Buổi chiều cuối đông, thành phố xám mờ dưới làn mưa bụi lất phất. Lan đứng chờ xe ở cổng khu chung cư, chiếc vali nhỏ nằm im bên cạnh, trong lòng vừa náo nức vừa thấp thỏm. Tết lại về, một năm nữa trôi qua, và cô lại háo hức được trở về quê thắp nén nhang cho bố mẹ, sum họp cùng em trai và em dâu trong căn nhà cũ nhỏ bé nơi làng quê yên bình.
Cuộc sống của Lan ở thành phố không phải quá khó khăn nhưng cũng chẳng dư giả. Cô làm kế toán cho một công ty vật liệu xây dựng, đồng lương đủ để trang trải cuộc sống và dành dụm chút đỉnh. Một mình nơi đất khách, nhiều khi mệt mỏi, cô chỉ biết cố gắng vì tương lai và vì người em trai ở quê.
Người em ấy – Khánh – từng là niềm tự hào của gia đình. Khánh học hết cấp ba rồi theo học nghề sửa chữa điện máy ở huyện. Dù không học cao, nhưng cậu chăm chỉ, có tay nghề tốt, lại hiền lành nên ai trong vùng cũng quý mến. Hồi bố mẹ mất sớm, Khánh ở lại quê chăm sóc hương hỏa, rồi lấy vợ là Hương – cô gái cùng làng, hiền thục và yêu thương chồng hết lòng.
Thế nhưng, ba năm trước, một tai nạn lao động xảy đến trong lúc Khánh sửa điều hòa ở công trình. Cú ngã từ tầng hai khiến cậu bị chấn thương nghiêm trọng ở chân. Sau phẫu thuật, Khánh đi lại được nhưng không thể tiếp tục công việc nặng nhọc. Từ đó, cuộc sống gia đình rơi vào cảnh thiếu trước hụt sau. Hương phải xoay đủ nghề lặt vặt, từ bán hàng online đến làm thuê thời vụ. Khánh cố gắng giúp vợ việc nhẹ trong nhà nhưng trong lòng không khỏi tự ti.
Lan luôn day dứt vì không thể ở bên đỡ đần em trai nhiều hơn. Mỗi lần Hương gọi điện báo tình hình sức khỏe Khánh hay chuyện trong nhà, Lan chỉ biết im lặng rồi âm thầm tiết kiệm thêm chút tiền. Năm nay, Lan quyết định: phải làm gì đó để giúp em.
Xe khách rẽ khỏi quốc lộ, tiến vào con đường làng quen thuộc. Qua ô cửa sổ mờ sương, Lan thấy những ruộng đồng đang chìm trong khói chiều. Mùi rơm rạ quen thuộc như kéo cô trở về tuổi thơ. Khi xe dừng ở đầu làng, Khánh đã đứng đó từ lúc nào, chống cây gậy nhỏ, miệng cười tươi.
“Chị về rồi hả? Trời mưa mà chị không ở thêm vài hôm rồi về cho đỡ vất vả.”
Lan bước xuống, nhìn gương mặt đen sạm của em trai mà lòng quặn thắt. Cô cố giấu đi cảm xúc, cười đáp:
“Không sao, chị quen rồi. Tết về sớm còn phụ em dọn dẹp nhà cửa chứ.”
Hương cũng chạy xe máy tới, áo mưa còn ướt nước. Cô nhanh nhảu cầm vali giúp Lan, vừa nói vừa cười vui vẻ:
“Chị Lan gầy đi rồi đó. Để em làm thêm mấy món chị thích, mấy bữa nữa chị lên lại mập mạp.”
Lan cười, lòng thấy ấm lạ thường.
Căn nhà cũ của bố mẹ ngày nào nay xuống cấp nhiều. Tường bong tróc loang lổ, mái ngói xô lệch, nước mưa thỉnh thoảng nhỏ thành từng giọt xuống nền gạch đã mòn. Lan vừa bước vào đã thở dài:
“Nhà mình hỏng nhiều rồi, phải sửa đi thôi.”
Khánh ngại ngùng đáp:
“Em tính từ năm ngoái rồi, mà chưa gom đủ tiền. Thôi kệ, ở tạm cũng được.”
Lan nhìn quanh, thấy cái gì cũng cũ kỹ, nhưng ấm áp bởi vẫn còn hơi thở của gia đình. Hương từ bếp mang ra ấm nước nóng, đặt lên bàn, nói nhỏ:
“Từ ngày anh Khánh bị tai nạn, em cũng chưa dám tính chuyện sửa lại. Tiền thuốc thang rồi lo cho cu Tôm đi học, xoay sở hoài mà vẫn thiếu.”
Lan đặt tay lên tay Hương, nói bằng giọng chân thành:
“Chị hiểu mà. Nên Tết này chị về để cùng em lo chuyện đó.”
Khánh từ trong phòng bước ra, nghe vậy liền lắc đầu:
“Chị đừng lo. Em nói được là làm được. Chỉ là chưa đến lúc thôi.”
Lan nhìn chân em, nhìn cây gậy, lòng chùng xuống. Cô không nói nữa, để ngày mai tính tiếp.
Tối hôm đó, ba người ngồi quây quần bên mâm cơm đạm bạc nhưng ấm áp. Mưa ngoài hiên lách tách rơi xuống mái nhà, gợi nhớ bao mùa Tết xưa có bố mẹ. Lan nhìn khoảng trống trên bàn thờ, đôi mắt cay cay. Kể từ khi bố mẹ mất, Tết với Lan luôn có một nỗi buồn len lỏi. Nhưng nhìn Khánh và Hương chăm sóc nhau, cô lại thấy ấm lòng.
Sau khi ăn, Lan chơi với bé Tôm – cậu bé sáu tuổi lanh lợi nhưng rụt rè. Thấy cô, Tôm líu ríu kể chuyện học hành, còn khoe tác phẩm vẽ nhà có ba người mà cậu treo trang trọng trên tường. Lan vuốt đầu cháu, khẽ nói:
“Cháu muốn có phòng riêng không?”
Tôm mở to mắt, gật đầu thật mạnh:
“Dạ muốn ạ. Nhưng bố mẹ bảo để lớn hơn chút rồi làm.”
Lan khẽ nhìn sang Khánh: “Chị muốn Tôm có một căn phòng thật đẹp, một mái nhà thật chắc chắn. Và chị sẽ giúp.”
Khánh cúi mặt. Hương im lặng, tay xoay xoay chiếc khăn trên đùi. Bất giác, Khánh nói nhỏ, giọng nghẹn đi:
“Chị à… Em biết chị thương tụi em, nhưng em không muốn chị gánh thêm. Em… Em là đàn ông trong nhà mà giờ chẳng làm được gì…”
Lan bước đến, vỗ nhẹ vai em:
“Không ai trách em cả. Tai nạn đâu ai muốn. Chị cũng chỉ có mỗi em là người thân ruột thịt còn lại. Chị giúp em thì có gì sai?”
Khánh mím môi, không đáp.
Lan tiếp lời, giọng kiên quyết nhưng nhẹ nhàng:
“Chị đã dành dụm được một khoản. Mai mình ra xem thợ, chị lo hết tiền sửa nhà. Chỉ cần em đồng ý.”
Khánh ngẩng lên, mắt đỏ hoe:
“Bao nhiêu?”
Lan ngập ngừng giây lát rồi nói thật:
“Ba trăm năm mươi triệu.”
Cả Khánh và Hương đều sững người. Con số đó quá lớn so với tưởng tượng của họ. Hương vội xua tay:
“Không được đâu chị… nhiều tiền vậy, chị giữ mà lo cho tương lai với nữa…”
Khánh cũng lắc đầu liên tục:
“Chị giữ đi, phòng khi cần. Em không thể nhận số tiền lớn như vậy.”
Lan vẫn điềm tĩnh:
“Chị đã quyết rồi. Chị không có ai để lo ngoài em và cháu. Chị muốn nhà mình vững vàng, an toàn để mọi người sống thoải mái hơn. Đây không phải cho không, đây là tình cảm giữa gia đình.”
Hương nhìn Khánh, ánh mắt lo lắng xen lẫn biết ơn. Khánh cúi đầu thật thấp, như đang đấu tranh với chính mình.
Lan đặt chiếc phong bì dày lên bàn:
“Nếu em không cầm, chị cũng để lại. Chị không muốn thấy nhà mình dột mưa nữa.”
Phòng khách lặng đi trong khoảnh khắc. Tiếng mưa như rõ hơn. Cuối cùng, Khánh khẽ gật đầu, giọng run run:
“Em cảm ơn chị. Nhưng khi nào em có điều kiện, em sẽ trả lại chị một phần… để chị còn có cuộc sống của chị nữa.”
Lan mỉm cười hiền hậu:
“Được, vậy xem như chị cho em vay không thời hạn, không tính toán gì. Em yên tâm mà sửa nhà.”
Lúc ấy, Tôm chạy lại ôm lấy chân Lan:
“Dì là người tốt nhất luôn!”
Cả nhà bật cười. Nụ cười nhẹ nhõm và hạnh phúc.
Đêm xuống. Lan nằm trong căn phòng nhỏ cũ kỹ của mình ngày xưa. Điện thoại sáng lên, vài tin nhắn chúc Tết từ bạn bè. Nhưng cô không trả lời. Cô nhìn trần nhà, nghe tiếng gió thổi hun hút ngoài vườn và những giọt nước nhỏ xuống từ mái ngói, như thúc giục quyết định của mình thêm vững chắc.
“Ba mẹ ơi… con làm vậy là đúng, phải không?” Lan lẩm bẩm, như nói cho chính mình.
Ngoài sân, gió mang theo hương hoa bưởi lẫn trong mùi đất ẩm quen thuộc. Một cái Tết mới đang cận kề. Lan thấy trong lòng bình yên đến kỳ lạ.
Nhưng chị chẳng thể ngờ rằng quyết định đầy yêu thương ấy sẽ dẫn đến một điều khiến chị bàng hoàng vài ngày sau…
Cho em trai 350 triệu đồng xây nhà, tôi nhận được túi cá khô từ em dâu. Về kiểm tra, tôi sững sờ khi thấy 1 thứ bất ngờ.
Sáng hôm sau, trời hửng nắng nhẹ. Những tia nắng đầu tiên của cuối đông len qua mái ngói loang lổ, chiếu xuống nền nhà cũ kỹ. Khánh dậy sớm hơn thường lệ, dù chân còn đau nhưng vẫn cố gắng đi ra sân quét dọn. Lan thức dậy, bước ra đã thấy hình ảnh em trai lom khom, từng chuyển động đầy cố gắng.
Lan nhanh chân ra đỡ lấy chổi:
“Em để chị làm cho, nghỉ ngơi đi. Bác sĩ bảo em không được làm nặng mà.”
Khánh cười nhẹ, giọng trầm ấm quen thuộc:
“Việc này nhẹ nhàng mà chị. Em khỏe hơn nhiều rồi.”
Lan nhìn đôi chân em trai – một bên vẫn còn hơi yếu khiến dáng đi tập tễnh. Trái tim cô lại thắt lại. Cô mong ngôi nhà này sớm được sửa sang, ít nhất để em trai không còn lo nguy hiểm khi trời mưa gió.
Bữa sáng đơn giản với bánh mì và trứng ốp la được dọn trên chiếc bàn gỗ đã sờn. Hương cười hiền hậu, lấy thêm cho Lan chén nước mắm ớt:
“Chị ăn đi, xíu nữa mình ra tiệm vật liệu gặp thợ.”
Lan gật đầu, nụ cười ánh lên niềm hy vọng cho sự đổi thay.
Tôm lon ton chạy ra sân, tay cầm chiếc xe đồ chơi đã gãy mất bánh. Cậu bé đưa lên:
“Dì Lan ơi, dì sửa giúp con đi!”
Lan lấy dụng cụ sửa trong ngăn tủ – thứ ngày trước Khánh rất hay dùng. Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng gắn lại bánh xe cho cháu. Tôm reo vui, rồi ôm cổ dì một cái thật chặt.
Khoảnh khắc ấy khiến Lan muốn khóc vì hạnh phúc.
Gần trưa, cả nhà cùng đến cửa hàng vật liệu xây dựng lớn nhất huyện. Lan nói rõ ý định sửa nhà: thay mái ngói, quét lại tường, nâng nền, lắp cửa sổ mới, đồng thời xây thêm một phòng nhỏ cho Tôm.
Chủ thầu – chú Thịnh, người quen cũ của bố mẹ Lan – nghe xong liền gật gù:
“Việc này làm sớm thì đẹp lắm. Gần Tết rồi, thợ đông nhưng tôi sẽ ưu tiên cho gia đình. Chi phí chắc cũng tròm trèm số chị Lan đưa đó.”
Khánh đứng cạnh, nét mặt vừa lo lắng vừa biết ơn. Hương cũng cúi đầu cảm ơn liên tục.
Lan nói chắc nịch:
“Cháu gửi chú tiền đặt cọc. Chú giúp cháu làm tốt nhất có thể nhé.”
Chú Thịnh xua tay:
“Chuyện tình nghĩa mà cháu còn khách sáo. Bố mẹ cháu ngày xưa giúp tôi nhiều lắm. Cháu cứ yên tâm.”
Trở về nhà, Lan thấy Khánh ít nói hơn mọi khi. Anh ngồi trên chiếc ghế nhựa ngoài hiên, lặng lẽ nhìn mảnh sân nhỏ.
“Khánh, em sao thế?” Lan ngồi xuống bên cạnh.
Khánh ngập ngừng:
“Em… vẫn chưa quen được việc nhận tiền lớn từ chị. Em thấy mình vô ích quá chị à.”
Lan nhẹ nhàng:
“Đừng nói vậy. Ai rồi cũng có lúc khó khăn. Nếu em ở vào vị trí chị, em cũng sẽ làm vậy thôi.”
Khánh mím môi, rồi quay sang nhìn Lan:
“Khi nào nhà sửa xong, chị nhớ về ở lâu lâu tí. Chứ chị cứ một mình trên thành phố hoài, em lo lắm.”
Lan bật cười, xoa vai em:
“Khi nào chị có gia đình riêng rồi hãy lo. Còn bây giờ, chị về với em là vui rồi.”
Khánh nhìn chị, muốn nói điều gì đó nữa nhưng lại thôi.
Chiều xuống, thợ đến khảo sát công trình. Họ đo đạc, xem xét từng vết nứt. Lan luôn miệng hỏi han, muốn mọi thứ thật kỹ lưỡng. Hương đứng cạnh, thi thoảng lau nước mắt vì xúc động.
Khi thợ đã về, Hương bỗng đi vào buồng, lục trong tủ một lúc rồi mang ra một túi to được gói gàng gũi.
“Chị Lan… em không có gì quý giá, chỉ có ít cá khô anh Khánh và em làm để bán online. Em biếu chị mang lên thành phố ăn cho vui. Coi như lời cảm ơn của vợ chồng em.”
Lan bật cười, cầm túi quà:
“Em khách sáo rồi. Nhưng chị nhận, vì đây là tấm lòng.”
Khánh nhìn vợ, rồi nhìn chị, khẽ nói:
“Chị mà không nhận, Hương buồn lắm đó.”
Lan mỉm cười, ôm lấy họ:
“Nhà mình từ nay sẽ tốt hơn. Chị tin vậy.”
Trong ánh chiều, nụ cười của ba người thật nhẹ nhõm, như bao áp lực bấy lâu đã phần nào được trút bỏ.
Tối hôm đó, Lan phụ Hương chuẩn bị mâm cỗ cúng ông bà. Khánh thì giúp Tôm cắm hoa đào. Gió lạnh từ ngoài đồng thổi vào nhưng bên trong căn nhà, hơi ấm của gia đình khiến mọi thứ trở nên bình yên lạ kỳ.
Hương kể chuyện:
“Hồi mới cưới, em với anh Khánh cũng tính sửa nhà cho tử tế. Nhưng rồi hết chuyện này đến chuyện kia… Em chỉ lo anh Khánh tự ti mãi…”
Lan đáp, giọng cảm thông:
“Em vất vả nhiều rồi. Từ giờ cố gắng nhẹ nhàng hơn, đừng ôm hết vào người.”
Hương khẽ gật đầu.
“Nhờ có chị, tụi em mới dám hy vọng lại chị ạ.”
Lan nở nụ cười dịu dàng:
“Gia đình mình mà, nhờ vả gì đâu.”
Những ngày sau đó trôi qua nhanh chóng. Thợ tiến hành tháo dỡ phần mái cũ, tiếng gõ đinh, tiếng cưa vang lên không ngớt. Lan thức dậy mỗi sáng sớm, tất bật cùng Hương chuẩn bị nước uống và bữa trưa cho thợ.
Khánh dù đau chân nhưng vẫn nằng nặc phụ một tay, thi thoảng còn hướng dẫn nhỏ những việc đơn giản. Gương mặt anh bừng lên niềm vui, như tìm lại phần nào của chính mình trước đây.
Tôm thì quanh quẩn xem thợ làm việc, mắt mở to thích thú khi tường được tô mới, khi từng viên gạch được đặt ngay ngắn.
“Dì ơi, phòng của con sẽ ở đây hả?” Cậu chỉ vào một góc đang xây thêm.
Lan xoa đầu Tôm:
“Đúng rồi. Phòng đẹp lắm, có cửa sổ để con ngắm trăng nữa.”
Tôm cười híp mắt, nhảy chân sáo quanh công trình.
Niềm vui len lỏi trong từng khoảnh khắc.
Ngày Lan chuẩn bị lên thành phố trở lại, nhà vẫn chưa sửa xong nhưng đã khang trang hơn nhiều. Bức tường trước đã phủ lớp sơn mới, phần mái được lợp lại để không còn dột mưa. Căn phòng của Tôm cũng dần thành hình.
Buổi sáng tiễn chị, Khánh và Hương đứng trước cổng, còn Tôm thì ôm chân Lan không chịu rời.
“Dì đi rồi nhớ về chơi nữa nha!”
Lan cười:
“Tất nhiên rồi. Khi nào nhà xong dì xuống ở vài hôm, phụ em treo màn, sắp tủ cho Tôm.”
Khánh nắm tay chị:
“Cảm ơn chị… Nói sao cũng không đủ. Khi nào có điều kiện, em nhất định báo đáp.”
Lan lắc đầu:
“Em cứ sống hạnh phúc là chị vui rồi.”
Hương cầm túi quà cá khô đặt vào tay Lan:
“Chị nhớ lấy mang theo. Trên đường đói còn có cái ăn.”
Lan gật đầu cảm ơn, ôm vợ chồng người em thật lâu trước khi bước lên xe.
Khánh đứng nhìn theo, gương mặt chất chứa cảm xúc khó tả. Hương đưa tay lau hàng nước mắt đang rơi mà chẳng biết từ khi nào.
Cánh cửa xe khép lại. Lan khẽ thở dài, trông về ngôi nhà đang sửa dở dang. Cô thầm cầu mong mọi việc suôn sẻ, mong em trai sớm có cuộc sống ổn định.
Xe lăn bánh, rời xa làng quê yên bình. Lan nhìn túi quà đặt trên ghế bên cạnh, lòng trào dâng sự ấm áp, tự hào và cả thương yêu sâu sắc đối với gia đình nhỏ ấy.
Nhưng khi trở về đến thành phố, trong căn phòng nhỏ quen thuộc, Lan mới mở túi cá khô ra kiểm tra thì bất ngờ khựng lại.
Giữa những gói cá được đóng kín cẩn thận là chiếc phong bì dày chứa toàn bộ số tiền chị để lại cho em.
Lan sững người, tim đập mạnh. Cô run run mở phong bì, đúng là 350 triệu đồng – còn nguyên, không thiếu một tờ.
Bên cạnh phong bì là một lá thư được gấp ngay ngắn. Giấy còn thơm mùi mực mới.
Lan hít thật sâu rồi mở thư. Nét chữ của Hương mềm mại nhưng hơi run:
“Chị Lan yêu thương,
Vợ chồng em rất biết ơn tấm lòng của chị. Nhưng tụi em suy nghĩ nhiều, và nhận ra rằng nếu dựa vào chị để có một căn nhà mới, tụi em sẽ mãi mang trong lòng cảm giác nợ nần và tự ti.
Anh Khánh tuy kém may mắn, nhưng anh vẫn còn sức để làm những việc phù hợp. Chúng em muốn tự mình đứng dậy, tự mình xây lại mái ấm này từ hai bàn tay.
Chị hãy giữ lại số tiền đó để lo cho tương lai của chị. Chúng em trân trọng tình cảm chị dành cho gia đình.
Cá khô là tấm lòng nhỏ, mong chị đừng chê.
Chị mãi là người thân yêu nhất của tụi em.
Thương chị nhiều.
— Hương và Khánh”
Lan buông lá thư xuống, nước mắt không kìm được mà rơi lăn dài trên má. Cô khẽ đặt tay lên phong bì, cảm giác trái tim như bị thắt lại giữa hạnh phúc và nghẹn ngào.
Không phải họ không cần giúp đỡ.
Mà họ muốn tự đứng bằng đôi chân của mình.
Và chính điều đó khiến Lan càng thương họ nhiều hơn…
Cho em trai 350 triệu đồng xây nhà, tôi nhận được túi cá khô từ em dâu. Về kiểm tra, tôi sững sờ khi thấy 1 thứ bất ngờ.
Trong căn phòng nhỏ nơi thành phố, Lan ngồi lặng hàng giờ bên chiếc phong bì và lá thư. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt cô, từng giọt nước mắt rơi xuống bàn, thấm vào giấy như những giọt cảm xúc không lời.
Cô chưa từng nghĩ em dâu lại tinh tế và kiên định đến vậy, cũng chưa từng nghĩ Khánh lại có lòng tự trọng lớn đến mức từ chối một khoản tiền có thể giúp gia đình thay đổi ngay lập tức. Dù biết họ làm vậy vì yêu thương và muốn tự vươn lên, nhưng Lan vẫn thấy trong lòng trống trải đến khó tả.
Cô cầm chiếc phong bì lên, ôm vào ngực, hít sâu để giữ sự bình tĩnh. Những suy nghĩ bắt đầu xoáy sâu vào tâm trí:
“Trả lại tiền rồi… họ sẽ sống tiếp thế nào? Công trình đang dang dở thì sao?”
Lan đặt phong bì lên bàn, bước ra ban công nhìn về khoảng trời mờ tối. Thành phố đông đúc ấy bỗng trở nên xa lạ, lạnh hơn bình thường.
Sáng hôm sau, Lan vẫn đi làm như thường lệ. Nhưng tâm trí cô cứ lơ lửng đâu đó. Đồng nghiệp hỏi:
“Lan bị sao vậy? Trông hoài không thấy nụ cười của bà nữa rồi đó.”
Lan chỉ cười nhẹ:
“Không có gì đâu. Tại nhớ nhà chút thôi.”
Dù cố giấu, ánh mắt cô vẫn phảng phất nỗi lo âu.
Tan làm, Lan ghé siêu thị mua ít đồ rồi về phòng. Cô lấy túi quà cá khô ra, mở từng gói nhỏ đúng cách Hương vẫn làm. Bất giác, nước mắt lại chực trào khi cô nhớ nụ cười của em dâu lúc đưa quà.
Lan bật điện thoại, nhắn cho Hương:
“Em và Khánh có khỏe không?
Nhà sửa tới đâu rồi?”
Chưa đầy một phút sau, Hương gọi ngay:
“Chị Lan… Em xin lỗi. Em sợ chị giận nên… không dám gọi cho chị trước.”
Lan dịu giọng:
“Chị đâu có giận. Chị chỉ lo cho hai đứa thôi.”
Đầu dây bên kia, Hương thở dài:
“Thợ vẫn làm, tụi em dùng tiền vay tạm của người quen trong làng. Sau này cố gắng làm trả dần. Chị yên tâm nha.”
Lan cắn môi:
“Có khó khăn gì phải nói với chị ngay, đừng giấu.”
Hương ấm giọng đáp:
“Dạ. Tụi em nhớ mà.”
Kết thúc cuộc gọi, Lan vẫn chưa thấy yên lòng. Cô mở lại lá thư thêm một lần nữa. Mỗi nét chữ như nhắc rằng gia đình ấy tuy nghèo vật chất, nhưng giàu tình nghĩa và lòng tự trọng.
Một tuần trôi qua. Mỗi tối Lan đều gọi về hỏi thăm. Tiếng cưa, tiếng đục từ bên kia điện thoại vang lên như một bản nhạc lao động đầy hy vọng. Khánh dù đau nhưng vẫn cố phụ thợ những việc nhỏ. Hương kể:
“Có hôm chân anh đau, em bảo nghỉ thì nhất quyết không chịu. Anh nói phải tự làm mới quý.”
Lan nghe mà vừa thương vừa lo.
Một lần, Khánh cười thật hiền trong điện thoại:
“Nhà sắp xong rồi chị ạ. Khi xong dứt điểm, chị nhớ xuống nhà mình ăn Tết lại lần nữa nha!”
Lan phì cười:
“Lần nữa là lần nào? Tết còn lâu mới đến nữa đó.”
“Thì mình ăn Tết sớm. Nhà mới mà, phải có không khí.” – Khánh nói, giọng đầy háo hức.
Lan nghe vậy cũng bật cười, lòng nhẹ hơn phần nào.
Thời gian tiếp tục trôi. Ngôi nhà cũ kỹ dần biến hình thành một mái ấm khang trang, sạch đẹp. Tường mới, mái mới, cửa sổ rộng đón gió sáng. Căn phòng nhỏ của Tôm được sơn màu xanh biển – màu cậu bé yêu thích.
Ngày hoàn thiện, Hương gọi video cho Lan xem. Hình ảnh hiện lên khiến cô không khỏi nghẹn ngào. Căn nhà vốn cũ kỹ, tăm tối giờ đây nhìn như một nơi đầy hơi ấm của tương lai.
Tôm chạy quanh khoe:
“Dì nhìn nè! Con có bàn học mới nữa! Dì xuống đây chơi đi dì!”
Lan bật cười, gật đầu:
“Ừ, dì sẽ xuống. Cuối tuần này nhé.”
Khánh từ phía sau bước tới, giọng vững vàng:
“Nhờ chị mà tụi em mới dám làm. Không có chị giúp trước, chắc tụi em chẳng dám mơ sớm vậy đâu.”
Lan định nói điều gì đó, nhưng nghẹn lại. Cô chỉ biết mỉm cười với ánh mắt long lanh.
Cuối tuần đó, Lan lại bắt xe về quê. Cảm giác lần này khác hẳn: hưng phấn, hồi hộp như đang trở về một nơi mới. Khi xe vừa dừng đầu làng, Tôm đã chạy ra đón, miệng gọi to:
“Dì Lan! Dì Lan về rồi nè!”
Khánh và Hương cũng bước nhanh theo sau. Nụ cười của họ sáng như nắng trời.
Lan đứng trước căn nhà mới và sững lại. Màu sơn trắng tinh khôi, mái ngói đỏ rực như trái tim đang nóng ấm. Không còn dấu vết của mưa dột hay tường loang lổ nữa. Chỉ còn sự vươn dậy đầy kiêu hãnh.
“Đẹp quá…” Lan khẽ thốt lên.
Khánh gãi đầu, cười ngượng:
“Chưa phải nhà to, nhưng là công sức tụi em. Chị vào xem bên trong đi.”
Lan bước qua ngưỡng cửa, nhịp tim dâng đầy cảm xúc. Mọi thứ gọn gàng, sáng sủa. Hương khoe:
“Em chọn bàn ghế mới, rồi mấy cái kệ kia là anh Khánh tự đóng đó chị.”
Lan nhìn từng chi tiết nhỏ – tất cả đều đậm dấu bàn tay của một gia đình biết nỗ lực.
Trong bữa cơm tối quây quần, Khánh bất ngờ đặt trước mặt Lan một hộp quà được gói cẩn thận.
“Chị mở đi ạ.” – Khánh nói, giọng hơi run.
Lan từ tốn mở hộp, bên trong là một chiếc khung ảnh gỗ do Khánh tự đóng, trong đó là bức ảnh chụp cả ba chị em hồi nhỏ vào một mùa Tết xa xưa. Ngày ấy bố mẹ còn sống, nụ cười của cả nhà rạng rỡ dưới gốc đào trước sân.
Lan chạm tay lên mặt kính khung ảnh, mắt rưng rưng:
“Sao em tìm được tấm này?”
Hương đáp:
“Hôm dọn nhà cũ, tụi em thấy trong cái rương cũ của ba mẹ. Em nghĩ chị sẽ muốn giữ nó.”
Lan nghẹn lời:
“Cảm ơn hai đứa… nhiều lắm.”
Khánh nhìn chị, giọng trầm mà ấm:
“Chị luôn là điểm tựa của tụi em. Nhưng tụi em cũng muốn làm điểm tựa cho chị nữa. Tụi em không muốn chị nghĩ rằng chị chỉ cho đi mà không nhận lại gì.”
Lan bật khóc, nhưng nụ cười lại nở trên môi:
“Chị nhận rồi… nhận hết trong tim rồi.”
Sau bữa cơm, cả ba bước ra sân. Trăng lên đẹp như tấm gương sáng trên cao. Gió đêm thổi qua hàng cây trong vườn, mang theo mùi hoa bưởi thoang thoảng.
Khánh bỗng nói:
“Chị à, em với Hương tính sau này sẽ làm lại nghề bán hàng online, thêm mấy món sửa chữa nhẹ trong làng. Khó khăn mấy cũng không bỏ cuộc nữa.”
Lan gật đầu tin tưởng:
“Chị biết em làm được. Cứ từ từ, không cần vội. Quan trọng là luôn bước tới.”
Khánh mím môi, nói chậm rãi:
“Chị cũng vậy nha. Chị lo cho em nhiều rồi, giờ lo cho chính mình nữa. Chị… cũng xứng đáng có một mái ấm.”
Lan cúi đầu, giấu nụ cười ngại ngùng.
“Chị biết rồi.”
Đêm ấy, Lan nằm trong phòng mới, cửa sổ mở hé để gió trời lùa vào nhẹ nhàng. Ánh trăng phủ lên tường tạo thành những mảng sáng lung linh. Cô ngắm bức ảnh gia đình đặt nơi đầu giường rồi nhắm mắt.
Trong lòng Lan, một cảm giác bình yên lan tỏa – thứ mà cô đã lâu không cảm nhận được.
Cô nghĩ về tương lai, về những điều dù chưa đến nhưng có thể hy vọng. Và trên hết, cô thấy rõ rằng tình thân chính là điểm tựa vững chắc nhất đời người.
Sáng hôm sau, Lan dậy sớm. Cô đi ra sân, hít đầy lồng ngực mùi buổi sáng làng quê. Chim hót trên mái ngói mới, ánh nắng chạm vào bức tường trắng tạo nên cảm giác tràn đầy sức sống.
Hương đang tưới mấy chậu hoa mới trồng trước hiên. Vừa thấy Lan, cô đã cười rạng rỡ:
“Chị ra chơi hả? Nhà mới phải có cây mới cho xanh đó chị.”
Lan gật đầu, giúp Hương sắp lại mấy chậu hoa.
Khánh chống gậy bước ra, tay cầm hai quả cam to tròn:
“Em hái trong vườn đó. Chị thử đi.”
Lan đỡ lấy, gọt một miếng rồi nếm. Vị ngọt mát lan khắp đầu lưỡi:
“Ngọt quá!”
Khánh cười:
“Nhà mình mà. Phải ngọt chứ.”
Câu nói đơn giản nhưng chứa chan niềm tự hào.
Trước khi Lan lên xe về thành phố lại, Tôm chạy tới, đưa cho Lan một tờ giấy vẽ:
“Dì đem theo nha. Đây là tranh con vẽ dì với nhà mình mới nè!”
Lan nhìn bức tranh: ngôi nhà trắng, mái đỏ, và bốn người đứng cạnh nhau. Trên bức tranh, Tôm viết nguệch ngoạc:
“Gia đình là nhà ❤”
Lan cúi xuống ôm cháu:
“Dì cảm ơn con. Dì sẽ treo lên tường nhà dì.”
Khánh đặt tay lên vai chị:
“Chị đừng lo cho tụi em nữa. Tụi em sẽ sống thật tốt, để chị yên lòng.”
Lan đáp, giọng nhẹ như gió:
“Chị không lo nữa. Vì chị tin hai đứa rồi.”
Hương ôm Lan, thì thầm:
“Chị là người thân yêu nhất của tụi em.”
Lan nắm chặt hai bàn tay của họ:
“Chị cũng vậy.”
Xe chuyển bánh rời khỏi làng. Lan nhìn qua cửa kính, ngôi nhà mới trắng tinh dần khuất sau hàng cây. Nhưng trong tim cô, mái ấm ấy sẽ còn mãi.
Cô nghĩ về lá thư trong túi xách – lá thư đã trả lại tiền nhưng mang đến cho cô điều quý giá hơn: niềm tin vào sức mạnh của gia đình, vào khả năng tự vươn dậy của những người cô yêu thương.
Lan mỉm cười. Một nụ cười đẹp, dịu dàng và đầy hy vọng.
Gia đình ấy không giàu tiền bạc.
Nhưng rất giàu tình yêu.
Và chính điều đó đã tạo nên một mái ấm thật sự –
một mái ấm được xây bằng tấm lòng.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể.