Min menu

Pages

Bé trai vô tình thấy dì kế x-é tấm ảnh mẹ ruột trong phòng khách. Bé c-ăm gh-ét và nghĩ dì muốn x-óa đi dấu vết của mẹ. Nhưng khi cha hỏi, cô bật khóc thú nhận một chuyện...


Chương 1: Vết xước trong lòng đứa trẻ

Buổi chiều mùa hạ, bầu trời trên mái ngói đỏ của những ngôi nhà trong khu dân cư vẫn còn ánh lên sắc nắng vàng. Gió thổi qua những tán cây bằng lăng tím, rơi lả tả vài cánh hoa trên sân. Tiếng ve sầu không ngơi nghỉ, ngân dài như kéo theo từng dòng hồi ức len lỏi trong tâm trí của cậu bé tám tuổi tên Nam.

Nhà Nam nằm ở cuối con hẻm nhỏ. Một ngôi nhà không lớn nhưng đủ gọn gàng, sạch sẽ, mang đến cảm giác ấm áp. Nhưng với Nam, nó lại là nơi cậu luôn cảm thấy thiếu đi điều gì đó… một điều rất quan trọng. Mẹ cậu – người phụ nữ hiền lành, giọng nói dịu dàng – đã rời xa cậu từ khi Nam còn nhỏ xíu. Cậu chỉ biết đến mẹ qua những câu chuyện cha kể, và qua một tấm ảnh duy nhất đặt trang trọng trên kệ phòng khách.

Trong ảnh, mẹ mặc áo dài trắng, nụ cười dịu như ánh nắng đầu ngày. Mỗi lần nhìn vào đó, Nam đều cảm nhận được một hơi ấm lạ kỳ truyền sang tim mình.

Nam vẫn nhớ những tối nằm cạnh cha, nghe cha kể về mẹ:
“Mẹ con thương con lắm. Nếu mẹ còn ở đây, chắc mẹ sẽ ôm con suốt ngày mất.”
Và câu nói ấy cứ như một mảnh thủy tinh, vừa lung linh đẹp đẽ, vừa đau nhói ở nơi sâu nhất.

Kể từ hai năm nay, dì Hân chuyển đến sống cùng hai cha con. Dì là người phụ nữ dịu dàng, kiên nhẫn, luôn chăm sóc Nam rất chu đáo. Dì biết nấu những món cậu thích, biết khi nào Nam buồn để nhẹ nhàng đặt tay lên vai hỏi han, biết để phần cho cậu viên kẹo ở cuối hộp, biết tết tóc cho cậu… nếu cậu là một bé gái. Nhưng Nam là con trai, nên dì đổi lại bằng việc gấp gọn gàng chiếc áo khoác cậu hay vứt lung tung.

Nam biết dì tốt với cậu. Nhưng dường như trong tim Nam, có một cánh cửa luôn đóng chặt. Cậu sợ một điều: rằng nếu cậu mở cửa ấy ra, hình bóng của mẹ sẽ bị đẩy ra xa dần…

Hôm đó, khi từ trường về, Nam nặng nề bước vào nhà. Cha đang đi công tác tỉnh, chỉ có dì Hân ở nhà. Cậu để cặp xuống rồi đi lấy nước uống. Đúng lúc đi ngang phòng khách, bước chân cậu khựng lại.

Có âm thanh xột xoạt kỳ lạ. Qua khe hở giữa hai cánh cửa hơi khép, cậu nhìn thấy dì Hân đứng trước bàn thờ gia đình. Tay dì đang cầm tấm ảnh mẹ.

Tấm ảnh ấy!

Nam mở to mắt.

Dì đang làm gì vậy?

Nam thấy dì dùng tay kéo mạnh một góc ảnh, như thể tấm ảnh đã bị bong viền. Nhưng với đôi mắt non nớt, đầy đề phòng của cậu, cảnh tượng ấy lại biến thành một điều ghê gớm hơn nhiều.

Dì đang xé ảnh của mẹ!

Tim Nam đập thịch một cái. Những giọt máu nóng trong người như bùng lên.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, lý trí cậu bé biến mất. Tất cả những nỗi sợ lâu nay dâng trào: sợ mẹ bị lãng quên, sợ có người muốn thay thế mẹ, sợ bức ảnh duy nhất về mẹ bị hủy hoại.

Nam đẩy cửa xông vào, gào lên như thể bị ai giật mất bảo vật:

– Dì làm gì vậy?!

Dì Hân giật mình, quay lại. Ánh mắt dì hoang mang:
– Nam… không phải như con nghĩ đâu.

Nhưng Nam không nghe. Nước mắt đã chảy ra từ lúc nào, lăn dài hai bên má.

– Dì ghét mẹ con đúng không?! Dì muốn xóa đi để con không còn nhớ mẹ nữa phải không?!

Giọng cậu bé vỡ vụn, chứa đầy oán trách.

Dì Hân chết lặng, mặt tái đi. Dì siết chặt tấm ảnh trong tay, hấp tấp lắc đầu:

– Không, Nam à, nghe dì giải thích…

Nhưng Nam đã vùng chạy ra ngoài trước khi dì kịp nói hết câu. Cậu chạy như bị đuổi theo bởi nỗi đau vô hình. Chạy đến khi đôi chân nhỏ xíu mệt lả, đến công viên nhỏ trước hẻm.

Nam ngồi xuống băng ghế, gục mặt vào hai đầu gối. Cậu khóc tức tưởi.

Trong đầu cậu vang lên toàn những hình ảnh đáng sợ: tấm ảnh bị xé tan… khuôn mặt mẹ biến mất… rồi mọi người sẽ sống vui vẻ như chưa từng có mẹ trên đời.

Nam sợ điều đó.

Mẹ ơi… con phải làm sao để mẹ vẫn tồn tại trong ngôi nhà này?

Chiều tắt dần. Những bóng cây dài hơn trên mặt đất. Nam ngồi đó đến khi trời chuyển nhạt màu. Và cũng ngay lúc ấy, cha cậu về đến nhà.

Nhìn thấy bức thư từ thầy giáo báo Nam chưa về, cha lo lắng chạy đi tìm. Khi thấy Nam ngồi co ro một mình, đôi mắt cha đỏ hoe.

– Nam! Con làm cha sợ muốn chết!

Cha quỳ xuống, ôm cậu thật chặt. Nhưng Nam chỉ im lặng, nước mắt lại rơi.

Cha nhẹ nhàng vuốt tóc con trai:

– Có chuyện gì vậy con? Nói với cha đi.

Nam ngẩng lên, đôi mắt đỏ au:

– Dì… xé ảnh của mẹ. Dì không muốn mẹ xuất hiện nữa. Dì muốn con quên mẹ.

Cha khựng lại vài giây.

Rồi cha nhìn sâu vào mắt Nam, chậm rãi nói:

– Con yêu à, có thể con đã hiểu lầm.

– Không! Con thấy rồi!
Nam hét trong tuyệt vọng.

Cha không trách mắng, chỉ siết chặt vai cậu:
– Vậy con hãy để cha và dì giải thích. Nếu dì sai, cha sẽ là người đầu tiên bảo vệ con và mẹ con.

Nam không nói nữa. Nhưng cậu để cha dắt tay trở về nhà.

Trong phòng khách, dì Hân đứng lặng bên cạnh bàn thờ. Đôi mắt dì ướt lệ. Dì vẫn cầm tấm ảnh, viền bên ngoài đã bị bong một góc nhỏ.

Khi cha và Nam bước vào, dì vội nói:

– Em xin lỗi… Em không ngờ Nam lại nhìn thấy và hiểu lầm như vậy. Em chỉ… em chỉ muốn đem ảnh vợ anh đi ép nhựa lại. Khung cũ bị bụi mốc, phần giấy ảnh cũng bị rơi nên em lo sợ để lâu sẽ hỏng…

Giọng dì nghẹn đi:
– Em biết Nam thương mẹ nhiều lắm. Em… không bao giờ dám xâm phạm đến những gì thuộc về chị ấy.

Nam tròn mắt, lúng túng.
Cậu quay sang nhìn cha.

Cha gật đầu:
– Dì con đã nói với cha từ mấy hôm nay rồi. Cha định cuối tuần mang đi, nhưng hôm nay dì dọn dẹp thấy ảnh bị rơi nên làm trước.

Dì quay sang Nam, ánh mắt dịu lại nhưng vẫn đầy tổn thương:

– Dì chưa từng muốn thay thế mẹ con. Dì biết… trong trái tim hai cha con luôn có chị ấy. Dì chỉ mong… được chăm sóc con và giữ gìn những gì mẹ con để lại.

Dứt lời, dì lấy từ bàn một hộp nhỏ. Bên trong là mảnh viền ảnh cũ.

– Dì giữ hết đây… và dì sẽ mang đi phục chế ngay ngày mai, để bức ảnh của mẹ con đẹp hơn, bền hơn.

Nam cúi xuống nhìn.

Đôi vai cậu bé run run.

Ngượng ngùng.

Hối lỗi.

Cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng, như thể cả thế giới vừa xoay chuyển trước mắt mình.

Nam run rẩy hỏi khẽ:
– Dì… không ghét mẹ con thật sao?

Dì mỉm cười, nước mắt rơi:
– Nếu chị ấy còn sống… chắc chắn chị ấy cũng muốn có người giúp chị chăm sóc Nam thật tốt. Dì chỉ đang làm điều đó thay chị ấy thôi…

Cha đặt tay lên đầu Nam:
– Mẹ con là điều quý giá nhất với cha và con. Và dì Hân cũng là người quan trọng trong gia đình này. Không ai muốn ai biến mất cả.

Nam siết chặt tay áo cha, rồi quay sang nhìn dì Hân. Cậu thấy rõ trong ánh mắt dì là sự mềm mại, là chân thành, là yêu thương không toan tính.

Cậu bé tám tuổi bỗng cảm thấy tim mình như được tháo bỏ một lớp bọc gai sắt.

Nam thút thít:
– Con xin lỗi, dì…

Dì đưa tay lau nước mắt trên má cậu:
– Con chỉ vì thương mẹ quá nhiều nên mới phản ứng như vậy. Dì hiểu. Dì không giận con đâu.

Cả ba ôm nhau trong khoảnh khắc bình yên…

Nhưng câu chuyện chưa kết thúc ở đó.

Bởi những vết thương trong lòng trẻ con – để chữa lành hẳn – cần nhiều hơn thế.

Và Nam đang đứng ở ranh giới giữa hiểu lầm… và trưởng thành.

Chương 2: Khi trái tim biết mở cửa

Buổi tối hôm đó, sau khi trải qua bao nhiêu biến động cảm xúc, Nam được dì dọn cho một tô phở nóng hổi. Lúc đặt tô phở trước mặt cậu, dì Hân còn khẽ hỏi:

– Con có muốn thêm tương ớt không?

Nam lúng túng gật đầu. Cậu cảm thấy hơi áy náy vì thái độ ban chiều. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt dịu dàng của dì, lòng Nam lại thắt lại. Cậu cúi đầu ăn, không dám nhìn thẳng dì.

Cha ngồi đối diện quan sát cảnh ấy, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Ông biết mọi chuyện đều có thể dần tốt lên, nếu cả ba cùng cố gắng.

Ngày hôm sau, dì Hân dậy sớm hơn thường lệ. Khi Nam thức dậy, dì đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng và đang đứng trước gương chỉnh lại tóc, sẵn sàng mang ảnh của mẹ đi phục chế. Cha đã mua một khung mới, bằng gỗ mun đen sang trọng, bọc trong túi giấy cẩn thận.

– Nam có muốn đi cùng dì không? – dì hỏi.

Nam cắn môi do dự. Trong lòng cậu vẫn còn chút gì đó lăn tăn. Nhưng rồi cậu khẽ gật đầu.

Dì nở nụ cười ấm áp.

Trên đường đến tiệm ảnh, Nam lén nhìn dì. Dì bước chậm để Nam đi kịp, thỉnh thoảng quay lại hỏi:

– Con có mệt không?
– Nắng quá dì che giùm con nhé.

Dường như dì luôn biết khi nào cậu cần được quan tâm.

Khi đến tiệm, người thợ ảnh xem xét tấm ảnh cũ rồi nói:

– Ảnh bị mốc và xước nhẹ, nhưng vẫn phục chế lại được. Sẽ mất khoảng hai ngày.

Dì gật đầu cảm ơn, không quên dặn dò:

– Nhờ anh giữ cẩn thận giúp gia đình tôi. Đây là kỷ vật vô cùng quý giá.

Nam đứng cạnh, nghe từng chữ, tim cậu bất giác mềm đi.

Hai ngày đối với Nam trở nên dài hơn bao giờ hết. Dù hằng ngày vẫn đi học và sinh hoạt bình thường, song trong lòng cậu vẫn luôn hướng về tấm ảnh của mẹ. Cậu hy vọng nó sẽ đẹp hơn, sáng hơn—để mẹ như đang ở ngay đó, dõi theo cậu.

Dì Hân thì vẫn chăm sóc Nam như mọi khi. Nhưng có một điều đổi khác: dì không còn dám đụng đến bất cứ đồ vật nào thuộc về mẹ, dù chỉ là cái lư hương nhỏ trên bàn thờ. Dì sợ vô tình làm Nam tổn thương thêm lần nữa.

Nam nhận ra điều đó.

Một tối, khi cả nhà đang xem TV, Nam bỗng khẽ nói:

– Dì… mai dì cứ dọn bàn thờ như mọi khi đi ạ. Con không sao đâu.

Dì quay sang, bất ngờ nhìn Nam.

Cậu bé cúi mặt, ngượng nghịu mân mê gấu áo:

– Con… con biết hôm đó con hiểu lầm. Mẹ con chắc cũng muốn bàn thờ luôn sạch đẹp…

Cha quay sang vỗ vai con trai, ánh mắt đầy tự hào.

Dì Hân mỉm cười dịu dàng:

– Cảm ơn con, Nam. Mẹ con chắc chắn sẽ rất vui khi thấy con trưởng thành như vậy.

Nam nghe thế, trong lòng bỗng như được gỡ bỏ thêm một lớp tường vô hình.

Cuối cùng, ngày lấy ảnh cũng đến.

Trời hôm ấy trong xanh lạ thường. Mặt trời chiếu xuống như rưới những tia sáng lấp lánh lên con đường quen thuộc. Dì và cha cùng đi với Nam. Cậu háo hức đến mức chân bước nhanh hơn cả hai người lớn.

Khi tấm ảnh được mang ra, Nam chết lặng trong giây lát.

Ảnh mẹ nay sáng hơn hẳn. Viền giấy đã được ép lại phẳng phiu, gương mặt mẹ hiện lên rõ nét, nụ cười vẫn tinh khôi như chưa bao giờ nhạt phai theo thời gian. Khung gỗ mới vừa sang trọng, vừa trang nghiêm.

Cha nâng bức ảnh lên như nâng một món bảo vật.

Nam chỉ biết nhìn và không nói thành lời. Tim cậu run run, nước mắt bỗng rơi xuống vì xúc động.

– Mẹ… đẹp quá…

Dì đưa tay khẽ chạm vai Nam:

– Bây giờ mẹ con sẽ luôn ở đây, và luôn ở trong trái tim con.

Nam gật đầu. Cậu tin điều đó là đúng.

Buổi tối, cả nhà cùng đặt lại bức ảnh lên bàn thờ. Cha tự tay châm nén nhang, khấn nhỏ:

– Xin chị an lòng. Ở đây đã có Hân giúp tôi chăm sóc Nam. Và Nam thì vẫn luôn nhớ chị, chưa bao giờ quên…

Khói hương bay lên nghi ngút, dì Hân đứng im lặng với ánh mắt đầy sự trân trọng. Nam chắp tay, khẽ khấn:

– Mẹ ơi, con hứa sẽ luôn yêu mẹ. Và con cũng… sẽ không ghét dì nữa.

Một giọt nước mắt rơi xuống đất, nhẹ như chính lời hứa của cậu.

Nhưng sự thay đổi trong trái tim Nam không chỉ dừng lại ở đó.

Từ sau chuyện tấm ảnh, Nam bắt đầu chú ý đến những nỗ lực lặng thầm của dì Hân. Dì thường đi chợ sớm để lựa cá tươi cho Nam ăn, phơi nắng lại drap giường vì sợ bụi, hay giặt bộ đồ thể thao Nam thích mặc mỗi chiều.

Một lần đi học về, cậu thấy dì đang khâu lại chiếc áo có họa tiết siêu nhân mà Nam rất thích. Cậu ngập ngừng hỏi:

– Dì… làm gì vậy?

– Áo con bị sứt chỉ ở tay nè. Dì khâu lại chút là mặc được. Con mà bỏ, chắc mẹ con không vui đâu.

Nam nhìn bàn tay dì thoăn thoắt đưa kim chỉ, chợt nghĩ:

Mẹ ơi… nếu mẹ nhìn thấy dì như vậy, mẹ sẽ cảm ơn dì đúng không?

Trong lòng cậu xuất hiện một cảm giác chưa từng có: biết ơn.

Nhưng cảm xúc của trẻ con đôi khi chẳng ổn định được lâu…

Một buổi chiều, khi đang chơi với bạn cùng xóm, Nam nghe lỏm được người lớn nói chuyện:

– Nghe nói dì Hân sắp làm đám hỏi với ba thằng Nam đó!
– Vậy là nó có mẹ mới rồi ha…
– Con nít thì dễ quên lắm… có mẹ mới rồi thì quên luôn mẹ ruột ấy mà…

Nam đứng khựng lại.

Từng lời, từng chữ như viên đá ném mạnh vào trái tim non nớt.

Quên mẹ ruột?
Không! Cậu không thể làm vậy!
Cậu yêu mẹ!
Mẹ là duy nhất!

Tim Nam như muốn nổ tung.

Cậu chạy một mạch về nhà, lao vào phòng khóa trái cửa. Cha và dì gõ cửa hỏi gì cậu cũng không trả lời. Cậu ngồi một góc, ôm đầu gối, nỗi sợ quay lại dữ dội hơn trước.

Nếu cha và dì lấy nhau…

Liệu có ai còn nhắc về mẹ không?
Liệu bức ảnh kia có còn được trân trọng?
Liệu vị trí của mẹ trong lòng cha có bị thay thế?
Và liệu… mẹ có giận cậu không?

Trong căn phòng mờ tối, Nam khóc nức nở.

Cậu không biết phải đối mặt với sự thay đổi ấy thế nào. Và nỗi lo sợ mất đi mẹ lần nữa như đang nuốt chửng cậu.

Cha mở cửa được bằng chìa khóa dự phòng, dì đứng phía sau lo lắng.

Cha ngồi xuống cạnh Nam:

– Con lại gặp chuyện gì vậy?

Nam sụt sùi nói:

– Cha… cha sắp lấy dì đúng không? Rồi cha sẽ quên mẹ… con cũng phải quên mẹ… Con không muốn mẹ bị thay thế…

Cả cha và dì đều sững người.

Cha ôm Nam vào lòng, giọng trầm ổn:

– Nghe cha nói này. Người lớn có thể yêu thêm một người mới… nhưng không có nghĩa là sẽ quên đi những người đã yêu thương trước đó. Con hiểu không?

Nam lắc đầu, nước mắt rơi lã chã:

– Nhưng… nhưng nếu dì làm mẹ con thì còn ai là mẹ của con nữa?

Dì Hân bước đến, quỳ xuống ngang tầm mắt Nam, nhẹ nhàng nói:

– Dì không muốn thay mẹ của con. Dì chưa bao giờ có ý đó. Dì chỉ mong… có thể yêu thương và chăm sóc con như con của mình. Còn vị trí của mẹ con trong lòng cha và con… mãi là duy nhất.

Cha thêm:

– Con có hai người yêu thương con. Đó không phải điều đáng sợ. Đó là may mắn.

Nam ngước mắt nhìn hai người.

Ánh mắt cha vẫn ánh lên sự kiên định, còn ánh mắt dì đầy trìu mến.

Cậu nghe trái tim mình dần bình yên trở lại…
Nhưng những cảm xúc ấy quá lớn với một đứa trẻ mới tám tuổi.

Cậu vẫn cần thời gian để học cách chấp nhận và yêu thương…

Buổi đêm hôm ấy, khi cha đặt Nam lên giường, cậu khẽ nói:

– Cha… nếu mẹ ở trên trời, mẹ có buồn khi cha thương dì không?

Cha nhìn lên trần nhà tối, rồi đáp:

– Cha tin là mẹ con chỉ buồn nếu cha và con sống khổ sở. Còn nếu chúng ta được chăm sóc và hạnh phúc… mẹ sẽ mỉm cười.

Nam bám lấy tay cha, nhắm mắt lại.
Lần đầu tiên sau rất lâu… cậu ngủ một giấc dài và yên bình.

Bởi vì bây giờ… cậu đã hiểu:

Đôi khi, yêu thương không lấy đi điều gì trong tim mình.
Nó chỉ làm trái tim ấy rộng lớn hơn mà thôi.

Chương 3: Một gia đình – Hai vòng tay yêu thương

Sáng chủ nhật, trời bừng lên những tia nắng nhẹ. Chim sẻ bay chuyền cành ríu rít như báo hiệu một ngày đẹp trời. Nam thức dậy sớm hơn mọi khi. Cậu ngồi trên giường một lúc lâu, nhìn quanh căn phòng quen thuộc. Trên kệ nhỏ ở góc phòng là chiếc xe đồ chơi mẹ mua từ trước khi cậu biết đi, và trong tim Nam, một ý nghĩ bắt đầu lớn dậy:

Mẹ sẽ không buồn khi con được yêu thương thêm lần nữa.

Hôm nay là lần đầu tiên cha đưa Nam ra mộ mẹ kể từ khi dì Hân dọn về sống cùng. Đường đến nghĩa trang không xa nhưng với Nam, mỗi bước chân đều mang theo cảm xúc dạt dào.

Dì Hân đi bên cạnh, tay ôm bó hoa cúc vàng tươi. Dù không phải là người thân ruột thịt của mẹ Nam, dì vẫn chọn loại hoa mẹ thích nhất sau khi nghe cha kể.

Khi đến nơi, Nam đứng lặng trước tấm bia có khắc tên mẹ. Cha thắp ba nén nhang rồi trao cho Nam một cây.

Khói hương quyện trong gió, bay lên nhẹ như chính lời thì thầm của cậu bé:

– Mẹ ơi… con nhớ mẹ lắm. Nhưng con sẽ không chống đối nữa. Con biết cha và dì thương con thật lòng. Và con tin mẹ cũng muốn như vậy.

Giọng Nam run run, nhưng không còn nức nở như trước nữa. Cậu đang dần trở nên mạnh mẽ.

Dì Hân đứng phía sau, khẽ cúi đầu trước bà. Ánh mắt dì đượm buồn nhưng cũng đầy tôn trọng:

– Chị yên tâm. Em sẽ thay chị chăm sóc hai cha con… nếu chị cho phép.

Nam quay sang nhìn dì. Cậu nhẹ nắm lấy tay dì, một hành động nhỏ nhưng mang ý nghĩa rất lớn đối với cả hai.

Cha tử tế đặt tay lên vai hai người:

– Chúng ta là một gia đình. Một gia đình trọn vẹn theo cách của riêng mình.

Gió mơn man trên mặt cỏ. Và tấm ảnh mẹ ở nhà kia cũng sẽ mỉm cười như vậy – Nam tin thế.

Từ hôm đó, Nam thay đổi rất nhiều. Cậu bắt đầu gần gũi dì hơn: chịu để dì đưa đón đi học, sẵn sàng kể về chuyện vui chuyện buồn ở lớp. Cậu còn chủ động phụ dì dọn bàn ăn, dù đôi khi làm rơi cả muỗng nĩa và khiến dì phải bật cười.

Một buổi chiều, Nam chạy về nhà với vẻ mặt hồ hởi:

– Dì ơi! Cô giáo bảo mai lớp con có tiết làm thiệp chúc mừng Ngày Gia đình Việt Nam!

Dì đang lau bàn, ngẩng lên:

– Vậy con định làm cho ai nào?

Nam mỉm cười, khoanh hai bàn tay sau lưng:

– Con làm cho cả cha và dì. Mỗi người một cái. Và một cái đặc biệt cho mẹ. Con sẽ đặt lên bàn thờ.

Dì khựng lại. Mắt dì long lanh. Dì không nói gì, chỉ ôm Nam vào lòng thật chặt.

Trong khoảnh khắc đó, Nam nghe nhịp tim dì—ấm áp như những điều tốt đẹp mà cậu bắt đầu ghi nhận trong cuộc sống.

Ngày hôm sau, cả ba ngồi trang trí nhà cửa để chuẩn bị cho dịp lễ nhỏ của gia đình. Cha mang bộ khung ảnh mới ra đặt lại. Nam ngồi nhìn, hai tay ôm chặt chiếc thiệp dành cho mẹ.

Khi bức ảnh được đặt trang trọng lên bàn thờ, Nam cẩn thận đứng lên ghế, đặt thiệp dựa vào khung. Cậu khấn:

– Mẹ ơi, đây là món quà con tự làm. Con hy vọng mẹ sẽ thích.

Khói hương lại bay lên, thoang thoảng quanh căn nhà.

Dì Hân đứng cạnh khẽ đưa tay vuốt tóc Nam:

– Mẹ con sẽ rất tự hào về con.

Nam ngước lên nhìn dì:

– Con cũng tự hào vì có dì nữa.

Lời nói ấy khiến dì Hân bất ngờ đến lặng người.

– Con cho phép dì gọi mẹ của con là “chị” được không?
Nam hỏi bằng giọng hồn nhiên.

Dì bật cười mà nước mắt lại rơi:

– Dạ… được chứ con. Dì cảm ơn con nhiều lắm.

Cha nhìn hai người, ánh mắt đầy sự mãn nguyện và biết ơn cuộc đời.

Đêm đến, khi đã chìm vào giấc ngủ, Nam mơ thấy mẹ. Mẹ mặc áo dài trắng như trong bức ảnh, mỉm cười hiền hậu nhìn cậu. Mẹ không nói gì, nhưng đôi mắt mẹ dịu dàng như muốn nói:

Con trai của mẹ đã lớn rồi.

Nam đưa tay định ôm lấy mẹ, nhưng mẹ khẽ lùi lại, tay chỉ về phía sau cậu. Nam quay lại—cha và dì đang đứng đó, mỉm cười gọi cậu.

Mẹ chắp tay đặt lên ngực, rồi tan dần trong ánh sáng dịu ngọt.

Nam thức giấc. Bên tai vẫn văng vẳng như lời mẹ nhắn nhủ:

Hãy sống thật hạnh phúc, con nhé.

Một tháng sau…

Cha và dì tổ chức một buổi tiệc nhỏ trong sân nhà. Không rình rang mâm cao cỗ đầy, chỉ có vài người họ hàng thân thiết. Nam mặc chiếc áo sơ-mi trắng, tóc chải gọn. Gương mặt cậu rạng rỡ lạ kỳ.

Dì Hân trong tà áo dài hồng phấn bước ra, gương mặt rạng ngời mà vẫn có nét e ấp. Cha đứng gần đó, tay nắm tay dì.

Trong khoảnh khắc ấy, Nam chạy đến nắm tay dì thật chặt, như muốn nói với tất cả mọi người:

Đây là mẹ của con.
Và con tự nguyện gọi như vậy.

Bởi vì trong tim Nam, vẫn luôn có chỗ cho mẹ ruột—nhưng giờ đây cũng có một vị trí yêu thương dành cho dì Hân.

Tiệc cưới nhỏ nhưng ấm cúng ấy có ba người hạnh phúc nhất:

Một người đàn ông đã tìm lại được nụ cười.
Một người phụ nữ được trao cơ hội yêu thương.
Và một đứa trẻ biết mở rộng trái tim để đón nhận hạnh phúc mới.

Đêm cuối cùng trước khi kết thúc mọi rối ren trong lòng, Nam lại đứng trước bàn thờ.

Ảnh mẹ sáng hơn, đẹp hơn—như nụ cười mẹ đang tán dương cậu.

Nam chắp tay:

– Mẹ ơi, bây giờ con có hai người yêu con rồi. Nhưng mẹ vẫn là duy nhất. Con yêu mẹ nhiều lắm. Và con cũng yêu dì… vì dì đang giúp mẹ yêu thương con thêm nữa.

Ngọn nến khẽ lung lay, ánh sáng ấm áp phủ lên cả căn phòng.

Nam biết mẹ đã đồng ý.

Từ nay, ngôi nhà ấy không còn thiếu thốn nữa.
Nó đã trở thành một gia đình hoàn chỉnh, tròn đầy bởi hai vòng tay yêu thương:

Một người từ thiên đàng…
Và một người ngay bên cạnh.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.