Chương 1: Bữa cỗ định mệnh
Xe ô tô nhà em lăn bánh trên con đường nhựa rợp bóng cây, gió chiều se lạnh thổi qua làm Yến khẽ rùng mình. Cái cảm giác vừa mừng vừa bối rối, xen lẫn chút hụt hẫng cứ bủa vây tâm trí cô. Ngồi cạnh bên, bố mẹ em vẫn im lặng, có lẽ họ cũng đoán được trong lòng con gái đang dậy sóng những cảm xúc khó tả.
“Con có sao không, Yến?” – mẹ em nhẹ nhàng hỏi, nhưng giọng bà khẽ run vì lo lắng.
Yến chỉ khẽ lắc đầu, cố mỉm cười để trấn an bố mẹ, nhưng thực sự trong lòng cô, cơn bão cảm xúc đang cuộn lên dữ dội. Hôm nay là ngày trọng đại, ngày cô chính thức bước vào một cuộc hôn nhân mà tưởng như mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng mọi thứ lại bất ngờ đảo lộn theo một cách mà cô không thể ngờ tới.
Nhà chồng cách nhà cô gần 1.000 cây số, một quãng đường dài đủ để em tự nhủ phải bình tĩnh, phải nghiêm túc, nhưng tất cả những gì Yến nhìn thấy trong vài tiếng đồng hồ qua lại khiến cô gần như sụp đổ.
Ngày cưới, mọi nghi thức trang trọng đã được thực hiện, khách mời đầy đủ, áo cưới lộng lẫy, váy cưới ôm sát thân hình thon thả của Yến, nhưng… chỉ đến khi ngồi vào mâm cỗ, mọi thứ như sụp xuống trước mắt cô.
Đĩa xôi vàng, bát trứng luộc, vài món rau luộc sơ sài, cổ gà rang gừng… Yến không khỏi choáng váng. Mẹ chồng thì vẫn tươi cười, tay thoăn thoắt bê từng đĩa ra mâm, miệng líu lo:
“Nhà tôi biết các ông bà, các cháu ngoài đấy chả thiếu gì, chỉ thiếu rau xanh, rau sạch nên tôi đặc biệt làm toàn các món của nhà trồng được đãi cả đoàn đây.”
Yến cố nuốt nước mắt xuống, nhưng cảm giác xấu hổ dâng trào. Cô biết bố mẹ đã đưa 20 triệu để mẹ chồng chuẩn bị mâm cỗ tươm tất, vậy mà kết quả… quá tệ hại.
Cô quay sang nhìn chồng, nhưng anh chỉ cười gượng, mắt thoáng buồn nhưng vẫn cố đứng cạnh mẹ, như thể đây là chuyện bình thường. Yến tự hỏi, liệu anh có hiểu được nỗi bức xúc, tủi hổ của cô không? Liệu anh có nghĩ rằng cô đang đánh giá ông bà, hay đang giận vì cái cách mà mẹ anh ứng xử với khách?
Trong khi Yến còn đang đắm chìm trong cảm giác thất vọng, bố cô thì ngồi lặng lẽ, đôi tay nắm chặt, ánh mắt đầy trăn trở. Bố mẹ cô vốn là những người có học thức, tinh tế, nhưng trước cách ứng xử khéo léo… quá “tính toán” của mẹ chồng, họ chỉ biết nhìn nhau, im lặng, cảm giác như bị đặt vào thế khó xử.
Xe đưa đoàn nhà gái trở về, Yến ngồi im, không nói lời nào. Chồng cô chạy theo, kéo tay cô:
“Yến, em đừng giận, bọn mình về nhà nói chuyện từ từ được không?”
Cô gạt tay anh ra, giọng run run:
“Anh đừng theo em! Em muốn một mình!”
Trong khoang xe, im lặng tràn ngập. Yến nghĩ đến những lời mẹ cô từng nhắn nhủ: “Hôn nhân là chuyện cả đời, phải biết nhẫn nhịn…” Nhưng nhẫn nhịn đến mức nào, khi ngay ngày đầu tiên, cô đã thấy mình bị xúc phạm, bị xấu hổ trước chính gia đình mình?
Trên đường về, cô không biết mình khóc bao nhiêu lần. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa vào nỗi uất hận, tủi hổ và thất vọng. Cô tự hỏi: nếu chỉ vì mâm cỗ mà cô muốn bỏ chồng, liệu có quá vô lý? Nhưng trái tim cô, lý trí cô, tất cả đều đang la hét, đòi hỏi một câu trả lời: cô có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không?
Về đến nhà, Yến chỉ lên phòng, khóa cửa, không tiếp chuyện bố mẹ. Cô ngồi bên bàn, tay run run viết những dòng tâm sự và… đơn ly hôn.
Nhưng trong lúc đó, một cú điện thoại đến từ mẹ chồng, khiến tim cô nhảy lên:
“Yến à, mẹ có chút chuyện muốn nói với con… Con ra tiếp mẹ một chút được không?”
Yến nhìn chiếc điện thoại, cắn môi. Một phần trong cô muốn nghe, một phần thì muốn từ chối. Cô nhớ lại ánh mắt chồng, đầy lo lắng nhưng không can thiệp quá sâu, như thể anh không muốn cô cảm thấy bị áp lực. Cô thở dài, tự nhủ: “Mình phải nghe mẹ anh nói, biết đâu lại có lý do khác…”
Khi cô mở cửa, mẹ chồng đứng đó, tay ôm một túi quà nhỏ, mắt ánh lên niềm vui nhưng cũng lộ rõ vẻ căng thẳng:
“Con gái à, mẹ biết hôm nay mọi chuyện hơi… không như ý. Nhưng mẹ muốn giải thích một chút, con nghe mẹ nhé…”
Yến đứng im, cảm giác trong lòng như một sợi dây căng ra, sắp đứt. Cô không biết liệu mình có đủ kiên nhẫn để nghe hết câu chuyện, hay sẽ ném tất cả qua cửa sổ ngay lập tức.
Mẹ chồng mở túi, lấy ra những bức ảnh cũ, giấy tờ, và kể:
“Nhà tôi không giàu, nhưng cũng có cách riêng để lo cho con cái. Mâm cỗ hôm nay… mẹ sợ lãng phí, sợ tiền bạc không dùng đúng chỗ, nên mẹ đã chuẩn bị… như vậy. Mẹ nghĩ mình biết cách tốt nhất…”
Yến lắng nghe, cảm giác vừa căng thẳng vừa tò mò. Câu chuyện chưa kết thúc, nhưng đã đủ khiến cô nhận ra rằng, có những chuyện không phải nhìn bằng mắt thường mà đánh giá, mà phải hiểu… tận tường.
Cơn bão cảm xúc trong Yến chưa hề giảm, mà như vừa mới bắt đầu. Cô biết, cuộc hôn nhân này, nếu tiếp tục, sẽ không còn chỉ là chuyện mâm cỗ hay tiền bạc. Nó là một thử thách về sự hiểu nhau, chấp nhận, và… tình yêu.
Yến thở dài, nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, trời chiều tím lịm, gió vẫn thổi, và cô biết, mình phải đưa ra quyết định. Nhưng cô chưa sẵn sàng. Chưa hôm nay.
Trong đầu cô vang lên một câu hỏi dai dẳng: “Liệu mình có thể bước tiếp, hay nên dừng lại ngay bây giờ, khi mọi thứ còn kịp sửa?”
Chương 2: Bí mật sau mâm cỗ
Sáng hôm sau, Yến tỉnh dậy với cảm giác nặng trĩu trong lòng. Cô không ngủ được suốt đêm, vừa suy nghĩ vừa tự hỏi liệu mình có quá khắt khe hay không. Nhưng nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng vì khóc, Yến càng thấy lòng mình dâng lên một nỗi bất an: nếu mình cứ tiếp tục như vậy, liệu hôn nhân có còn là hạnh phúc, hay chỉ là chuỗi ngày căng thẳng, ngột ngạt?
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Đó là chồng cô, giọng anh vẫn dịu dàng nhưng nghiêm túc:
“Yến, hôm qua em giận, anh hiểu. Nhưng bọn mình cần nói chuyện, được không? Anh muốn giải thích tất cả.”
Yến im lặng, đôi tay run run cầm điện thoại. Cô biết nếu nghe, trái tim mình sẽ bị kéo đi giữa giận dữ và thương cảm, giữa nỗi thất vọng và hy vọng. Nhưng rồi cô thở dài, quyết định trả lời:
“Được… anh nói đi.”
Chồng cô đến nhà ngay sau đó, mang theo một túi giấy. Yến nhìn anh, trong lòng vừa căng thẳng vừa tò mò. Anh mở túi, đưa ra những món quà nhỏ, nhưng quan trọng hơn là một tập giấy tờ, những hóa đơn cũ và bức ảnh gia đình.
“Em xem đây… Mẹ anh, trước khi chuẩn bị đám cưới, đã lo liệu rất nhiều thứ. Nhà không giàu, nhưng mẹ muốn mọi người vừa đủ, không lãng phí. Cỗ hôm qua, không phải là mẹ không biết quý khách, mà là… mẹ lo cho tương lai của bọn mình.”
Yến cầm từng tờ giấy, đọc kỹ từng hóa đơn. Cô thấy mẹ chồng đã chuẩn bị một khoản tiết kiệm riêng cho hai vợ chồng, và khoản tiền 20 triệu bố mẹ cô đưa, mẹ anh đã dùng để mua những vật dụng thiết yếu cho căn nhà mới: bát đĩa, nồi niêu, giường chiếu…
Cảm giác vừa giận vừa xấu hổ ùa về. Cô tự hỏi sao mình lại vội đánh giá mẹ chồng chỉ qua một bữa cỗ sơ sài. Trong lòng Yến, sự tức giận ban đầu dần biến thành một nỗi day dứt khó tả.
Nhưng câu chuyện chưa dừng ở đó. Chồng cô nhìn cô, giọng anh trầm xuống:
“Yến… mẹ anh còn muốn nói với em một chuyện nữa. Mẹ sợ em giận, nên không nói trực tiếp hôm qua…”
Yến nhíu mày, trái tim đập nhanh. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng phía sau sự keo kiệt ban đầu lại ẩn chứa một bí mật có thể thay đổi cách cô nhìn nhận tất cả.
Chồng cô đưa cô đến phòng khách, nơi mẹ anh đang chờ, ánh mắt vừa bồn chồn vừa nhẹ nhõm khi nhìn thấy con dâu. Mẹ anh cười, nhưng nụ cười ấy không còn vẻ tự tin như hôm qua, thay vào đó là nét lo lắng, mong được giải thích.
“Yến à… mẹ biết hôm qua làm con khó chịu, nhưng mẹ muốn con hiểu. Mẹ không giàu, nhưng mẹ luôn muốn con cái được đủ đầy, không dư thừa nhưng cũng không thiếu thốn. Món ăn hôm qua… mẹ tự trồng, tự làm, muốn mọi người cảm nhận sự giản dị nhưng đầy yêu thương của gia đình.”
Yến im lặng, từng lời mẹ chồng nói cứ vang lên trong đầu cô. Cô thấy tim mình mềm đi, nhưng nỗi tổn thương chưa tan hết. Cô hỏi:
“Nhưng… sao mẹ không nói từ trước? Sao để con và bố mẹ con phải ngỡ ngàng và xấu hổ như vậy?”
Mẹ chồng thở dài:
“Đúng, mẹ sai… Mẹ nghĩ mình làm đúng, nhưng chưa đủ khéo léo. Mẹ lo sợ con gái mình xa nhà, chưa kịp hiểu ý mẹ, nên mới có chuyện hôm qua. Mẹ mong Yến tha thứ, và nhìn nhận mẹ không chỉ qua bữa cỗ.”
Yến cảm giác lẫn lộn: vừa muốn khóc vừa muốn hét lên. Cô đứng dậy, đi quanh phòng, cố dồn nỗi bức xúc xuống đáy lòng. Chồng cô đi theo, nắm tay cô, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Yến, anh biết em giận. Nhưng nếu em cứ nhìn mọi chuyện bằng con mắt ban đầu, bọn mình sẽ không đi đến đâu. Hôn nhân là học cách hiểu nhau, học cách nhẫn nhịn và chia sẻ. Anh không muốn chúng ta bắt đầu bằng sự hiểu lầm.”
Yến nhìn anh, cảm nhận được sự chân thành. Nhưng nỗi tổn thương trong lòng cô chưa thể tan ngay. Cô vẫn nhớ ánh mắt bố mẹ cô, sự lo lắng khi chứng kiến bữa cỗ sơ sài. Cô tự nhủ: “Mình phải mạnh mẽ, không thể để cảm xúc chi phối mọi quyết định. Nhưng làm sao để vừa bảo vệ lòng tự trọng vừa cho hôn nhân một cơ hội?”
Cả ngày hôm đó, Yến như sống trong một tâm trạng hỗn loạn. Cô vừa cố gắng hiểu mẹ chồng, vừa tự vấn bản thân. Trong khi đó, chồng cô âm thầm giải quyết những vấn đề còn tồn đọng: gọi điện thoại xác nhận những món quà đã mua, sắp xếp lại nhà cửa, chuẩn bị không gian ấm cúng cho vợ mới cưới.
Đêm đến, Yến nằm bên cửa sổ, nhìn ra ánh trăng mờ, tự hỏi: liệu mọi thứ có thể trở nên tốt đẹp hơn nếu cô chấp nhận thử thách này? Hay cô sẽ rút lui, để lại những tiếc nuối?
Trong lúc đó, một cú điện thoại từ bạn thân ở ngoài Bắc khiến Yến bàng hoàng:
“Yến à… nghe nói cậu cưới rồi. Nhưng cậu có biết không, ở nhà cậu vừa xảy ra chuyện lớn không? Mẹ cậu và anh trai cậu đang bàn… chuyện cưới cậu… có lẽ không suôn sẻ như nghĩ đâu.”
Yến ngồi bật dậy, tim đập nhanh. Những lo lắng chưa kịp nguôi ngoai từ hôm qua lại dội lên gấp bội. Cô cảm giác như đang đứng trên mép vực, một bên là hôn nhân đầy hy vọng, một bên là sự tổn thương và áp lực từ gia đình.
Cô biết, mình không thể trốn tránh nữa. Nếu muốn hôn nhân tồn tại, cô phải đối mặt không chỉ với mẹ chồng, mà còn với những bí mật, những áp lực mà chính cô chưa hiểu hết.
Ánh trăng lướt qua cửa sổ, in bóng Yến trên tường, như báo hiệu một đêm dài chưa yên. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tự nhủ:
“Ngày mai, mình sẽ đối diện tất cả… dù sợ hãi, dù bực bội, dù phải khóc. Mình sẽ không bỏ chạy nữa… nhưng mình cũng cần biết rõ, mình đang bước vào hôn nhân thực sự với ai.”
Chương 3: Quyết định giữa yêu thương và tổn thương
Sáng hôm sau, Yến thức dậy với tâm trạng căng thẳng. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày quan trọng. Không chỉ phải đối diện với mẹ chồng, mà còn phải nói chuyện nghiêm túc với bố mẹ về những tin nhắn từ bạn bè, những lo lắng về tương lai và cả sự bất an trong lòng mình.
Chồng cô bước vào phòng, giọng anh dịu dàng:
“Yến… hôm nay, chúng ta sẽ nói hết mọi chuyện, em nhé. Anh muốn em hiểu, anh không muốn để những hiểu lầm chia rẽ chúng ta.”
Yến nhìn anh, đôi mắt vẫn còn vương lệ, nhưng cô cố nén cảm xúc, gật đầu. Cô biết đây là lúc phải mạnh mẽ.
Mẹ chồng cô đã chuẩn bị sẵn một bàn trà, trên đó là những món bánh, trà thảo mộc, và vài bức ảnh gia đình cũ. Bà nhìn Yến, ánh mắt vừa lo lắng vừa trông mong.
“Yến à… mẹ biết hôm qua con giận. Nhưng mẹ muốn con hiểu, mọi chuyện đều có lý do. Cỗ hôm qua không phải mẹ cố tình… mà mẹ muốn tiết kiệm, để dành tiền cho những điều quan trọng hơn: nhà cửa, sinh hoạt và cả dự định tương lai của con cái.”
Yến hít một hơi thật sâu, rồi hỏi thẳng:
“Nhưng sao mẹ không nói từ trước? Sao lại để con và bố mẹ con xấu hổ như vậy?”
Mẹ chồng thở dài, giọng bà nghẹn ngào:
“Đúng, mẹ sai… Mẹ sợ con xa nhà, sợ con hiểu nhầm ý mẹ. Mẹ đã làm hết sức, nhưng thiếu khéo léo. Mẹ mong Yến hiểu, và cho mẹ một cơ hội để bù đắp.”
Nhìn thấy mẹ chồng cúi người, giọng run run, Yến bỗng thấy lòng mình mềm đi. Những giận hờn, thất vọng dường như tan dần, nhường chỗ cho một cảm giác đồng cảm và thấu hiểu. Cô nhận ra rằng, đôi khi, người lớn thể hiện tình yêu theo cách riêng, không giống những gì cô tưởng tượng.
Chồng Yến nhẹ nhàng nắm tay cô, nói:
“Em thấy không, mọi chuyện đều có lý do. Nếu em bỏ cuộc ngay hôm nay, em sẽ bỏ lỡ một cơ hội để hiểu mẹ anh, để xây dựng hôn nhân với anh. Anh muốn em đứng cùng anh, không phải vì cỗ bàn, tiền bạc… mà vì chúng ta đã chọn nhau.”
Yến im lặng, những lời anh nói như ánh sáng xuyên qua màn sương mù trong lòng cô. Cô nhớ lại bố mẹ, bạn bè, những nỗi lo lắng và hy vọng của bản thân. Tất cả chồng chất, tạo thành một nút thắt mà chỉ cô mới có thể tháo gỡ.
Một lúc sau, Yến quyết định:
“Anh nói đúng… mình phải cùng nhau đối diện. Nhưng anh phải hiểu, em cần thời gian để hiểu, để cảm nhận. Hôn nhân không chỉ là tình yêu, mà còn là cách hai người chấp nhận nhau, gia đình nhau.”
Chồng cô mỉm cười, ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc:
“Anh hiểu… anh sẽ chờ em, từng bước một.”
Sau buổi nói chuyện ấy, Yến và mẹ chồng bắt đầu mở lòng với nhau. Mẹ chồng kể về những ngày tháng khó khăn, về cách bà từng lo cho các con từ nhỏ, về những hy sinh lặng lẽ mà cô chưa từng biết. Yến lắng nghe, cảm giác thương cảm và biết ơn dâng trào.
Không chỉ vậy, Yến còn phát hiện ra một bí mật khác: mẹ chồng đã âm thầm chuẩn bị quỹ học tập cho những dự định tương lai của cô, muốn con dâu được an tâm phát triển sự nghiệp, dù đang ở xa. Cô bàng hoàng và xúc động.
Những ngày tiếp theo, Yến và chồng cùng nhau dọn dẹp căn nhà, sắp xếp lại mọi thứ, tạo ra không gian ấm áp. Cô nhận ra rằng, hôn nhân không phải chỉ là những ngày vui vẻ, mà là sự đồng hành, thấu hiểu, và cả những thử thách để học cách yêu thương.
Một buổi tối, khi cả hai ngồi bên nhau uống trà, Yến nhẹ nhàng nói:
“Em từng nghĩ, chỉ vì một bữa cỗ mà muốn bỏ anh… Nhưng giờ em hiểu, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Em muốn học cách yêu thương anh, và cả mẹ anh nữa, theo cách thực sự, chậm rãi nhưng chắc chắn.”
Chồng cô ôm cô vào lòng, thì thầm:
“Anh luôn tin em sẽ hiểu… và bây giờ, chúng ta bắt đầu một chương mới, cùng nhau, vững chắc hơn bao giờ hết.”
Trái tim Yến dịu lại, cô thấy hạnh phúc không phải là sự hoàn hảo, mà là khi có ai đó bên cạnh, cùng chia sẻ mọi khó khăn, hiểu lầm và cả những giây phút yếu mềm.
Những hiểu lầm, những tổn thương ban đầu giờ chỉ là bài học để cô mạnh mẽ hơn, biết trân trọng gia đình, biết yêu thương theo cách chậm rãi nhưng chắc chắn. Cô nhận ra, hôn nhân không phải là bữa cỗ hay vật chất, mà là tình yêu, sự nhẫn nhịn và sẻ chia.
Ánh trăng đêm ấy soi rọi căn nhà nhỏ, phản chiếu hạnh phúc giản dị nhưng đầy đủ của hai người. Yến mỉm cười, biết rằng, cô đã đưa ra quyết định đúng: không bỏ chạy, mà bước tiếp, bước thật vững vàng bên người mình chọn, và bên gia đình mới, với tất cả sự thấu hiểu và yêu thương.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.