Min menu

Pages

Bị mẹ yêu cầu tr-ả đất cho em trai, chồng tôi đã có hành động khiến mọi người s-ững s-ờ...

Tôi là con gái thứ hai trong một gia đình mà tình thương luôn là sợi dây bền chặt nhất. Bố mẹ tôi, những con người tần tảo, cả đời lam lũ để nuôi ba chị em tôi khôn lớn. Chị cả tôi đã lập gia đình và ổn định ở thành phố. Em trai út tôi, Hải, là niềm hy vọng lớn nhất của bố mẹ, là cái đích để bố mẹ dồn hết tâm sức lo toan. Còn tôi, tôi là người ở giữa, đôi khi cảm thấy mình như một nốt trầm lặng lẽ trong bản hòa ca gia đình.

Khi tôi chuẩn bị lấy chồng, bố mẹ tôi đã dành dụm được một mảnh đất nhỏ ở vùng ven đô. Đó không phải là mảnh đất rộng lớn, đắt đỏ ở trung tâm thành phố, nhưng đối với tôi, nó là cả một gia tài, là tấm lòng bao la của bố mẹ. Bố mẹ đã tặng mảnh đất ấy cho tôi làm của hồi môn, với lời dặn dò đầy yêu thương: “Con gái lớn, bố mẹ cho con mảnh đất này, để con có chỗ an cư lạc nghiệp, không phải lo lắng về nhà cửa.”

Tôi đã vô cùng xúc động. Tôi biết, bố mẹ đã phải vất vả rất nhiều mới có được mảnh đất ấy. Tôi ôm bố mẹ vào lòng, hứa sẽ sống thật tốt, sẽ không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ. Chồng tôi, Thành, cũng là một người đàn ông hiền lành, chân chất. Anh ấy không giàu có, nhưng anh ấy yêu thương tôi thật lòng, và anh ấy cũng rất biết ơn bố mẹ vợ. Chúng tôi đã lên kế hoạch tỉ mẩn, vẽ ra bao viễn cảnh tươi đẹp về ngôi nhà nhỏ sắp được dựng xây trên mảnh đất ấy. Chúng tôi muốn xây một ngôi nhà đơn giản, ấm cúng, nơi chúng tôi có thể cùng nhau vun đắp tổ ấm, nơi tiếng cười con trẻ sẽ vang vọng mỗi ngày.

Thời gian trôi đi, chúng tôi đã có đủ tiền để bắt đầu xây dựng. Bản vẽ đã được hoàn thiện, vật liệu đã được chuẩn bị, và chúng tôi chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt để khởi công. Niềm vui và sự háo hức tràn ngập trong lòng tôi. Tôi đã mơ về ngôi nhà ấy từ rất lâu rồi, một ngôi nhà đúng nghĩa của riêng mình, nơi tôi có thể tự tay trang trí, tự tay chăm sóc từng góc nhỏ.

Một buổi chiều, mẹ tôi bất ngờ ghé thăm. Bà ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ trong căn nhà trọ tạm bợ của chúng tôi, khuôn mặt bà ấy có vẻ bối rối, ngập ngừng. Tôi nhìn mẹ, lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành.

“Con gái à,” Mẹ tôi bắt đầu, giọng bà ấy trầm xuống. “Mẹ có chuyện này muốn nói với con.”

Tôi nhìn mẹ, ánh mắt tôi đầy sự lo lắng.

“Thằng Hải… nó chuẩn bị lập gia đình,” Mẹ tôi nói tiếp, ánh mắt bà ấy nhìn tôi đầy sự ái ngại. “Con bé người yêu nó cũng muốn có một căn nhà riêng ở thành phố. Mà con biết đấy, giờ đất đai đắt đỏ lắm.”

Tôi hiểu. Em trai tôi vẫn còn trẻ, mới ra trường đi làm. Nó chưa có đủ tiền để mua nhà.

“Bố mẹ… bố mẹ định muốn “xin lại” sổ đỏ miếng đất mà con đang giữ,” Mẹ tôi nói, giọng bà ấy khẽ run. “Để bố mẹ sang tên cho thằng Hải.”

Lời nói của mẹ tôi như một tiếng sét đánh ngang tai tôi. Tôi sững sờ. Mảnh đất đó, nơi tôi đã ấp ủ bao ước mơ, nơi tôi đã chuẩn bị xây dựng tổ ấm. Giờ đây, mẹ lại muốn xin lại? Để sang tên cho em trai?

“Tại sao lại là Hải hả mẹ?” Tôi hỏi, giọng tôi khẽ run. “Chẳng phải bố mẹ đã nói đó là của con sao? Con đã chuẩn bị xây nhà rồi mà.”

Mẹ tôi cúi gằm mặt. “Bố mẹ xin lỗi con. Nhưng con trai là trụ cột trong nhà. Sau này nó còn phải lo hương hỏa, lo cho bố mẹ lúc về già. Nên bố mẹ nghĩ, đất đai thì nên để cho con trai.”

Tôi không giấu được sự thất vọng. Nỗi tủi thân lại dâng lên trong lòng tôi. Tại sao tôi, một người con gái, lại luôn phải hy sinh? Tại sao em trai tôi, người đã được bố mẹ ưu ái từ bé, giờ lại muốn lấy đi cả mảnh đất duy nhất của tôi?

Tôi nhìn Thành, mong anh ấy sẽ nói điều gì đó, sẽ bảo vệ tôi. Nhưng anh ấy vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không một chút biểu cảm. Tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

Không khí trong căn phòng trở nên nặng nề. Mẹ tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi. Tôi cảm thấy một sự cay đắng dâng lên trong lòng.

Rồi, Thành bất ngờ lên tiếng. Giọng anh ấy bình tĩnh, nhưng lại chất chứa một sự chân thành đến lạ lùng. “Nếu bố mẹ cần, vợ chồng con sẽ mua lại miếng đất khác. Đừng vì một tờ giấy mà mất nghĩa ruột thịt.”

Lời nói của Thành như một luồng gió mát thổi tan đi không khí căng thẳng. Tôi sốc lần thứ hai, nhưng lần này là một cú sốc đầy bất ngờ và xúc động. Bố mẹ tôi cũng vậy. Khuôn mặt họ từ bất ngờ chuyển sang kinh ngạc, rồi sang sự xúc động nghẹn ngào.

“Con nói gì vậy Thành?” Mẹ tôi hỏi, giọng bà ấy run run. “Miếng đất đó là của bố mẹ tặng con gái mà.”

Thành mỉm cười. “Bố mẹ đã vất vả cả đời vì chúng con rồi. Giờ bố mẹ cần, chúng con sẵn lòng. Miếng đất này dù quý, nhưng tình nghĩa ruột thịt còn quý hơn nhiều. Chúng con không muốn vì một tờ giấy mà làm mất đi tình cảm gia đình.”

Tôi nhìn Thành, lòng tôi tràn ngập sự kính phục và yêu thương. Anh ấy không chỉ là một người chồng tốt, mà còn là một người con rể hiếu thảo, một người biết ơn và trọng tình nghĩa. Thái độ bao dung ấy của anh khiến bố mẹ tôi cảm động sâu sắc. Tôi biết, tôi đã chọn đúng người đàn ông của đời mình.

Sau lời nói của Thành, không khí trong gia đình trở nên ấm áp hơn. Mẹ tôi nhìn Thành, ánh mắt bà ấy đầy sự hối lỗi và biết ơn.

“Bố mẹ xin lỗi hai con,” Mẹ tôi nói, nước mắt bà ấy rưng rưng. “Bố mẹ đã sai rồi. Bố mẹ chỉ nghĩ đến thằng Hải mà không nghĩ đến cảm xúc của con gái.”

Bố tôi cũng lên tiếng: “Bố mẹ đã quá thiên vị. Đất đai là của chung, không thể vì con trai mà lại lấy đi của con gái. Thôi thì, bố mẹ sẽ lo cho thằng Hải một cách khác.”

Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng, bố mẹ tôi không lấy lại sổ đỏ của mảnh đất đó nữa. Thay vào đó, bố mẹ quyết định chia đất lại cho công bằng hơn. Họ dùng một phần tiền tiết kiệm khác của mình, cộng với số tiền bán một mảnh đất nhỏ khác của gia đình, để mua một căn nhà nhỏ hơn cho Hải ở một khu vực khác. Còn mảnh đất vùng ven mà bố mẹ đã tặng tôi vẫn thuộc về vợ chồng tôi. Tình thân còn nguyên.

Cuộc sống của chúng tôi sau đó trở nên viên mãn hơn bao giờ hết. Chúng tôi xây dựng ngôi nhà nhỏ trên mảnh đất đã được tặng. Ngôi nhà không quá lớn, nhưng nó ấm cúng, đầy ắp tiếng cười. Đó là tổ ấm mà tôi đã mơ ước bấy lâu nay.

Em trai tôi, Hải, cũng có một căn nhà nhỏ của riêng mình, và anh ấy đã kết hôn với người con gái mình yêu. Cả gia đình tôi đều hạnh phúc.

Bố mẹ tôi thì vẫn vậy, vẫn giản dị, tần tảo. Nhưng ánh mắt họ luôn ánh lên niềm vui và sự tự hào khi nhìn con cái trưởng thành, có cuộc sống ổn định. Mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ, sau biến cố ấy, lại càng trở nên khăng khít hơn. Tôi hiểu hơn về nỗi khổ tâm của bố mẹ, và tôi cũng biết ơn Thành vì đã giúp tôi và gia đình vượt qua được thử thách đó.

Tôi nhận ra rằng, tiền bạc và tài sản không phải là tất cả. Quan trọng hơn là tình cảm gia đình, sự yêu thương, sự hy sinh và lòng biết ơn. Có những thứ, dù quý giá đến mấy, cũng không thể sánh bằng tình thân ruột thịt. Và có những lời nói, dù chỉ đơn giản, nhưng lại có sức mạnh hàn gắn, lay động lòng người.

Tôi vẫn thường xuyên về thăm bố mẹ, cùng Thành và các con. Bữa cơm gia đình luôn đầy ắp tiếng cười. Tôi nhìn bố mẹ, nhìn Thành, nhìn các con, lòng tôi tràn ngập sự bình yên và mãn nguyện.

Nhiều năm sau, khi các con tôi đã lớn, tôi vẫn thường kể cho chúng nghe về câu chuyện tờ giấy và tình thân năm xưa. Tôi muốn các con hiểu rằng, mảnh đất của tình thương không nằm ở giá trị vật chất, mà nằm ở sự biết ơn, sự sẻ chia và sự trân trọng những giá trị gia đình.

Tôi tin rằng, những bài học về tình thân, về sự cho đi và nhận lại, sẽ là hành trang quý giá nhất cho các con tôi trên con đường trưởng thành. Cuộc đời này, không phải ai cũng may mắn có được một gia đình yêu thương, một người chồng biết nghĩ. Tôi đã may mắn. Và tôi sẽ luôn trân trọng những gì mình đang có.

Tôi nhìn về phía chân trời, nơi ánh nắng chiều đang dần tắt. Lòng tôi bình yên đến lạ. Tôi biết, dù cuộc sống có bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu thử thách, chỉ cần có tình thân, có sự yêu thương và lòng biết ơn, chúng ta sẽ luôn tìm thấy hạnh phúc. Tờ giấy có thể đổi chủ, nhưng tình thân thì sẽ còn nguyên, vẹn nguyên và bền chặt mãi mãi. 

Comments