Min menu

Pages

Bị chồng m-ắng "không hiểu đạo làm con" vì góp ý mừng thọ, vợ ch-ết l-ặng khi con ốm cần tiền...


Cuộc sống của chị Lan, một người phụ nữ nội trợ đảm đang, vốn dĩ cứ bình lặng trôi qua trong căn nhà nhỏ ấm cúng. Chị có một người chồng yêu thương, anh Khang, một công việc làm thêm tại nhà để kiếm chút thu nhập, và một đứa con gái nhỏ đang chập chững những bước đi đầu đời. Niềm hạnh phúc của chị là được nhìn thấy gia đình mình khỏe mạnh, sum vầy, dù cuộc sống không dư dả nhưng luôn đong đầy tiếng cười.

Gia đình chồng chị Lan là một gia đình truyền thống, coi trọng lễ nghĩa và thể diện. Mẹ chồng chị luôn tự hào về sự gắn kết và tiếng tăm của dòng họ. Và rồi, cái tin bố chồng chị sắp bước sang tuổi 80, một cột mốc quan trọng, đã khiến cả nhà rộn ràng chuẩn bị cho một buổi lễ mừng thọ thật hoành tráng.

Ban đầu, chị Lan cũng rất vui mừng. Chị nghĩ, đó là dịp để con cháu bày tỏ lòng hiếu thảo, để cả gia đình quây quần bên nhau. Nhưng càng về sau, những kế hoạch cho buổi lễ càng trở nên vượt quá tầm kiểm soát của chị.

“Lan này, mẹ tính mời tới 50 mâm cỗ lận,” mẹ chồng chị nói, ánh mắt bà ấy đầy vẻ hào hứng. “Mừng thọ bố thì phải làm cho thật lớn, để bà con họ hàng ai cũng biết.”

Chị Lan nghe vậy, lòng chị ấy dấy lên chút lo lắng. 50 mâm cỗ là một số lượng rất lớn, đồng nghĩa với chi phí không hề nhỏ. “Mẹ ơi, 50 mâm có hơi nhiều không ạ? Hay mình làm vừa phải thôi, để đỡ tốn kém ạ.”

Mẹ chồng chị nhìn chị Lan, ánh mắt bà ấy có chút khó chịu. “Con nói gì vậy? Mừng thọ bố là chuyện lớn. Phải làm cho xứng tầm chứ. Con đừng có lo chuyện tiền nong.”

Rồi anh Khang, chồng chị Lan, cũng hùa theo mẹ. “Đúng đó em. Mừng thọ bố là việc trọng đại. Mình phải làm cho thật tươm tất.”

Chị Lan cố gắng góp ý thêm. “Nhưng mà, chi phí sẽ rất lớn. Mình nên tính toán kỹ hơn.”

Anh Khang nhìn chị Lan, ánh mắt anh ấy đầy vẻ gắt gỏng. “Em không hiểu đạo làm con! Mừng thọ bố là để tỏ lòng hiếu thảo. Tiền bạc đâu có quan trọng bằng tình cảm.”

Chị Lan nghe chồng nói, lòng chị ấy quặn thắt. Chị không ngờ chồng lại nói những lời đó. Chị muốn giải thích, muốn phân tích cho chồng hiểu rằng, hiếu thảo không nhất thiết phải thể hiện bằng những bữa tiệc xa hoa, mà bằng sự quan tâm, chăm sóc hàng ngày. Nhưng anh Khang đã kiên quyết. Anh ấy tin rằng, việc tổ chức một buổi lễ hoành tráng là cách duy nhất để thể hiện lòng hiếu thảo.

Kế hoạch cho buổi lễ mừng thọ cứ thế được triển khai. Mẹ chồng chị Lan thuê hẳn một đội ngũ nấu cỗ chuyên nghiệp, mời cả ca sĩ tỉnh về hát, và còn in thiệp vàng sang trọng để mời khách. Họ hàng từ xa cũng được rước đến bằng xe khách riêng, ăn ở tại nhà nghỉ do gia đình chi trả. Mọi thứ đều được chuẩn bị một cách công phu, tỉ mỉ, như thể một đám cưới lớn.

Chị Lan chứng kiến mọi thứ diễn ra, lòng chị ấy nặng trĩu. Chị biết, chi phí cho buổi lễ này sẽ rất lớn. Và quả thật, khi tổng kết lại, con số hiện ra khiến chị sững sờ: chi phí đã vượt ngưỡng 300 triệu. Trong đó, vợ chồng chị Lan phải gánh hơn một nửa, vì anh Khang là con trai trưởng, phải gánh vác phần lớn chi phí.

Để có đủ tiền, anh Khang đã phải đi vay mượn khắp nơi, thậm chí còn vay nóng từ những người quen. Chị Lan cũng phải dốc hết số tiền tiết kiệm của mình, và cả số tiền làm thêm từ công việc tại nhà. Chị làm việc quần quật ngày đêm, chỉ mong có thể kiếm thêm chút tiền để trang trải.

Buổi lễ mừng thọ diễn ra thật hoành tráng. Tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói ồn ào. Hàng trăm người khách đến dự, chúc mừng bố chồng chị. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi sự hiếu thảo của gia đình anh Khang. Bố chồng chị vui vẻ, rạng rỡ. Mẹ chồng chị thì tự hào, nở mày nở mặt.

Nhưng trong lòng chị Lan, một nỗi buồn, một sự trống rỗng bao trùm. Chị nhìn chồng mình đang vui vẻ tiếp khách, nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Chị biết, anh Khang đang rất hạnh phúc. Nhưng chị lại thấy lòng mình đau đớn. Chị nghĩ đến số tiền khổng lồ đã chi ra, nghĩ đến những khoản nợ mà vợ chồng chị đang gánh vác. Chị nghĩ đến tương lai không biết sẽ ra sao.

Sau buổi lễ mừng thọ, cuộc sống của gia đình chị Lan trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Anh Khang phải làm việc cật lực để trả nợ. Chị Lan cũng vậy. Chị làm việc không ngừng nghỉ, không dám chi tiêu bất cứ thứ gì. Căn nhà nhỏ bỗng chốc trở nên im ắng hơn, không còn tiếng cười nói vui vẻ như trước.

Rồi một ngày, tai họa ập đến. Con gái nhỏ của chị Lan, bé Mai, bỗng nhiên bị sốt cao, co giật. Chị Lan hoảng loạn ôm con đến bệnh viện. Bé Mai được chẩn đoán mắc một căn bệnh hiểm nghèo, cần phải nhập viện ngay lập tức để điều trị.

Bác sĩ thông báo chi phí điều trị rất lớn, lên đến hàng trăm triệu đồng. Chị Lan nghe xong, toàn thân chị ấy run rẩy. Hàng trăm triệu đồng! Lấy đâu ra số tiền lớn đến vậy? Gia đình chị đã dốc hết tiền bạc cho buổi lễ mừng thọ.

Chị Lan gọi điện cho anh Khang, giọng chị ấy nghẹn ngào. “Anh ơi, con bé bị bệnh nặng quá. Bác sĩ bảo phải điều trị gấp. Chi phí lên đến hàng trăm triệu lận.”

Anh Khang nghe xong, khuôn mặt anh ấy tái mét. Anh ấy cũng không biết phải làm sao.

Chị Lan bắt đầu gọi điện cho họ hàng, bạn bè, những người đã từng đến dự buổi lễ mừng thọ hoành tráng của bố chồng chị. Chị kể về tình hình của bé Mai, về số tiền cần thiết để chữa bệnh.

Nhưng tất cả những gì chị nhận được, chỉ là những lời từ chối khéo léo. Người thì bảo không có tiền, người thì bảo đang gặp khó khăn, người thì lại lảng tránh.


“À, cô Lan à, dạo này nhà chú cũng đang khó khăn lắm. Chú không giúp được cháu rồi.”

“Chị Lan ơi, em cũng đang kẹt tiền quá. Em xin lỗi chị nhé.”

Chị Lan nghe những lời đó, lòng chị ấy cay đắng. Chị nhớ lại buổi lễ mừng thọ hoành tráng, nhớ lại những lời khen ngợi về sự hiếu thảo của gia đình chồng. Chị nhớ lại những ánh mắt trầm trồ của họ hàng, bạn bè. Nhưng giờ đây, khi con chị đang cần giúp đỡ, thì không ai giúp.

Chị Lan ôm con gái nhỏ trong vòng tay, nước mắt chị ấy lăn dài. Chị nhìn khuôn mặt xanh xao, tiều tụy của con, lòng chị ấy quặn thắt. Chị cảm thấy mình bất lực, cảm thấy mình có lỗi với con.

Lúc ấy, chị cay đắng nhận ra: “Lễ lạt to tát cho cha mẹ là để khoe, còn lúc khó khăn thật sự – chẳng ai nhớ đến đứa trẻ.” Những lời nói đó như những nhát dao đâm thẳng vào tim chị.

Chị nhận ra, tất cả những gì mà gia đình chồng chị theo đuổi, tất cả những gì mà anh Khang tin tưởng, chỉ là hư danh, là sự hào nhoáng bề ngoài. Hiếu thảo không phải là những bữa tiệc xa hoa, không phải là những lời khen ngợi sáo rỗng. Hiếu thảo là sự quan tâm, chăm sóc, là tình yêu thương chân thành.

Anh Khang cũng đến bệnh viện. Anh nhìn con gái mình đang nằm trên giường bệnh, nhìn khuôn mặt xanh xao của con, lòng anh ấy đau như cắt. Anh cũng cố gắng gọi điện cho bạn bè, đồng nghiệp để vay tiền, nhưng cũng không ai giúp được anh.

Anh Khang nhìn vợ, ánh mắt anh ấy đầy sự mặc cảm, sự hối hận. Anh nhớ lại những lời nói của mình: “Em không hiểu đạo làm con!” Giờ đây, anh mới thấm thía rằng, chính anh mới là người không hiểu đạo làm con. Anh đã đặt thể diện, danh tiếng lên trên sức khỏe, tính mạng của con mình.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, chị Lan và anh Khang đành phải vay nóng từ một người quen với lãi suất cắt cổ để có tiền chữa bệnh cho con. Chị Lan vẫn ngày đêm túc trực bên con, chăm sóc con. Anh Khang thì đi làm quần quật, cố gắng kiếm tiền để trang trải chi phí.

May mắn thay, sau một thời gian điều trị, bé Mai cũng dần hồi phục. Chị Lan và anh Khang thở phào nhẹ nhõm. Dù phải gánh một khoản nợ khổng lồ, nhưng quan trọng nhất là con gái họ đã khỏe mạnh trở lại.

Sau biến cố đó, cuộc sống của gia đình chị Lan thay đổi hoàn toàn. Anh Khang trở nên trầm tính hơn, ít nói hơn. Anh ấy không còn quan tâm đến những bữa tiệc xa hoa, đến những lời khen ngợi sáo rỗng nữa. Anh ấy chỉ tập trung vào công việc, vào việc chăm sóc vợ con.

Chị Lan cũng vậy. Chị trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Chị không còn quá quan tâm đến những lời nói của người khác. Chị chỉ tập trung vào gia đình mình, vào những người thực sự yêu thương chị.

Mối quan hệ giữa chị Lan và gia đình chồng cũng trở nên xa cách hơn. Chị không còn qua lại thường xuyên như trước nữa. Chị không còn cảm thấy ấm áp khi ở bên họ. Nỗi đau từ những lời nói, từ sự thờ ơ của họ khi con chị gặp nạn vẫn còn đó, âm ỉ trong lòng chị.

Nhiều năm sau, bé Mai đã lớn, đã trở thành một cô bé khỏe mạnh, thông minh. Gia đình chị Lan vẫn sống trong căn nhà nhỏ của mình. Dù cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng họ luôn yêu thương nhau, luôn cùng nhau vượt qua mọi thử thách.

Anh Khang nhìn vợ con, ánh mắt anh ấy đầy sự biết ơn. Anh đã học được một bài học quý giá từ biến cố đó. Anh hiểu rằng, hiếu thảo không phải là những bữa tiệc sang trọng, không phải là những lời khoe khoang. Hiếu thảo là sự quan tâm, chăm sóc, là tình yêu thương chân thành.

Chị Lan cũng vậy. Chị đã học được cách mạnh mẽ, cách bảo vệ gia đình mình. Chị không còn cay đắng vì những gì đã xảy ra nữa. Chị chỉ cảm thấy biết ơn vì con gái mình đã khỏe mạnh, và vì chị đã có một người chồng biết hối lỗi, biết yêu thương gia đình.

Một buổi tối, khi cả gia đình đang ngồi quây quần bên mâm cơm, bé Mai bỗng nhiên hỏi. “Mẹ ơi, ngày xưa mẹ kể chuyện mừng thọ ông nội lớn lắm mà sao con không nhớ gì hết vậy ạ?”

Chị Lan nhìn con gái, mỉm cười. Chị kể cho con nghe về buổi lễ mừng thọ năm xưa, về những gì đã xảy ra. Chị kể cho con nghe về nỗi đau của chị, về bài học mà chị đã học được.

“Con gái à, con hãy nhớ nhé,” chị Lan nói, giọng chị ấy trầm xuống. “Trong cuộc đời này, có những thứ quan trọng hơn tiền bạc, hơn danh tiếng. Đó là sức khỏe, là tình yêu thương, là sự chân thành. Đừng bao giờ đánh đổi những thứ đó vì bất cứ điều gì.”

Bé Mai nhìn mẹ, ánh mắt cô bé đầy sự thấu hiểu.

Anh Khang nắm lấy tay chị Lan, ánh mắt anh ấy đầy sự hối lỗi và biết ơn. “Anh xin lỗi em, Lan. Anh đã sai rồi.”

Chị Lan mỉm cười. “Không sao đâu anh. Quan trọng là mình đã học được bài học, và mình đã cùng nhau vượt qua.”

Câu chuyện về bữa tiệc sang trọng và nước mắt đắng cay đã trở thành một bài học quý giá trong cuộc đời chị Lan và anh Khang. Một bài học về những giá trị đích thực trong cuộc sống, về ý nghĩa của sự hiếu thảo, và về tầm quan trọng của việc đặt gia đình lên hàng đầu. Dù quá khứ có đau buồn, nhưng họ đã học được cách sống mạnh mẽ hơn, yêu thương nhau nhiều hơn, và trân trọng từng khoảnh khắc bình yên bên nhau.