Tuổi thơ tôi là những mảnh vỡ vụn của ký ức, nhuốm màu tang tóc và gian khó. Mẹ mất khi tôi mới lên tám, để lại tôi và đứa em gái còn đỏ hỏn, bé xíu trong vòng tay người bố. Nhưng rồi, tai nạn ập đến, cướp đi đôi chân lành lặn của bố, biến ông thành một người liệt giường vĩnh viễn. Cả gánh nặng gia đình đổ ập lên đôi vai non nớt của một đứa trẻ mười sáu tuổi – chính là tôi.
Tôi là chị cả, lớn hơn em gái tôi tám tuổi. Từ cái ngày định mệnh ấy, tôi đã thề với lòng mình, sẽ là mẹ, là cha, là tất cả của em. Tôi bỏ học, rời ghế nhà trường khi bạn bè cùng trang lứa còn đang say mê với những trang sách. Tôi đi bán hàng rong, bất kể nắng mưa, bất kể dèm pha. Những gánh hàng nặng trĩu trên vai, những đồng tiền lẻ kiếm được từ mồ hôi nước mắt, tất cả đều là để nuôi em gái tôi ăn học. Tôi muốn em có một tương lai tươi sáng, một cuộc đời khác, không phải chịu cảnh cơ cực như tôi.
Em gái tôi, Thảo, là tất cả những gì tôi có. Con bé thông minh, ham học. Nhìn em cặm cụi bên đèn sách, tôi cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến. Tôi tin rằng, sự hy sinh của mình là xứng đáng.
Nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ, em gái tôi đã được học hành đến nơi đến chốn. Em tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi, có được một việc làm tốt ở thành phố, mua được nhà, và rồi, em lập gia đình. Nhìn em trưởng thành, thành công, tôi thấy lòng mình tràn ngập niềm tự hào. Mọi nỗi vất vả, gian khó ngày xưa dường như chỉ còn là gió thoảng mây bay.
Ngày Thảo chuẩn bị cưới, tôi dốc toàn bộ số tiền tích góp bấy lâu nay, tất cả những đồng bạc lẻ tôi kiếm được từ những gánh hàng rong, để làm của hồi môn cho em. Số tiền ấy không lớn, nhưng nó là cả tấm lòng, là cả tuổi thanh xuân của tôi. Tôi muốn em có một khởi đầu suôn sẻ, một cuộc sống đủ đầy, không phải lo toan như tôi.
Khi tôi trao cho em số tiền đó, Thảo ôm chặt lấy tôi, nước mắt con bé dàn dụa. “Chị ơi, sao chị lại làm vậy? Chị đã vất vả vì em nhiều rồi mà.”
Tôi xoa đầu em, ánh mắt tôi dịu dàng. “Em là tương lai của chị. Em hạnh phúc là chị vui rồi.”
Sau khi cưới, vợ chồng Thảo và Dũng, em rể tôi, đón cả tôi và bố lên thành phố ở chung. Dũng là một người đàn ông chu đáo, biết quan tâm. Anh ấy đối xử với tôi và bố rất tốt. Chúng tôi sống hòa thuận dưới một mái nhà. Tôi nhìn em gái tôi, nhìn nụ cười hạnh phúc của em, lòng tôi thấy bình yên.
Khi Thảo mang thai, Dũng chăm sóc em rất chu đáo. Anh ấy không cho Thảo làm bất cứ việc gì nặng nhọc, luôn mua những món ăn ngon, bổ dưỡng cho em. Nhìn em gái tôi được yêu thương, chăm sóc như vậy, tôi thấy lòng mình an tâm. Tôi đã nghĩ, cuối cùng thì Thảo cũng tìm được bến đỗ hạnh phúc của đời mình.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, bình lặng như một dòng sông. Cho đến một ngày, biến cố ập đến, như một tiếng sét đánh ngang tai, xé toạc đi bức màn hạnh phúc giả tạo mà tôi đã cố công vun đắp.
Đó là một buổi chiều nắng nhạt. Tôi đi chợ về, định ghé qua cửa hàng tạp hóa mua ít đồ. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim tôi như ngừng đập. Dũng, em rể tôi, đang tay trong tay với một người phụ nữ khác. Họ đi cạnh nhau, nói cười vui vẻ, như một cặp tình nhân. Và điều đau đớn hơn cả, là họ đang ở ngay gần nhà của chúng tôi, giữa lúc Thảo, em gái tôi, đang mang thai lớn, bụng vượt mặt.
Máu trong người tôi như sôi lên. Tôi cảm thấy đau đớn, tức giận đến tột độ. Dũng! Kẻ đã thề non hẹn biển yêu thương, chăm sóc em gái tôi, kẻ đã được tôi tin tưởng, nay lại dám phản bội em tôi ngay giữa lúc em đang mang nặng đẻ đau?
Tôi không kiềm chế được. Tôi lao đến, đứng chặn ngay trước mặt Dũng và người phụ nữ kia. “Dũng! Anh đang làm cái quái gì vậy?” Giọng tôi run lên vì giận dữ.
Dũng sững sờ. Khuôn mặt anh ta biến sắc, từ đỏ bừng sang trắng bệch. Người phụ nữ kia cũng hoảng hốt, vội vàng buông tay Dũng ra.
“Chị… chị Hai…” Dũng lắp bắp, không nói nên lời.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt tôi tóe lửa. “Anh giải thích đi! Anh đang làm gì giữa lúc em tôi đang mang thai lớn thế này hả?”
Dũng cúi đầu, không dám nhìn tôi. Anh ta lắp bắp. “Em… em xin lỗi chị Hai. Chỉ là… chỉ là sai lầm nhất thời thôi chị. Em… em cầu xin chị, đừng nói cho Thảo biết. Em sợ Thảo sẽ không chịu nổi.”
Tôi nhìn thái độ hèn nhát của Dũng mà lòng tôi càng thêm khinh bỉ. Sai lầm nhất thời? Sai lầm nhất thời mà anh ta dám nắm tay người phụ nữ khác giữa ban ngày ban mặt, ngay gần nhà mình sao?
“Anh nghĩ tôi sẽ im lặng sao?” Tôi gằn giọng. “Anh nghĩ anh có thể lừa dối em tôi mãi mãi sao?”
Dũng quỳ xuống, ôm lấy chân tôi. “Chị Hai! Em cầu xin chị! Em sẽ cắt đứt mọi liên lạc với cô ta. Em thề! Em sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Xin chị hãy cho em một cơ hội. Em xin chị, đừng nói cho Thảo biết. Em sợ Thảo sẽ không chịu nổi. Con bé đang mang thai lớn mà.”
Tối hôm đó, Dũng lén lút đặt một chiếc thẻ ngân hàng lên bàn, bên cạnh là một mảnh giấy ghi số tiền 100 triệu đồng. Anh ta muốn dùng tiền để đổi lấy sự im lặng của tôi. 100 triệu, một cái giá để che giấu sự thật tàn nhẫn, để tôi phải im lặng nhìn em gái mình bị lừa dối.
Tôi nhìn chiếc thẻ, lòng tôi dấy lên một sự khinh bỉ đến tột cùng. Tôi cầm chiếc thẻ lên, ném thẳng vào mặt Dũng. “Anh nghĩ tiền có thể mua được mọi thứ sao? Anh nghĩ tiền có thể che giấu được sự phản bội của anh sao?”
Dũng cúi gằm mặt, không dám nói gì. Anh ta quỳ xuống, cầu xin tôi. Anh ta thề thốt sẽ cắt đứt mọi liên lạc với người phụ nữ kia, thề thốt sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Tôi nhìn Dũng, lòng tôi rối bời. Một bên là sự thật tàn nhẫn, một bên là hạnh phúc mong manh của em gái tôi. Nếu tôi nói ra sự thật, Thảo sẽ đau khổ đến nhường nào? Con bé đang mang thai lớn, liệu có chịu nổi cú sốc đó không? Liệu có ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng không?
Nhưng nếu tôi im lặng, tôi sẽ phải sống trong dằn vặt, phải nhìn em gái mình bị lừa dối mỗi ngày. Tôi sẽ phải chứng kiến một cuộc sống giả tạo, nơi hạnh phúc được xây dựng trên sự phản bội. Tôi không muốn Thảo phải sống trong một cuộc hôn nhân như vậy.
Những ngày sau đó, Dũng làm như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta vẫn tỏ ra ân cần, chu đáo với Thảo. Anh ta vẫn chăm sóc Thảo từng li từng tí, mua những món ăn ngon, bổ dưỡng cho em. Còn tôi, tôi sống trong dằn vặt và đau đớn. Mỗi khi nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Thảo, nhìn em mỉm cười vuốt ve cái bụng bầu, lòng tôi lại quặn thắt. Tôi yêu thương em như chính máu thịt, và tôi không muốn em phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Tôi nhớ lại lời thề năm xưa: “Em là tương lai của chị.” Tôi đã hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình để em có được ngày hôm nay. Giờ đây, tôi phải làm gì để bảo vệ tương lai đó?
Câu hỏi treo lơ lửng trong tâm trí tôi mỗi ngày, mỗi đêm: Giữ im lặng để bảo vệ hạnh phúc tạm thời? Hay nói ra sự thật để tránh một tương lai có thể đau lòng hơn gấp bội?
Tôi không ngủ được. Tôi cứ trằn trọc suy nghĩ. Tôi không thể cứ mãi sống trong sự dằn vặt này. Tôi cần phải đưa ra quyết định.
Tôi nghĩ về Thảo. Em tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ. Em đã cùng tôi vượt qua bao khó khăn từ bé. Em xứng đáng được biết sự thật, xứng đáng được sống trong một cuộc hôn nhân chân thật.
Tôi cũng nghĩ về đứa cháu sắp chào đời. Con bé không đáng phải lớn lên trong một gia đình mà cha nó là kẻ lừa dối.
Tôi quyết định. Tôi sẽ nói ra sự thật. Dù có đau đớn đến đâu, tôi cũng sẽ nói ra. Tôi sẽ bảo vệ em gái tôi, bảo vệ đứa cháu của tôi.
Một buổi tối, khi Dũng đi vắng, tôi ngồi xuống cạnh Thảo. Em đang vuốt ve cái bụng bầu, khuôn mặt em rạng rỡ.
“Thảo à,” Tôi bắt đầu, giọng tôi khẽ run. “Chị có chuyện này muốn nói với em.”
Thảo nhìn tôi, ánh mắt em đầy sự ngạc nhiên. “Chuyện gì vậy chị?”
Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi nhìn thẳng vào mắt em gái tôi. “Chị… chị thấy Dũng đi với một người phụ nữ khác.”
Khuôn mặt Thảo biến sắc. Nụ cười trên môi em tắt ngúm. Em nhìn tôi, đôi mắt em mở to. “Chị… chị nói gì vậy? Chị nói đùa phải không?”
Tôi lắc đầu. Nước mắt tôi lăn dài. “Chị không đùa. Chị đã tận mắt nhìn thấy. Anh ta… anh ta còn đưa cho chị 100 triệu để chị im lặng.”
Thảo đứng bật dậy. “Không thể nào! Anh Dũng không thể làm như vậy! Anh ấy yêu em mà!”
Tôi ôm lấy Thảo. “Chị biết em đau khổ. Nhưng em phải đối mặt với sự thật.”
Thảo khóc nức nở. Em gào lên, em đập phá mọi thứ. Tôi ôm chặt lấy em, để em khóc, để em trút hết nỗi đau trong lòng.
Sau đêm đó, Thảo đã thay đổi hoàn toàn. Em không còn là cô gái vui vẻ, hồn nhiên của ngày xưa nữa. Em trở nên trầm lặng, ít nói. Em không còn cười nữa.
Dũng trở về nhà. Anh ta nhìn thấy Thảo, thấy khuôn mặt em đầy nước mắt, anh ta hiểu rằng mọi chuyện đã vỡ lở. Anh ta quỳ xuống, cầu xin Thảo tha thứ. Anh ta thề thốt sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Thảo nhìn Dũng, ánh mắt em lạnh lùng. “Anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!”
Dũng vẫn quỳ đó, cầu xin. Nhưng Thảo không nghe. Em nhất quyết không tha thứ.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Thảo quyết định. Em sẽ ly hôn. Em không thể sống với một người đàn ông đã lừa dối em, phản bội em ngay cả khi em đang mang thai.
Tôi ủng hộ quyết định của Thảo. Tôi biết, đó là một quyết định đau đớn, nhưng cần thiết. Thảo xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn, một cuộc sống không có sự lừa dối.
Cuộc ly hôn diễn ra trong sự im lặng. Thảo không kể cho ai nghe về lý do ly hôn. Em chỉ nói rằng, hai người không hợp nhau nữa. Dũng cũng chấp nhận mọi điều kiện của Thảo. Anh ta biết, anh ta đã sai, và anh ta không có quyền đòi hỏi gì.
Sau khi ly hôn, Thảo chuyển về sống cùng tôi và bố. Chúng tôi lại sống chung dưới một mái nhà, như những ngày xưa. Dù không còn Dũng, nhưng chúng tôi vẫn có nhau.
Thảo sinh con. Đó là một bé gái xinh xắn, đáng yêu. Con bé là niềm vui, là ánh sáng trong cuộc đời tôi và Thảo.
Tôi nhìn Thảo, nhìn con bé đang ngủ say. Lòng tôi bình yên đến lạ. Tôi biết, tôi đã đưa ra quyết định đúng đắn. Dù có đau đớn đến đâu, sự thật vẫn tốt hơn một lời nói dối. Và hạnh phúc thực sự phải được xây dựng trên sự chân thành, sự tin tưởng, chứ không phải trên sự lừa dối.
Tôi tin rằng, Thảo sẽ mạnh mẽ. Em sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Và em sẽ tìm được hạnh phúc thực sự của mình. Còn tôi, tôi sẽ luôn ở đây, làm chỗ dựa vững chắc cho em, cho con bé.
Cuộc đời này, không phải ai cũng có một cuộc sống suôn sẻ. Sẽ có những lúc chúng ta phải đối mặt với những thử thách, những nỗi đau. Nhưng quan trọng là chúng ta phải biết đứng lên, phải biết bảo vệ chính mình, và phải biết sống thật với lòng.
Tôi nhìn về phía chân trời, nơi ánh nắng ban mai đang dần lên. Một ngày mới bắt đầu. Và tôi tin rằng, một tương lai tươi sáng đang chờ đợi tôi và em gái tôi ở phía trước. Nỗi dằn vặt đã qua đi, thay vào đó là sự thanh thản và niềm hy vọng.
Comments
Post a Comment