Bóng chiều đổ dài trên sân gạch đã ngả màu rêu phong, hắt lên vầng trán nhăn nheo của ông Tám. Ông ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế tre cũ, đôi mắt đục mờ nhìn xa xăm về phía con đường làng hun hút. Bên cạnh ông, bà Tám, lưng còng hẳn đi vì tuổi tác, tay run run phe phẩy chiếc quạt nan cũ kỹ. Hai ông bà đã bước sang cái tuổi gần đất xa trời, cơ thể mỏi mệt, nhưng điều khiến họ trăn trở nhất lại là câu chuyện của đứa con trai duy nhất.
Ông Tám và bà Tám đã dành cả đời để vun vén cho gia đình, cho đứa con trai duy nhất là Hải. Họ là những người nông dân chân chất, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để nuôi con ăn học, để mong con có một tương lai tốt đẹp hơn. Cả cuộc đời ông bà chỉ mong con trai được sung sướng, hạnh phúc.
Hải là một chàng trai nhanh nhẹn, tháo vát. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hải cưới Loan, một cô gái xinh xắn, giỏi giang. Hai vợ chồng trẻ quyết định ở lại thành phố lập nghiệp. Ông bà Tám vui mừng lắm, nhưng cũng không khỏi lo lắng cho cuộc sống của con cái nơi phố thị đông đúc, bon chen.
Một ngày nọ, Hải gọi điện về cho ông bà. Giọng Hải đầy vẻ lo lắng, hoảng hốt.
“Bố mẹ ơi, con… con đang gặp chuyện lớn. Công việc làm ăn của con bị trục trặc, giờ con đang thiếu nợ ngân hàng một khoản lớn. Nếu không trả kịp, con sẽ bị xiết nợ, mất hết tất cả.”
Ông Tám và bà Tám nghe vậy, tim ông bà thắt lại. Ông bà không hiểu nhiều về chuyện làm ăn, nhưng ông bà biết, nợ nần là một gánh nặng kinh khủng.
“Con trai à, con đừng lo lắng quá. Có chuyện gì thì bố mẹ sẽ giúp con,” ông Tám nói, giọng ông run run.
Hải hít một hơi thật sâu, rồi nói, giọng cậu ấy ngập ngừng: “Bố mẹ ơi, con biết là bố mẹ đã vất vả cả đời. Nhưng… giờ con thật sự không còn cách nào khác. Bố mẹ… bố mẹ có thể cho con vay 150 triệu để con trả nợ ngân hàng được không? Con hứa sẽ làm ăn chăm chỉ, sẽ trả lại bố mẹ đầy đủ, đúng hạn. Con… con sẽ cố gắng để báo hiếu bố mẹ.”
150 triệu đồng không phải là một con số nhỏ. Đó là tất cả số tiền mà ông bà Tám đã tích cóp bấy lâu nay từ những vụ mùa bội thu, từ những đồng lương hưu ít ỏi, để dành dụm lo cho tuổi già, cho những lúc ốm đau. Nhưng nghĩ đến con trai, nghĩ đến cuộc sống khó khăn của con nơi phố thị, ông bà không chút do dự. Ông bà tin tưởng con trai mình tuyệt đối. Ông bà tin rằng, Hải sẽ không bao giờ lừa dối ông bà.
“Được rồi, con cứ yên tâm đi. Bố mẹ sẽ chuyển tiền cho con ngay. Con cứ làm ăn cho tốt, đừng lo lắng gì cả,” ông Tám nói, giọng ông đầy sự chân thành. “Không cần giấy tờ gì đâu. Bố mẹ tin con.”
Ngay chiều hôm đó, ông Tám ra ngân hàng, chuyển khoản 150 triệu đồng vào tài khoản của Hải. Ông không hề yêu cầu Hải viết giấy vay nợ, không hề yêu cầu bất kỳ một lời cam kết nào. Ông tin tưởng con trai mình vô điều kiện. Ông nghĩ rằng, mình đang làm một việc tốt, giúp đỡ con trai mình có một tương lai tốt đẹp hơn. Ông không hề biết rằng, mình đang tự đẩy mình vào một cái bẫy, một cái bẫy mà ông không thể ngờ tới.
Sự Im Lặng Đáng Sợ Và Nỗi Đau Hơn Cả Bệnh Tật
Sau khi nhận được tiền, Hải và Loan vẫn thường xuyên gọi điện về hỏi thăm ông bà. Họ kể về việc công việc làm ăn đang dần ổn định, về những kế hoạch trong tương lai. Ông bà Tám vui mừng lắm, thầm nghĩ con mình đã vượt qua được khó khăn. Ông bà cũng thường xuyên nhắc khéo đến chuyện tiền nong, nhưng Hải và Loan đều lảng tránh.
“Con ơi, dạo này làm ăn thế nào rồi? Có dư dả chút nào không?” Bà Tám hỏi, giọng bà ấy nhẹ nhàng.
Hải thường đáp: “Dạ, cũng tạm ổn mẹ ạ. Tụi con đang cố gắng làm ăn, để sớm báo hiếu bố mẹ.”
Và cứ thế, những câu chuyện về tiền nong dần chìm vào im lặng. Hải và Loan không còn nhắc gì đến khoản nợ 150 triệu đồng nữa. Ông bà Tám cũng không dám nhắc nhiều, sợ con cái cảm thấy khó chịu. Ông bà nghĩ, con cái làm ăn khấm khá thì trước sau gì cũng sẽ trả lại.
Vài năm sau, ông Tám và bà Tám đều đã già yếu. Sức khỏe ông bà ngày càng giảm sút. Ông Tám bị mắc bệnh tim, cần phải phẫu thuật. Bà Tám thì bị bệnh xương khớp nặng, đi lại khó khăn. Tiền thuốc men, tiền viện phí ngày càng tăng lên.
Ông bà Tám nhìn nhau, lòng ông bà nặng trĩu. Số tiền tích cóp bấy lâu nay đã đưa cho Hải. Giờ đây, ông bà không còn tiền để chữa bệnh nữa. Ông bà quyết định gọi Hải và Loan về nói chuyện.
“Hải, Loan… bố mẹ có chuyện này muốn nói với hai con,” ông Tám nói, giọng ông yếu ớt. “Bố mẹ đã già yếu rồi. Sức khỏe ngày càng kém. Bố thì bị bệnh tim, cần phải phẫu thuật. Mẹ thì bị bệnh xương khớp nặng, đi lại khó khăn. Giờ bố mẹ không còn tiền để chữa bệnh nữa.”
Hải và Loan nhìn nhau. Gương mặt họ thoáng lên vẻ bối rối.
Bà Tám nhìn con trai, ánh mắt bà ấy đầy sự hy vọng. “Hải à, cái khoản tiền 150 triệu mà bố mẹ đã cho con vay ngày xưa… giờ bố mẹ cần tiền để chữa bệnh. Con… con có thể trả lại cho bố mẹ một phần được không?”
Hải im lặng một lúc, rồi nói, giọng cậu ấy ngập ngừng: “Bố mẹ ơi, tụi con tưởng bố mẹ cho, chứ vay mượn mà không có giấy thì khó xử lắm.”
Tim ông Tám và bà Tám chết lặng. Cả hai ông bà không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Hải đã nói gì vậy? Con trai mình nói rằng nó tưởng bố mẹ cho, chứ không phải vay sao?
Gương mặt ông Tám tái mét. Ông cảm thấy như có một nhát dao đâm thẳng vào tim mình. Bà Tám bật khóc nức nở. Nước mắt bà ấy lăn dài trên gò má nhăn nheo.
“Hải! Con nói gì vậy? Cái gì mà cho chứ không phải vay? Số tiền đó là cả gia tài của bố mẹ đó con! Bố mẹ đã dành cả đời để tích cóp, để lo cho con đó con!” Bà Tám nói, giọng bà ấy lạc đi vì uất ức.
Hải và Loan nhìn nhau, rồi cúi gằm mặt. Họ không nói gì thêm. Sự im lặng của họ như một lời khẳng định cho câu nói tàn nhẫn vừa rồi.
Ông Tám nhìn con trai, nhìn con dâu, ánh mắt ông ấy đầy sự thất vọng, đau khổ. Ông không thể tin rằng, đứa con trai mà ông đã dành cả đời để yêu thương, để hy sinh, lại có thể đối xử với ông như vậy.
Bức Tường Vô Hình Giữa Gia Đình Và Nỗi Đau Khôn Cùng
Sau cú sốc đó, cuộc sống của ông Tám và bà Tám như rơi vào địa ngục. Nỗi đau của sự phản bội gặm nhấm tâm hồn ông bà. Ông bà không thể tin rằng, đứa con trai duy nhất mà ông bà đã từng tin tưởng nhất, lại có thể lừa dối ông bà một cách tàn nhẫn như vậy.
Sức khỏe ông bà ngày càng suy yếu. Bệnh tình ngày càng nặng hơn. Ông bà phải tự xoay sở tiền thuốc men, tiền viện phí từ những đồng lương hưu ít ỏi, từ những khoản tiền vay mượn anh em, họ hàng.
Hải và Loan vẫn tiếp tục sống cuộc sống sung túc. Ông bà nghe kể rằng, hai vợ chồng đã mua xe ô tô mới, đi du lịch khắp nơi. Mỗi lần nghe tin tức về con trai, lòng ông bà lại quặn thắt. Ông bà không còn liên lạc với Hải và Loan nữa. Bức tường vô hình giữa ông bà và con trai, con dâu ngày càng cao, ngày càng kiên cố. Mối quan hệ giữa họ, dường như, đã vĩnh viễn tan vỡ.
Ông Tám thường xuyên ngồi một mình bên hiên nhà, nhìn xa xăm về phía con đường làng. Ông hồi tưởng lại những kỷ niệm về Hải khi còn nhỏ, về những ngày tháng ông bà đã vất vả nuôi con ăn học. Ông nhớ những lời hứa của Hải, những lời hứa sẽ báo hiếu cho ông bà.
Bà Tám cũng vậy, bà thường xuyên khóc thầm một mình. Bà không thể hiểu nổi tại sao con trai mình lại có thể quên đi công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ.
Nỗi đau đớn, uất hận cứ ám ảnh ông bà từng giây, từng phút. Ông bà không thể ngủ được, không thể ăn uống được. Ông bà trở nên gầy gò, xanh xao. Tinh thần ông bà suy sụp nghiêm trọng. Ông bà thường xuyên tự hỏi tại sao mọi chuyện lại xảy ra với ông bà.
Hàng xóm, bạn bè đều thương xót ông bà. Họ thường xuyên đến thăm hỏi, động viên. Nhưng ông bà vẫn không thể nguôi ngoai nỗi đau.
Sự Buông Bỏ Từ Nỗi Đau Và Hồi Sinh Từ Tấm Lòng Nhân Ái
Thời gian trôi qua, vết thương lòng của ông Tám và bà Tám dần lành lại. Ông bà vẫn phải đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống, với những bệnh tật của tuổi già. Nhưng ông bà không còn quá đau khổ, dằn vặt nữa. Ông bà đã học được cách chấp nhận sự thật, học được cách tha thứ cho chính mình, và học được cách tin tưởng trở lại.
Ông bà Tám nhận ra rằng, dù cuộc đời có khó khăn đến mấy, ông bà cũng không bao giờ đơn độc. Ông bà có những người con cháu khác, có anh em, họ hàng, hàng xóm luôn ở bên cạnh, động viên ông bà. Họ đã giúp ông bà vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Một ngày nọ, khi ông Tám đang nằm viện, một người bạn cũ của ông đến thăm. Người bạn đó kể rằng, Hải và Loan đang gặp khó khăn trong công việc làm ăn. Họ đã thua lỗ lớn, và đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản.
Ông Tám nghe xong, lòng ông dấy lên một sự thương cảm. Ông biết, Hải và Loan cũng đang phải trả giá cho những sai lầm của mình. Ông không còn oán hận Hải và Loan nữa. Ông chỉ cảm thấy tiếc nuối cho một tình thân đã tan vỡ vì những sai lầm.
Dù không còn liên lạc với Hải và Loan, nhưng ông Tám và bà Tám vẫn giữ trong lòng một góc nhỏ dành cho con trai và con dâu, góc nhỏ của những kỷ niệm đẹp đẽ, góc nhỏ của một tình yêu thương đã từng rất sâu đậm. Ông bà hy vọng, ở một nơi nào đó, Hải và Loan sẽ sống tốt, sẽ nhận ra lỗi lầm của mình, và tìm cách chuộc lỗi. Dù là bao lâu đi nữa, ông bà vẫn sẽ đợi.
Ông Tám và bà Tám quyết định, dù có khó khăn đến mấy, ông bà cũng sẽ không bao giờ dựa dẫm vào con trai nữa. Ông bà sẽ tự mình vượt qua những khó khăn. Ông bà sẽ sống những ngày cuối đời một cách thanh thản, không còn vướng bận bởi những tham vọng, những toan tính của cuộc đời.
Ông bà dùng số tiền ít ỏi còn lại, và sự giúp đỡ của họ hàng, để chữa bệnh. Dù không được phẫu thuật, nhưng ông bà vẫn cố gắng điều trị bằng thuốc men, bằng các phương pháp dân gian. Ông bà sống lạc quan hơn, vui vẻ hơn.
Mỗi khi ông bà nhìn thấy những đứa cháu nhỏ chạy nhảy trong sân, tiếng cười trong trẻo của chúng vang vọng khắp không gian, ông bà lại cảm thấy bình yên. Ông bà biết, ông bà là những người may mắn. Ông bà có một gia đình tuyệt vời, có những người thân yêu luôn ở bên cạnh ông bà.
Ông Tám nhắm mắt lại, cảm nhận sự bình yên lan tỏa trong lòng. Ông biết, ông là một người đàn ông may mắn. Ông đã mất đi một khoản tiền lớn, đã bị tổn thương sâu sắc, nhưng ông đã tìm lại được chính mình, đã tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn. Ông đã học được một bài học quý giá về lòng tin, về sự chân thành, và về việc chấp nhận những điều không như ý muốn. Ông sẽ tiếp tục sống một cuộc đời ý nghĩa, với tấm lòng chân thành, và với niềm tin vào những điều tốt đẹp.
Dù không còn có con trai và con dâu ở bên cạnh, nhưng ông Tám và bà Tám vẫn sống một cuộc đời đầy đủ tình yêu thương của những người xung quanh. Cuộc sống của ông bà là minh chứng cho một chân lý: Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể mua được tình yêu thương, không thể mua được sự bình yên trong tâm hồn, và không thể mua được sự hiếu thảo của con cái.