Min menu

Pages

Mẹ chồng khóc lóc đòi b-án đất cứu con út, chồng tôi từ chối, rồi bí mật làm một điều khiến nhà chồng ch-ết l-ặng...


Bên ngoài khung cửa sổ, gió chướng vẫn thổi hun hút, mang theo hơi lạnh đặc trưng của những ngày cuối năm. Trong căn phòng ngủ ấm cúng, ánh đèn vàng dịu hắt xuống tấm chăn bông, nơi Hải, chồng tôi, đang say giấc. Hơi thở anh đều đều, bình yên đến lạ. Tôi nằm bên cạnh, mắt thao láo nhìn lên trần nhà, nơi những suy nghĩ cứ chập chờn, không ngừng nghỉ. Buổi tối hôm nay, mọi thứ đã thay đổi.

Chúng tôi, Hải và tôi, đã có một cuộc sống khá ổn định. Hải là con trai cả trong nhà, một người đàn ông điềm đạm, ít nói nhưng luôn chu đáo và có trách nhiệm. Anh là trụ cột chính, vun vén cho gia đình nhỏ của chúng tôi – một mái ấm bình dị với tiếng cười trẻ thơ của hai đứa con nhỏ. Tôi luôn tin tưởng anh tuyệt đối, tin vào sự lựa chọn của mình.

Gia đình Hải có ba anh em. Hải là anh cả, rồi đến cô em gái giữa và cuối cùng là thằng út, tên Long. Long là đứa em được nuông chiều nhất nhà, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều có mẹ và các anh chị lo toan. Cũng vì thế mà Long có phần bồng bột, ham làm giàu nhanh chóng. Cậu ta thường xuyên đầu tư vào những dự án mạo hiểm, và không ít lần thua lỗ, phải nhờ đến sự giúp đỡ của gia đình.

Mỗi lần Long gặp khó khăn, mẹ chồng tôi luôn là người đầu tiên chạy vạy, lo lắng. Bà yêu thương Long vô điều kiện, đến mức đôi khi tôi cảm thấy bà quá nuông chiều mà quên đi những nguyên tắc cơ bản. Hải, với tư cách là anh cả, cũng thường xuyên đứng ra gánh vác, giúp đỡ em. Anh là người anh có trách nhiệm, luôn lo lắng cho các em, đặc biệt là Long. Tôi biết anh thương em, nhưng đôi khi tôi cũng thầm lo lắng về sự "dựa dẫm" của Long.

Trong nhà, bố chồng tôi đã mất từ lâu. Hai lô đất ở quê là tài sản lớn nhất mà ông để lại, được mẹ chồng tôi cất giữ cẩn thận như bảo bối. Một lô là mảnh đất hương hỏa, nằm gần đình làng, không thể bán. Lô còn lại là mảnh đất rộng hơn, vị trí đẹp, có giá trị kinh tế cao, và đó là tất cả những gì còn lại để đảm bảo tương lai cho các con, đặc biệt là Hải, người anh cả, người sẽ gánh vác việc thờ cúng tổ tiên. Mẹ chồng tôi luôn nói sẽ để lại lô đất này cho Hải để sau này con cái anh có chỗ dựa.

Tối nay, tiếng chuông cửa gấp gáp vang lên. Tôi vừa mở cửa, mẹ chồng tôi đã lao vào nhà, nét mặt bà tái mét, đôi mắt sưng húp, nước mắt giàn giụa. Bà ôm chầm lấy Hải, khóc nức nở.

“Hải ơi! Cứu em con! Cứu lấy thằng Long!” Bà thốt lên trong tiếng nấc nghẹn.

Hải vội vàng đỡ bà ngồi xuống ghế, rót cho bà cốc nước. “Mẹ, có chuyện gì vậy? Bình tĩnh lại đi mẹ.”

“Thằng Long… nó thua lỗ lớn rồi con ạ,” bà nói đứt quãng, giọng bà run rẩy. “Nó vay nặng lãi của xã hội đen. Giờ chúng nó đến tận nhà dọa giết nó, dọa đòi nợ bằng máu!”

Tôi chết lặng. Xã hội đen? Chuyện nghiêm trọng đến mức này sao?

Mẹ chồng tôi tiếp tục khóc lóc, kể lể về những gì Long đã làm, về những lời đe dọa mà cậu ta phải đối mặt. Rồi bà nhìn Hải, ánh mắt bà đầy sự van nài.

“Nhà mình chỉ còn hai lô đất thôi con ạ,” bà nói, giọng bà khẩn cầu. “Lô đất hương hỏa thì không thể động vào được. Còn lô kia… lô kia con bán đi, cứu thằng Long! Cứu lấy mạng nó!”


Tim tôi thắt lại. Bán đất? Mảnh đất mà mẹ chồng từng nói sẽ để lại cho Hải, cho con cái chúng tôi? Tôi nhìn Hải, mong chờ phản ứng của anh. Tôi nghĩ, với tấm lòng yêu thương em trai vô điều kiện của anh bấy lâu nay, anh sẽ không ngần ngại đồng ý. Anh sẽ vì em mà hy sinh tất cả. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận.

Nhưng Hải không lập tức trả lời. Anh ngồi im lặng, đôi mắt anh nhìn xa xăm, như đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu sắc. Anh không khóc, không nóng vội như mẹ, mà chỉ giữ vẻ mặt điềm tĩnh đến lạ. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Tôi nín thở chờ đợi.

Cuối cùng, Hải lên tiếng. Giọng anh trầm ổn, kiên định, không chút do dự. “Mẹ, con biết mẹ lo cho Long. Con cũng lo cho em ấy.” Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng tôi. “Nhưng lô đất đó, mẹ cũng biết, là tài sản duy nhất bố để lại cho con, cho các cháu. Nó là tương lai của các con.”

Mẹ chồng tôi sững sờ. “Hải! Con nói gì vậy? Mạng sống của em con đang bị đe dọa đó! Tiền bạc, đất đai thì còn kiếm lại được chứ mạng người thì không!”

“Con biết,” Hải nói, giọng anh vẫn không đổi. “Nhưng nếu bán lô đất đó, con và các cháu sẽ sống ra sao? Long gây ra chuyện này, nó phải tự chịu trách nhiệm. Con sẽ tìm cách khác giúp nó, nhưng lô đất đó thì không thể bán.”

Cả nhà sững sờ. Mẹ chồng tôi không thể tin vào tai mình. Bà nhìn Hải với ánh mắt đầy thất vọng và đau khổ. Bà không nói gì nữa, chỉ ngồi đó khóc nức nở. Tôi cũng bất ngờ đến choáng váng. Tôi chưa bao giờ nghĩ Hải sẽ nói ra những lời như vậy. Anh luôn là người hy sinh cho gia đình, cho các em. Nhưng lần này, anh đã từ chối.

Đêm đó, không khí trong nhà nặng nề. Mẹ chồng tôi bỏ về phòng, không nói một lời nào với Hải. Tôi cũng không biết phải nói gì với anh. Tôi cảm thấy bối rối, không hiểu được quyết định của anh.

Hải bước đến bên tôi, nắm lấy tay tôi. “Em sao vậy? Em không vui vì anh không giúp Long sao?”

Tôi nhìn anh, lòng tôi rối bời. “Em… em không hiểu. Anh luôn yêu thương em mình mà. Sao lần này anh lại…”

Hải thở dài, ôm lấy tôi vào lòng. “Anh yêu thương Long, nhưng anh còn phải lo cho gia đình nhỏ của chúng ta. Anh còn phải lo cho tương lai của con.” Anh khẽ thì thầm vào tai tôi. “Anh không muốn con mình lớn lên mà không có chỗ dựa, không có tài sản thừa kế. Anh không muốn chúng phải chịu khổ vì lỗi lầm của người khác.”

Lời nói của anh như một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Tôi nhận ra, anh vẫn yêu thương em mình, nhưng lần này, anh đã chọn làm chồng, làm cha trước khi làm một người anh.


Vài ngày sau, không khí trong nhà vẫn chưa dịu bớt. Mẹ chồng tôi vẫn giận Hải. Bà vẫn liên tục than vãn về chuyện của Long, về việc Hải “vô tâm”, “không có tình nghĩa anh em”. Hải vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, anh không tranh cãi với mẹ, nhưng cũng không thay đổi quyết định của mình.

Long cũng đến tìm Hải, cầu xin anh giúp đỡ. Cậu ta khóc lóc, van nài, hứa sẽ thay đổi. Hải lắng nghe em trai, anh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Cuối cùng, anh chỉ nói: “Anh sẽ giúp em trả số tiền lãi, để chúng nó không đến làm phiền em nữa. Nhưng tiền gốc, em phải tự mình tìm cách trả.”

Long thất vọng bỏ về. Tôi thấy thương Long, nhưng tôi cũng hiểu cho Hải. Anh đã làm tất cả những gì anh có thể, trong khả năng của mình, mà không ảnh hưởng đến tương lai của gia đình nhỏ.

Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi làm việc, Hải bất ngờ đưa cho tôi một tập hồ sơ. “Em xem cái này đi.”

Tôi mở ra. Đó là sổ đỏ của lô đất ở quê. Và tên trên sổ đỏ… là tên tôi.

Tôi chết lặng. “Cái… cái gì đây?”

Hải nhìn tôi, ánh mắt anh dịu dàng. “Anh đã làm thủ tục chuyển nhượng sang tên em rồi.”

“Tại sao?” Tôi ngỡ ngàng. “Sao anh lại làm thế?”

“Để bảo vệ gia đình chúng ta,” Hải nói, giọng anh trầm ấm. “Anh biết mẹ sẽ không ngừng đòi bán lô đất đó để cứu Long. Nếu đứng tên anh, anh sợ anh sẽ không thể giữ được. Nhưng nếu đứng tên em, mẹ sẽ khó mà tác động được.”

Tim tôi như vỡ òa. Tôi nhìn anh, nước mắt tôi bắt đầu trào ra. Anh đã làm tất cả những điều này trong im lặng, không một lời thông báo. Anh đã âm thầm bảo vệ tôi, bảo vệ các con, bảo vệ tổ ấm của chúng tôi khỏi cơn bão gia đình.

“Anh… anh nghĩ xa đến vậy sao?” Tôi nghẹn ngào.

“Anh phải nghĩ cho tương lai của các con,” Hải nói, anh nắm lấy tay tôi. “Anh không muốn chúng phải chịu bất cứ thiệt thòi nào vì những sai lầm của người lớn.”

Tôi ôm chầm lấy anh, nước mắt tôi thấm đẫm vai anh. Hóa ra, đằng sau vẻ ngoài điềm đạm, ít nói của anh, là một người đàn ông sâu sắc, biết suy nghĩ, và biết đặt gia đình nhỏ của mình lên hàng đầu. Anh vẫn yêu thương em mình, nhưng lần này, anh đã chọn làm chồng, làm cha trước khi làm một người anh.

Sự kiện này đã mở ra một góc nhìn hoàn toàn mới về Hải trong mắt tôi. Tôi từng nghĩ anh là người hiền lành, dễ bị ảnh hưởng bởi gia đình. Nhưng giờ đây, tôi thấy một con người khác: một người đàn ông mạnh mẽ, kiên định, và biết bảo vệ những gì quan trọng nhất với mình.

Sau khi biết chuyện sổ đỏ đã sang tên tôi, mẹ chồng tôi không còn nhắc đến việc bán đất nữa. Bà có vẻ bất ngờ, nhưng cũng không thể làm gì được. Long, sau một thời gian vật lộn với nợ nần, cuối cùng cũng đã tự mình tìm được cách giải quyết. Cậu ta học được một bài học xương máu về sự tự chịu trách nhiệm.

Gia đình chồng tôi, sau cơn bão, đã có những thay đổi đáng kể. Mối quan hệ giữa Hải và mẹ chồng tuy vẫn còn chút gợn, nhưng không còn căng thẳng như trước. Mẹ chồng tôi dường như cũng dần hiểu ra rằng, Hải không phải là người bạc bẽo, mà anh chỉ đang thực hiện trách nhiệm của một người chồng, người cha.

Tôi nhìn Hải, lòng tôi tràn ngập sự biết ơn và tình yêu. Anh không nói nhiều lời hoa mỹ, không thể hiện tình cảm một cách phô trương. Nhưng những hành động của anh, sự hy sinh thầm lặng của anh, đã nói lên tất cả. Anh là người đàn ông mà tôi có thể tin tưởng tuyệt đối.

Tôi nhớ lại câu nói của anh trong cuộc họp gia đình hôm đó: “Giữ đất cho tương lai con.” Lúc ấy, tôi đã bất ngờ. Giờ đây, tôi đã hiểu rõ ý nghĩa sâu xa đằng sau câu nói đó. Anh không chỉ giữ đất, anh còn giữ lấy tương lai của chúng tôi, giữ lấy sự bình yên của tổ ấm nhỏ này.

Và tôi nhận ra một điều quan trọng: Có những vết thương không chảy máu… nhưng tồn tại rất lâu. Vết thương của Long, vết thương của sự nuông chiều quá mức, vết thương của những lựa chọn sai lầm. Và có lẽ, vết thương của Hải, vết thương của sự kỳ vọng, của những trách nhiệm mà anh phải gánh vác. Nhưng quan trọng hơn cả, là có những người, như Hải, dù phải mang theo những vết thương ấy, vẫn kiên cường đứng vững, vẫn chọn cách bảo vệ những người thân yêu theo cách riêng của mình.

Buổi tối hôm đó, tôi nằm trong vòng tay anh, cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết. Gió ngoài cửa sổ vẫn thổi, nhưng trong lòng tôi, chỉ còn lại sự ấm áp và lòng biết ơn. Tôi biết, tôi đã tìm được đúng người đàn ông của đời mình. Một người không chỉ biết yêu thương, mà còn biết bảo vệ, biết hy sinh một cách thầm lặng, và biết đặt tổ ấm của mình lên trên tất cả.

Comments