Cuộc sống của gia đình anh Trung và chị Lan vốn dĩ cứ bình lặng trôi qua trong ngôi nhà nhỏ cuối ngõ. Họ có một cuộc sống giản dị, không dư dả nhưng luôn đong đầy tiếng cười. Niềm vui lớn nhất của họ là đứa con gái nhỏ sắp chào đời. Và rồi, để chuẩn bị chào đón thành viên mới, anh Trung quyết định mang về một chú chó nhỏ, đặt tên là Bông. Bông là một chú chó vàng, lông mượt, đôi mắt đen láy thông minh. Bông được anh Trung mang về từ một trung tâm huấn luyện chuyên nghiệp, nên rất hiền lành và ngoan ngoãn. Chú chó được dạy dỗ cẩn thận, biết nghe lời, và đặc biệt là rất tình cảm. Anh Trung tin rằng, có Bông trong nhà, con gái anh sau này sẽ có thêm một người bạn thân thiết, và gia đình anh cũng sẽ an tâm hơn khi có một “người gác cổng” trung thành.
Bông nhanh chóng trở thành một thành viên không thể thiếu trong gia đình. Chú chó luôn quấn quýt bên anh Trung, chị Lan, và đặc biệt là rất thích nằm cạnh bụng chị Lan, như thể đang lắng nghe sự sống đang lớn dần bên trong. Anh Trung và chị Lan thường xuyên dẫn Bông đi dạo quanh xóm, và chú chó luôn nhận được những lời khen ngợi từ hàng xóm vì sự đáng yêu và hiền lành của mình.
Thời gian cứ thế trôi đi, bụng chị Lan ngày một lớn. Căn nhà nhỏ luôn tràn ngập không khí mong chờ. Anh Trung cẩn thận hơn trong mọi việc, anh muốn đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo để đón con gái chào đời.
Rồi một đêm mưa gió, vào khoảng nửa đêm, khi cả nhà đang chìm vào giấc ngủ say, bỗng có tiếng động lạ từ phía ngoài ngõ. Đó là tiếng cạy cửa khe khẽ, tiếng bước chân rón rén. Bông, với thính giác nhạy bén của một chú chó được huấn luyện, ngay lập tức phát hiện ra sự bất thường. Chú chó nhỏ bỗng sủa lên vài tiếng, dồn dập, cảnh giác.
“Gâu! Gâu! Gâu!” Tiếng sủa của Bông vang vọng trong đêm tối.
Tiếng sủa của Bông đã đánh thức anh Trung và chị Lan. Anh Trung bật dậy, chạy ra cửa sổ nhìn. Ngoài ngõ, một bóng người lấp ló, dường như là kẻ trộm đang rình rập. Khi thấy đèn nhà anh Trung bật sáng, và nghe tiếng chó sủa, tên trộm hoảng hốt bỏ chạy.
Anh Trung thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy cảm thấy biết ơn Bông vô cùng. Chú chó đã bảo vệ gia đình anh khỏi một mối nguy hiểm. Anh ấy xoa đầu Bông, khen ngợi chú chó. “Giỏi lắm Bông. Mày đã cứu cả nhà mình một phen đấy.”
Chị Lan cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù bị giật mình bởi tiếng sủa của Bông, nhưng chị biết, đó là điều cần thiết để bảo vệ gia đình.
Sáng hôm sau, khi anh Trung và chị Lan đang ăn sáng, bỗng có tiếng đập cửa dồn dập. Ông Sáu và bà Tám, hai người hàng xóm sát vách, đang đứng trước cửa nhà anh chị, khuôn mặt họ đầy vẻ giận dữ.
Ông Sáu bước vào nhà, giọng ông ấy đầy vẻ gay gắt. “Này Dũng! Mày nuôi con chó gì mà vô duyên vậy? Chó sủa lúc nửa đêm là điềm dữ đó mày có biết không? Nhà tao từ hôm qua đến giờ xúi quẩy hết cả!”
Anh Trung sững sờ. Anh không thể hiểu nổi tại sao ông Sáu lại nói những lời đó. Anh cố gắng giải thích. “Dạ, chú Sáu. Tối qua có trộm rình ngoài ngõ. Cháu Bông nó sủa để báo hiệu thôi ạ.”
Bà Tám từ phía sau ông Sáu đẩy tới, khuôn mặt bà ấy tái mét, đôi mắt đỏ hoe. Bà ấy không nói không rằng, nước mắt cứ thế lăn dài.
Ông Sáu nhìn bà Tám, rồi quay sang anh Trung, giọng ông ấy càng thêm phần giận dữ. “Mày còn ngụy biện! Vợ tao từ hôm qua đến giờ cứ nằm bẹp một chỗ. Bác sĩ bảo là bị hoảng loạn, lại còn… sinh non nữa!”
Anh Trung và chị Lan chết lặng. Sinh non! Vì tiếng chó sủa sao? Anh Trung cảm thấy bàng hoàng, bối rối. Anh không thể tin được rằng, một sự việc nhỏ như tiếng chó sủa lại có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy.
“Dạ, chú Sáu, dì Tám,” anh Trung nói, giọng anh ấy lắp bắp. “Cháu… cháu xin lỗi chú dì. Cháu không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Cháu… cháu sẽ làm mọi cách để giúp đỡ chú dì.”
Anh Trung quay sang chị Lan. “Em ơi, mình đi thăm dì Tám đi. Mình xem có giúp được gì không.”
Chị Lan cũng cảm thấy tội lỗi. Dù biết Bông sủa là để bảo vệ, nhưng chị vẫn không thể chấp nhận được việc bà Tám bị sinh non vì chuyện này. “Dạ, chú Sáu, dì Tám. Cháu xin lỗi chú dì nhiều lắm. Cháu sẽ đi thăm dì Tám ngay ạ. Chú dì cứ nói xem cần giúp đỡ gì, cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Nhưng ông Sáu và bà Tám không chấp nhận lời xin lỗi hay sự giúp đỡ của anh Trung, chị Lan. Họ càng nói càng hăng. Ông Sáu gằn giọng. “Xin lỗi gì nữa! Mày biết nhà tao tốn bao nhiêu tiền để lo cho vợ tao không? Mày biết con tao giờ ra sao không? Tao không cần mày giúp đỡ!”
Bà Tám thì nức nở, nói trong nước mắt. “Nhà mày nuôi chó đuổi vía nhà tao! Mày muốn nhà tao lụn bại hết hả? Tao nói cho mày biết, tao không để yên đâu!”
Anh Trung và chị Lan sững sờ. “Nuôi chó đuổi vía!” Một lời buộc tội nặng nề, một sự mê tín đến mức khó tin. Anh Trung cố gắng giải thích rằng Bông là chó được huấn luyện, không có ý xấu, và việc sủa là để bảo vệ. Nhưng mọi lời nói của anh đều vô ích. Ông Sáu, bà Tám không hề nghe lọt tai.
Và rồi, điều tồi tệ nhất đã đến. Ông Sáu và bà Tám bắt đầu dựng chuyện với người xung quanh. Họ kể lể với hàng xóm, với bạn bè, với mọi người trong làng rằng nhà anh Trung “nuôi chó đuổi vía” nhà họ, rằng tiếng chó sủa lúc nửa đêm đã khiến bà Tám bị hoảng loạn, sinh non. Họ thêu dệt những câu chuyện sai sự thật, làm méo mó bản chất sự việc.
Tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp xóm. Mọi người bắt đầu nhìn anh Trung, chị Lan với ánh mắt nghi ngờ, thậm chí là xa lánh. Có người tin lời ông Sáu, bà Tám, có người thì không. Nhưng những lời bàn tán, xì xào cứ thế vang vọng khắp nơi, khiến cuộc sống của gia đình anh Trung đảo lộn hoàn toàn.
Anh Trung và chị Lan cảm thấy bị cô lập. Họ không dám ra ngoài nhiều như trước. Mỗi khi ra đường, họ lại cảm thấy những ánh mắt dò xét, những lời xì xào bàn tán. Anh Trung cố gắng giải thích cho những người hàng xóm thân thiết, nhưng không phải ai cũng tin anh.
“Mày đừng có nói dối nữa Dũng,” một bà hàng xóm nói. “Tao đã nghe ông Sáu kể rồi. Chó sủa lúc nửa đêm là điềm dữ, không sai đâu. Mày nuôi con chó đó, nó mang tai họa đến cho cả xóm đó.”
Anh Trung cảm thấy uất ức, tức giận. Anh ấy không thể tin rằng, một chú chó hiền lành như Bông lại bị vu oan đến vậy. Anh ấy không thể tin rằng, sự mê tín lại có thể chi phối suy nghĩ của con người đến mức này.
Chị Lan thì buồn bã, lo lắng. Dù không phải lỗi của chị, nhưng chị vẫn cảm thấy tội lỗi vì đã gián tiếp gây ra sự việc này. Chị lo lắng cho đứa con gái sắp chào đời. Chị sợ rằng, những lời đồn thổi, những sự xích mích này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con.
Bông, chú chó nhỏ, dường như cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong gia đình. Chú chó không còn vui vẻ, hoạt bát như trước nữa. Chú chó thường xuyên nằm im một chỗ, đôi mắt nhìn anh Trung, chị Lan đầy vẻ buồn bã.
Cuộc sống của gia đình anh Trung trở thành một cơn ác mộng. Bữa ăn không còn ngon miệng, giấc ngủ không còn yên bình. Mỗi đêm, anh Trung và chị Lan lại trằn trọc, không ngủ được. Họ không biết phải làm sao để giải quyết tình hình này.
Anh Trung đã thử nhiều cách. Anh ấy đã cố gắng nói chuyện hòa giải với ông Sáu, bà Tám. Anh ấy đã nhờ trưởng xóm, nhờ những người có uy tín trong làng đến nói giúp. Nhưng tất cả đều vô ích. Ông Sáu, bà Tám vẫn kiên quyết không nhượng bộ. Họ vẫn tin rằng, Bông là “con chó đuổi vía”, và họ nhất quyết đòi anh Trung phải tống khứ Bông đi.
Sự việc ngày càng trở nên căng thẳng. Ông Sáu, bà Tám còn tìm cách gây khó dễ cho anh Trung trong công việc, trong cuộc sống hàng ngày. Họ thuê người đến rải vôi bột trước cổng nhà anh Trung, rải bùa chú, hù dọa anh chị.
Anh Trung trở nên cáu kỉnh, nóng nảy. Anh ấy không còn giữ được sự bình tĩnh như trước nữa. Mỗi khi nghe những lời chửi rủa, những lời đồn thổi, anh ấy lại không thể kiềm chế được bản thân. Anh ấy muốn xông ra, muốn làm cho ra lẽ. Nhưng chị Lan luôn cố gắng can ngăn anh ấy.
“Anh Trung, anh bình tĩnh đi anh. Đừng để họ khiêu khích mình. Cãi nhau với họ không giải quyết được gì đâu,” chị Lan nói, giọng chị ấy khẽ run. “Mình cứ làm đúng luật thôi anh. Họ muốn làm gì thì cứ để họ làm.”
Anh Trung thở dài. Anh ấy biết, chị Lan nói đúng. Nhưng sự uất ức, sự tức giận trong lòng anh ấy cứ lớn dần.
Khi thai nhi được 8 tháng, chị Lan sinh con gái. Bé gái yếu ớt hơn so với những đứa trẻ sinh đủ tháng. Chị Lan phải mất nhiều thời gian hơn để hồi phục.
Anh Trung nhìn vợ và con gái yếu ớt, lòng anh ấy quặn thắt. Anh ấy cảm thấy mình bất lực, không thể bảo vệ được gia đình mình. Anh ấy hối hận vì đã mang Bông về, hối hận vì đã gây ra rắc rối cho gia đình. Nhưng anh ấy cũng biết, Bông không có lỗi.
Một buổi tối, khi con gái đã ngủ say, chị Lan ngồi bên cạnh anh Trung. “Anh à, mình phải làm gì đó đi anh. Mình không thể cứ mãi sống như thế này được.”
Anh Trung ngẩng đầu lên nhìn chị Lan. Ánh mắt anh ấy đầy sự tuyệt vọng. “Anh không biết phải làm gì nữa em. Anh đã thử mọi cách rồi.”
Chị Lan hít một hơi thật sâu. “Mình không thể để họ cứ mãi làm phiền mình được. Mình phải tìm cách giải quyết dứt điểm.”
Cuối cùng, anh Trung và chị Lan quyết định nhờ đến chính quyền địa phương. Họ trình bày toàn bộ sự việc, từ việc trộm đột nhập, đến việc Bông sủa báo hiệu, và những hành vi quấy rối, vu khống của ông Sáu, bà Tám.
Chính quyền địa phương đã vào cuộc điều tra. Họ đã xem xét camera an ninh nhà anh Trung, đã phỏng vấn những người hàng xóm khác. Và kết quả điều tra đã chứng minh rằng, anh Trung và Bông không có lỗi. Tiếng sủa của Bông là để bảo vệ gia đình, và ông Sáu, bà Tám đã vu khống, xúc phạm gia đình anh Trung.
Khi sự thật được phơi bày, ông Sáu và bà Tám đã phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Họ bị phạt tiền vì hành vi quấy rối, vu khống. Và họ cũng phải công khai xin lỗi anh Trung, chị Lan và Bông.
Sau vụ việc đó, cuộc sống của gia đình anh Trung dần trở lại bình yên. Tiếng chửi rủa từ nhà bên đã không còn. Mọi người trong xóm cũng dần dần hiểu ra sự thật. Những lời đồn thổi, xì xào cũng dần dần lắng xuống.
Bông, chú chó nhỏ, vẫn sống hiền lành, vẫn là người bạn trung thành của gia đình. Chú chó vẫn bảo vệ ngôi nhà, và vẫn nhận được tình yêu thương của anh Trung, chị Lan và cô con gái nhỏ.
Tuy nhiên, vết rạn nứt trong mối quan hệ với ông Sáu, bà Tám vẫn còn đó. Anh Trung và chị Lan vẫn giữ khoảng cách với họ. Họ không còn tin tưởng ông Sáu, bà Tám như trước nữa.
Anh Trung vẫn thường xuyên nghĩ về tiếng sủa lúc nửa đêm. Anh ấy nhớ về sự mê tín, về sự ích kỷ, và về những hậu quả khôn lường của việc vu khống, làm phiền người khác. Anh ấy đã học được bài học về sự kiên cường, về sự đấu tranh để bảo vệ sự thật.
Chị Lan nhìn chồng, nhìn con gái, nhìn Bông, lòng chị ấy tràn ngập sự bình yên. Chị biết, cuộc đời này còn rất nhiều điều tốt đẹp. Và chị sẽ tiếp tục sống với trái tim rộng mở, với tình yêu thương và sự bao dung.
Câu chuyện về tiếng sủa lúc nửa đêm đã trở thành một bài học sâu sắc trong cuộc đời gia đình anh Trung. Một bài học về sự mê tín, về sự vu khống, và về những giá trị đích thực trong cuộc sống. Dù đã có lúc sóng gió ập đến, nhưng họ đã cùng nhau vượt qua, để bảo vệ tổ ấm của mình. Và Bông, chú chó nhỏ, vẫn là một thành viên không thể thiếu, là biểu tượng của sự trung thành và sự bình yên mà họ đã phải đấu tranh để có được.
Comments
Post a Comment