Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi và anh Hải, chồng tôi, dọn về căn nhà này. Đó là món quà cưới mà bố mẹ tôi dành tặng cho hai vợ chồng. Một căn nhà nhỏ xinh, nằm nép mình trong con hẻm yên tĩnh của thành phố. Đối với một đôi vợ chồng trẻ mới cưới, căn nhà ấy không chỉ là một tài sản, mà còn là cả một giấc mơ, là sự khởi đầu cho một cuộc sống mới. Tôi biết, bố mẹ đã phải dành dụm rất nhiều, có lẽ là cả đời, mới có thể mua được nó.
Tôi là con gái duy nhất của bố mẹ. Bố tôi, một người đàn ông kiệm lời nhưng tình cảm, luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho tôi. Mẹ tôi thì hiền hậu, tần tảo. Cả cuộc đời họ chỉ biết nghĩ cho con cái. Món quà cưới là căn nhà này, tôi biết, nó còn quý giá hơn vàng bạc, châu báu.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi sống hạnh phúc trong căn nhà ấm cúng. Anh Hải là một người chồng tuyệt vời. Anh ấy luôn yêu thương, chiều chuộng tôi, và anh ấy cũng rất biết ơn bố mẹ vợ. Chúng tôi luôn cố gắng làm việc chăm chỉ, tích góp từng đồng để xây dựng tương lai. Chúng tôi cũng không bao giờ quên quan tâm, chăm sóc bố mẹ. Mỗi cuối tuần, chúng tôi đều về thăm, cùng bố mẹ ăn bữa cơm ấm cúng, trò chuyện, hỏi han. Nhìn nụ cười hạnh phúc của bố mẹ, tôi thấy cuộc sống thật viên mãn.
Năm năm trôi qua, căn nhà nhỏ vẫn là tổ ấm của chúng tôi. Chúng tôi đã có thêm một cô con gái nhỏ đáng yêu, bé An. Cuộc sống bình yên, hạnh phúc cứ thế trôi đi.
Cho đến một ngày, một tin sét đánh ngang tai ập đến, xé tan đi sự bình yên đó. Bố tôi bị bệnh. Ban đầu, ông chỉ thấy mệt mỏi, sụt cân. Chúng tôi đưa ông đi khám, và rồi, kết quả trả về như một bản án: ung thư giai đoạn cuối.
Cả gia đình tôi chết lặng. Mẹ tôi ngất đi. Tôi thì đứng không vững. Bố tôi, người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường bấy lâu nay, giờ đây lại đang phải đối mặt với tử thần.
Các bác sĩ nói, bệnh của bố tôi đã ở giai đoạn cuối, rất khó chữa khỏi hoàn toàn. Nhưng vẫn còn hy vọng, nếu chúng tôi chấp nhận một phác đồ điều trị đặc biệt, tốn kém. Số tiền cần thiết là một con số khổng lồ, vượt xa khả năng tài chính của gia đình tôi.
Mẹ tôi, dù đau đớn đến tột cùng, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Bà ấy nghĩ đến bố tôi, nghĩ đến việc phải cứu bố bằng mọi giá. Một buổi tối, khi cả gia đình quây quần, mẹ tôi nhìn tôi và anh Hải, ánh mắt bà ấy đầy sự đau khổ.
“Mẹ… mẹ nghĩ, mình nên bán căn nhà này đi,” Mẹ tôi nói, giọng bà ấy khẽ run. “Bán căn nhà này, mình sẽ có đủ tiền để chữa bệnh cho bố. Chỉ cần cứu được bố, mẹ không tiếc gì cả.”
Nghe mẹ nói, tim tôi như thắt lại. Căn nhà đó, là kỷ niệm, là tất cả những gì bố mẹ đã dành cho tôi. Bán nó đi, tôi không nỡ. Tôi nhìn anh Hải, mong anh ấy sẽ nói điều gì đó.
“Mẹ ơi, nhưng… căn nhà này là của bố mẹ tặng cho con mà,” Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại. “Con không nỡ bán nó đi đâu mẹ.”
Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Bố tôi, dù đang đau yếu, vẫn cố gắng mỉm cười trấn an. “Thôi, đừng lo cho bố. Bệnh của bố… có lẽ là số trời đã định rồi.”
Tôi nhìn bố, nước mắt tôi ứa ra. Tôi không muốn mất bố. Tôi không muốn bố phải chịu đựng nỗi đau này.
Rồi, anh Hải lên tiếng. Giọng anh ấy trầm ấm, nhưng lại chất chứa một sự kiên định đến lạ lùng. “Mẹ ơi, con không đồng ý bán nhà đâu ạ.”
Tôi và mẹ tôi sững sờ. Tôi nhìn anh Hải, không hiểu tại sao anh ấy lại nói như vậy. Mẹ tôi cũng vậy. Khuôn mặt bà ấy biến sắc, ánh mắt bà ấy đầy sự bất ngờ và thất vọng.
Không khí trong phòng lại càng nặng nề hơn. Tôi cảm thấy bối rối vô cùng. Tôi không hiểu tại sao anh Hải lại có thể từ chối mẹ tôi một cách thẳng thừng như vậy, giữa lúc bố tôi đang cần tiền để chữa bệnh.
Rồi, anh Hải tiếp tục. Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và mẹ, ánh mắt anh ấy đầy sự chân thành và quyết tâm. “Nếu bố mẹ tặng căn nhà này cho con, thì giờ mình cũng có quyền tặng lại để đổi lấy thời gian bên ông.”
Lời nói của anh Hải như một luồng gió mát thổi tan đi không khí căng thẳng. Cả nhà tôi lặng đi. Mẹ tôi nhìn anh Hải, đôi mắt bà ấy rưng rưng. Tôi nhìn anh ấy, lòng tôi tràn ngập sự kính phục và yêu thương.
Anh ấy đã không đồng ý bán nhà, nhưng anh ấy lại có một ý tưởng khác, một ý tưởng đầy tình nghĩa và sự hy sinh. Anh ấy muốn rút toàn bộ số tiền tiết kiệm của vợ chồng tôi để chữa bệnh cho bố.
“Mẹ ơi, con có một số tiền tiết kiệm,” Anh Hải nói, giọng anh ấy vẫn điềm tĩnh. “Dù không đủ để chi trả toàn bộ chi phí điều trị, nhưng con nghĩ, nó sẽ giúp bố có thêm thời gian. Con sẽ cố gắng làm việc hơn nữa. Con tin, chúng ta sẽ vượt qua được giai đoạn này.”
Tôi nhìn anh Hải, nước mắt tôi chảy dài. Anh ấy không chỉ là một người chồng tốt, mà còn là một người con rể hiếu thảo, một người biết ơn và trọng tình nghĩa. Anh ấy đã đặt sức khỏe và sự sống của bố tôi lên trên tất cả.
Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng, chúng tôi quyết định không bán nhà. Thay vào đó, tôi và anh Hải đã rút toàn bộ tiền tiết kiệm của vợ chồng tôi để lo chi phí điều trị cho bố. Đó là số tiền mà chúng tôi đã dành dụm bấy lâu nay, là tương lai của gia đình nhỏ của chúng tôi. Nhưng đối với tôi, nó không là gì so với sự sống của bố.
Thời gian sau đó, bố tôi bắt đầu quá trình điều trị. Chúng tôi đưa bố đến bệnh viện tốt nhất, tìm những bác sĩ giỏi nhất. Dù không phải là một phép màu, nhưng những liệu pháp điều trị đã giúp bố tôi kéo dài thời gian, và quan trọng hơn, giúp bố tôi có những ngày tháng cuối cùng không quá đau đớn.
Anh Hải không quản ngại khó khăn, vất vả. Anh ấy vẫn đi làm bình thường, rồi tối đến lại vào viện chăm sóc bố. Anh ấy luôn động viên tôi, an ủi tôi, và luôn nở nụ cười để bố tôi không phải lo lắng.
Tôi nhìn bố tôi, nhìn anh Hải, lòng tôi tràn ngập sự biết ơn. Tôi biết, tôi đã đưa ra quyết định đúng đắn. Quyết định ấy chưa bao giờ sai. Bởi vì, có những thứ, dù quý giá đến mấy, cũng không thể sánh bằng thời gian được ở bên những người thân yêu.
Những tháng ngày sau đó là chuỗi thời gian đầy thử thách, nhưng cũng đầy ý nghĩa. Bố tôi, dù biết mình không thể qua khỏi, vẫn cố gắng giữ tinh thần lạc quan. Ông ấy luôn mỉm cười khi nhìn thấy chúng tôi, và ông ấy luôn nói lời cảm ơn.
Chúng tôi đã có thêm những khoảng thời gian quý giá bên bố. Chúng tôi cùng nhau trò chuyện, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đẹp. Bố tôi đã kể cho chúng tôi nghe về tuổi thơ của ông, về những ước mơ dang dở. Và ông ấy đã dặn dò chúng tôi phải sống thật tốt, phải yêu thương nhau.
Tôi nhìn bố tôi, nhìn sự bình yên trong ánh mắt ông ấy, lòng tôi thấy thanh thản. Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể để bố tôi không phải chịu đựng nỗi đau. Và chúng tôi đã cho bố tôi những ngày tháng cuối cùng tràn ngập tình yêu thương.
Cuối cùng, bố tôi cũng ra đi, nhẹ nhàng như một giấc ngủ. Dù đau buồn, nhưng chúng tôi không hối tiếc. Chúng tôi biết, chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể.
Sau khi bố mất, cuộc sống của chúng tôi lại trở về với sự bình yên. Chúng tôi vẫn sống trong căn nhà nhỏ mà bố mẹ đã tặng. Căn nhà đó giờ đây không chỉ là một tổ ấm, mà còn là một kỷ niệm, một biểu tượng cho tình yêu thương vô bờ bến của bố mẹ.
Anh Hải vẫn là người chồng tuyệt vời. Anh ấy vẫn luôn yêu thương, chăm sóc tôi và con gái. Chúng tôi cùng nhau làm việc, cùng nhau xây dựng tương lai. Chúng tôi không còn nhiều tiền tiết kiệm như trước, nhưng chúng tôi lại có một thứ quý giá hơn tất cả: đó là tình yêu thương, sự biết ơn và sự trân trọng những gì mình đang có.
Tôi nhận ra rằng, trong cuộc đời này, có những thứ chúng ta có thể kiếm được bằng tiền, nhưng có những thứ, tiền bạc không thể mua được. Thời gian bên những người thân yêu là vô giá.
Tôi vẫn thường xuyên nhìn vào tấm ảnh của bố tôi, lòng tôi đầy sự biết ơn. Bố tôi đã dạy tôi bài học quý giá nhất của cuộc đời: sống không phải chỉ để tích lũy tài sản, mà còn là để vun đắp tình cảm, để trân trọng những khoảnh khắc được ở bên những người mình yêu thương.
Và tôi sẽ không bao giờ quên lời nói của anh Hải: “Nếu bố mẹ tặng căn nhà này, thì giờ mình cũng có quyền tặng lại để đổi lấy thời gian bên ông.” Lời nói ấy, dù đơn giản, nhưng lại mang một ý nghĩa sâu sắc, một ý nghĩa sẽ mãi mãi khắc sâu trong trái tim tôi.
Tôi tin rằng, cuộc đời này, hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là một hành trình. Và trên hành trình ấy, tôi biết, tôi đã có những người thân yêu luôn ở bên cạnh, cùng tôi vượt qua mọi sóng gió, và cùng tôi xây dựng một tổ ấm bình yên. Căn nhà này, dù nhỏ bé, nhưng nó là biểu tượng của tình yêu, của sự hy sinh, và của những giá trị vĩnh cửu mà chúng tôi đã cùng nhau vun đắp.
Comments
Post a Comment