Min menu

Pages

Mỗi đêm, chồng tôi đều biến mất 2 tiếng đồng hồ. Tôi theo dõi và phát hiện anh ân cần với một người phụ nữ lạ. Tức giận, tôi tính làm ầm mọi chuyện, nhưng rồi một sự thật đau lòng đã được hé lộ, khiến tôi rơi nước mắt...

Chương 1: Bóng Đêm, Mưa Bụi và Cánh Cửa Hé Mở



🌙 Cơn Thủy Triều Nghi Ngờ
Trong bóng đêm tĩnh lặng của một buổi tối cuối thu, những hạt mưa bụi li ti như những mảnh thủy tinh vỡ tan trên khung cửa sổ. Chúng tạo ra một âm thanh khe khẽ, đều đặn, như tiếng kim đồng hồ đếm ngược sự kiên nhẫn và niềm tin trong lòng Thu. Ánh đèn đường vàng vọt, cô đơn hắt vào, in hình những chiếc lá bàng ướt đẫm đang xoay mình rơi xuống. Không gian ấm cúng của phòng khách bỗng trở nên lạnh lẽo lạ thường.

Trên chiếc sofa êm ái, Thu lặng lẽ cuộn mình trong chiếc chăn len dệt kim, hơi ấm từ nó không đủ xua đi cái lạnh lẽo đang thấm dần vào tâm hồn cô. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang phát sáng trong lòng bàn tay. Đã 9 giờ 15 phút tối. Tin nhắn cuối cùng từ chồng cô, Hải, là một dòng ngắn gọn, vô hồn: “Anh đi chạy bộ một chút, em ngủ sớm nhé.”

Chạy bộ. Một thói quen mới bắt đầu từ gần một tháng trước. Một cái cớ hoàn hảo cho những cuộc vắng mặt bí ẩn.

Cơn nghi ngờ, cái cảm giác khó chịu đã gặm nhấm tâm hồn Thu suốt mấy tuần qua, lại dâng lên như một cơn thủy triều không thể ngăn cản. Nó nhấn chìm mọi lý lẽ, mọi sự tin tưởng mà cô đã cố gắng xây dựng. Thu và Hải, cả hai đều từng đổ vỡ trong cuộc hôn nhân đầu. Chính những vết sẹo cũ, sự đồng điệu trong nỗi đau và khao khát một mái ấm thực sự đã kéo họ lại gần nhau. Hải là người đàn ông chín chắn, điềm đạm, là bến đỗ an toàn sau cơn bão tố. Họ có bé Mai, kết tinh của hạnh phúc và niềm tin. Thu đã thề với chính mình rằng, đây sẽ là lần cuối cùng cô đặt cược trái tim.

Nhưng giờ đây, ván cược ấy lại đứng trước nguy cơ tan vỡ.

Cô nhớ lại những dấu hiệu. Chiếc điện thoại luôn đặt úp xuống. Những cuộc gọi lỡ không bao giờ được gọi lại. Những câu chuyện kể lấp lửng, không đầu không cuối về quãng đường chạy. Và đáng sợ nhất, là ánh mắt né tránh, một thoáng giật mình khi cô bất chợt hỏi: "Sao hôm nay anh về muộn thế? Có gặp mưa không?"

Đêm nay, cơn mưa rào bất chợt đã trở thành ngọn lửa châm ngòi cho sự quyết tâm của Thu. Người ta không đi chạy bộ giữa trời mưa bụi rét mướt thế này, trừ khi mục đích của chuyến đi không phải là chạy bộ.

Thu buông điện thoại, cảm giác như cơ thể cô được điều khiển bởi một lực vô hình. Cô bước vào phòng thay đồ, khoác vội chiếc áo khoác dày cộp, lấy chiếc áo mưa mỏng và chiếc ô gấp gọn. Cô không muốn làm ầm ĩ. Cô chỉ muốn sự thật. Dù sự thật ấy có đau đớn đến mấy, cô cũng phải đối diện.

Chiếc xe của Hải không còn trong gara. Một lần nữa, sự thật đơn giản ấy lại khiến trái tim cô thắt lại. Thu lấy chiếc xe riêng của mình, chiếc xe mà cô ít khi dùng đến. Cảm giác hồi hộp, sợ hãi và tức giận lẫn lộn khiến cô run rẩy cả tay lái.

Cô rẽ vào con đường mà cô đã âm thầm quan sát anh mỗi khi anh rời đi. Một con đường nhỏ, vắng vẻ, khuất sâu trong một khu dân cư cũ kỹ, ít ánh đèn. Cô giảm tốc độ. Dưới ánh đèn đường lấp loáng, xuyên qua màn mưa lất phất, có một bóng dáng quen thuộc.

Chiếc xe của Hải. Nó đậu khuất sau một tán cây bàng cổ thụ lớn, như cố tình che giấu.

Tim Thu đập mạnh, dồn dập, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cơn đau quặn thắt, khó chịu lan tỏa, nhưng cô kìm nén. Cô tắt máy, bật đèn hazard, cố gắng giữ khoảng cách và quan sát. Cô tự nhủ: Bình tĩnh, Thu. Anh ấy chỉ đứng đó thôi. Có thể anh ấy gặp sự cố. Cô cố gắng bám víu vào chút hy vọng cuối cùng.

Nhưng rồi, cánh cửa xe bên tài xế mở ra. Hải bước xuống. Anh không mặc đồ thể thao. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám và quần tây, một bộ đồ công sở bình thường, nhưng không hề dính một giọt nước mưa nào—chứng tỏ anh đã đến đó từ trước khi trời mưa. Anh tiến về phía một căn nhà nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ ô cửa sổ.

Anh không đi chạy bộ. Sự thật phũ phàng đập thẳng vào mặt cô.

Thu hít một hơi thật sâu, nén lại cơn sóng dữ trong lòng. Cô biết mình phải làm gì. Cô mở cửa xe, tay nắm chặt chiếc ô. Cô bước đi trong mưa, cố gắng trông như một người qua đường đang trú mưa. Cô đi chậm rãi, nhịp nhàng. Mỗi bước chân là một nhát dao đâm vào niềm tin của chính cô.

Khi đến gần, cô thấy Hải đang đứng trước cửa. Anh không gõ. Anh dùng chìa khóa. Chìa khóa riêng. Chi tiết nhỏ nhưng đủ sức nặng để kéo cô xuống tận cùng của tuyệt vọng.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ khẽ mở ra. Thu nín thở. Cô nghe thấy tiếng nói vọng ra từ bên trong, giọng nói của Hải, dịu dàng đến mức khiến cô đau điếng.

"Uống thuốc đi, em."

"Em không muốn. Anh về đi, vợ anh sẽ lo lắng đấy." Một giọng nữ yếu ớt, nhưng mang một sự quen thuộc kỳ lạ, vang lên.

Thu đứng khựng lại. Toàn thân cô run rẩy. Giọng nói ấy... Cô đã nghe thấy nó ở đâu? Cô cố gắng lục lọi trong ký ức.

"Không sao đâu. Em cứ uống đi rồi anh về. Em phải khỏe lại." Hải đáp, giọng anh đầy sự quan tâm, sự săn sóc mà cô đã không còn nhận được trong những buổi tối gần đây.

Cơn ghen tuông, dữ dội và cuồng nộ, dâng lên trong cô. Nó bóp nghẹt lồng ngực, khiến cô muốn gào lên, muốn xông vào căn nhà ấy, muốn lột trần sự dối trá. Cô ta là ai? Cô ta có gì hơn mình? Tại sao anh lại phản bội mình sau tất cả? Hàng ngàn câu hỏi xoáy sâu trong tâm trí.

Nhưng lý trí cô, dù mong manh, vẫn thắng thế. Cô không muốn một cuộc cãi vã ồn ào, không muốn làm mọi thứ đổ vỡ trong cơn giận dữ. Cô muốn bằng chứng. Cô muốn biết toàn bộ sự thật, người phụ nữ ấy là ai và mối quan hệ này sâu đậm đến mức nào.

Thu lùi lại, lặng lẽ, cố gắng không tạo ra bất cứ tiếng động nào. Chiếc ô che đi khuôn mặt, nhưng không thể che đi những giọt nước mắt nóng hổi đã bắt đầu lăn dài trên má cô, hòa vào nước mưa lạnh buốt. Cô quay xe, về nhà. Nỗi đau trong lòng cô lúc này còn lớn hơn cả những giọt mưa đang trút xuống.

🔪 Đêm của Sự Im Lặng Tố Cáo
Thu về đến nhà. Cô vứt chiếc áo mưa, chiếc ô vào góc, rồi ngồi phịch xuống chiếc sofa quen thuộc. Cô cố gắng sắp xếp lại cảm xúc, lau khô nước mắt, bật tivi lên với âm lượng vừa phải, cố gắng tạo ra một không khí bình thường. Dù biết rằng, từ giờ phút này, không có gì là bình thường nữa.

10 giờ 30 phút. Tiếng động khe khẽ của cánh cửa chính. Hải về.

Anh rón rén bước vào, người anh ướt sũng, mái tóc bết lại. Anh nhìn thấy cô đang ngồi trên sofa, giả vờ xem một bộ phim cũ.

"Em chưa ngủ à?" Giọng anh vẫn dịu dàng, nhưng cô nhận ra một sự ngập ngừng, một sự đề phòng rất nhỏ trong ánh mắt anh.

Thu quay lại. Khuôn mặt cô, dù đã cố gắng kìm nén, vẫn lộ rõ sự căng thẳng. "Anh đi chạy bộ giữa trời mưa thế này à?" Giọng cô vang lên, lạnh lùng và sắc bén, khác hẳn với sự dịu dàng thường ngày.

Hải đứng khựng lại. Ánh mắt anh lộ rõ sự bối rối, một thoáng hoảng hốt. "À... ừ. Anh chỉ đi dạo một chút thôi."

Dạo một chút. Sự lúng túng, lời nói dối vụng về của anh như một chiếc đinh đóng vào trái tim cô. Anh, người đàn ông điềm tĩnh, giờ lại nói dối cô một cách trắng trợn.

"Hải," Thu đứng dậy, bước đến gần anh. "Đừng nói dối em nữa. Em biết hết rồi."

Câu nói ấy như một tiếng sét. Hải im lặng. Anh cúi gằm mặt. Anh không phủ nhận. Anh không bào chữa. Sự im lặng của anh còn đau đớn hơn bất cứ lời thú tội nào. Nó là sự thừa nhận rõ ràng nhất cho hành động lén lút của anh.

"Người phụ nữ đó là ai?" Thu hỏi, giọng cô bắt đầu run rẩy. Cô không khóc, cô cố gắng giữ cho giọng mình vững vàng. "Cô ấy là... là người mới của anh phải không?"

Hải ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh không có sự thách thức, không có sự giận dữ. Chỉ có nỗi đau khổ, sự dằn vặt. "Thu, không phải như em nghĩ."

"Vậy là thế nào?" Thu không kìm được nữa, nước mắt nóng hổi tuôn rơi, lăn dài trên má. "Anh đã hứa với em, chúng ta sẽ không giấu giếm nhau bất cứ điều gì. Tại sao anh lại làm như vậy? Em đã tin tưởng anh vô điều kiện, Hải!"

"Ngồi xuống đi, em." Hải nắm lấy tay cô, dẫn cô ngồi xuống sofa. Bàn tay anh lạnh ngắt. Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh nhìn xa xăm, như đang vật lộn với một quyết định. Anh đã bị dồn vào chân tường. "Thu... Anh xin lỗi em."

Rồi anh bắt đầu kể. Giọng anh trầm xuống, nặng trĩu. "Người phụ nữ đó... là vợ cũ của anh."

Thu sững sờ. Cô đã chuẩn bị cho một cuộc cãi vã, cho một lời thú tội về sự phản bội, về một mối quan hệ mới. Nhưng không phải điều này.

"Em... em nói thật à?" Cô hỏi lại, giọng nói đứt quãng.

"Cách đây vài tháng, sau khi chúng ta cưới nhau một thời gian, cô ấy bị tai nạn giao thông nghiêm trọng. Bác sĩ nói cô ấy bị tổn thương cột sống, liệt nửa người. Sau tai nạn, gia đình chồng cô ấy... họ đã bỏ rơi cô ấy. Cô ấy ly hôn, sống một mình trong căn nhà thuê đó. Bố mẹ cô ấy cũng già yếu, không thể chăm sóc thường xuyên."

Giọng Hải nghẹn lại. Anh nhìn thẳng vào mắt Thu. "Anh biết là không đúng. Lẽ ra anh phải nói với em. Nhưng anh không thể làm ngơ, Thu à. Cô ấy đã từng là vợ của anh. Cô ấy là người đã đi qua một phần cuộc đời anh. Bây giờ cô ấy một mình, không có ai bên cạnh. Cô ấy yếu ớt lắm."

Nước mắt Thu vẫn tuôn rơi. Nhưng giờ đây, đó không phải là nước mắt của sự ghen tuông. Đó là nước mắt của sự bàng hoàng, của sự thấu hiểu. Cô nhìn vào ánh mắt của Hải. Trong đó, không có sự lừa dối, không có sự đam mê vụng trộm. Chỉ có nỗi đau, sự dằn vặt và sự trắc ẩn của một người đàn ông lương thiện. Hải không phải là người lừa dối. Anh chỉ là một người đàn ông không thể nhắm mắt làm ngơ trước sự đau khổ của người khác.

"Em đã từng nghĩ anh lừa dối em, đã từng nghĩ anh có người khác." Giọng Thu thều thào, mệt mỏi.

"Anh xin lỗi. Anh đã không nói với em vì anh sợ... anh sợ em sẽ hiểu lầm, sợ em sẽ tổn thương." Hải nắm chặt tay cô. "Nhưng anh muốn em biết, tình yêu của anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi. Anh đến với cô ấy không phải vì tình yêu, mà vì nghĩa cũ. Anh chỉ muốn giúp cô ấy, chăm sóc cô ấy, cho đến khi cô ấy ổn hơn, có thể tự lo cho mình. Anh không có ý định làm tổn thương em."

Thu im lặng. Những mảnh ghép trong lòng cô dần được ghép lại. Sự lén lút của anh không phải là sự phản bội, mà là sự giấu giếm một nỗi đau. Nỗi đau của một người đàn ông không thể buông bỏ một quá khứ đầy biến cố, một quá khứ mà anh cảm thấy mình có trách nhiệm.

💔 Lựa Chọn Của Sự Bao Dung
Sau một khoảng lặng dài, Thu cất tiếng nói, giọng cô nhẹ bẫng, nhưng chắc chắn. "Em hiểu rồi."

"Em hiểu gì cơ?" Hải ngạc nhiên.

"Em hiểu tại sao anh lại làm như vậy." Thu ngước nhìn anh, ánh mắt cô đầy sự cảm thông, không còn chút oán hận nào. "Hải, anh không phải là một người chồng tồi. Ngược lại, em thấy mình đã chọn đúng người."

Hải nhìn cô, nước mắt anh cũng bắt đầu lăn dài. "Thu..."

"Anh không thể bỏ mặc người đã từng là vợ mình trong lúc hoạn nạn. Em hiểu mà. Em cũng từng đổ vỡ, em hiểu được sự cô độc, sự đau đớn khi phải chiến đấu một mình." Thu nắm lấy tay anh, bàn tay cô ấm áp và vững chãi. "Chúng ta không phải là người dưng. Chúng ta là gia đình. Nỗi đau của anh cũng là nỗi đau của em."

Cô siết chặt tay anh, giọng cô run lên vì cảm xúc. "Anh làm thế nào mà em không ghen sao? Có chứ, em rất ghen, rất đau lòng. Em đã suy sụp khi nghĩ rằng anh phản bội em. Nhưng khi biết sự thật, em hiểu được, trong cuộc đời này, nghĩa tình còn quan trọng hơn cả tình yêu ích kỷ. Có lẽ, đây chính là sự chín chắn của người từng trải."

Hải ôm chặt lấy cô. Đó là một cái ôm nghẹt thở, đầy sự biết ơn, sự hối lỗi và tình yêu. Trong vòng tay anh, Thu cảm nhận được sự ấm áp và sự an toàn. Cô đã từng nghĩ rằng cuộc hôn nhân này là một sai lầm, nhưng bây giờ, cô lại thấy mình may mắn biết bao. Anh không chỉ là một người chồng tốt, mà còn là một người đàn ông có nhân cách, có tấm lòng.

"Anh định giấu em đến bao giờ?" Thu hỏi, giọng cô đã bình tĩnh hơn.

"Anh không biết. Có lẽ, anh sẽ vẫn giấu, vì anh lo sợ. Lo sợ rằng anh sẽ làm tổn thương em, sẽ mất em."

"Anh đã làm rồi. Nhưng không sao. Em sẽ giúp anh."

"Em... em nói thật chứ?" Hải buông cô ra, ánh mắt anh lộ rõ sự ngạc nhiên đến tột độ.

"Thật chứ. Cô ấy là ai? Vợ cũ của anh tên gì?"

"Yên. Cô ấy tên là Yên. Thu, em... em thật sự không giận anh sao?"

"Giận chứ. Nhưng không phải vì anh lén lút, mà vì anh không tin tưởng em. Em đã từng nghĩ rằng chúng ta đã vượt qua được những tổn thương của quá khứ. Nhưng có lẽ, chúng ta cần phải đối diện với nó một lần nữa." Thu mỉm cười. "Ngày mai, em sẽ đi cùng anh. Chúng ta sẽ cùng nhau đến thăm Yên."

Hải im lặng, anh không biết phải nói gì. Anh chỉ biết ôm chặt lấy cô lần nữa, cảm ơn cô bằng cả trái tim. Lòng trắc ẩn của anh đã được thấu hiểu, sự dằn vặt của anh đã được sẻ chia. Đêm hôm đó, Thu và Hải đã ngủ một giấc ngủ bình yên, sau cơn bão tố cảm xúc. Cánh cửa của quá khứ đã được mở ra, không phải để chia rẽ, mà để gắn kết họ bằng một sợi dây bền chặt hơn: sự bao dung.

Chương 2: Gặp Gỡ Của Hai Người Phụ Nữ

🌤️ Sự Khởi Đầu Của Nghĩa Tình
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng của mùa thu xuyên qua khung cửa sổ. Không khí trong căn phòng vẫn còn phảng phất mùi nước mưa và sự căng thẳng của đêm qua, nhưng đã được thay thế bằng một sự bình yên kỳ lạ. Bé Mai đã dậy, đang hí hoáy tô màu. Thu ngồi bên bàn trang điểm, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt cô ánh lên một sự quyết tâm mới.

Hải bước vào phòng, anh vẫn còn vẻ mặt áy náy. "Thu, em có thật sự ổn không? Em không cần phải... phải gượng ép bản thân."

Thu quay lại, mỉm cười trấn an. "Em ổn, Hải. Không có gì phải gượng ép cả. Đêm qua, em đã khóc rất nhiều, đã giận rất nhiều. Nhưng bây giờ, em hiểu. Và em quyết định. Anh không thể một mình gánh vác một việc lớn như thế này. Em là vợ anh, chúng ta là gia đình. Chúng ta phải cùng nhau."

Cô tiến đến, nắm lấy tay anh. "Em tin anh. Em tin vào nhân cách của anh. Anh chỉ cần tin em. Đừng bao giờ giấu em chuyện gì nữa, được không?"

"Anh thề. Sẽ không bao giờ." Hải siết chặt tay cô, ánh mắt anh đầy sự biết ơn và tình yêu. Anh cảm thấy một gánh nặng khổng lồ được trút bỏ.

Sau khi sắp xếp cho bé Mai sang nhà bà ngoại chơi, Thu và Hải cùng nhau đi. Trên xe, Hải kể kỹ hơn về Yên.

"Yên là một người phụ nữ hiền lành, Thu à. Cuộc hôn nhân của chúng anh đổ vỡ không phải vì hết yêu, mà vì áp lực gia đình và sự thiếu kinh nghiệm của cả hai. Sau khi ly hôn, chúng anh không còn liên lạc, cho đến khi tai nạn xảy ra. Cô ấy ly hôn lần hai, bị liệt, không có ai bên cạnh. Cô ấy từ chối sự giúp đỡ của anh, vì cô ấy sợ em hiểu lầm, sợ làm phiền cuộc sống của anh. Anh phải lén lút đến giúp cô ấy."

"Chị ấy sợ là đúng." Thu thở dài. "Nếu không phải em quá tò mò và ghen tuông mà đi theo anh, có lẽ anh đã giấu em chuyện này rất lâu. Nhưng em hiểu. Anh đã hành động đúng với lương tâm của mình. Em chỉ cần anh chia sẻ với em sớm hơn."

Chiếc xe dừng lại trước căn nhà nhỏ, đơn sơ nhưng gọn gàng mà Thu đã thấy đêm qua. Thu bước xuống xe, cảm giác hồi hộp lại dâng lên. Cô đang đối diện với người phụ nữ mà cô đã từng xem là "kẻ thứ ba", nhưng giờ đây, lại là một người đang cần sự giúp đỡ.

🤝 Cuộc Đối Diện Không Thuốc Súng
Hải gõ cửa. Cánh cửa mở ra. Bên trong là một không gian nhỏ, ấm cúng. Yên nằm trên chiếc giường kê sát cửa sổ. Gương mặt cô xanh xao, nhưng đôi mắt vẫn long lanh, toát lên vẻ thông minh và sự mệt mỏi của người bệnh.

"Hải, anh đến rồi." Giọng Yên yếu ớt, nhưng cô cố gắng mỉm cười.

"Yên," Hải tiến đến, nắm lấy tay cô. "Anh có người muốn giới thiệu với em."

Yên nhìn thấy Thu đang đứng sau lưng Hải. Cô sững sờ. Đôi mắt long lanh của cô ánh lên sự bối rối, sự ngại ngùng và cả sự xấu hổ. Cô cố gắng ngồi dậy.

"Không, chị cứ nằm đi." Thu nhanh chóng tiến đến, đặt tay lên vai Yên một cách nhẹ nhàng. Cô mỉm cười, một nụ cười chân thành, không có chút gượng ép nào. "Chào chị, em là Thu, vợ của Hải."

"Em… em không phải là... Hải nói sao?" Giọng Yên run rẩy. Cô quay sang nhìn Hải, ánh mắt đầy trách móc và lo lắng.

Hải cúi đầu, giọng anh khẽ khàng. "Anh xin lỗi, Yên. Anh không thể giấu cô ấy được nữa."

"Đúng là anh ấy giấu em. Nhưng bây giờ thì không còn gì để giấu nữa." Thu nắm lấy tay Yên, bàn tay cô lạnh ngắt. "Chị Yên, em hiểu hết rồi. Anh ấy nói với em tất cả. Em đã từng rất giận anh ấy, giận vì anh ấy lén lút, nhưng không phải vì anh ấy chăm sóc chị. Từ bây giờ, chúng em sẽ cùng nhau chăm sóc chị."

Yên bật khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má gầy guộc của cô, thấm vào gối. "Thu... em... em thật sự không giận anh ấy sao? Không giận chị sao?"

"Giận chứ, nhưng không phải giận anh ấy đã lén lút chăm sóc chị. Mà là giận anh ấy đã không nói với em sớm hơn. Chúng ta là gia đình." Thu nói, giọng cô dịu dàng. "Chị Yên, em đã từng ở trong hoàn cảnh giống chị. Em hiểu được nỗi cô đơn, sự đau đớn khi phải một mình chiến đấu với bệnh tật. Em chỉ muốn giúp chị thôi. Em không thể để anh ấy một mình gánh vác việc này, và em cũng không thể để chị một mình."

Yên nắm chặt lấy tay Thu, bàn tay cô truyền đến một hơi ấm vô hình. "Cảm ơn em... Cảm ơn em nhiều lắm."

Đó là một khoảnh khắc kỳ lạ. Vợ cũ và vợ hiện tại của một người đàn ông, không cãi vã, không thù hận, mà nắm tay nhau trong nước mắt của sự thấu hiểu. Hải đứng nhìn hai người phụ nữ, nước mắt anh cũng rơi. Anh cảm thấy một sự thanh thản chưa từng có. Anh đã chọn đúng người. Anh đã có một người vợ vĩ đại.

🔄 Sự Thay Đổi Trong Cuộc Sống
Từ ngày đó, cuộc sống của gia đình Thu và Hải có thêm một trách nhiệm. Họ không bao giờ để Yên một mình.

Đôi khi, Hải đến vào buổi tối, chăm sóc Yên và trò chuyện với cô. Anh thay băng, cho cô uống thuốc và kể cho cô nghe những câu chuyện vui về công việc.

Đôi khi, Thu đến vào buổi sáng, nấu cháo, trò chuyện và cùng Yên xem tivi. Cô giúp Yên gội đầu, cắt tóc, đọc sách và cùng nhau trao đổi những công thức nấu ăn đơn giản. Thu, với sự khéo léo và tâm lý của phụ nữ, đã mang lại cho Yên một sự ấm áp, sự chăm sóc mà một người đàn ông khó có thể mang lại. Cô không chỉ chăm sóc Yên về mặt thể chất, mà còn về tinh thần.

Một buổi sáng, Thu mang đến một chiếc áo khoác mới, màu xanh nhạt. "Em thấy màu này hợp với chị. Chiếc cũ của chị mỏng quá."

"Thu à, em không cần phải..." Yên nói, giọng cô nghẹn lại.

"Chị đừng khách sáo. Em là vợ anh Hải, chị là người thân của anh ấy. Vậy chúng ta cũng là người thân." Thu mỉm cười. "Chị Yên, em biết chị sợ làm phiền, sợ em giận. Nhưng chị phải mạnh mẽ lên. Em và anh Hải sẽ luôn ở đây."

Tình yêu của Thu và Hải không hề bị giảm sút. Ngược lại, nó càng trở nên bền chặt hơn. Sự thấu hiểu, sự cảm thông và sự vị tha đã trở thành sợi dây vô hình, gắn kết hai trái tim. Họ đã cùng nhau vượt qua những vết sẹo của quá khứ, cùng nhau đối mặt với những khó khăn của hiện tại.

Sự lén lút của Hải đã bị thay thế bằng sự minh bạch và sự sẻ chia. Anh không còn phải lo lắng về những cuộc "chạy bộ" buổi tối. Anh công khai đến thăm Yên, và Thu luôn động viên anh.

Một buổi tối, khi Hải đang ngồi bên cạnh Yên, Thu gọi điện đến.

"Anh ăn tối chưa?" Giọng Thu dịu dàng.

"Anh chưa. Anh định về ăn với em." Hải đáp.

"Không cần đâu. Em đã nấu cháo mang đến cho anh và chị Yên rồi. Chờ em một chút nhé." Thu nói.

Hải nhìn chiếc điện thoại trên tay, khóe mắt anh cay cay. Anh cảm thấy mình thật may mắn khi đã tìm thấy một người phụ nữ như Thu. Một người phụ nữ không chỉ yêu anh, mà còn thấu hiểu anh, chấp nhận quá khứ của anh và cùng anh gánh vác mọi chuyện.

Một lát sau, Thu đến. Cô mang theo một tô cháo nóng hổi. Mùi cháo thơm phức lan tỏa khắp căn phòng.

"Nào, anh và chị Yên ăn đi." Thu nói, cô múc một muỗng cháo, thổi nguội rồi đưa cho Hải.

Hải nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự biết ơn. "Thu..."

"Anh ăn đi. Em biết anh đã mệt rồi." Thu nói.

Hải múc một muỗng cháo, đưa cho Yên. "Yên, em ăn đi. Cháo Thu nấu ngon lắm."

Yên nhìn Thu, cô mỉm cười. "Thu, em thật sự là một người phụ nữ tốt. Em... em thật sự không giận anh ấy sao?"

"Chị Yên, em hiểu mà." Thu nói. "Em chỉ muốn giúp chị thôi."

Yên nói, cô mỉm cười. "Cảm ơn em. Anh ấy nói đúng. Em là một người phụ nữ rất tốt."

Từ ngày đó, Thu và Yên trở nên thân thiết. Họ không chỉ là vợ cũ và vợ hiện tại của một người đàn ông, mà còn là những người bạn, những người phụ nữ cùng nhau san sẻ những câu chuyện về cuộc đời. Họ hiểu rằng, tình yêu không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là sự sẻ chia, sự hy sinh và sự vị tha.

Chương 3: Hạnh Phúc Được Xây Dựng Trên Nghĩa Tình

🎁 Quá Khứ Hòa Giải
Thời gian trôi qua, với sự chăm sóc tận tình của Hải và Thu, sức khỏe của Yên có những tiến triển tích cực. Cô đã có thể cử động được ngón tay, và nụ cười cũng tươi tắn hơn. Thu không còn cảm thấy sự ghen tuông hay bất an nào nữa. Cô coi Yên như một người chị, một người bạn mà cô có trách nhiệm giúp đỡ. Sự vị tha của cô đã mang lại sự thanh thản cho Hải, và sự bình yên cho chính cô.

Một ngày, khi Thu và Hải đang ngồi bên nhau, xem bé Mai hí hoáy tập viết, Thu bất chợt hỏi Hải một câu hỏi mà cô đã giấu kín bấy lâu.

"Hải, nếu ngày ấy, em không phát hiện ra, không đi theo anh, liệu anh có nói với em không?"

Hải im lặng. Anh nhìn vào ánh mắt của cô, ánh mắt trong veo và đầy sự thấu hiểu. Anh không muốn nói dối nữa.

"Anh không biết." Giọng anh trầm xuống. "Có lẽ, anh sẽ vẫn giấu em. Vì anh sợ. Sợ mất em. Anh sợ em sẽ rời bỏ anh, vì anh đã lén lút, vì anh còn vướng bận quá khứ. Anh đã không tin vào sự bao dung của em."

"Ngốc ạ." Thu mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng mà sâu lắng. "Em yêu anh, không phải vì anh hoàn hảo, mà vì anh là chính anh. Một người đàn ông có nhân cách, có tấm lòng. Cảm ơn anh, vì đã dạy em một bài học về sự bao dung."

Hải ôm chặt lấy cô. Trong vòng tay anh, Thu cảm nhận được sự ấm áp và sự an toàn. Cô đã tìm thấy hạnh phúc, không phải trong một cuộc hôn nhân hoàn hảo không chút gợn sóng, mà trong một cuộc sống đầy biến cố. Một cuộc sống mà họ đã cùng nhau vượt qua, cùng nhau san sẻ và cùng nhau xây dựng.

Họ hiểu rằng, tình yêu đích thực không phải là sự chiếm hữu, sự kiểm soát, mà là sự sẻ chia, sự hy sinh và sự vị tha. Họ đã cùng nhau định nghĩa lại tình yêu và hôn nhân theo cách của riêng họ.

🌟 Bài Học Về Sự Trưởng Thành
Mối quan hệ giữa Thu và Yên cũng ngày càng sâu sắc. Họ không còn là "vợ cũ - vợ hiện tại" mà là những người bạn tri kỷ. Họ chia sẻ với nhau những câu chuyện riêng tư, những nỗi niềm của phụ nữ.

Một ngày, khi Thu đến thăm Yên, Yên nhìn cô, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.

"Thu này," Yên nói, giọng cô đã khỏe khoắn hơn nhiều. "Em đã thay đổi Hải. Anh ấy đã từng là một người đàn ông lạnh lùng, luôn giấu kín cảm xúc. Cuộc hôn nhân của chúng ta đổ vỡ cũng vì anh ấy không biết cách sẻ chia. Nhưng bây giờ, anh ấy đã biết cách quan tâm, biết cách yêu thương một cách trọn vẹn. Cảm ơn em, vì đã mang lại hạnh phúc cho anh ấy, và vì đã dạy anh ấy cách trưởng thành."

Thu mỉm cười. "Không phải em đâu chị. Chính chị đã giúp anh ấy trưởng thành. Chị đã dạy anh ấy bài học về sự hy sinh và sự vị tha. Sự biến cố của chị đã buộc anh ấy phải đối diện với lương tâm, với trách nhiệm. Em chỉ là người giúp anh ấy vượt qua nỗi sợ hãi khi phải đối diện với sự thật thôi."

Yên gật đầu, hiểu ý. "Đúng vậy. Chúng ta, những người từng đổ vỡ, đã tìm thấy sự trưởng thành qua chính những vết sẹo của mình. Cảm ơn em, vì đã cho chị một cơ hội để hàn gắn, để tin vào tình người."

Hải, khi nghe được câu chuyện này, đã nhận ra một sự thật sâu sắc. Anh đã từng nghĩ mình đang giúp đỡ Yên vì nghĩa, nhưng chính hành động đó, và sự bao dung của Thu, đã cứu rỗi anh khỏi sự ích kỷ và sợ hãi của chính mình. Anh đã học được rằng, hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là một hành trình sẻ chia.

💖 Hạnh Phúc Trên Nền Nghĩa Tình
Cuộc sống của Thu và Hải vẫn tiếp tục, không phải là một câu chuyện cổ tích, mà là một câu chuyện về tình người, về sự bao dung và sự tha thứ.

Họ cùng nhau đi dã ngoại, cùng nhau chăm sóc bé Mai. Và họ vẫn giữ thói quen đến thăm Yên. Với sự hỗ trợ y tế và sự chăm sóc về tinh thần, Yên đã có thể sử dụng xe lăn và bắt đầu tham gia vào các hoạt động phục hồi chức năng. Cô tìm được một công việc bán thời gian làm trực tuyến, và căn nhà nhỏ của cô không còn sự lạnh lẽo nữa.

Thu không chỉ giúp Yên về mặt vật chất mà còn giúp Yên mở lòng, giới thiệu cô với những người bạn mới. Họ không còn là một "tam giác tình yêu" phức tạp, mà là một vòng tròn của sự sẻ chia, sự trắc ẩn.

Một buổi tối, khi trở về từ chỗ Yên, Thu tựa đầu vào vai Hải.

"Hải à," cô nói khẽ. "Em rất mừng vì đêm hôm ấy, em đã đi theo anh."

Hải ôm cô chặt hơn. "Anh cũng vậy, Thu. Anh rất mừng vì em đã đi theo anh. Em đã cứu cuộc hôn nhân của chúng ta, và em đã dạy anh bài học quan trọng nhất: Tình yêu không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là sự sẻ chia, sự hy sinh và sự vị tha."

Họ đã cùng nhau viết nên một câu chuyện mới, một câu chuyện không chỉ có tình yêu nồng cháy, mà còn có nghĩa tình sâu nặng và sự bao dung vô bờ bến. Họ đã tìm thấy hạnh phúc trong một cuộc sống đầy biến cố, một hạnh phúc được xây dựng không chỉ trên sự lãng mạn, mà còn trên nhân cách và tấm lòng cao thượng. Và câu chuyện của họ, đã trở thành một minh chứng sống động rằng, nghĩa tình, đôi khi, chính là nền tảng vững chắc nhất cho tình yêu.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.