Ngọc Linh sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ ven ngoại thành. Mang trong mình khát khao đổi đời, cô quyết tâm học hành chăm chỉ và rời quê lên Sài Gòn lập nghiệp. Hiện tại, cô làm nhân viên marketing cho một công ty truyền thông tầm trung. Công việc tuy không quá danh giá, nhưng giúp cô đủ sống, đủ gửi chút tiền về phụ giúp ba mẹ.
Những ngày gần đây, bầu không khí trong công ty trở nên nặng nề. Sản phẩm chủ lực của doanh nghiệp liên tục thua lỗ. Sếp Trường – giám đốc điều hành – từ một người lịch thiệp, bỗng trở nên nóng nảy, dễ cáu gắt. Các cuộc họp thường kết thúc bằng tiếng thở dài và ánh mắt thất vọng lẫn lo âu.
Một buổi sáng thứ Hai, khi mọi người đang làm việc, ông Trường đột ngột gọi toàn bộ nhân viên tập trung tại phòng họp. Không khí im lặng khác thường khiến ai cũng cảm thấy bất an. Ông nhìn mọi người một lượt, rồi trầm giọng:
– Tình hình công ty đang rất khó khăn. Nếu trong hai tháng tới không có sự cải thiện, chúng ta buộc phải cắt giảm nhân sự.
Câu nói đó như nhát dao cứa mạnh vào lòng mỗi người. Ngọc Linh nhìn sang Mai – đồng nghiệp thân thiết – thấy cô ấy khẽ nuốt nước bọt, tay run run đóng cuốn sổ. Cả phòng ngột ngạt, chẳng ai dám hỏi thêm.
Trong lúc mọi người rời khỏi phòng họp, trưởng phòng của Linh – chị Hảo – bước đến gần:
– Dạo này đi làm phải cố gắng gấp đôi đó em. Sếp đang xem xét lại từng vị trí một.
Ngọc Linh gật đầu hiểu chuyện. Cô biết mình chưa phải nhân viên xuất sắc nhất. Cô không khéo nịnh bợ, cũng chẳng thuộc kiểu người gây ấn tượng mạnh. Cô chỉ biết cắm đầu làm, hy vọng kết quả có thể chứng minh năng lực. Nhưng trong thời điểm nguy nan này… liệu có đủ?
Buổi chiều hôm đó, khi đang báo cáo tiến độ dự án, Linh bị sếp Trường mắng thẳng giữa phòng họp vì ý tưởng chưa đủ mới mẻ. Cô lí nhí xin lỗi, cố giữ bình tĩnh, nhưng bên trong, lòng cô đau như bị ai bóp nghẹt.
Tan ca, cô bước ra khỏi công ty với đôi chân mệt mỏi. Trời đổ mưa lất phất, từng giọt nước rơi xuống mái tóc làm cô khẽ rùng mình. Cô không muốn về phòng trọ ngay. Không khí ở đó sẽ càng khiến buồn bã thêm.
Đi ngang một con hẻm, ánh mắt cô dừng lại ở một bà lão bán vé số ngồi co ro dưới mái hiên. Tấm áo mưa mỏng rách gần một nửa, bàn tay gầy guộc đang run run vì lạnh.
Ngọc Linh tiến lại gần:
– Bà ơi, tối rồi sao bà chưa về?
Bà lão ngước lên, ánh mắt đỏ hoe:
– Bà còn nhiều vé quá. Mà bán không hết thì không có tiền cơm cháu ạ…
Giọng nói khàn đặc vì mưa gió và tuổi tác. Nghe xong, ngực Linh như nghẹn lại. Trong túi cô còn đúng một triệu – tiền ăn cả tuần tới. Nhưng nhìn ánh mắt bà lão, cô không đành lòng ngoảnh mặt.
– Cháu mua hết giúp bà nhé.
Bà lão sững người, rồi vội lau nước mưa trên mặt như lau nước mắt:
– Trời ơi… cháu thật tốt. Cảm ơn cháu… cảm ơn nhiều lắm…
Nhận xấp vé số từ tay bà, Linh mỉm cười nhẹ:
– Bà về nghỉ sớm cho khỏe ạ.
Bà nắm tay Linh, run run nói:
– Người như cháu… sau này sẽ gặp nhiều may mắn và hạnh phúc.
Câu nói ấy khiến lòng Linh ấm lên trong buổi chiều tăm tối. Cô nhìn theo bóng bà lão lẫn vào dòng người. Đơn giản chỉ là giúp một người khó khăn. Cô không nghĩ gì xa xôi hơn thế.
Nhưng cuộc sống đâu dễ dàng chỉ vì một hành động tốt.
Ba ngày sau, bảng thông báo chính thức được dán trước phòng nhân sự. Danh sách cắt giảm đã có tên. Ngọc Linh đọc từ trên xuống, mắt chợt dừng lại ở dòng ký tự quen thuộc:
Nguyễn Ngọc Linh – Nhân viên Marketing
Mọi âm thanh như biến mất. Tim cô đập loạn xạ. Chân tay lạnh ngắt. Mai chạy đến, lo lắng:
– Linh… có nhầm không vậy?
Nhưng cái tên ấy vẫn đứng sừng sững giữa trang giấy trắng.
Cô bị sa thải.
Sếp Trường bước ra từ phòng làm việc, đôi mắt lạnh tanh:
– Tôi xin lỗi, nhưng công ty cần thay đổi. Chúc cô gặp nhiều điều tốt đẹp hơn trong tương lai.
Nói là “chúc” nhưng giọng ông lại đầy dứt khoát và xa cách, như thể cô chỉ là một món đồ vừa hết hạn dùng.
Mọi người nhìn Linh với ánh mắt thương hại. Mai ôm lấy Linh, còn cô chỉ khẽ lắc đầu rồi cố gắng giữ thẳng lưng bước đi. Nếu bật khóc lúc này, cô sẽ cảm thấy mình thất bại thật sự.
Cô thu dọn vài món đồ cá nhân. Cánh cửa công ty khép lại phía sau, khép luôn cả những cố gắng suốt ba năm qua.
Bầu trời dù có nắng cũng chẳng xua nổi nỗi lạnh trong lòng.
Tối hôm đó, trong căn phòng trọ nhỏ, ánh đèn vàng leo lét khiến không gian càng thêm ảm đạm. Ngọc Linh ngồi thẫn thờ bên mép giường. Cô lấy xấp vé số ra. Mấy ngày nay cô quên bẵng sự tồn tại của chúng.
“Biết đâu… có chút may mắn?” – cô tự cười nhạt. Nhưng cuối cùng vẫn mở điện thoại, dò từng tấm.
Một tấm… trật.
Hai tấm… trật.
Ba tấm… trật nốt.
Linh siết chặt tay, cổ họng nghẹn đắng. Cô không dám nghĩ thêm. Nhưng khi đến tờ gần cuối, mắt cô bỗng mở to:
Một dãy số trùng khớp… hoàn toàn với giải thưởng đặc biệt.
Bàn tay cô run lẩy bẩy. Hơi thở dồn dập. Cô soi lại lần nữa, rồi thêm lần nữa.
Không sai.
Tờ vé số trúng… GIẢI ĐẶC BIỆT… trị giá hàng chục tỷ đồng.
Toàn thân Linh như tê liệt. Cô ngã phịch xuống giường, nhịp tim như muốn vỡ tung. Cô bật khóc – không còn vì tuyệt vọng… mà vì thứ cảm giác khó tin nhất đời.
Nhưng đúng lúc ấy – cốc! cốc!
Có tiếng đập cửa mạnh.
Giọng một người đàn ông ngoài phòng vang lên, đầy giận dữ:
– Cô Linh! Cô còn nợ tiền phòng tháng này chưa trả đó! Mở cửa ra nói chuyện!
Ánh mắt Linh dán chặt vào cánh cửa, ôm chặt tờ vé số trong tay, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Ngay giây khắc tưởng như được cứu vãn số phận…
Sóng gió lại ập đến.
Mất việc bất ngờ sau khi giúp bà lão bán vé số. Nhưng chính bước ngoặt này lại đưa cô gái đến tài sản triệu đô!
Tiếng gõ cửa vẫn vang dồn dập khiến Ngọc Linh sợ hãi ôm chặt tờ vé số vào ngực như ôm lấy cả cơ hội cuối cùng của cuộc đời. Chủ trọ – chú Tư Lằn – từ trước đến nay vốn khó tính, mỗi lần nói chuyện đều nghiêm nghị và thiếu kiên nhẫn. Linh cố giữ bình tĩnh:
– Dạ… chú Tư, ngày mai con sẽ gửi tiền ạ. Con… mới vừa bị mất việc. Mong chú cho con thêm ít thời gian…
Bên ngoài im lặng vài giây, rồi giọng người đàn ông dịu xuống chút ít:
– Thôi được… mai đưa chú là được. Nhưng phải đúng hẹn đó nghe!
Bước chân chú Tư xa dần. Linh thở phào, đầu óc vẫn quay cuồng giữa mớ cảm xúc hỗn độn. Cô nhìn tờ vé số mà tay run bần bật, không biết nên khóc hay cười.
Suốt đêm, Linh gần như không ngủ. Chỉ sợ đó là giấc mơ, hoặc sợ tờ vé sẽ bị mất, bị hư hỏng. Cô đặt nó dưới gối, rồi lại lo… lỡ ngủ quên làm rách? Cuối cùng, cô lấy chiếc hộp nhựa mà trước đây từng đựng trang sức rẻ tiền, cẩn thận bỏ tờ vé số vào trong rồi giấu kỹ trong ba lô.
Sáng hôm sau, Linh thay một bộ váy chỉn chu, trang điểm nhẹ để trông tự tin hơn. Cô bắt xe buýt đến đại lý lĩnh thưởng lớn nhất thành phố. Suốt cả quãng đường, cô chỉ biết siết chặt quai ba lô, trái tim đập thình thịch.
Đại lý đông đúc người ra vào. Những tấm banner rực rỡ ghi rõ thông tin về giải thưởng. Linh hít một hơi sâu, tiến đến quầy:
– Dạ… em đến nhận giải trúng số đặc biệt.
Nhân viên kiểm tra dãy số, đối chiếu mã vé, rồi gật đầu với một nụ cười đầy chúc mừng:
– Chúc mừng chị! Vé hoàn toàn hợp lệ. Chị chuẩn bị giấy tờ nhé, chúng tôi sẽ hướng dẫn thủ tục nhận thưởng.
Đôi chân Linh như muốn khụy xuống. Tai cô ù đi. Mọi tiếng nói cười xung quanh như biến mất. Chỉ còn cảm giác lâng lâng như đang bay giữa bầu trời.
Sau hơn một tiếng làm thủ tục, số tiền trúng thưởng hơn 20 tỷ đồng được chuyển vào tài khoản ngân hàng của cô. Nhìn những con số dài ngoằng chưa từng thấy trong đời, nước mắt cô khẽ trào ra.
Cô đã không còn là cô gái lo tiền từng bữa nữa.
Buổi trưa hôm đó, Linh mời Mai – cô bạn thân nhất công ty cũ – đến quán cà phê để chia sẻ niềm vui.
Mai vừa nghe xong đã hét lên sung sướng đến mức mấy người xung quanh quay lại nhìn:
– Trời ơi Linh! Cậu là người may mắn nhất thế giới luôn đó!
Mai ôm chầm lấy Linh, cười đến chảy cả nước mắt. Nhưng rồi cô chợt trầm giọng:
– Sếp Trường biết chuyện chưa?
Linh nhún vai:
– Mình không muốn nhắc đến công ty cũ nữa.
– Nhưng cậu biết không… – Mai hạ giọng – Hôm trước, sau khi cậu bị cho nghỉ, người mới được tuyển vào thay đúng vị trí cậu… lại là cháu của ông Trường.
Linh thoáng sững người.
Hóa ra mọi nỗ lực của cô… chỉ là cuộc chơi của người khác?
Mai nắm tay Linh:
– Giờ cậu đã có tương lai tốt hơn rồi. Đừng để những chuyện đó ám ảnh nữa.
Linh gật đầu. Từ tận đáy lòng, cô biết Mai nói đúng.
Đã đến lúc cô chọn con đường mới.
Chiều hôm ấy, Linh đến ngân hàng mở tài khoản đầu tư và thuê dịch vụ tư vấn tài chính. Nhìn khoản tiền lớn trong sổ, cô vừa hạnh phúc vừa lo sợ. Cô sợ sai lầm. Sợ bị lừa gạt. Sợ mọi thứ tan biến chỉ trong phút chốc.
Nhân viên ngân hàng tư vấn:
– Với số tiền này, chị có thể gửi tiết kiệm cố định, đầu tư trái phiếu an toàn hoặc mua bất động sản. Chúng tôi sẽ hỗ trợ tối đa để chị luôn an toàn và hợp pháp.
Linh cảm ơn và ra về. Cô quyết định trước tiên là trả hết nợ và chuyển đến một nơi tốt hơn để sống thoải mái tinh thần.
Tối đó, Linh bước ra từ căn phòng trọ tồi tàn, gửi lại chú Tư số tiền phòng còn thiếu và tặng thêm ít tiền hỗ trợ. Chú Tư trố mắt:
– Con… trúng số thiệt hả?
– Dạ… một phần may mắn thôi chú.
Chú Tư nở nụ cười hiếm hoi:
– Chú mừng cho con nghen.
Linh cúi đầu cảm ơn rồi kéo vali rời đi. Gió đêm mát lành như chúc phúc cho cô.
Ngày tiếp theo, Linh phụng phịu mãi mà vẫn chưa tìm được căn hộ thích hợp, đành nghỉ chân ở một quán nhỏ. Bất ngờ, có một tiếng nói vang lên phía sau:
– Có phải… Ngọc Linh không?
Cô quay lại. Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện. Là Hoàng – bạn đại học, người từng giúp cô nhiều lần trong những dự án nhóm. Khi ấy, Hoàng luôn vui vẻ, tốt bụng, và có phần… thích cô.
Hoàng mỉm cười ấm áp:
– Lâu rồi không gặp. Trông cậu thay đổi nhiều quá.
Linh ngại ngùng đáp:
– À… mình chỉ vừa rời công ty cũ và muốn tìm hướng đi mới.
Hoàng nghe vậy thì cười:
– Trùng hợp quá, hiện mình đang điều hành một công ty truyền thông nhỏ. Nếu cậu chưa có kế hoạch cụ thể, có thể đến chỗ mình làm thử xem. Chúng ta từng làm việc ăn ý mà.
Lời đề nghị đó… như một cánh cửa sáng mở ra ngay trước mắt.
Linh phân vân một giây rồi mỉm cười:
– Mình sẽ suy nghĩ. Cảm ơn Hoàng nhé.
Ánh mắt Hoàng nhìn cô – ấm áp như ánh nắng giữa mùa mưa.
Buổi tối, về khách sạn, Linh nằm dài trên chiếc giường êm ái. Cô bật tivi nhưng tâm trí thả trôi với sự thay đổi bất ngờ của cuộc đời mình.
Từ một nhân viên bình thường bị sa thải… chỉ trong vài giờ đã trở thành người sở hữu khối tài sản lớn.
Nhưng trong lòng, cô vẫn canh cánh một điều… hình ảnh bà lão bán vé số trong cơn mưa chiều hôm ấy.
Không có bà, liệu cô có ngày hôm nay?
Một suy nghĩ lóe lên:
Phải tìm lại bà ấy!
Cô muốn giúp bà nhiều hơn. Muốn đáp lại lòng tử tế mà bà đã gieo cho cô.
Khi đang miên man suy nghĩ, điện thoại rung lên. Số lạ gọi đến.
– Alo, Ngọc Linh phải không? Tôi là Trường – Giám đốc công ty cũ của cô đây. Chúng tôi xem xét lại rồi, muốn mời cô quay lại làm việc… và thậm chí đề bạt lên vị trí cao hơn.
Linh lặng người.
Giọng ông ta lúc này ngọt như mật. Hoàn toàn khác với sự lạnh lùng khi sa thải cô.
Ông Trường nói tiếp:
– Tôi nghe nói… cô vừa gặp nhiều thuận lợi về tài chính. Thật mừng cho cô. Chúng ta có thể gặp nhau trao đổi kỹ hơn chứ?
Chỉ một thoáng thôi, nhưng Linh nhận ra đầy ẩn ý phía sau.
Vì cô có tiền, người ta bỗng dành cho cô sự “tôn trọng”.
Linh nheo mắt, giọng bình thản:
– Dạ, tôi sẽ suy nghĩ ạ.
Tắt máy, Linh nhìn ra cửa sổ. Thành phố đêm rộng lớn quá… Và con người, lúc khó khăn mới thấy rõ ai chân thành, ai lợi dụng.
Cô thì thầm:
– Em không còn là cô gái ngày nào nữa, sếp ạ.
Nhưng cánh cửa mới mở ra chưa bao lâu… thì rắc rối cũng bắt đầu kéo đến.
Một tin nhắn ẩn danh xuất hiện trong điện thoại:
“Muốn giữ được tiền… thì biết điều đi. Chúng tôi luôn dõi theo.”
Linh lạnh sống lưng.
Ai đang theo dõi cô?
Tại sao họ biết chuyện?
Điều gì đang chờ phía trước?
Cơn sóng ngầm đầu tiên đã nổi lên.
Cuộc đời giàu sang tưởng như mơ… lại ẩn chứa nhiều hiểm nguy hơn cô từng nghĩ.
Mất việc bất ngờ sau khi giúp bà lão bán vé số. Nhưng chính bước ngoặt này lại đưa cô gái đến tài sản triệu đô!
Tin nhắn ẩn danh khiến Ngọc Linh lo sợ suốt cả đêm. Cô kiểm tra lại cửa phòng, khóa kỹ từng chút một. Dù đang ở khách sạn, cô vẫn cảm giác bất an len lỏi như bóng tối khó xua.
Sáng hôm sau, cô đến công an trình báo. Họ ghi nhận và khuyên cô nên cảnh giác, tránh tiết lộ thông tin cá nhân hay tài chính cho người lạ.
Nhận được sự hỗ trợ kịp thời, Linh yên tâm phần nào. Nhưng cô hiểu: Từ nay, bản thân không thể sống ngây thơ nữa.
Cô dành mấy ngày tiếp theo để tìm lại bà lão bán vé số. Hóa ra, bà tên là Liễu. Người dân quanh khu chợ kể, bà sống một mình trong căn nhà nhỏ tuềnh toàng ở cuối hẻm. Bà có một người con trai nhưng đã đi xa, rất ít liên lạc và chẳng phụ giúp mẹ.
Linh tìm đến căn nhà ấy. Bà Liễu đang ngồi trước cửa, tay vá lại chiếc áo cũ. Nhìn thấy Linh, bà tròn mắt:
– Ôi trời… là cháu!
Linh chạy lại nắm lấy tay bà, cảm xúc nghẹn ngào:
– Nhờ số vé bà bán cho cháu… cháu đã gặp vận may rất lớn. Hôm nay, cháu đến để nói lời cảm ơn và muốn giúp bà phần nào trong cuộc sống.
Bà Liễu cười hiền:
– Ơn nghĩa gì đâu cháu. Ai cũng có lúc cần giúp đỡ. Bà chỉ nói câu từ tấm lòng thôi.
Nhưng Linh kiên quyết:
– Hạnh phúc của cháu bắt đầu từ lòng tốt của bà. Cháu nhất định muốn chia sẻ cùng bà.
Bà Liễu rưng rưng nước mắt. Bà nắm tay Linh thật chặt:
– Cháu đúng là người có phúc.
Linh giúp bà sửa lại căn nhà: sơn mới tường, thay mái dột, mua đồ dùng thiết yếu. Hàng xóm nhìn vào ai cũng trầm trồ cảm phục.
Tối hôm đó, bà Liễu nấu bữa cơm giản dị. Hai bà cháu ngồi ăn bên nhau, ấm áp như người thân lâu ngày gặp lại.
Linh cảm nhận rõ một điều:
Giàu không phải khoe mẽ.
Giàu là được sẻ chia.
Một tuần sau, Linh đồng ý đến làm việc tại công ty của Hoàng, nhưng cô không tiết lộ về số tiền trúng số. Cô muốn được nhìn nhận bằng năng lực, không phải tài sản.
Hoàng rất vui khi Linh nhận lời:
– Cậu đến là công ty có thêm sức sống rồi đó!
Linh đỏ mặt:
– Đừng nói quá vậy chứ…
– Đi ăn mừng nhé? – Hoàng cười rạng rỡ.
Những ngày làm việc mới trôi qua thoải mái hơn nhiều so với nơi cũ. Hoàng luôn tạo môi trường sáng tạo và trân trọng nhân viên. Thỉnh thoảng, ánh mắt anh nhìn Linh trìu mến khiến tim cô nhẹ nhàng rung động.
Khác với những người tìm đến cô vì tiền, Hoàng thật lòng như xưa.
Trong một cuộc họp, Hoàng đề xuất dự án truyền thông cộng đồng hỗ trợ người già neo đơn. Nghe xong, Linh lập tức nghĩ đến bà Liễu. Cô hăng hái đưa ra nhiều ý tưởng và được mọi người ủng hộ.
Sếp Trường bất ngờ xuất hiện tại công ty Hoàng vào chiều hôm đó, tìm gặp Linh. Ông ta mỉm cười xã giao:
– Linh à, tôi đến để mời cô trở lại làm việc một lần nữa. Công ty đang có dự án lớn, rất cần người như cô.
Hoàng đứng cạnh Linh, giọng khá cứng rắn:
– Cô ấy là nhân viên của tôi. Tại đây, cô ấy được tôn trọng đúng nghĩa.
Linh nhìn sếp Trường – người từng hạ thấp và chèn ép cô không thương tiếc – rồi bình thản nói:
– Cảm ơn anh. Nhưng tôi đã tìm được nơi mình thuộc về.
Sắc mặt ông Trường tối sầm lại. Ông ta quay lưng, không giấu nổi sự tức tối.
Linh cảm thấy nhẹ lòng. Cô đã tự mình bước qua nỗi sợ ngày cũ.
Chương trình cộng đồng được triển khai thành công. Nhiều cô chú khó khăn được hỗ trợ, trong đó có cả bà Liễu. Mỗi khi nhìn bà mỉm cười hạnh phúc, Linh càng tin quyết định của mình là đúng.
Một buổi chiều, Hoàng bất ngờ đưa Linh đến bờ sông ven thành phố. Hoàng nói:
– Linh này… Mình biết cậu đã trải qua nhiều chuyện. Nhưng điều làm mình quý cậu… không phải vì hôm nay cậu may mắn giàu có, mà vì cậu luôn giữ trong mình lòng tốt.
Linh quay sang, ngạc nhiên:
– Cậu biết chuyện đó rồi?
Hoàng gật:
– Sài Gòn lớn thật, nhưng tin hay vẫn lan nhanh. Chỉ là… mình chọn im lặng vì mình muốn ở bên cạnh cậu như thuở ban đầu.
Linh ấm lòng, khẽ mỉm cười. Hoàng nói tiếp:
– Nếu được… cậu có thể cho mình cơ hội được cùng xây dựng tương lai với cậu không?
Linh cúi mặt. Trái tim cô đập rộn ràng. Giọt nước mắt hạnh phúc khẽ rơi.
– Mình… cũng muốn như vậy.
Hoàng siết tay Linh, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
– Nhờ có cậu, mình hiểu rằng lòng tử tế chính là kho báu quý giá nhất mà mỗi con người có thể sở hữu.
Gió chiều lướt qua, mặt nước lấp lánh ánh hoàng hôn. Linh ngả đầu vào vai Hoàng, cảm nhận sự bình yên hiếm có.
Câu chuyện của Ngọc Linh lan truyền trong cộng đồng như một thông điệp đẹp đẽ:
Lòng tốt luôn quay lại – theo cách bất ngờ nhất.
Hạnh phúc không nằm ở việc sở hữu bao nhiêu…
mà ở việc ta đã cho đi những gì.
Ngọc Linh đã từng mất hết, từng bị xem thường. Nhưng cô vẫn chọn tử tế với cuộc đời.
Và chính điều ấy… đã tạo nên bước ngoặt thay đổi cả tương lai.