Min menu

Pages

Ly hôn vợ cũ được 4 tháng, cô ấy đã mời tôi dự đám cưới. Tôi liều đến xem chú rể là ai thì liền ôm mặt hối hận không ngừng...

Chương 1: Thiệp mời và cú sốc đầu tiên


Minh ngồi trước bàn làm việc, tay run run cầm chiếc thiệp cưới màu trắng kem. “Hương – 4 tháng sau ly hôn – mời tôi đến dự đám cưới.” Một nỗi xúc động khó tả dâng trào trong lòng. Anh hít một hơi dài, cố trấn tĩnh: “Chỉ nhìn thôi… Chỉ một lần. Không sao.”

Nhưng trái tim anh đập dồn dập, như cảnh báo anh về cơn bão cảm xúc sắp ập tới. Bốn tháng không gặp Hương, anh đã cố quên đi những năm tháng cùng cô, những lần tranh cãi, những buổi hẹn hò dưới mưa. Anh tưởng mình đã sẵn sàng. Nhưng khi đọc tên chú rể trên thiệp, Minh dừng lại. Chú rể là… Nam.

Minh chớp mắt, nhìn kỹ lại. Không thể nhầm được. Nam – bạn thân từ thời đại học, người mà anh từng giới thiệu Hương gặp gỡ. Tim Minh như bị bóp nghẹt, đầu óc quay cuồng. Anh biết mình không thể bỏ qua cơ hội này: phải đi, phải nhìn xem… phải biết.

Chiều hôm đó, Sài Gòn như được nhuộm màu vàng rực rỡ của hoàng hôn. Minh lái xe qua những con đường đông nghẹt xe, cố trấn tĩnh bản thân. Nhưng càng gần trung tâm tiệc cưới, anh càng cảm thấy tim mình loạn nhịp. “Chỉ cần nhìn thấy cô ấy… rồi đi. Chỉ một lần thôi.”

Khi bước vào sảnh tiệc, Minh lập tức choáng ngợp. Khung cảnh lộng lẫy, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu trên những chiếc ly thủy tinh, những bông hoa hồng trắng điểm xuyết nhẹ nhàng khắp nơi. Nhưng Minh không còn nhìn gì khác ngoài Hương – đứng giữa sảnh, nụ cười rạng rỡ trên môi, tay trong tay với Nam.

Một cơn đau xé lòng bỗng ập đến. Minh ôm mặt, cố nhịn tiếng thở dài. Hương quay sang, nhận ra anh. Nụ cười của cô dừng lại một chút, rồi lại nở ra, thân thiện nhưng xa cách. “Minh…” – cô gọi, giọng dịu dàng – “Anh đến à?”

Minh không nói gì, chỉ gật đầu, bước lùi một bước. Anh đứng bên lề, nhìn họ tiến lên lễ đường. Mỗi bước đi của Hương như khoét sâu thêm nỗi hối hận trong tim anh. Anh nhớ lại những lần cô nhìn anh với ánh mắt van nài khi cãi vã, những lần cô lặng lẽ chịu đựng khi anh quá bận rộn, những lần cô khóc trong căn phòng tối… Tất cả giờ như một vết thương chưa kịp lành.

Trong khi đó, Nam thì trầm tĩnh, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. Minh nhận ra anh không thể nào chen vào khoảng không gian này. Chú rể và cô dâu hòa hợp một cách tự nhiên, đến mức Minh tự hỏi: “Tại sao họ có thể hạnh phúc mà tôi lại mất tất cả?”

Một người bạn cũ từ thời đại học tiến lại, gõ vai Minh: “Minh, lâu rồi không gặp! Anh cũng đến dự hả?”

Minh chỉ cười nhạt, không nói. Anh quay đi, bước xuống cầu thang, ra ngoài sân, nơi những ánh đèn đường phản chiếu trên mặt hồ nhỏ. Gió đêm thổi qua, làm anh rùng mình. Anh ngồi xuống băng ghế, ôm mặt. “Tại sao mình lại để mất cô ấy? Tại sao lại là Nam?”

Trong khoảnh khắc ấy, Minh nghe tiếng cười của Hương vọng ra từ sảnh tiệc – giọng cười mà anh từng say mê, giờ khiến anh đau nhói. Nỗi đau, sự hối hận, và cả sự ghen tị cùng lúc dâng trào. Anh tự hỏi: liệu có phải mình đã quá vô tâm, quá bận rộn để nhận ra hạnh phúc đang rời xa?

Nhưng chưa kịp tìm câu trả lời, một sự kiện bất ngờ xảy ra: Hương bất ngờ nhìn về phía Minh, mắt ánh lên điều gì đó khó đoán, rồi rời tay Nam, tiến về phía anh. Tim Minh đập rộn ràng, hỗn loạn. Anh đứng lên, lùi lại một bước, nhưng Hương đã ở ngay trước mặt.

“Minh… chúng ta cần nói chuyện,” cô nói, giọng nghiêm nghị nhưng tràn đầy cảm xúc.

Minh há hốc mồm, không ngờ cuộc gặp gỡ ban đầu lại biến thành một tình huống drama như vậy. Anh cảm nhận nỗi căng thẳng trong không khí: ánh mắt Hương, ánh sáng đèn lấp lánh, tiếng nhạc nền dịu dàng – tất cả đều như một bộ phim quay chậm.

Anh biết một điều chắc chắn: cuộc đời anh vừa bước sang một ngã rẽ, mà bước tiếp theo có thể thay đổi tất cả.


Chương 2: Bí mật hé lộ và nỗi đau dâng trào


Hương đứng trước Minh, ánh mắt pha trộn giữa lo lắng và quyết đoán. Tiếng nhạc từ sảnh vọng ra, rộn rã, nhưng với Minh, mọi âm thanh như dừng lại, chỉ còn hình ảnh cô hiện ra rõ nét, khiến tim anh đập nhanh hơn bao giờ hết.

“Minh… chúng ta cần nói chuyện,” Hương lặp lại, giọng cô trầm hẳn, như mang theo cả năm tháng cô đơn lẫn những khúc mắc chưa giải quyết.

Minh lúng túng, bàn tay run run: “C-cô… đang…?” Anh ngập ngừng, rồi giọng bỗng nghiêm trọng: “Tại sao cô lại… muốn nói chuyện ở đây? Đám cưới…?”

Hương hít một hơi dài, mắt nhìn xuống, rồi nhấc lên, ánh mắt đầy kiên quyết: “Anh… phải biết sự thật. Trước khi quá muộn.”

Trong giây lát, Minh bàng hoàng. Anh không hiểu, sự thật gì nữa? Anh tưởng đã rõ ràng: cô hạnh phúc với Nam, anh không còn vai trò gì trong đời cô nữa. Nhưng giọng nói của Hương khiến anh nhận ra có điều gì đó quan trọng, mà anh chưa biết.

Hương kéo Minh ra một góc sân ngoài trời, nơi ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống những tán cây, gió thổi mát lạnh. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá xào xạc và nhịp tim rộn ràng của Minh.

“Minh… anh còn nhớ ngày chúng ta cãi nhau trước khi ly hôn không?” cô hỏi, giọng khẽ run. Minh gật đầu, hình ảnh những cuộc cãi vã, những giọt nước mắt lặng lẽ xuất hiện trong tâm trí.

“Anh… có bao giờ tự hỏi tại sao tôi nhanh chóng đồng ý ly hôn không?” Hương tiếp. Minh lắc đầu, tim như thắt lại.

“Bởi vì… tôi đã biết mình mang thai… và bố của đứa trẻ… là không ai khác ngoài Nam.” Giọng Hương run rẩy, nhưng ánh mắt cô kiên định.

Minh đứng sững, như trời đất sụp xuống. Từng mảnh ký ức ùa về: những lần Hương mệt mỏi, những lần cô trốn trong phòng khóc một mình, những lần anh bận rộn không nhận ra. Chỉ bây giờ, anh mới hiểu: Hương đã chịu đựng tất cả một mình, và quyết định ly hôn với anh, không phải vì hết yêu, mà để cô… để cho đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong hạnh phúc, bên người cha thực sự.

Minh run rẩy, giọng nghẹn ngào: “C-cô… sao lại không nói với tôi…?”

Hương khẽ lắc đầu: “Nếu tôi nói… anh sẽ không chịu nổi, sẽ buồn rầu và hối tiếc. Tôi muốn anh tự hiểu, và tôi… phải bảo vệ con.”

Minh cảm thấy một cơn sóng giận dữ và hối hận dâng trào. Anh muốn hét lên, muốn ôm Hương và van xin, nhưng đồng thời biết rằng, thời gian đã thay đổi tất cả. Nam đứng bên cạnh Hương, nhưng không can thiệp, chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt dịu dàng nhưng rõ ràng tôn trọng Minh.

Hương tiếp: “Anh nghĩ tôi đến đám cưới này chỉ để quên anh sao? Không… tôi muốn anh thấy, tôi đã tìm được hạnh phúc mới, để anh… để anh hiểu giá trị thực sự của mình.”

Minh cúi đầu, nước mắt trào ra mà anh cố nén. Những năm tháng bên Hương, những lời hứa, những giấc mơ chung giờ như một vết thương không thể lành. Anh cảm nhận nỗi đau cào xé tâm hồn, nhưng đồng thời nhận ra một sự thật: anh chưa từng thực sự trân trọng hạnh phúc khi nó ở bên mình.

Một giây phút im lặng trôi qua. Gió thổi qua, mang theo hương hoa từ sảnh tiệc. Hương nắm tay Nam, nhìn Minh lần cuối: “Chúc anh tìm được hạnh phúc của riêng mình, Minh. Đừng tiếc nuối nữa.”

Minh đứng bất động, nhìn họ rời đi. Tim anh như bị nắm chặt, nhưng bên trong cũng bắt đầu hình thành một suy nghĩ mới: nếu cứ sống trong tiếc nuối, anh sẽ mãi mất tất cả.

Trở lại trong sảnh, Minh thấy mọi người cười nói, vui vẻ chúc phúc. Anh biết mình phải rời đi, để lại quá khứ phía sau. Nhưng trước khi bước ra cửa, Minh quay lại nhìn Hương và Nam lần cuối. Một phần trong lòng vẫn còn tiếc nuối, nhưng phần khác bắt đầu chấp nhận thực tại – một bài học đau đớn nhưng cần thiết.

Khi Minh lái xe về, anh biết rằng mình sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay. Ngày mà anh nhận ra: có những tình yêu, nếu không trân trọng, sẽ mãi mãi chỉ còn trong ký ức, và hạnh phúc thật sự đôi khi không dành cho người chần chừ.

Và một quyết tâm bắt đầu nhen nhóm trong anh: sống thật với chính mình, học cách trân trọng và yêu thương đúng lúc, để không phải ôm hối hận lần thứ hai trong đời.

Chương 3: Học cách buông và tìm hạnh phúc


Minh lái xe trên con đường Sài Gòn về đêm, ánh đèn đường nhấp nháy phản chiếu trên mặt kính, lòng trống rỗng đến lạ thường. Cơn đau trong tim vẫn còn đó, nhưng lần này không phải là sự ghen tị hay hận thù, mà là nhận thức sâu sắc: anh đã để mất Hương, nhưng không phải là vì cô không còn yêu, mà vì anh chưa từng thực sự trân trọng những gì đang có.

Trở về căn hộ một mình, Minh ngồi xuống ghế sofa, nhìn ra ban công. Thành phố ồn ào nhưng trong khoảnh khắc này, anh cảm thấy một sự yên tĩnh lạ thường. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc bên Hương: những buổi tối cùng nhau ăn vội bữa cơm trong căn bếp nhỏ, những lần cô cười khúc khích khi anh làm trò ngốc nghếch, những lần cô khóc vì cảm giác bị bỏ rơi.

Anh tự nhủ: “Mình đã quá bận rộn… quá tự tin vào bản thân… đến mức không nhận ra hạnh phúc ngay trước mắt.”

Nhưng Minh không còn thời gian để tự trách mình mãi. Anh biết cuộc sống vẫn tiếp diễn, và anh phải học cách buông. Không phải buông Hương, mà buông đi những gì anh không thể kiểm soát, chấp nhận rằng hạnh phúc của cô ấy giờ thuộc về Nam và đứa con chưa ra đời.

Ngày hôm sau, Minh trở lại công việc với tâm thế khác hẳn. Anh dành thời gian nhiều hơn cho bản thân, cho những người thân thiết, và bắt đầu tìm hiểu những đam mê mà anh từng bỏ quên: nhiếp ảnh, đi du lịch, gặp gỡ bạn bè cũ. Mỗi lần anh chụp một bức ảnh, cảm nhận vẻ đẹp của Sài Gòn qua ống kính, anh thấy tâm hồn mình dần bình yên trở lại.

Một buổi chiều, Minh gặp lại Hương tại một quán cà phê nhỏ ở quận 3 – đây là lần gặp duy nhất kể từ đám cưới. Hương nhìn anh, ánh mắt vẫn ấm áp nhưng có một khoảng cách vừa đủ.

“Minh… cảm ơn anh đã đến đám cưới,” Hương nói, giọng nhẹ nhàng. “Anh không biết, nhưng sự hiện diện của anh… khiến tôi vững tin hơn trong quyết định của mình.”

Minh mỉm cười, giọng bình thản: “Cảm ơn cô… vì đã dạy tôi bài học lớn nhất đời mình. Tôi sẽ không còn tiếc nuối nữa.”

Hương gật đầu, mỉm cười. Cả hai im lặng, cùng nhâm nhi ly cà phê, cảm nhận sự thay đổi trong lòng mình. Không còn đau khổ, không còn hận thù, chỉ còn sự trân trọng cho những gì đã qua và niềm tin vào tương lai.

Minh biết, hạnh phúc không phải lúc nào cũng đến theo cách mình muốn. Đôi khi, nó đến bằng những mất mát và những bài học đau đớn. Anh học cách yêu thương mà không chiếm hữu, trân trọng mà không níu kéo.

Một tuần sau, Minh nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ, rủ anh tham gia một chuyến đi biển. Lần này, anh không do dự. Anh biết rằng, phải đi, phải trải nghiệm, phải sống để mở ra cánh cửa mới cho bản thân.

Trên bãi biển Vũng Tàu, khi những tia nắng sớm chiếu lên mặt biển lấp lánh, Minh cảm thấy nhẹ nhõm. Gió biển thổi vào tóc, mang theo mùi muối mặn, mang theo tự do và hy vọng. Anh chợt mỉm cười: cuộc đời vẫn đẹp, và hạnh phúc, dù chưa đến, nhưng sẽ luôn hiện hữu trong những khoảnh khắc anh biết trân trọng.

Minh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh biết chắc một điều: anh sẽ không bao giờ để lỡ cơ hội, không bao giờ sống trong hối tiếc. Học cách buông, học cách yêu thương đúng lúc, và quan trọng nhất – học cách sống trọn vẹn với chính mình.

Và trong khoảnh khắc ấy, trên bãi biển đầy nắng và gió, Minh cảm thấy tự do thật sự, như một chương mới trong cuộc đời vừa mở ra.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.