Trời đã khuya. Con đường dẫn vào khu dân cư nhỏ hẹp đến mức mỗi khi hai xe máy tránh nhau đều phải giảm tốc, nhường nhịn. Những ngọn đèn đường vàng vọt rọi xuống mặt đường ướt loang lổ sau trận mưa buổi chiều. Từng giọt nước vẫn rơi từ mái hiên xuống nền bê tông, lộp bộp như đồng hồ gõ nhịp thời gian nặng nề.
Vương Lệ dựng chiếc xe máy cũ ở sân, tay run nhẹ vì mệt mỏi. Cô thở dài một hơi, chỉnh lại quai túi, rồi bước vào nhà. Mùi canh cá còn vương lại từ bữa tối, đã nguội ngắt. Căn phòng khách im lìm đến lạ, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ khe cửa phòng của bố chồng.
Cô khựng lại.
“Bố còn chưa ngủ sao?” — ý nghĩ ấy khiến cô hơi bất an.
Bố chồng cô là người rất nguyên tắc. Cả đời sống trong khuôn khổ kỷ luật, từng làm cán bộ nhà nước, nghỉ hưu nhiều năm nhưng vẫn giữ thói quen đi ngủ sớm, dậy sớm. Đã hơn 11 giờ đêm, đèn phòng ông vẫn sáng, điều đó thật bất thường.
Bước chân Vương Lệ nhẹ như sợ làm phiền ai. Cô tiến gần cánh cửa khép hờ. Trong phòng, bóng dáng gầy gầy của ông đang ngồi lom khom bên chiếc bàn cũ. Màu ánh sáng trắng từ màn hình máy tính khiến những nếp nhăn trên khuôn mặt ông hiện lên rõ rệt. Cô nghe rõ tiếng bút sột soạt trên giấy.
Cô khẽ gõ cửa.
“Bố… con mới về.”
Ông hơi giật mình, quay lại rồi gỡ kính xuống. Trên ánh mắt ông thoáng hiện nét lúng túng như một đứa trẻ vừa bị bắt gặp đang làm điều gì đó bí mật. Nhưng ngay sau đó, ông mỉm cười hiền.
“Con về muộn thế? Ăn gì chưa?”
“Dạ… hôm nay con hơi bận, khách đặt hàng trễ…”
Câu nói dở dang khi mắt cô lướt qua đống giấy tờ trước mặt ông: Những bảng ghi chú được chi chít chữ, các từ khóa liên quan tới việc bán hàng online, quy trình chốt đơn, hình ảnh hướng dẫn sử dụng các app thương mại điện tử…
Cô ngạc nhiên.
“Bố đang làm gì vậy ạ?”
Ông khẽ xoa tay lên tờ giấy như sợ nó bị lấy đi: “Bố đang tìm hiểu về công việc của hai đứa.”
“Trời, bố… cái này khó lắm, bố đọc làm gì?” Giọng cô nghẹn lại.
Ông chậm rãi tựa lưng vào ghế:
“Bố thấy dạo này hai đứa căng thẳng quá. Làm ăn khó khăn không phải lỗi ai cả. Bố già rồi, chẳng giúp được nhiều, nhưng bố muốn hiểu công việc của các con, xem có cách nào hỗ trợ thì bố hỗ trợ… Không lẽ bố ngồi nhìn hai đứa vật lộn rồi hụt hơi sao?”
Nhiều ngày qua, Vương Lệ luôn cố nén cảm xúc, cố tỏ ra kiên cường. Nhưng giờ giây phút này, cảm giác như một mũi kim nhẹ chạm vào quả bóng căng phồng, khiến nước mắt chỉ chực rơi xuống.
“Bố ơi… tụi con không sao đâu. Chỉ là… thời buổi khó khăn, khách ít dần…” Cô cố gượng cười nhưng giọng run rẩy.
Ông không nói. Bàn tay gầy xoa nhẹ tóc cô.
“Nỗi lo nào cũng có cách giải quyết. Điều quan trọng là mình phải nhìn thẳng vào nó.”
Cuộc sống của gia đình nhỏ này đã từng rất yên bình. Trương Dũng – chồng cô – là người chịu khó, từng quản lý một cửa hàng nhỏ chuyên bán đồ gia dụng. Vương Lệ có khiếu giao tiếp qua mạng, phụ trách bán hàng online. Ngày nào cũng vui như đi hội: đóng hàng không kịp, điện thoại reo liên tục, mỗi tối kiểm tiền mỏi cả tay. Cả hai vẫn đùa: “Chỉ cần chăm chỉ là đời sẽ không phụ.”
Nhưng đời đâu phải chỉ có chăm chỉ là đủ.
Khi thị trường thay đổi, cạnh tranh nhiều hơn, đơn hàng giảm rõ rệt. Dịch vụ vận chuyển trục trặc, khách trả hàng, chi phí thuê mặt bằng tăng… Bao nhiêu thứ dồn lại, bóp nghẹt hơi thở của hai vợ chồng. Nợ ngân hàng mỗi tháng vẫn đến hẹn mà không hề giảm bớt. Những cuộc cãi vã cũng từ đó mà ra. Không còn những tối ngồi nói chuyện tương lai, thay vào đó chỉ còn sự im lặng nặng nề.
Một lần, Dũng đập tay xuống bàn, cáu gắt:
“Anh làm đủ cách rồi! Em nói xem còn cách gì nữa?!”
Lệ im lặng, vì chính cô cũng không biết nên trả lời thế nào. Cô chỉ nhìn sang bố chồng, thấy ông đứng lặng bên cạnh, ánh mắt hiền lành nhưng đầy lo lắng.
Sau đêm đó, ông bắt đầu lặng thầm thay đổi.
Vương Lệ nhìn người đàn ông già trước mặt. Ở tuổi này, ai cũng muốn nghỉ ngơi, hưởng niềm vui tuổi xế chiều, vậy mà bố chồng cô lại… ngồi học cách bán hàng online, một thứ mà đôi khi chính cô còn thấy mệt mỏi.
Trong ánh đèn, ông trông như già hơn, nhưng lại như mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ông tháo kính, xoa mắt mệt mỏi nhưng nụ cười không hề tắt.
“YouTube có nhiều cái hay thật. Mấy cái này với người trẻ chắc đơn giản. Nhưng bố xem mà đau đầu luôn.” Ông cười, giọng vẫn điềm đạm.
“Bố cực quá…”
“Không cực.” Ông lắc đầu. “Đi qua cả đời người rồi, bố biết khó khăn nào cũng có điểm kết thúc. Quan trọng là phải giữ được sự bình tĩnh và tin tưởng lẫn nhau.”
Vương Lệ cúi mặt xuống, bàn tay siết vào nhau.
Nếu lúc này Trương Dũng ở đây, chắc anh sẽ thấy xấu hổ đến độ không dám ngẩng đầu lên.
Ông nói tiếp, như đọc được suy nghĩ của cô:
“Mỗi người đều có lúc yếu lòng. Con người ta chỉ dễ sai khi quá áp lực. Con đừng trách thằng Dũng. Nó là đàn ông, đôi khi không chịu nổi cảm giác thất bại nên mới gắt gỏng.”
Một khoảng lặng dài bao trùm căn phòng nhỏ. Đồng hồ trên tường kêu tích tắc như nhắc nhở thời gian luôn trôi, bất kể ai mệt mỏi thế nào.
Bỗng ông chầm chậm đứng dậy, bước ra ngoài.
“Con đợi bố một chút.”
Vương Lệ nhìn theo bóng dáng hơi khom của ông, lòng lo âu dâng lên. Ông vào phòng ngủ, lục lọi một hồi rồi quay lại với chiếc hộp gỗ cũ.
Ông đặt hộp trước mặt cô. “Cái này bố để dành lâu rồi. Ban đầu là để phòng khi đau ốm. Nhưng giờ bố khỏe, mà hai đứa lại cần hơn.”
“Bố… không… bọn con không thể nhận…”
Ông mở nắp hộp. Bên trong là một xấp tiền được buộc cẩn thận. Mùi cũ của giấy tiền khiến Lệ sững sờ. Số tiền đó… không nhỏ chút nào.
“Bố biết hai đứa có khoản vay ngân hàng, lãi suất đâu có nhẹ nhàng gì.” Ông nói chậm rãi. “Lúc nào bí quá, dùng tạm. Đến lúc làm ăn tốt hơn thì trả cũng được, không trả cũng chẳng sao. Miễn là hai đứa hạnh phúc, thế là đủ với bố rồi.”
Vương Lệ bật khóc. Cô không còn kiểm soát được nữa. Bao nhiêu áp lực dồn nén bấy lâu như được mở van, trào ra theo nước mắt.
“Bố ơi… con xin lỗi… con bất lực quá…” — Cô thổn thức.
Ông vỗ nhẹ vai cô, giọng khàn đi nhưng vẫn kiên định:
“Không ai bất lực cả. Chỉ là tạm thời bế tắc. Con còn trẻ, sức còn nhiều thì con sẽ vượt qua tất cả thôi.”
Trong khoảnh khắc ấy, Vương Lệ chợt nhận ra…
Sự mạnh mẽ thật sự không nằm ở việc không bao giờ gục ngã
Mà nằm ở việc dám đứng dậy bằng chính nỗ lực và tình thương của những người bên cạnh.
Đêm ấy, khi trở về phòng, cô nhìn chồng đang ngủ thiếp đi, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Những vết chân chim sớm xuất hiện trên gương mặt của người đàn ông mới ngoài ba mươi. Lòng cô chùng xuống.
Cô nằm xuống bên cạnh anh, vòng tay ôm lấy anh thật chặt như muốn truyền cho anh chút hơi ấm và niềm tin mà cô vừa nhận được.
Anh cựa nhẹ, mắt hé mở, giọng khàn khàn:
“Em về rồi à… Lại làm đến khuya vậy sao…”
“Ừm… nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…” Cô thủ thỉ.
Anh không đáp, chỉ khẽ siết tay cô. Ánh mắt anh vẫn còn mơ màng, nhưng trong ấy có một điều gì đó giống như niềm hy vọng vừa nhen nhóm—nhỏ bé nhưng đáng quý vô cùng.
Ngoài kia, trời vẫn tối. Nhưng trong lòng Vương Lệ, có một ánh sáng nhỏ vừa được thắp lên.
Ánh sáng ấy đến từ căn phòng vẫn còn sáng đèn của người bố chồng già—người đang âm thầm chống chọi với tuổi tác và công nghệ chỉ để giúp đôi trẻ vượt qua khủng hoảng.
Một gia đình có thể nghèo tài sản
Nhưng không được phép nghèo niềm tin.
Đêm nay, Vương Lệ ngủ trong tiếng thở đều của chồng
Và niềm biết ơn sâu sắc với người cha đã dành cả cuộc đời này để che chở cho con cháu.
Nửa đêm đi làm về muộn, con dâu chứng kiến 1 cảnh tượng trong phòng bố chồng á-m ả-nh cả đời không quên được...
Những ngày tiếp theo, Vương Lệ như có thêm sức mạnh. Mỗi sáng thức dậy, cô vẫn vội vã, vẫn tất bật với hàng hóa, nhưng tâm trạng bớt nặng nề hơn trước. Cô chăm sóc mặt hàng kỹ hơn, trả lời khách hàng với sự kiên nhẫn mà trước đây đôi khi cô đã quên mất. Trương Dũng cũng vậy. Anh đi sớm hơn và về trễ hơn, có những tối còn học thêm khóa livestream để tăng doanh thu.
Tuy nhiên, cuộc đời không phải lúc nào cũng chiều lòng người.
Một buổi sáng cuối tuần, trời nắng gắt đến mức mặt đường hắt hơi nóng như muốn thiêu đốt lòng người. Trong khi Vương Lệ đang xem lại đống đơn trả về thì điện thoại rung lên liên tục. Tin nhắn từ khách hàng đổ dồn:
“Chị ơi sản phẩm bên chị lại lỗi rồi!”
“Hàng xấu quá, trả lại giúp em.”
“Sao giao sai mẫu vậy?”
Cô tái mặt. Đây là lô hàng họ vừa nhập về từ một nhà cung cấp mới, vì giá rẻ hơn. Cô vội lấy sản phẩm ra kiểm tra và… tim như rơi xuống đáy vực. Chất lượng thực sự tệ hơn mẫu họ từng bán. Seams may lệch, màu sắc nhợt nhạt và có cả những vết trầy xước.
Không đợi cô kịp trấn tĩnh, Dũng từ cửa hàng lao về, mặt mày căng thẳng:
“Em biết vấn đề chưa?”
Lệ gật đầu, giọng run:
“Hay mình liên hệ lại nhà cung cấp? Bắt họ đổi đơn?”
“Anh vừa gọi xong. Họ bảo do mình kiểm không kỹ khi nhận hàng.”
Dũng nghiến răng. “Gần trăm sản phẩm! Toàn tiền vay ngân hàng! Chết thật rồi…”
Không khí giữa hai người như đặc sệt lại.
Cùng lúc đó, trong gian bếp nhỏ, bố chồng đang ngồi nhặt rau chuẩn bị cho bữa trưa. Tai ông không nghe rõ từng câu, nhưng đủ để biết có chuyện bất ổn. Ông đứng dậy, bước ra phòng khách.
“Lại có rắc rối gì à?”
Dũng vò đầu bứt tai:
“Không chỉ rắc rối nữa, là thảm họa rồi bố ạ.”
Lệ cúi đầu, giọng khàn đi:
“Con không biết phải làm sao…”
Ông nhìn hai vợ chồng rất lâu, rồi ngồi xuống ghế như thể dồn hết sức lực.
“Đem hết hàng ở cửa hàng và trong kho ra đây. Bố muốn xem.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, lưỡng lự. Nhưng ánh mắt nghiêm nghị của ông khiến họ không dám từ chối. Cả ba người cùng tất bật chuyển hàng về nhà. Đến chiều, phòng khách chất đầy thùng carton. Ông chậm rãi xem từng cái một.
Ông không phải chuyên gia về buôn bán, nhưng là người từng sống trong thời kỳ bao cấp khắc nghiệt, từng phải tính toán từng đồng. Mỗi sản phẩm được ông cầm lên, sờ từng đường may, xem từng lỗi nhỏ.
Một lần nữa, thời gian như đặt thêm gánh nặng lên lưng người đàn ông già ấy.
Cuối cùng, ông nói:
“Có lỗi nhưng không phải không sửa được. Chất lượng không tới thì mình đổi hướng.”
Dũng nhíu mày:
“Đổi hướng là sao bố?”
“Không thể bán giá như cũ, thì mình bán giá thấp hơn, ghi rõ là hàng thanh lý, hạn chế quảng cáo sai. Chấp nhận lãi ít, thậm chí hòa vốn cũng được… Còn hơn ôm đống hàng trong kho.”
Đó là cách duy nhất lúc này. Nhưng điều đó đồng nghĩa công sức họ bỏ ra mấy tháng qua gần như công cốc. Và… áp lực nợ nần sẽ nặng hơn nhiều.
Dũng đập tay xuống bàn:
“Làm ăn kiểu gì mà cứ như đánh bạc thế này?”
“Bình tĩnh.” Bố chồng ông nói, giọng trầm và sắc hơn thường lệ. “Không ai muốn sai lầm. Nhưng nếu đã lỡ bước rồi, phải tiếp tục đi chứ không được ngồi đó mà than.”
Dũng ngồi phịch xuống ghế, nghẹn ngào:
“Con mệt quá bố ạ… Thật sự mệt.”
Ông nhìn con trai, ánh mắt không còn trách móc mà đầy xót xa.
“Làm đàn ông, mệt là đúng. Nhưng mệt rồi thì nghỉ một chút, không phải bỏ cuộc.”
Những ngày sau đó là chuỗi ngày dài như vô tận.
Lệ đăng bài thanh lý từng sản phẩm một, trả lời khách hàng suốt nhiều giờ liền, đôi mắt thâm quầng.
Dũng tất bật phía cửa hàng, thu hồi vốn trong vô vọng.
Còn ông – người đáng lẽ phải an hưởng tuổi già – lại tỉ mẩn từng món đồ bị lỗi, cố gắng sửa được cái nào hay cái đó.
Ban đêm, khi Lệ uống tách nước ấm, ánh mắt cô vô tình nhìn sang phía phòng ông. Ánh đèn lại sáng. Ông vẫn cặm cụi bên máy tính, đôi khi còn bị ho khan đến đỏ mặt. Cô đau lòng đến lặng người.
Một hôm, đang livestream bán hàng, Dũng bất ngờ cảm thấy tay tê rần, mồ hôi lạnh toát. Anh vội tắt livestream, ôm ngực thở gấp. Lệ chạy đến đỡ anh, hoảng hốt.
“Anh sao vậy? Có phải mấy hôm nay áp lực quá không?”
Anh gắng gượng đứng lên:
“Không sao… chỉ là mệt… nghỉ chút là ổn…”
Nhưng ánh mắt anh không còn rõ ràng. Cô nhận ra anh đang chống chọi với nỗi lo nhiều hơn sức chịu đựng của mình.
Tưởng rằng chỉ có hai vợ chồng cô đang dần gục ngã, thì điều tệ hơn xảy ra.
Buổi sáng hôm ấy, nhà im ắng lạ thường.
Bố chồng không ra sân tập thể dục như mọi hôm.
Cửa phòng ông khép kín.
Lệ gọi nhẹ:
“Bố ơi… Bố dậy chưa ạ?”
Không có tiếng trả lời.
Tim cô đập mạnh. Cô đẩy cửa vào…
Ông nằm trên giường, mặt tái xanh, hơi thở nặng nhọc. Bàn tay vẫn đặt trên cuốn sổ ghi đầy những con số, dòng chữ “chi phí – doanh thu – kế hoạch”.
“Bố!” – cô hét lên.
Tiếng gọi khiến Dũng từ ngoài chạy vào. Cả hai hốt hoảng đưa ông đến bệnh viện gần nhà.
Phòng cấp cứu luôn có mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Bác sĩ đi ra, tháo khẩu trang, giọng nghiêm nghị:
“Ông cụ bị suy nhược cơ thể và tăng huyết áp nặng. May mà đưa vào kịp, nếu không có thể nguy hiểm.”
Dũng cúi đầu, hai tay siết chặt:
“Do con… tại con mà bố mới thế này…”
Lệ đứng bên cạnh, nước mắt rơi không ngừng.
Cô nhớ lại từng đêm ông ngồi bên bàn làm việc, từng cơn ho ông cố giấu, từng lời động viên nhẹ nhàng mà mạnh mẽ…
Hóa ra ông cũng mệt lắm
Chỉ là ông không cho phép mình lộ ra
Vì ông sợ con cháu lo lắng
Một lúc lâu sau, họ vào phòng bệnh. Ông đã tỉnh, nhưng ánh mắt mệt mỏi. Dũng ngồi xuống bên cạnh giường, giọng khản đặc:
“Bố à… từ giờ bố đừng lo chuyện kinh doanh của tụi con nữa. Con xin lỗi… con bất hiếu quá…”
Ông nắm tay con trai, cố gượng cười:
“Con chỉ yếu lòng thôi. Không ai trách con cả.”
“Nhưng bố để tụi con tự lo được mà…” Lệ nghẹn lời.
Ông lắc đầu:
“Gia đình là để nương tựa nhau. Có khó mới biết thương nhau thế nào.”
Rồi ông nhắm mắt lại, thở dài:
“Bố chỉ tiếc… mình chẳng làm được gì nhiều cho các con…”
Câu nói ấy như nhát dao cứa vào lòng hai người trẻ.
Vì chính họ mới là những người để bố lo lắng đến kiệt sức.
Tối hôm đó, khi đưa bố chồng về, Dũng lặng lẽ đứng ngoài hiên, gió đêm thổi làm áo anh khẽ rung. Lệ bước đến cạnh chồng, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay anh.
Khoảnh khắc ấy, họ đều hiểu:
Tiền có thể kiếm lại
Nhưng người thân một khi mất đi, sẽ không bao giờ trở lại
Ngày mai, họ sẽ tiếp tục cuộc chiến của mình
Nhưng bằng một tâm thế khác
Không còn cáu gắt, đổ lỗi hay tuyệt vọng
Mà là sự đồng lòng đúng nghĩa
Trong bóng tối, ánh sáng duy nhất phát ra từ căn phòng của bố chồng.
Một lần nữa, ông lại cố gắng tự mình đứng dậy để không làm con cháu lo.
Người cha già ấy, vẫn bền bỉ hơn bao nhiêu sóng gió.
Cuộc đời cứ thế đẩy họ vào những cơn gió ngược
Để họ học cách che chở nhau
Và yêu thương nhau đúng cách
Dẫu biết phía trước còn gian nan
Nhưng ít nhất lúc này, trái tim họ đã chung một nhịp
Và nơi họ quay về vẫn luôn có một mái ấm
Một người cha – dù mệt mỏi đến đâu – vẫn mong con mình đứng thật vững trên đường đời
Nửa đêm đi làm về muộn, con dâu chứng kiến 1 cảnh tượng trong phòng bố chồng á-m ả-nh cả đời không quên được...
Mùa đông đã thực sự tràn về với cái rét cắt da cắt thịt. Trong căn phòng trọ rộng chưa đến mười mét vuông, một chiếc bóng nhỏ cố rướn người đứng dậy bên cạnh chiếc giường sắt cũ. Cậu bé đặt chân xuống nền gạch lạnh, khẽ nhăn mặt vì những vết tụ máu đã bắt đầu thấm qua lớp vải quần cũ. Tên cậu là Nam – cái tên mà bà nội cậu đã chọn từ khi cậu mới chào đời, với hy vọng sau này sẽ vững vàng như đất nước quê hương. Nhưng giờ đây, cậu chỉ cảm thấy mình yếu ớt và lạc lõng giữa thành phố rộng lớn.
Phía sau lưng Nam, bà Mai nằm nghiêng, hít thở nặng nhọc. Mỗi lần quay người, bà lại khẽ rên lên vì chỗ xương sườn sưng tấy. Tai nạn tối hôm trước khiến bà kiệt sức. Nhưng thứ làm bà đau nhất không phải thân thể mà là nỗi tủi hổ khi đối diện con trai mình.
Nam bước đến bàn học nhỏ, lấy tấm áo khoác đã sờn vai, nhẹ nhàng đắp thêm cho bà. Cậu đứng lặng một lúc, nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà, những nếp nhăn như hằn sâu dấu vết thời gian và cực khổ. Bà chính là người phụ nữ mạnh mẽ nhất đời cậu. Nhưng sự mạnh mẽ ấy đang bị bào mòn từng ngày vì lo toan, vì thất vọng, và vì một người đàn ông mà lẽ ra phải là trụ cột của gia đình – bố cậu.
Bố của Nam đã ngủ ở công trường cả đêm vì sợ bị bà nội phát hiện thêm những vết bầm mới trên người vợ. Đó là cách trốn tránh của người lớn. Nhưng những sự thật đau lòng, dù bị che giấu, vẫn in hằn trong trí nhớ của đứa trẻ.
Nam thở nhẹ, tự hỏi liệu gia đình mình có ngày nào trở lại bình yên như trước. Cậu muốn hỏi bà: “Sao bố lại thay đổi? Sao mẹ con mình phải chịu cảnh này?” Nhưng mỗi lần chuẩn bị cất lời, cậu lại nghẹn ở cổ họng.
Sáng hôm sau, bà Mai vẫn cố gượng dậy đi làm. Bà không muốn nghỉ thêm buổi nào nữa vì sợ bị cắt lương. Nam xin bà để cậu nghỉ học hôm nay để ở nhà chăm bà, nhưng bà kiên quyết không chịu.
“Con đi học đi. Mẹ không sao đâu.” – Bà nói, cố nở một nụ cười dù khóe môi tím tái.
Nam biết bà chỉ giỏi che giấu nỗi đau, nên đành ngoan ngoãn khoác cặp lên vai. Nhưng bước được vài mét, cậu chợt dừng lại. Cậu quay lại, vòng tay ôm chầm lấy bà như sợ chỉ cần buông tay ra, bà sẽ biến mất. Bà Mai hơi bất ngờ, rồi đưa bàn tay yếu ớt vuốt đầu con.
“Nam của mẹ mạnh mẽ lắm. Mọi chuyện rồi sẽ ổn.” – Bà nói câu mà chính bà nhiều khi cũng chẳng tin được.
Ở trường, Nam ít nói và kiệm lời. Cậu không còn cười mỗi khi có bạn kể chuyện vui. Cậu tránh mọi ánh mắt, đặc biệt là những câu hỏi tò mò: “Sao quần áo bạn toàn loang lổ thế?”, “Mặt bạn bị sao vậy?”.
Cậu chỉ muốn im lặng.
Nhưng có một người luôn để ý đến Nam – cô giáo chủ nhiệm tên Hạnh. Một phụ nữ nhẹ nhàng nhưng rất tinh tế. Khi thấy Nam cúi đầu che vết bầm sau gáy, cô biết chuyện xảy ra trong gia đình cậu không đơn giản.
Giờ ra chơi, cô gọi Nam ra hành lang.
“Nam này, con có chuyện gì muốn chia sẻ với cô không?” – Giọng cô dịu dàng.
Cậu lắc đầu, môi mím lại.
“Cô thấy con rất mệt mỏi. Cô có thể giúp, nhưng chỉ khi con nói với cô.”
Nam cúi gằm mặt xuống đất, ngón tay xiết chặt mép áo. Một hồi lâu, cậu mới lí nhí:
“Con chỉ… không muốn mẹ buồn thêm.”
Câu nói khiến tim cô Hạnh thắt lại. Cô đặt tay lên vai Nam.
“Nếu gia đình con gặp khó khăn, cô nhất định sẽ hỗ trợ hết mình. Còn bây giờ, con hãy yên tâm: con không một mình đâu.”
Ánh mắt cô cho Nam một chút hy vọng – hy vọng rằng cuộc đời này vẫn còn vài người tốt sẵn sàng nắm lấy tay mình.
Chiều hôm đó, khi Nam về đến nhà, cánh cửa trọ hé mở. Bên trong, giọng bà nội cậu đang run lên đầy đau đớn:
“Sao mày lại nỡ làm điều đó với nó? Mai nó là vợ mày!”
Giọng bố Nam cũng run, nhưng là sự bối rối xen lẫn bất lực:
“Con… con chỉ… nóng giận… mẹ đừng trách con!”
Bà nội bật khóc.
“Ngày xưa bố mày cũng đánh tao như thế! Tao đã nghĩ con thay đổi, sẽ sống tử tế hơn! Nhưng hóa ra…” – Bà nghẹn lại, những ký ức đau thương ùa về.
Bà Mai ngồi bên cạnh, chỉ biết im lặng. Bà không muốn mẹ chồng trách con trai mình. Nhưng lời bà nói ra lại khiến bà đau thêm:
“Mẹ đừng trách anh ấy. Chỉ là anh áp lực quá…”
Bà nội quay sang nhìn Mai, tốt bụng đến mức chịu thiệt thòi. Bà xót xa:
“Con không phải chịu như vậy nữa.”
Nam đứng ở cửa, bàn tay nhỏ nắm chặt quai cặp. Trái tim cậu đập loạn, sợ cả những âm thanh trong nhà này sẽ vỡ tung như chiếc bình thủy tinh rơi xuống nền gạch.
Nhận ra Nam đã về, cả ba im lặng. Bố Nam ngại ngùng quay đi, tránh ánh mắt ngây thơ nhưng chất chứa nhiều hoang mang ấy.
“Nam, lại đây con!” – Bà nội gọi.
Cậu bước vào, từng bước nặng trĩu. Bà nội ôm lấy cậu, nước mắt chảy dài:
“Từ giờ, con và mẹ con sẽ về sống với bà. Bà sẽ chăm lo cho hai mẹ con.”
Bố Nam sững sờ. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày chính mẹ mình tuyên bố như vậy.
“Mẹ! Con… con sẽ thay đổi. Mẹ đừng mang Mai và con trai con đi…” – Anh gần như van xin.
Bà nội lắc đầu.
“Thay đổi thì tốt. Nhưng con phải thay đổi thật sự. Bà không ép Mai rời đi. Nhưng bà phải bảo vệ nó. Bảo vệ cháu bà.”
Những lời ấy như nhát dao cắt sâu vào lòng Nam. Cậu nhìn bố, thấy vẻ thất vọng lẫn sợ hãi điều gì đó sẽ mất đi mãi mãi.
Đêm hôm đó, căn phòng trọ phủ đầy im lặng. Bố Nam ngồi dưới đất, hai bàn tay bấu vào tóc. Anh là một người đàn ông trưởng thành nhưng lại bất lực trước chính cuộc đời mình.
Anh nhớ lại những năm tháng còn trẻ, hứa sẽ cho Mai một mái ấm yên bình. Anh từng thề sẽ không bao giờ giống bố mình – một kẻ chỉ biết tìm đến men rượu và trút giận lên vợ con. Nhưng càng chạy, anh càng giống y như thế.
Anh đặt tay lên tay Mai, giọng run rẩy:
“Anh xin lỗi. Anh sai rồi.”
Mai nhìn anh. Đôi mắt mệt mỏi, nhưng vẫn chứa chút yêu thương quá đỗi hiền lành.
“Anh phải thay đổi. Không chỉ vì em. Mà vì con.”
Nam nằm bên cạnh, giả như đã ngủ, nhưng từng lời của bố thấm sâu vào trái tim cậu. Cậu muốn gia đình vẫn còn nguyên vẹn. Cậu muốn bố trở lại như trước kia – người hùng bé con vẫn tự hào.
Những ngày sau đó, bố Nam xin nghỉ làm một thời gian để chăm sóc vợ và đi tìm công việc mới. Anh chủ động bỏ rượu, tham gia khóa tư vấn tâm lý miễn phí tại địa phương theo gợi ý của cô Hạnh – người đã đến tận phòng trọ thăm hỏi gia đình.
Bà nội tạm đón hai mẹ con về nhà để dễ chăm sóc sức khỏe cho Mai. Ngày đầu tiên, Nam được ngủ trong một căn phòng có cửa sổ rộng, nhìn ra cây bưởi trĩu quả sau hè. Gió mát thổi vào, hương lá mới khiến cậu ngủ một giấc thật dài mà không gặp ác mộng.
Buổi tối, cả nhà quây quần bên mâm cơm, không còn tiếng cãi vã, chỉ còn tiếng leng keng của đôi đũa chạm vào bát sứ. Nam nhìn bố – người đàn ông đang lặng lẽ gắp thức ăn cho vợ, đôi mắt xen lẫn sự ăn năn và quyết tâm.
Cậu mỉm cười. Từ lâu lắm rồi, nụ cười ấy mới xuất hiện.
Bà nội nhìn thấy, nhẹ nhàng chạm tay vào vai Nam.
“Thấy con cười, bà cũng an lòng.”
Cuối tuần, trường tổ chức buổi sinh hoạt kỹ năng sống cho học sinh và phụ huynh. Nam ngồi cạnh bố mẹ, cảm nhận được sự ấm áp mà bao lâu nay cậu tưởng sẽ không bao giờ trở lại.
Trong buổi chia sẻ, một chuyên gia tâm lý hỏi:
“Có điều gì mà các con mong muốn bố mẹ thay đổi không?”
Nam mạnh dạn giơ tay.
“Con chỉ muốn bố mẹ đừng đánh nhau nữa. Nhà mình nghèo cũng không sao. Chỉ cần… mọi người đừng làm nhau đau.”
Bố Nam cúi mặt, hai bàn tay siết chặt. Anh không kìm được nước mắt khi nghe chính đứa con bé bỏng nói ra nỗi lòng mà mình từng cố lấp đi.
Sau khi ra về, anh cúi xuống nhìn Nam, khàn giọng:
“Bố hứa… từ hôm nay, bố sẽ không bao giờ làm mẹ con đau nữa. Con là niềm tự hào của bố.”
Nam ôm lấy bố. Những giọt nước mắt rơi xuống vai anh – nước mắt của sự tin tưởng, của hy vọng vừa nhen lên sau những ngày tăm tối.
Cuộc sống vẫn còn đầy thử thách phía trước. Những khó khăn về tiền bạc, công việc hay tương lai chưa thể biến mất chỉ sau vài ngày. Nhưng giờ đây, ít nhất họ đã tìm lại được điều quan trọng nhất: niềm tin vào nhau.
Trong ánh chiều muộn, Nam đứng bên hiên nhà, nhìn bố đang chăm sóc cây bưởi cùng bà nội, còn mẹ thì phơi quần áo ngoài sân. Tiếng cười vang lên nhẹ nhàng như gió chạm vào tán lá.
Nam nheo mắt nhìn bầu trời dần chuyển sang màu tím thẫm.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận được một điều:
Nếu gia đình còn nắm tay nhau, thì sẽ không có đêm nào quá dài, và cũng không có nỗi đau nào là mãi mãi.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể.