Min menu

Pages

Vị khách quen tại nơi làm việc ngỏ lời: “Đẻ cho anh lấy 1 thằng con trai nối dõi, em sẽ có 3 tỷ, tha hồ làm lại cuộc đời”

LỜI HỨA 300 TRIỆU – CHƯƠNG 1: HY VỌNG ĐỔI ĐỜI


Tôi, Nguyễn Thị Lan, vừa tròn 18 tuổi, ôm gói hành lý cũ kỹ đứng trước bến xe Sài Gòn tấp nập. Mùi khói xe, mùi cà phê đường phố, và tiếng rao của người bán hàng trộn lẫn tạo nên một thứ âm thanh vừa lạ lẫm vừa kích thích. Trong lòng tôi, một luồng hy vọng vừa rực sáng vừa lo lắng: đây là bước đầu tiên để đổi đời.

Quê tôi nghèo. Cha mất sớm, mẹ bươn chải bằng gánh chè rong để nuôi ba chị em tôi khôn lớn. Chúng tôi sống trong căn nhà trọ nhỏ, mái tôn rỉ sét, nắng hắt vào hè nóng rát, mưa dột vào mùa mưa. Tôi không muốn mẹ thêm vất vả, không muốn em út phải bỏ học vì thiếu tiền, và cũng không muốn bản thân trở thành gánh nặng. Chính vì thế, tôi quyết định lên thành phố, xin làm rửa bát cho một quán phở nhỏ ở quận 7.

Ngày đầu tiên, đôi tay tôi rướm máu vì chai lọ, bát đĩa bám dầu mỡ. Mùi xào nấu, mùi nước lèo nồng nặc khiến tôi gần như choáng. Nhưng tôi không bỏ cuộc. “Chỉ cần cố vài năm, tích đủ tiền, mình sẽ mở tiệm may nhỏ, đón mẹ lên sống sung sướng,” tôi tự nhủ, miệng mỉm cười trong đau nhói.

Sáu tháng trôi qua, những ngày lao động miệt mài giúp tôi quen nhịp sống thành phố. Tôi học cách đi xe buýt, đi chợ, mặc cả với hàng rong, và biết nếp sống vội vã của Sài Gòn không hề nhân nhượng bất kỳ ai.

Một buổi sáng thứ Bảy, khi đang rửa bát, tôi nhìn thấy anh – người đàn ông khiến tim tôi lỡ một nhịp. Minh Khang. Anh cao lớn, vest chỉnh tề, tay đeo đồng hồ lấp lánh, ánh mắt sắc bén như soi thấu tâm can. Anh ngồi đó, gọi một tô phở tái gầu, nhấm nháp từng miếng, nhưng ánh mắt lại liên tục dõi theo tôi. Quán phở nhỏ nhắn bỗng trở nên chật chội, hơi thở tôi trở nên gấp gáp.

Khách quen thì thầm: “Nghe nói anh ấy là đại gia bất động sản, có cả chục căn hộ cho thuê khắp Sài Gòn.” Tôi chỉ kịp gật đầu, lòng đầy bồn chồn. Mỗi lần anh cười nửa miệng, nụ cười vừa ấm áp vừa lạnh lùng, tôi cảm giác như bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát.

Rồi một buổi tối, khi quán vắng người, Minh Khang bước đến chỗ tôi đang lau bàn, giọng nói trầm ấm, nhưng sắc lạnh:

“Lan, em còn trẻ, xinh đẹp, nhưng cuộc sống này không dễ. Anh có đề nghị…”

Tôi nhìn anh, tim đập thình thịch. Anh không vòng vo, không dạo đầu. Lời anh nói ra khiến tôi sững sờ, đầu óc quay cuồng:

“Đẻ cho anh một thằng con trai nối dõi. Anh sẽ cho em 300 triệu, đủ để em làm lại cuộc đời. Nhà cửa, xe cộ, em muốn gì cũng được.”

Lời nói đó như một mũi dao vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm cắm thẳng vào trái tim tôi. 300 triệu đồng – một con số khổng lồ, đủ để trả nợ cho mẹ, mở tiệm may, lo cho em út đi học đại học. Tôi muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng ánh mắt anh sắc bén, quyền lực khiến tôi chỉ biết run rẩy: “Được… em đồng ý.”

Chưa kịp mừng, tôi nhận ra, quyết định này sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.

Ngay hôm sau, Minh Khang thuê cho tôi một căn chung cư cao cấp ở quận 1. Sofa da, điều hòa mát lạnh, bếp sạch bóng, mọi thứ xa hoa khiến tôi choáng ngợp. Tôi vừa mừng vừa sợ. Anh chu cấp tiền tiêu vặt, quần áo đẹp, nhưng đồng nghĩa, tôi phải phục vụ anh bất cứ khi nào anh muốn. Những đêm dài, tôi nằm bên anh, nước mắt lặng lẽ rơi, tự nhủ: “Chỉ cần sinh con, mình sẽ có tất cả.”

Nhưng sâu thẳm trong lòng, một linh cảm lạnh lẽo trỗi dậy. Anh không chỉ là người đàn ông lịch lãm, quyền lực. Có điều gì đó trong ánh mắt anh khiến tôi thấy sợ hãi, thấy mình như con mồi bị theo dõi.

Một buổi tối mưa, khi tôi đứng nhìn Sài Gòn nhộn nhịp từ ban công căn chung cư, tôi lẩm bẩm: “Liệu 300 triệu này có thực sự đổi đời, hay chỉ là cạm bẫy?” Nhưng mưa lạnh, gió lồng lộng, và những ánh đèn xa xăm khiến tôi biết, câu trả lời sẽ chỉ đến khi mọi thứ đã quá muộn…

LỜI HỨA 300 TRIỆU – CHƯƠNG 2: LỜI ĐỀ NGHỊ ĐỊNH MỆNH


Căn chung cư cao cấp nơi tôi ở khiến tôi choáng ngợp nhưng cũng sợ hãi. Mỗi món đồ đắt tiền, mỗi bức tranh treo tường, mỗi chiếc đồng hồ lấp lánh như nhắc nhở tôi rằng, tôi đang bước chân vào thế giới của những người quyền lực. Tôi, cô gái nghèo từ miền quê nhỏ, giờ đây đang sống trong một không gian xa hoa, nhưng trái tim thì trĩu nặng những lo lắng chưa thể gọi tên.

Minh Khang xuất hiện hàng ngày, chu cấp mọi thứ từ quần áo, giày dép, đồ trang điểm đến tiền tiêu vặt. Lúc đầu, tôi cho rằng đó là sự hào phóng của anh, nhưng dần dà, tôi nhận ra, mọi thứ đều có giá của nó. Bất cứ khi nào anh muốn, tôi phải có mặt bên cạnh, phải làm theo những yêu cầu không tên. Những đêm dài nằm trong căn phòng rộng thênh thang, tôi khóc lặng lẽ. Nhưng tôi tự nhủ: “Chỉ cần sinh con, mọi thứ sẽ kết thúc, mình sẽ có tự do và tiền bạc.”

Một buổi tối, khi Sài Gòn mưa tầm tã, Minh Khang mời tôi ngồi xuống bên bàn làm việc trong căn phòng khách sang trọng. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng điệu trầm ổn nhưng cứng nhắc:

“Lan, em biết không, anh không phải người đàn ông bình thường. Anh có trách nhiệm, nhưng cũng có cách riêng để hoàn thành mục tiêu. Em đồng ý với đề nghị, anh cảm ơn. Nhưng trước khi mọi chuyện bắt đầu, có vài điều em phải hiểu rõ…”

Tôi gật đầu, tim đập thình thịch. Anh rút từ ngăn kéo ra một tờ hợp đồng dày cộp. Những dòng chữ in đậm, pháp lý rành mạch khiến tôi choáng. Anh nói:

“Đây là thỏa thuận giữa chúng ta. 300 triệu sẽ được chuyển ngay khi đứa bé ra đời. Mọi quyền lợi khác của em, anh sẽ đảm bảo. Nhưng anh yêu cầu tuyệt đối giữ bí mật. Nếu ai biết, hợp đồng sẽ bị hủy bỏ.”

Tôi đọc từng dòng, từng chữ, cảm giác vừa hạnh phúc vừa sợ hãi. 300 triệu – số tiền quá lớn đối với tôi – nhưng tôi cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng trong từng câu chữ, như một lời cảnh báo.

Ngày qua ngày, tôi dần quen với cuộc sống xa hoa nhưng trống rỗng. Minh Khang vẫn chu cấp, vẫn quan tâm, nhưng những ánh mắt và nụ cười của anh khiến tôi không yên tâm. Có lần, tôi nghe anh điện thoại, giọng nói đầy căng thẳng:

“Cô ấy không được biết. Tuyệt đối không!”

Tò mò và hoang mang, tôi muốn hỏi nhưng sợ hãi, không dám. Cảm giác như mình đang bị theo dõi, như từng bước đi, từng cử chỉ đều được tính toán.

Rồi một ngày, tôi phát hiện cơ thể mình có dấu hiệu thay đổi. Thai kỳ đầu tiên khiến tôi mệt mỏi, ốm nghén, nhưng cũng mang đến một niềm hy vọng mỏng manh. Tôi tưởng tượng đứa con tương lai, một cuộc sống mới, một sự giải thoát cho gia đình mình. Nhưng cùng với niềm vui là những đêm dài khóc thầm, tự hỏi liệu quyết định này có phải là đúng.

Ngày sinh gần đến, tôi không ngủ được. Những cơn đau nhói tim mỗi khi nghĩ về Minh Khang và lời đề nghị định mệnh kia làm tôi rùng mình. Tôi biết, sinh con là bước ngoặt, và cũng là lúc mọi sự thật sẽ bộc lộ.

Đêm vỡ ối, cơn đau quặn thắt khiến tôi chỉ biết gọi tên anh trong tuyệt vọng. Xe cấp cứu đến nhanh, nhưng trong lòng tôi, sự lo sợ trộn lẫn với hy vọng. Tôi mường tượng về 300 triệu, về mẹ, về em út, về tiệm may mà tôi ao ước…

Minh Khang xuất hiện kịp lúc, nắm chặt tay tôi, giọng trầm ấm:

“Sinh con xong, em sẽ có mọi thứ. Anh hứa.”

Tôi mỉm cười yếu ớt, nước mắt lẫn mồ hôi, trong lòng tin rằng cuối cùng, tất cả sẽ tốt đẹp.

Nhưng khi tôi tỉnh dậy sau ca sinh mổ, mọi thứ tan biến. Đứa bé nằm bên cạnh tôi, là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng Minh Khang đã biến mất. Không một lời giải thích, không một tin nhắn. Tôi gọi điện, tất cả số của anh đều bị khóa. Căn phòng trống rỗng, chỉ còn tôi và đứa con trai mới sinh.

Trong cơn hoảng loạn, một người phụ nữ xuất hiện tại bệnh viện. Cô ta tự xưng là vợ Minh Khang, ánh mắt sắc lạnh như dao:

“Cô tưởng chồng tôi yêu cô thật sao? Đứa bé này là để cứu con trai tôi. Nó cần ghép tủy. Cô chỉ là công cụ!”

Tôi sững sờ, tim như ngừng đập. Hóa ra, 300 triệu chỉ là cái cớ. Minh Khang đã lên kế hoạch từ đầu. Tôi không phải người đầu tiên, và có lẽ cũng không phải người cuối cùng. Đứa con tôi mang nặng đẻ đau giờ nằm trong tay người khác, còn tôi, trơ trọi giữa căn phòng xa lạ, không một đồng trong túi.

Cơn đau thể xác chưa là gì so với nỗi đau tinh thần. Tôi ôm con, nước mắt trào ra như thác lũ. Mọi hi vọng về đổi đời tan thành mây khói. Tôi tự hỏi, liệu mình có thể sống sót qua cơn bão này không? Hay cả đời sẽ chỉ còn lại nỗi nhục và mất mát?


LỜI HỨA 300 TRIỆU – CHƯƠNG 3: CÚ SỐC CUỐI CÙNG


Tôi trở về quê, ôm con trai trong vòng tay, từng bước đi trên con đường đất đỏ lấm lem bùn sau cơn mưa. Mắt tôi mờ đi vì khóc, lòng rối bời không biết phải bắt đầu từ đâu. Mẹ tôi nhìn thấy tôi, hai tay run run, nước mắt cũng lăn dài trên má. Bà chỉ biết ôm tôi thật chặt, không nói lời nào.

Căn nhà trọ nhỏ nơi tôi sinh ra, nơi mẹ bươn chải nuôi tôi khôn lớn, giờ trở nên chật hẹp hơn bao giờ hết. Tôi đặt con xuống chiếc nôi cũ, nhìn nó ngủ ngon lành, lòng vừa đau xót vừa căm phẫn. Bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu kế hoạch đổi đời, giờ chỉ còn là mảnh vụn trong tay tôi. 300 triệu mà tôi từng mơ tưởng, giờ hóa ra chỉ là lời lừa dối tinh vi.

Mỗi ngày, tôi nhìn con, lòng thắt lại. Tôi tự hỏi: liệu có ai biết được nỗi đau này? Một đứa trẻ vừa chào đời, đã trở thành vật thế thân cho âm mưu của người khác. Tôi không còn thiết tha với cuộc sống xa hoa, chỉ muốn bảo vệ con, nhưng làm sao khi quyền lực của Minh Khang và vợ anh ta quá lớn?

Một năm trôi qua, tôi dần ổn định cuộc sống, xin việc làm tạm bợ, gom góp từng đồng nhỏ để nuôi con. Nhưng ký ức về Minh Khang và đứa con bị cướp cứ ám ảnh tôi mỗi đêm. Mỗi khi nhìn thấy những cặp cha mẹ hạnh phúc bên con, tôi lại đau đớn thắt tim.

Rồi một ngày, tình cờ xem tivi, tôi chết lặng. Trong một phóng sự về các đại gia bất động sản, Minh Khang xuất hiện. Anh cười rạng rỡ bên vợ, đứa bé – chính là con tôi – đang chơi đùa, khỏe mạnh và hồn nhiên. Nụ cười của họ, sự sung sướng của họ, đối lập hoàn toàn với nỗi đau khôn nguôi trong lòng tôi.

Tôi ngồi bệt xuống đất, nước mắt chảy tràn, cảm giác như mọi thứ trên đời này đã quay lưng lại với mình. Mẹ ôm tôi, chỉ biết khóc, và tôi thì chỉ biết ôm con trai chặt hơn, cầu nguyện cho sự bình yên cho con.

Những ngày sau đó, tôi sống như một cái xác không hồn. Mọi kế hoạch, mọi giấc mơ về đổi đời đều bị cướp đi. Tôi hiểu rằng, không phải ai cũng may mắn, và đôi khi, những người đáng tin nhất cũng có thể lợi dụng bạn để đạt mục đích.

Nhưng tôi không gục ngã hoàn toàn. Tôi nhìn con, và trong ánh mắt nhỏ bé ấy, tôi tìm thấy sức mạnh. Tôi biết, dù Minh Khang và vợ anh ta có hạnh phúc với đứa bé, tôi vẫn còn con trai trong tay, vẫn còn cơ hội làm lại cuộc đời. Tôi thề với lòng mình: dù phải đi qua bao nhiêu đau khổ, tôi sẽ làm tất cả để nuôi con khôn lớn, để không ai có thể cướp đi hạnh phúc của chúng tôi nữa.

Một năm sau, tôi mở một tiệm may nhỏ ở ngay đầu làng, nơi mẹ tôi vẫn bán chè rong mỗi buổi sáng. Tiệm may không lớn, nhưng đủ để tôi sống, đủ để con có một mái ấm. Mỗi chiếc kim, mỗi sợi chỉ, tôi đặt cả tình yêu và niềm hy vọng vào đó. Tôi nhận ra, đổi đời không nhất thiết phải là sự giàu sang, mà là giữ được phẩm giá và tình thương cho con.

Mỗi đêm, khi đặt con ngủ, tôi thầm nhủ: dù cả thế giới quay lưng, tôi vẫn còn niềm tin, vẫn còn hi vọng. Lời hứa 300 triệu có thể đã lừa tôi một lần, nhưng tôi sẽ không để bất cứ ai lừa tôi lần thứ hai. Tôi sẽ sống, không chỉ cho mình, mà còn cho con trai – đứa trẻ mang trong mình dòng máu của tôi và cả giấc mơ đổi đời mà tôi từng ấp ủ.

Cuộc sống không còn những món đồ xa xỉ, không còn sự hào nhoáng của Sài Gòn, nhưng đổi lại, tôi có sự bình yên mà tiền bạc không thể mua được. Và từ sâu thẳm trái tim, tôi biết rằng: bi kịch đã qua, nhưng tình yêu dành cho con sẽ là sức mạnh để tôi đi tiếp, bất chấp mọi khó khăn phía trước.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.