn, nhưng không phải vì xa cách. Anh đang âm thầm chuẩn bị cho một quyết định lớn.
Đầu mùa thu, An bất ngờ nhận được tin nhắn:
“Chiều nay, em về nhà sớm nhé. Nhà anh sẽ sang thưa chuyện chính thức.”
An sững sờ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không biết mẹ sẽ phản ứng ra sao. Nhưng trong lòng, một tia hy vọng cháy lên.
Chiều hôm đó, mây đen ùn kéo phủ kín bầu trời. Gió quất mạnh làm những tàu lá chuối nghiêng ngả. Cả làng thì thầm rằng sắp có trận giông lớn. Bà Trang đứng trong sân, thấy mấy người đàn ông mặc áo sơ mi, dắt xe máy dựng ngay ngắn ngoài cổng. Người dẫn đầu chính là Huy.
Mặc dù trời nổi gió, anh vẫn điềm tĩnh, tay cầm hộp bánh sang trọng cùng chai rượu ngoại được gói cẩn thận. Phía sau là hai người đàn ông đĩnh đạc, gương mặt sáng sủa – đó là những người đồng nghiệp thân thiết từng làm chung dự án với Huy trên thành phố.
Huy lên tiếng trước:
– Hôm nay con đến xin phép bác cho chúng con được chính thức tìm hiểu và tiến tới hôn nhân.
Bà Trang nhìn cảnh ấy mà ngạc nhiên. Những người “phụ hồ” sao lại có phong thái như vậy? Nhưng suy đoán chỉ lướt qua, bà lập tức nhíu mày và nói thẳng:
– Ta đã nói rõ rồi. Chuyện này dừng lại đi.
Gió nổi lên từng đợt mạnh hơn, thổi tung mái tôn nhà hàng xóm kêu loảng xoảng. Không khí càng căng như dây đàn.
An bước ra cạnh Huy, đôi mắt lo lắng nhưng kiên định:
– Mẹ, con chưa bao giờ trái lời mẹ, nhưng lần này… mong mẹ hãy để con được hạnh phúc.
Bà Trang run lên, mắt đỏ hoe. Bà yêu con nên sợ con khổ; nhưng càng sợ, bà càng cứng rắn.
– Con không nhìn thấy người ta đang lợi dụng con sao? – Bà gào lên, như xua đi tất cả bất an trong lòng.
Huy cất giọng chậm rãi, từng chữ rõ ràng giữa tiếng gió rít:
– Con không có gì để lợi dụng từ An cả. Con chỉ có một trái tim và lời hứa sẽ chăm sóc cho cô ấy suốt đời.
– Lời hứa… ai cũng nói được! – Bà Trang nghẹn lại.
– Vậy con sẽ chứng minh bằng hành động. – Huy đặt tay lên ngực – Con không phải người giỏi ăn nói. Nhưng con biết mình phải làm gì để An được hạnh phúc.
Một tia sét xé toạc bầu trời, tiếng sấm nổ vang như phá tan bầu không khí đặc quánh. Mưa bất ngờ đổ xuống trắng xoá cả sân. Những người phía sau Huy vội che quà cưới dưới áo mưa.
An cũng bị ướt hết mái tóc. Cô nắm tay Huy thật chặt như muốn nói: Em ở đây, cùng anh.
Nhưng bà Trang vẫn đứng yên. Bà nhìn con gái và người thanh niên trước mặt, cảm xúc giằng xé dữ dội. Hình ảnh năm tháng tuổi trẻ nghèo khổ lướt qua khiến bà sợ hãi đến tê tái.
Rồi bà nói trong hơi thở đứt quãng:
– Ta… không đồng ý.
Một câu dập tắt mọi hy vọng.
An bật khóc nức nở. Huy khẽ cúi đầu, đôi mắt tối lại, giọt mưa và giọt buồn hoà lẫn trên gương mặt anh.
Anh nói thật khẽ, chỉ đủ để An nghe:
– Anh xin lỗi… Hôm nay chưa phải lúc.
Rồi Huy quay người, cùng những người đi theo lặng lẽ dời khỏi nhà, mặc cho mưa cuốn trôi mọi dấu vết.
An chạy theo vài bước nhưng Huy đã đi xa dưới màn mưa mịt mờ. Cô đứng giữa sân, đôi vai run lên từng hồi. Bà Trang nhìn con gái mà lòng cũng nhói đau, nhưng bà nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ:
“Rồi sau này con sẽ biết mẹ đã đúng…”
Nhưng trong sâu thẳm trái tim, bà lại nghe một câu hỏi mà chính bà không muốn trả lời:
“Hay là… mẹ sai rồi?”
Đêm đó, căn nhà yên ắng lạ thường. Bên ngoài, cơn giông đi qua để lại mùi đất ẩm và tiếng nước nhỏ tong tong ngoài mái hiên. An nằm trong phòng, nước mắt thấm ướt cả gối.
Cô nhớ lại bàn tay Huy nắm lấy tay mình trong mưa, nhớ nụ cười kiên định của anh. Và cô tin… anh sẽ trở lại.
Trong khi đó, ở căn nhà tạm nơi cuối xóm, Huy ngồi một mình trước bản thiết kế tòa nhà cao tầng anh từng vẽ – bản vẽ chứng minh anh không phải người mà bà Trang nghĩ.
Anh nhìn lên ánh đèn vàng mờ nhạt…
Và đưa ra một quyết định.
Một quyết định sẽ thay đổi tất cả.
Mẹ vợ phản đối k-ịch l-iệt đám cưới vì sợ hàng xóm ch-ê cười khi con gái lấy anh thợ xây ngh-èo nhất xóm. Nào ngờ...
Thời gian trôi nhanh hơn những gì An tưởng. Sau chiều mưa giông hôm ấy, Huy đột nhiên biến mất khỏi làng. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi, như thể anh chưa từng tồn tại ở nơi này.
An bước ra con đê mỗi chiều, nhìn dòng sông lững lờ trôi mà lòng nặng trĩu. Tình yêu ấy chưa kịp nở đã bị gió cuốn đi mất. Cô nhớ ánh mắt anh, nhớ lời hứa trong mưa. Nhưng nỗi nhớ cũng chẳng đủ để kéo anh trở về.
Bà Trang thì lại thấy nhẹ người, dù mỗi lần nhìn thấy chiếc ghế trống trong bữa cơm, nơi An hay ngồi lặng nhìn vô định, tim bà bỗng nhói lên. Bà tự an ủi rằng rồi con gái sẽ quên thôi, rồi bà sẽ tìm người xứng đáng hơn cho nó.
Nhưng trái tim con người đâu dễ sắp đặt như toán học.
Một buổi sáng đầu đông se lạnh, An nhận được một phong bì gửi tới. Trên đó ghi vỏn vẹn: “Gửi Thuỳ An”. Cô mở ra, tay run run.
Bên trong là một tấm thiệp mời…
Thiệp mời đám cưới của chính cô.
Tên chú rể: Nguyễn Quang Huy.
Ngày cưới: đúng một tháng nữa.
Địa điểm: nhà văn hoá thôn.
An sững người. Mẹ cô từ trong nhà bước ra, giật lấy tấm thiệp.
– Cái gì đây? – Bà nhíu mày đọc.
Không ai kịp hiểu điều gì đang xảy ra.
Những ngày tiếp theo, cả làng như bừng lên trước tin đám cưới. Người ta kháo nhau:
– Hình như Huy chuẩn bị mọi thứ sẵn rồi mà không nói ai biết!
– Nhìn thiệp cưới sang trọng ghê ha!
– Không biết nhà trai là ai mà in thiệp đẹp vậy?
Tin đồn lan nhanh hơn gió. Nhưng mẹ An thì vẫn không tin:
– Nó tưởng lừa được mẹ chắc?
Thế nhưng bản thân bà cũng không hiểu… tại sao thiệp lại được in đẹp và trang trọng đến vậy?
An lại không nghĩ nhiều đến hình thức. Cô chỉ để tâm một điều duy nhất:
Huy đã trở về.
Lễ cưới được định ngày tốt, chuẩn bị rầm rộ. Nhà gái dựng rạp đầy sân, bà con hàng xóm tới giúp đỡ, còn mẹ An thì nửa vui nửa lo, vừa chỉ đạo vừa thấp thỏm như người ngồi trên lửa.
Đêm trước ngày cưới, An nhìn váy cưới treo trước cửa mà lòng vừa hạnh phúc vừa run rẩy. Cô đã mơ giây phút này nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ đến trong hoàn cảnh kỳ lạ như vậy.
Cô khẽ thì thầm trước gương:
– Huy ơi… ngày mai… anh sẽ đến chứ?
Ngoài sân, trăng mười sáu sáng trong vắt như đang mỉm cười chúc phúc.
Sáng hôm ấy, làng nhỏ bỗng rộn rã như có hội lớn. Người người kéo nhau ra đường xem nhà trai đến.
Bà Trang đứng trước cổng, trong lòng ngổn ngang. Bà vẫn tin rằng Huy chỉ là một anh thợ xây nghèo. Bà đã sẵn sàng nhìn thấy vài chiếc xe máy cà tàng dừng trước cổng… rồi từ chối ngay lập tức.
Nhưng…
Âm thanh rền vang từ phía xa khiến ai nấy giật mình.
Một đoàn xe sang bóng loáng – toàn thương hiệu đắt đỏ – nối đuôi nhau tiến vào thôn, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Những người trong thôn tròn mắt:
– Trời đất ơi! Xe xịn quá!
– Nhà trai là đại gia hay sao vậy?
Bà Trang đứng sững. Đôi mắt bà mở lớn, cơ thể cứng đờ như vừa bị đông cứng theo dàn xe hoành tráng ấy.
Cánh cửa chiếc xe đầu mở ra. Huy bước xuống, trên người mặc bộ vest may đo vừa vặn, gương mặt sáng bừng tự tin, khác hoàn toàn hình ảnh người thợ phụ vất vả trước kia.
Đi phía sau anh là giám đốc công ty xây dựng Hưng Thịnh cùng vài thành viên chủ chốt – những người mà ngay cả cán bộ xã gặp cũng phải cúi đầu chào.
Giám đốc tiến đến bắt tay bà Trang, nở nụ cười lịch sự:
– Chào chị Trang. Tôi là anh Vinh, đối tác của Huy. Hôm nay chúng tôi mang sính lễ đến xin dâu cho em ấy.
Bà Trang bối rối không nói nên lời. Trái tim bà đập mạnh như muốn vỡ tung. Mọi thứ diễn ra quá nhanh… quá choáng váng.
Huy bước tới, nhìn bà với ánh mắt bình thản nhưng đầy chân thành:
– Con xin lỗi vì trước đây đã không nói sự thật với bác. Con vốn là kiến trúc sư trưởng của công ty Hưng Thịnh. Con về quê làm phụ hồ là để hiểu người lao động hơn, cũng là để thử xem… ai sẽ thật lòng với con.
Bà Trang vẫn chưa kịp thốt lời nào thì đoàn người phía sau đã lần lượt bày sính lễ ra trước sân: vàng cưới, trang sức, sính lễ đầy đặn đẹp mắt khiến bà con ai cũng trầm trồ.
Huy tiếp lời, giọng càng ấm áp:
– Nhưng thật ra, những thứ này chẳng là gì so với An. Con yêu cô ấy vì cô ấy không coi thường con khi con nghèo khó. Con muốn cưới người hiểu và trân trọng con người thật của con.
An từ trong phòng bước ra, mặc chiếc áo dài trắng tinh khôi. Mẹ cô nhìn con, nhìn Huy, rồi nhìn mọi người đang chờ đợi.
Đúng lúc ấy, bà nghe rõ mồn một lời thì thầm trong tim:
“Mình đã sai rồi…”
Sai khi đánh giá con người qua bề ngoài.
Sai khi để nỗi sợ hãi quá khứ che mờ hạnh phúc của con gái.
Bà bước đến trước mặt Huy, đôi mắt ngấn nước:
– Mẹ… xin lỗi con.
An òa khóc, ôm lấy mẹ. Cả hai mẹ con vừa khóc vừa cười, những hiểu lầm và tổn thương dường như tan biến theo làn gió mát đầu ngày.
Bà Trang quay sang Huy, giọng nghẹn nhưng đầy tình cảm:
– Bác không cần sính lễ gì nhiều… chỉ cần con chăm sóc An, đừng để nó khóc nữa.
Huy gật đầu mạnh mẽ:
– Con hứa! Hứa suốt đời này!
Những tiếng vỗ tay vang lên rộn rã khắp sân. Bà con trong thôn mừng lây như chứng kiến điều kỳ diệu.
Lễ cưới diễn ra tưng bừng, tràn ngập tiếng cười. An và Huy tay trong tay, mắt trao mắt ngập yêu thương. Mẹ cô đứng phía sau nhìn mà chẳng giấu được niềm hạnh phúc dâng tràn.
Giữa tiệc cưới, Huy nâng micro, nói lớn:
– Con muốn cảm ơn bác Trang vì đã sinh ra An – người con gái mạnh mẽ và sống tình nghĩa. Và con cũng cảm ơn vì bác đã lo lắng cho An nhiều đến vậy. Điều đó khiến con càng trân trọng cô ấy hơn.
Cả hội trường lặng đi vài giây trước khi tiếng vỗ tay lại vang lên không dứt.
Bà Trang đứng lên, nở nụ cười hiền hậu lần đầu tiên trước đám đông sau nhiều năm làm trưởng thôn nghiêm khắc:
– Hôm nay, tôi học được một điều: Đừng vội nhìn vẻ ngoài mà đánh giá con người. Sự chân thành mới là điều quý giá nhất.
Người trong thôn nghe vậy ai cũng gật gù. Có lẽ từ đây, bà trưởng thôn nghiêm nghị sẽ trở thành người mẹ vợ đầy yêu thương trong mắt mọi người.
Chiều xuống, trời hửng nắng vàng nhẹ nhàng. An và Huy bước ra bờ sông – nơi câu chuyện của họ bắt đầu. Sóng nước lăn tăn, gió thoảng mang hương lúa mới.
An tựa đầu vào vai Huy, giọng xúc động:
– Em vẫn còn tưởng đây là mơ…
Huy nhéo nhẹ mũi cô:
– Nếu là mơ thì anh đã không để em chờ lâu thế đâu.
An cười, đôi mắt lấp lánh:
– Anh có giận em không… vì em từng nghi ngờ?
– Anh chỉ thương em thôi. – Huy đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô – Nhờ vậy anh mới biết… chúng ta cần nhau nhiều đến thế nào.
Xa xa, bà Trang đứng nhìn hai người trẻ. Bà đặt tay lên ngực mình, thấy mỗi nhịp đập đều chan chứa niềm vui.
Bà khẽ thì thầm:
– Con gái à, từ nay hãy sống bằng trái tim. Mẹ sẽ không níu giữ con bằng nỗi sợ của mẹ nữa.
Ánh chiều phủ lên khuôn mặt bà một màu ấm áp hơn bao giờ hết.
Tình yêu ấy đã vượt qua khó khăn, vượt qua định kiến, vượt qua giông tố.
Và cuối cùng, họ nắm tay nhau bước vào tương lai – một tương lai được xây bằng niềm tin, sự tử tế và lòng chân thành.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào.