Min menu

Pages

Mỗi tháng kiếm được 100 triệu nhưng tôi không dám gửi cho bố mẹ dù chỉ 1 đồng mà dành lo cho vợ con sống sung túc. Nhưng tôi quyết định BỎ VỢ ngay và luôn khi cô ấy nói câu: "Nhà anh ở quê hôi hám như cái ổ chuột, Tết này em không về đâu".... Tôi mang luôn 2 tỷ về xây nhà mới cho bố mẹ đón Tết...

Chương 1: Cú sốc cuối năm


Tôi ngồi im trong phòng ăn, nhìn vợ và con trai đang vui vẻ chuẩn bị bữa tối. Mùi cơm nóng và cá kho thơm lừng lan khắp nhà, nhưng tim tôi như có gì đó nặng trĩu. Hơn mười năm sống ở thành phố, tôi đã quen với nhịp sống hối hả, áp lực công việc, tiền bạc chồng chất… Nhưng cái áp lực lớn nhất không phải là chuyện tiền bạc, mà là khoảng cách vô hình giữa tôi và vợ.

“Em ơi, tối nay mình đặt hoa quả và bánh kẹo về quê cho Tết nhé?” – tôi nhẹ nhàng hỏi, cố gắng gợi chuyện về bố mẹ.

Vợ tôi khẽ nhíu mày, mắt đầy vẻ chán nản. “Nhà anh ở quê hôi hám như cái ổ chuột, Tết này em không về đâu. Không chịu nổi mùi ấy nữa!”

Tôi như sét đánh ngang tai. Tim tôi như ngừng đập, cổ họng khô cứng. Bao nhiêu năm nhẫn nhịn, bao nhiêu lần muốn gửi tiền về quê lo cho bố mẹ, giờ chỉ nhận lại câu nói chua chát ấy.

Con trai tôi, mới bốn tuổi, đang cười ngây thơ bên mâm cơm, không hề biết cha mẹ đang căng thẳng. Nhìn nó, tôi vừa giận vừa đau lòng, bực bội trộn lẫn cảm giác bất lực.

Tối đó, tôi đi ra ban công, hít một hơi thật sâu. Gió thành phố thổi qua, lạnh lẽo và khắc nghiệt, nhưng không lạnh bằng lời nói của vợ tôi. Trong đầu tôi, hàng loạt ký ức ùa về: bố mẹ già ở quê, hàng xóm quen biết, những ngày Tết rét mướt, tôi gửi vài món quà nhỏ mà bố mẹ rưng rưng nhận lấy, cảm giác tủi thân nhưng vẫn cố mỉm cười…

Tôi nhận ra, bao nhiêu năm sống sung túc, tôi chưa bao giờ thực sự sống cho bản thân mình. Tôi sống vì vợ, vì con, nhưng chưa từng sống cho bố mẹ – những người đã nuôi tôi khôn lớn, dạy dỗ tôi nên người.

Sáng hôm sau, tôi quyết định dứt khoát. Trong lòng, một quyết định đã được nung nấu: ly hôn ngay, không chút do dự. Tôi gọi vợ ra phòng khách, ánh mắt cương quyết:

“Anh muốn nói chuyện nghiêm túc. Chúng ta không thể tiếp tục sống như thế này nữa. Anh quyết định ly hôn.”

Cô ấy trợn mắt, giọng đầy ngạc nhiên và giận dữ: “Anh nói gì? Sao có thể… Chúng ta đang sống ổn định mà!”

Tôi lặng im, để khoảng lặng kéo dài. “Anh không thể tiếp tục nhìn thấy bố mẹ mình bị coi thường như vậy. Bao nhiêu năm qua, anh nhẫn nhịn tất cả, nhưng giờ thì đủ rồi. Chấm dứt ngay.”

Cô ấy hét lên, nhưng tôi đã quyết. Tôi gọi luật sư, chuẩn bị các thủ tục, và quan trọng nhất: tôi rút toàn bộ số tiền tiết kiệm – gần hai tỷ – mang về quê, về với bố mẹ, để xây một ngôi nhà mới khang trang, sạch sẽ, đón Tết.

Con trai tôi vẫn chưa hiểu chuyện, nó chỉ cười với tôi và hỏi: “Ba xây nhà mới cho ông bà à?”

Tôi gật đầu, lòng bỗng tràn đầy ấm áp. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy đúng là mình đang làm điều đúng đắn.

Tối hôm ấy, trong căn biệt thự mà tôi vừa rời khỏi, vợ tôi ngồi nhìn tôi đi, ánh mắt đầy giận dữ, nhưng tôi không còn quan tâm. Tôi biết, quyết định này không chỉ là ly hôn, mà còn là giải thoát cho chính tôi và cũng là bước để bù đắp cho bố mẹ.

Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, sắp xếp công việc, chuẩn bị cho chuyến trở về quê. Trong lòng tôi vừa hối hả vừa hồi hộp. Bao nhiêu năm trời nhịn nhục, chịu đựng, giờ đây tất cả sẽ thay đổi. Và một câu hỏi lớn hiện lên trong đầu: Liệu bố mẹ tôi có còn nhận ra tôi, sau bao năm sống giữa thành phố xa xôi?

Chuyến xe rời khỏi thành phố trong đêm, mang theo hai tỷ tiền tiết kiệm và một trái tim nóng bỏng quyết tâm. Phía trước là ngôi nhà mới, là Tết ấm áp bên bố mẹ, và là sự bình yên mà tôi chưa từng có.

Nhưng liệu mọi thứ có dễ dàng? Vợ tôi, con trai, công việc, những thói quen thành phố… tất cả như một tấm lưới chằng chịt, sẵn sàng kéo tôi trở lại.

Tôi nhắm mắt, thở đều. “Không, lần này là cho bố mẹ, là cho chính mình.”


Chương 2: Về quê đón Tết – Nỗi niềm và bất ngờ


Xe dừng trước con đường làng nhỏ, hai bên lũy tre già xào xạc trong gió đông. Không gian yên tĩnh, thoang thoảng mùi hương rơm rạ, cùng tiếng gà gáy xa xa khiến tim tôi nhói một cảm giác vừa thân quen vừa lạ lẫm. Hơn mười năm sống ở thành phố, tôi gần như quên hết mùi quê hương, nhưng hôm nay, mọi thứ hiện về rõ mồn một: nhà cũ của bố mẹ, sân vườn lầy lội, chiếc giếng cũ mà tôi từng chạy nhảy tuổi thơ.

Bố tôi ra đón, lưng hơi còng, tay cầm chiếc nón rách. Nhìn thấy tôi, ông sững lại, mắt rưng rưng:

“Con… sao về sớm thế này?”

Tôi cười, nghẹn ngào: “Con về… mang Tết về cho bố mẹ.”

Bên cạnh, mẹ tôi run run giơ tay lau nước mắt, không nói nên lời. Cảnh tượng này làm tim tôi ấm lại, mọi bực bội, áp lực của những năm tháng ở thành phố bỗng tan biến.

Ngày hôm sau, tôi bắt tay vào việc xây nhà mới. Người làng quen nhìn tôi mang theo hai tỷ đồng, mắt tròn xoe. “Thằng Khoa bây giờ giàu thật rồi, chứ đâu còn như trước,” một bác hàng xóm thì thầm.

Ngôi nhà được dựng lên nhanh chóng: mái ngói đỏ, tường trắng tinh, sân gạch rộng rãi, hiên nhà có ghế mây. Bố mẹ tôi đứng nhìn từng viên gạch được lắp, nước mắt rưng rưng, trong lòng tràn ngập niềm vui không thể nói thành lời. Tôi cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn: sau bao năm, cuối cùng mình đã làm được điều gì đó xứng đáng cho bố mẹ.

Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, drama bất ngờ xuất hiện. Vợ cũ của tôi, thông qua người quen ở quê, nghe tin tôi xây nhà, đã tìm cách gọi điện thoại cho con trai. Cô ấy hăm dọa:

“Con mà không về thành phố với mẹ, mẹ sẽ kiện ba. Đừng tưởng xây nhà mới ở quê là sẽ quên mẹ được đâu.”

Con trai tôi ngơ ngác, mắt rưng rưng: “Ba… con có phải về không?”

Tim tôi nhói. Tôi phải làm gì đây? Vừa muốn giữ con bên mình, vừa muốn để con thấy Tết quê ấm áp, tình cảm gia đình thật sự. Cơn giận năm xưa lại trỗi dậy khi nhớ đến câu nói khinh bỉ của vợ tôi: “Nhà anh hôi hám như ổ chuột…”

Trong những ngày tiếp theo, làng quê náo nhiệt hẳn lên vì Tết gần kề. Tiếng trẻ con nô đùa, tiếng gà gáy, mùi bánh chưng, bánh tét rán vàng trong bếp, hương hoa mai, hoa đào phảng phất khắp xóm. Tôi cùng bố mẹ chuẩn bị từng chút: sắm bàn thờ, gói bánh chưng, treo lồng đèn, lau dọn sân vườn. Mỗi hành động đều khiến lòng tôi dâng trào niềm hạnh phúc – tôi cảm nhận rõ ràng giá trị của sự hiếu thảo và tình thân gia đình.

Nhưng cuộc sống không chỉ có niềm vui. Một buổi chiều, khi tôi cùng bố đi mua vật liệu xây dựng, nghe được tin từ hàng xóm rằng vợ cũ đang tìm mọi cách khiến tôi phải về lại thành phố. Tôi im lặng, lòng bức bối nhưng quyết tâm không để chuyện đó ảnh hưởng. Tôi nhận ra, lần này là chọn lựa giữa bản thân, bố mẹ và con trai – và tôi sẽ không quay lại.

Đêm trước giao thừa, ngồi trước ngôi nhà mới, tôi nhìn bầu trời đầy sao, gió lạnh lùa qua, lòng dâng lên cảm giác yên bình. Con trai tôi say mê chạy nhảy quanh sân, mắt long lanh ánh sáng từ những đèn lồng, và lần đầu tiên, cậu bé nhận ra Tết quê không chỉ là ngày nghỉ mà còn là sự gắn kết gia đình, là yêu thương trọn vẹn.

Tôi mỉm cười, trong lòng trút bỏ hết những năm tháng chịu đựng, nhịn nhục và áp lực. Hai tỷ tôi mang về không chỉ xây nhà, mà còn xây lại niềm tin, tình cảm và sự kết nối gia đình mà tôi tưởng đã mất.

Nhưng trong bóng tối, tôi vẫn biết vợ cũ sẽ không buông tha dễ dàng. Cô ấy là một thử thách mà tôi phải vượt qua nếu muốn giữ sự yên bình và hạnh phúc cho bố mẹ. Và sáng hôm sau, drama tiếp tục bùng nổ khi cô ấy quyết định xuất hiện trực tiếp tại làng quê…

Chương 3: Quyết định cuối cùng – Tết đoàn viên


Sáng hôm sau, khi tôi đang cùng bố mẹ chuẩn bị mâm cỗ đầu tiên cho Tết, một chiếc xe máy dừng trước cổng. Tôi nhìn kỹ, và tim như thắt lại – vợ cũ xuất hiện, tay cầm túi xách sang trọng, dáng vẻ kiêu kỳ. Cô ấy bước vào sân, ánh mắt vừa giận vừa tự tin.

“Anh Khoa, anh nghĩ mình có thể giấu chuyện xây nhà, giấu Tết này khỏi mẹ con tôi sao?” – giọng cô ấy khẽ nhọn.

Tôi lặng im, không vội trả lời. Con trai chạy đến, nắm lấy tay tôi: “Ba, mẹ muốn gì?”

Cô ấy hất mặt con tôi ra, giọng đanh thép: “Con phải theo mẹ về thành phố ngay. Không ai có quyền giữ con lại đây cả!”

Tôi bước tới, đặt tay lên vai con: “Con không đi đâu cả. Đây là nhà ông bà, là nơi con sẽ trải nghiệm Tết thực sự. Chúng ta không cần đi thành phố để biết hạnh phúc là gì.”

Cô ấy trợn mắt, giận dữ: “Anh định làm gì, Khoa? Anh không sợ bị kiện sao?”

Tôi thở sâu, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Anh không sợ. Bao nhiêu năm qua, anh nhịn nhục để giữ gia đình này, nhưng giờ anh chọn bố mẹ, chọn con trai, chọn sự yên bình. Con không phải là công cụ để trả thù hay đe dọa nhau. Nếu cô muốn, cô có thể ra đi, nhưng con và tôi sẽ ở lại đây.”

Những lời này như cú đánh thẳng vào lòng tự ái của cô ấy. Cô ấy đứng im, đôi mắt ánh lên hỗn loạn giữa giận dữ và bất lực. Không khí trong sân trở nên nặng nề, nhưng tôi vẫn bình tĩnh. Bố mẹ đứng phía sau, nắm tay nhau, ánh mắt dõi theo tôi đầy tự hào.

Sau một hồi im lặng, cô ấy quăng túi xách xuống, quay người đi, không nói thêm lời nào. Tôi biết, cô ấy không thể ép buộc tôi nữa. Trái tim tôi nhẹ nhõm, nhưng cũng đau nhói vì những năm tháng đã mất.

Đêm giao thừa, ngôi nhà mới rực rỡ ánh đèn, sân vườn đầy hoa mai, hoa đào. Con trai tôi nắm tay tôi chạy quanh sân, cười vang, lòng tràn đầy niềm vui. Bố mẹ tôi đứng trước hiên nhà, rưng rưng nước mắt:

“Con ơi, bố mẹ không biết nói gì, chỉ biết cảm ơn con… Con đã cho bố mẹ Tết trọn vẹn sau bao năm mong mỏi.”

Tôi mỉm cười, nhìn khung cảnh xung quanh: làng quê yên bình, âm thanh pháo hoa xa xa, hương bánh chưng thoang thoảng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy mình đã thực sự làm tròn chữ hiếu và trọn vẹn trách nhiệm với con trai.

Ngày mồng một, cả làng tụ tập, chúc Tết, chia sẻ bánh mứt, tiếng cười vang khắp xóm. Con trai tôi bận rộn chạy theo những đứa trẻ khác, mắt sáng long lanh, và tôi thấy rõ niềm hạnh phúc không phải từ tiền bạc hay biệt thự ở thành phố, mà từ tình thân, từ sự quan tâm và yêu thương chân thành.

Bố tôi đặt tay lên vai tôi, giọng run run: “Con đã làm bố mẹ hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì. Bao nhiêu năm bố mẹ mong được sống thế này…”

Mẹ tôi ôm tôi vào lòng: “Con đã đúng, con ơi… đúng là con đã chọn đúng.”

Tôi nhắm mắt, hít sâu hương Tết quê hương, cảm nhận bình yên trọn vẹn lan tỏa. Hai tỷ đồng không chỉ xây nhà, mà còn xây lại niềm tin, yêu thương và sự gắn kết trong gia đình. Vợ cũ rời đi, tôi không còn tiếc nuối, vì lần này tôi sống cho bố mẹ và con trai – những người thật sự cần tôi.

Nhìn bầu trời đêm rực rỡ pháo hoa, tôi thầm nhủ: Cuộc đời có lúc phải dứt khoát, để hạnh phúc thực sự trở về bên mình và những người thân yêu.

Ngôi nhà mới giữa làng quê trở thành biểu tượng của sự hiếu thảo, quyết đoán và tình yêu thương trọn vẹn – nơi mà suốt nhiều năm, tôi chỉ dám mơ ước, giờ đã trở thành hiện thực.

Tết năm đó, chúng tôi không chỉ có nhà mới, có bàn thờ trang nghiêm, có mâm cỗ đầy ắp mà còn có sự bình yên và hạnh phúc đúng nghĩa, điều mà tiền bạc và vật chất thành phố chưa bao giờ mua được.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.