Min menu

Pages

Em út bị xã hội đ-en d-ọa, mẹ chồng đòi b-án đ-ất c-ứu, nhưng chồng tôi lại âm thầm làm một việc cao tay khiến cả nhà s-ững s-ờ...


Trời tháng bảy, nắng như đổ lửa, hắt lên mái ngói đỏ au của căn nhà cấp bốn đã bạc màu thời gian. Tôi, Mai, đang lúi húi trong bếp nấu bữa trưa thì nghe tiếng xe máy quen thuộc dừng trước cổng. Vài giây sau, tiếng khóc nức nở của mẹ chồng tôi, bà Lan, vọng vào. Tim tôi thắt lại, tôi biết có chuyện chẳng lành.

Tôi vội vàng chạy ra. Bà Lan đang ngồi bệt dưới thềm, ôm mặt khóc nức nở, bên cạnh là Hưng, em út chồng tôi, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt thâm quầng. Hưng là đứa em út mà chồng tôi, Nam, luôn cưng chiều. Nó hiền lành, thật thà nhưng lại thiếu quyết đoán, dễ bị lôi kéo. Gần đây, tôi nghe phong thanh nó làm ăn thua lỗ, nhưng không ngờ lại đến mức này.

“Mẹ ơi, Hưng, hai người làm sao vậy?” Tôi đỡ bà Lan đứng dậy, lo lắng hỏi.

Bà Lan ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, rồi lại nhìn Hưng, giọng bà ấy đứt quãng: “Hưng nó… nó bị người ta đòi nợ, dọa dẫm con ơi! Nó làm ăn thua lỗ, bị xã hội đen dọa!”

Hưng cúi gằm mặt, không dám nhìn ai. Tôi nhìn nó, thấy nó gầy rộc đi, đôi vai gầy run rẩy. Nỗi xót xa dâng lên trong lòng tôi.

Đúng lúc đó, Nam, chồng tôi, đi làm về. Thấy cảnh tượng trước mắt, anh ấy vội vàng chạy đến. “Mẹ, Hưng, có chuyện gì vậy?”

Bà Lan lập tức níu lấy tay Nam, nước mắt giàn giụa: “Con ơi, cứu em con đi! Người ta dọa chặt tay, dọa giết nó rồi! Con phải cứu nó!”

Nam nhìn Hưng, ánh mắt anh ấy đầy sự lo lắng, rồi anh ấy quay sang nhìn mẹ. Bà Lan nắm chặt tay Nam, giọng bà ấy thiết tha, đầy đau khổ: “Nhà mình có hai lô đất, bán một lô cứu nó, còn lô kia để lại cho thằng cả.”

Tim tôi thắt lại. Hai lô đất đó là tất cả những gì gia đình tôi có. Lô đất phía trước là căn nhà chúng tôi đang ở, và lô đất phía sau là mảnh vườn nhỏ mà Nam và tôi đã vun đắp biết bao công sức. Nam luôn nói, đó là của để dành cho tương lai của các con chúng tôi, nếu sau này chúng tôi có con.

Tôi đứng đó, lặng người. Tôi ngỡ chồng sẽ đồng ý. Vì từ nhỏ, Nam luôn là người anh hiền lành, bao dung, luôn nhường nhịn và bảo vệ các em. Anh ấy yêu thương Hưng như con ruột. Tôi nghĩ anh ấy sẽ không ngần ngại hy sinh để cứu em mình.


Nam im lặng. Anh ấy nhìn Hưng, nhìn mẹ, rồi ánh mắt anh ấy dừng lại ở tôi. Tôi thấy trong ánh mắt anh ấy sự giằng xé, sự đau khổ.

Vết Thương Của Quá Khứ Và Lựa Chọn Khó Khăn Của Hiện Tại
Bà Lan tiếp tục khóc lóc, van nài. Hưng cũng cúi đầu, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn Nam với ánh mắt đầy cầu khẩn. Không khí trong căn nhà nhỏ trở nên ngột ngạt.

Cuối cùng, Nam hít một hơi thật sâu, rồi anh ấy cất lời, giọng anh ấy trầm ấm, nhưng lại đầy sự kiên quyết: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con không thể bán đất được.”

Cả bà Lan và Hưng đều sững sờ. Tôi cũng bất ngờ. Tôi không ngờ Nam lại từ chối thẳng thừng như vậy.

Nam tiếp tục nói, giọng anh ấy vẫn giữ sự bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt anh ấy, tôi thấy sự đau khổ tột cùng: “Đất này là đất của tổ tiên. Con không thể làm mất nó được. Và quan trọng hơn, con phải giữ đất cho tương lai con.”

Lời nói của Nam như một nhát dao cứa vào tim bà Lan và Hưng. Bà Lan gục xuống, khóc nấc lên. Hưng cũng run rẩy, đôi vai nó gầy gò co lại.

Tôi đứng đó, lòng tôi lẫn lộn. Một mặt, tôi hiểu sự đau khổ của bà Lan và Hưng. Một mặt, tôi lại cảm thấy tự hào về Nam. Anh ấy đã dám đưa ra một quyết định khó khăn, một quyết định mà tôi biết là đúng đắn.

Sau đó, Nam đưa bà Lan và Hưng vào phòng, anh ấy nói chuyện riêng với họ. Tôi không biết anh ấy đã nói gì, nhưng một lúc sau, bà Lan và Hưng ra về, vẻ mặt vẫn còn buồn bã, nhưng không còn khóc lóc nữa.

Tôi nhìn Nam, tôi thấy anh ấy gục xuống ghế, khuôn mặt anh ấy đầy sự mệt mỏi. Tôi đến gần anh ấy, ôm anh ấy vào lòng. "Anh không sao chứ?"

Nam thở dài. "Anh không sao. Chỉ là... anh cảm thấy có lỗi với mẹ và Hưng."

"Anh không có lỗi đâu. Anh đã làm điều đúng đắn." Tôi nói, cố gắng an ủi anh ấy.

Đêm đó, tôi và Nam không nói chuyện nhiều. Tôi biết anh ấy đang suy nghĩ rất nhiều. Anh ấy là người đàn ông tình cảm, luôn đặt gia đình lên hàng đầu. Quyết định từ chối mẹ và em trai chắc chắn đã khiến anh ấy đau lòng rất nhiều.


Tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi nghĩ về Nam, về quyết định của anh ấy. Tôi nhận ra rằng, đây là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời anh ấy. Anh ấy đã chọn làm chồng, làm cha trước khi làm một người anh.

Sự Âm Thầm Bảo Vệ Và Tình Yêu Vĩ Đại
Vài ngày sau, cuộc sống trở lại bình thường. Bà Lan vẫn buồn, nhưng không còn nhắc đến chuyện bán đất nữa. Hưng cũng ít đến nhà hơn. Tôi vẫn cố gắng chăm sóc bà Lan chu đáo, và động viên Hưng tìm cách giải quyết vấn đề của nó.

Một buổi sáng, tôi đang chuẩn bị bữa sáng thì Nam gọi tôi lại. Anh ấy cầm một tập hồ sơ trên tay, vẻ mặt anh ấy có chút căng thẳng.

“Mai, em ngồi xuống đây, anh có chuyện muốn nói với em.” Nam nói, giọng anh ấy nghiêm túc.

Tôi lo lắng ngồi xuống. Không biết có chuyện gì nữa.

Nam đặt tập hồ sơ xuống bàn. Đó là sổ đỏ của hai lô đất. Anh ấy đẩy tờ giấy sang phía tôi. “Anh đã chuyển sổ đỏ sang tên em rồi.”

Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi nhìn Nam, không thể tin vào tai mình. Anh ấy nói gì vậy? Chuyển sổ đỏ sang tên tôi sao?

“Tại sao lại làm vậy?” Tôi hỏi, giọng tôi run run.

Nam nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự yêu thương, sự tin tưởng. “Anh muốn bảo vệ em, bảo vệ tổ ấm của chúng ta. Anh không muốn em phải lo lắng bất cứ điều gì nữa. Anh không muốn bất cứ ai có thể động vào mảnh đất này, đặc biệt là sau chuyện của Hưng.”

Nước mắt tôi chảy dài. Tôi ôm chầm lấy Nam. Tôi không ngờ anh ấy lại làm điều này. Đây không chỉ là một hành động bảo vệ tài sản, mà còn là một hành động bảo vệ tình yêu, bảo vệ tương lai của chúng tôi.

Tôi nhận ra rằng, anh ấy vẫn yêu thương em mình, nhưng lần này, anh chọn làm chồng, làm cha trước khi làm một người anh. Anh ấy đã đặt gia đình nhỏ của chúng tôi lên trên hết.

Tôi đã từng nghĩ, sự từ chối của anh ấy là vì anh ấy ích kỷ. Nhưng hóa ra, đó là một hành động đầy sự dũng cảm, đầy sự hy sinh. Anh ấy đã âm thầm chịu đựng áp lực từ mẹ và em trai để bảo vệ tôi, bảo vệ tương lai của chúng tôi.

Tôi cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất trên đời. Tôi đã có một người chồng tuyệt vời, một người đàn ông biết nghĩ cho gia đình, biết đặt vợ con lên hàng đầu.

Vết Thương Cũ Và Bài Học Về Sự Trưởng Thành
Sau sự việc đó, Nam trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Anh ấy vẫn quan tâm đến Hưng, vẫn tìm cách giúp đỡ nó trong khả năng của mình, nhưng không còn mù quáng nữa. Anh ấy dạy cho Hưng cách tự đứng dậy, cách tự chịu trách nhiệm cho những sai lầm của mình.

Hưng, sau cú vấp ngã đó, cũng đã thay đổi. Nó nhận ra rằng, không thể mãi dựa dẫm vào gia đình. Nó bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn, và dần dần trả được nợ.

Mối quan hệ giữa Nam và bà Lan cũng dần được hàn gắn. Bà Lan hiểu rằng, Nam đã làm điều đúng đắn. Bà ấy không còn trách móc anh ấy nữa.

Tôi nhìn Nam, tôi thấy anh ấy không chỉ là chồng tôi, mà còn là một người bạn đời, một người tri kỷ. Anh ấy đã dạy cho tôi một bài học quý giá về sự hy sinh, về tình yêu thương, và về sự trưởng thành.

Tôi nhận ra rằng, cuộc đời này, có những lúc chúng ta phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn. Những lựa chọn đó có thể gây ra đau đớn, nhưng đôi khi, chúng lại là cần thiết để bảo vệ những điều quan trọng nhất.

Và tôi cũng nhận ra rằng, tình yêu đích thực không chỉ là những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ lãng mạn. Tình yêu đích thực là sự tin tưởng, sự hy sinh, và sự bảo vệ.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi, sau cơn sóng gió đó, lại càng trở nên bền vững hơn. Nó giống như một cái cây, đã trải qua bão tố, nhưng rễ của nó lại càng bám sâu hơn vào đất.

Tôi không còn cảm thấy áp lực về chuyện con cái nữa. Tôi tin rằng, duyên chưa tới thì không thể ép buộc. Và tôi cũng tin rằng, dù có con hay không, chúng tôi vẫn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, một tổ ấm bình yên.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.

Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những nỗi đau. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.

Comments