Min menu

Pages

Liên tục được mẹ chồng hào phóng tặng vàng, con dâu choáng váng khi biết sự thật

Chương 1: Hạnh phúc bỗng chốc hóa tro


Căn nhà nhỏ sau lễ cưới vẫn vang lên tiếng cười và những câu chuyện rộn ràng. Trong mắt tôi, mẹ chồng lúc này như một bà tiên hiền hậu: luôn dịu dàng, ân cần, và quan tâm đến từng sở thích nhỏ nhất của con dâu. Tôi còn nhớ rõ hôm nhận tiền cưới, bà tặng hẳn 100 triệu, rồi lại trao thêm kiềng vàng 5 chỉ, lắc tay 2 chỉ, khiến tôi vừa vui vừa xúc động. Mỗi món quà đều chất chứa tình cảm và niềm tin tưởng của bà dành cho tôi, con dâu mới.

Sau cưới, mẹ chồng vẫn giữ phong thái ân cần, không bắt tôi phải làm gì theo ý bà, ăn gì cũng tự do, ngủ đến mấy giờ cũng không ai thúc giục. Tôi tưởng rằng mình may mắn có được một bà mẹ chồng “quốc dân” giữa đời thường đầy bon chen. Thậm chí, sinh nhật đầu tiên ở nhà chồng, bà còn tổ chức tiệc linh đình, mời cả hàng xóm đến hát hò chúc mừng. Khi đưa cho tôi sợi dây chuyền vàng thay cho kiềng cưới, ánh mắt bà ánh lên niềm vui và sự hài lòng.

Và rồi, niềm hạnh phúc ấy lại nhân đôi khi tôi biết mình có bầu. Mẹ chồng vui mừng không giấu, còn tặng tôi chiếc nhẫn vàng 2 chỉ để “thưởng nóng”, khiến tôi vừa hạnh phúc vừa cảm thấy ấm lòng. Tôi khoe niềm vui này khắp nơi, từ bố mẹ đẻ đến bạn bè đồng nghiệp, ai cũng mừng cho tôi.

Nhưng hạnh phúc không kéo dài lâu. Một buổi chiều, nhận được tin dữ về bố đẻ bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, tôi như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Ngay lập tức, tôi chạy đến mẹ chồng để xin lại tiền cưới, dự định dùng để lo viện phí và phẫu thuật cho bố.

– “Mẹ ơi, con cần tiền để cứu bố. Xin mẹ giúp con…,” tôi nói, giọng run run, mắt ầng ậc nước.

Mẹ chồng nhìn tôi, đôi mắt vẫn bình thản nhưng giọng bà trầm hẳn đi:

– “Số tiền cưới con đưa, mẹ đã đem đi mua đất chung với người họ hàng. Trong két chỉ còn 7 chỉ vàng cưới mẹ tặng con thôi.”

Tôi tưởng mình nghe nhầm. 7 chỉ vàng cưới mẹ tặng? Tôi lập tức mở két sắt, lấy ra kiểm tra. Tay run run, tôi tháo chiếc dây chuyền và nhẫn mẹ chồng tặng. Vừa định đem đi bán để lấy tiền cho bố, thì người bán vàng nhìn tôi, nét mặt đầy nghi ngờ:

– “Cô ơi… đây là vàng giả, không bán được đâu.”

Tim tôi như bị đập vỡ. Toàn bộ số kiềng, dây chuyền, nhẫn và cả tiền mừng cưới gần 200 triệu – tất cả đều không còn giá trị, chỉ là trò lừa gạt tinh vi. Tôi không tin nổi, không thể tưởng tượng nổi một người mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối – mẹ chồng – lại có thể làm tôi tổn thương đến vậy.

Cơn choáng váng kéo dài suốt cả buổi chiều. Tôi ngồi bệt xuống đất, đầu óc quay cuồng, nước mắt trào ra. Làm sao bà có thể đối xử với con dâu như vậy? Làm sao tôi có thể đứng vững khi gia đình bên ngoại đang lâm nguy, còn tất cả những gì tôi tích góp và tin tưởng, giờ chỉ còn là tro tàn?

Trong đầu tôi tràn ngập hàng nghìn câu hỏi: Tại sao mẹ chồng lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao sự hào phóng và thân thiện bấy lâu chỉ là vỏ bọc? Tôi nên làm gì để cứu bố và đồng thời bảo vệ chính mình trước người phụ nữ mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối?

Bão giông vừa ập đến, và lần này, tôi biết rằng nó sẽ không chỉ dừng lại ở tiền bạc. Nó sẽ phá vỡ niềm tin, tình cảm, và buộc tôi phải đứng lên để chiến đấu. Đứng giữa căn nhà, nơi tôi từng cảm thấy bình yên, tôi nhận ra một sự thật đau đớn: mọi thứ, từ hạnh phúc đến tin tưởng, giờ đều mong manh như tờ giấy mỏng.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thầm hứa với bản thân: dù phải đối mặt với mẹ chồng, với số tiền bị chiếm đoạt hay bất kỳ khó khăn nào, tôi sẽ không để ai đè nén hay lợi dụng mình nữa. Đặc biệt, với bố đẻ đang hấp hối trên giường bệnh, tôi không có quyền thất bại.

Và như thế, cuộc chiến thực sự giữa con dâu và mẹ chồng bắt đầu…


Chương 2: Mặt nạ bị vỡ


Ngày hôm sau, tôi vẫn không sao bình tĩnh nổi. Cả đêm qua, đầu óc quay cuồng với những chuyện xảy ra: bố đẻ lâm nguy, số tiền gần 200 triệu và toàn bộ vàng cưới bị lừa, mẹ chồng – người tôi từng xem là “quốc dân” – lại trở mặt, lừa dối trắng trợn.

Tôi biết, nếu chỉ ngồi im, mọi thứ sẽ chỉ tồi tệ hơn. Tôi cần phải hành động. Nhưng hành động thế nào, đối diện trực tiếp hay tìm cách khéo léo, tôi vẫn chưa rõ.

Sáng hôm ấy, tôi xuống bếp, chuẩn bị đồ ăn cho gia đình. Mẹ chồng vẫn xuất hiện với vẻ mặt bình thản, như thể hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì. Bà hỏi han về bữa sáng, về sức khỏe con trai, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thoáng liếc nhìn tôi như dò xét.

Tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:

– “Mẹ ơi, hôm qua con không hiểu rõ chuyện, giờ con muốn nói chuyện rõ ràng về số tiền cưới và vàng cưới mẹ giữ giúp con.”

Mẹ chồng cười khẽ, như cười cho qua chuyện:

– “À, chuyện đó… mẹ cũng nghĩ nên nói lần nữa. Con biết mà, mẹ mua đất, đầu tư cho tương lai cả nhà, con cũng thông cảm chứ?”

Tôi nhếch môi, giọng lạnh lùng:

– “Con thông cảm thế nào được, mẹ? Toàn bộ vàng cưới mẹ tặng con đều là giả. Tiền mừng cưới con gửi mẹ cũng… mất hết. Bố con đang lâm nguy, con cần tiền để cứu ông ấy, chứ không phải để mẹ mua đất hay đầu tư khác.”

Mẹ chồng khựng lại. Lúc này, tôi nhận ra: dù trước mặt bà tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt có thoáng vẻ bối rối, nửa hổ thẹn, nửa tức giận.

– “Con… con nóng nảy quá rồi. Mẹ… mẹ không nghĩ con phản ứng thế… vàng… tiền… mẹ… chỉ định giữ giúp mà…”

– “Giữ giúp? Mẹ mua đất, cầm hết tiền của con và gia đình con, mà giờ lại nói là ‘giữ giúp’? Con không chấp nhận được. Con cần tiền để cứu bố con!” – tôi dứt khoát, giọng run run nhưng không kém phần quyết liệt.

Mẹ chồng lặng im, quay đi, rồi dậm chân như muốn phản ứng nhưng lại nuốt lời. Tôi biết rằng, lần này, tôi không còn đường lui. Nếu không làm gì, bố tôi có thể mất, còn mẹ chồng lại tiếp tục lợi dụng sự hiền lành và lòng tin của tôi.

Tôi quyết định: phải tìm cách lấy lại tiền và vàng cưới, đồng thời đặt ra giới hạn rõ ràng với mẹ chồng. Nhưng vấn đề là: mẹ chồng không hề ngu ngốc. Bà từng chứng minh sự khôn khéo và mánh lới trong giao tiếp xã hội nhiều lần. Nếu hành động nóng vội, tôi sẽ thất bại.

Suốt cả tuần tiếp theo, tôi lén tìm cách kiểm tra giấy tờ, ngân hàng, sổ đỏ mà mẹ chồng “đầu tư” bằng số tiền cưới của chúng tôi. Mỗi bước đi đều phải thận trọng, không để bà phát hiện. Tôi nhớ lại những lời khuyên của bạn bè, đồng nghiệp: “Trong nhà chồng, không nên đối đầu trực tiếp, phải khôn khéo và tìm bằng chứng”. Tôi nhận ra rằng, đây không chỉ là cuộc chiến về tiền bạc, mà còn là cuộc chiến giữ thể diện và tự tôn cho chính mình.

Một buổi chiều, khi mẹ chồng đi ra chợ, tôi lén mở két sắt bà hay dùng. Tay run lên khi thấy bên trong chỉ còn vài món trang sức nhỏ, tất cả đều giả. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi cẩn thận lấy điện thoại, chụp lại hình ảnh từng món, chuẩn bị làm bằng chứng.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, tôi phát hiện một bức thư nhỏ giấu trong két sắt. Bức thư được viết tay, có nét chữ chắc chắn và quen thuộc – là của chính mẹ chồng, ghi rõ: “Toàn bộ vàng cưới cho con dâu là giả, tiền mừng cưới đã dùng để mua đất chung với họ hàng. Nếu bị phát hiện, hãy nói rằng là do đầu tư sinh lời.”

Tôi không tin nổi vào mắt mình. Cả sự hào phóng, cả sự gần gũi, niềm tin tôi dành cho bà – tất cả đều là mặt nạ. Một cảm giác hỗn loạn trào lên: tức giận, thất vọng, phản bội, và nỗi lo lắng khôn nguôi cho bố tôi.

Đêm hôm đó, tôi ngồi lặng trong phòng, nước mắt trào ra. Tôi hiểu rằng, nếu muốn cứu bố và bảo vệ bản thân, tôi phải quyết liệt hơn. Phải lấy lại số tiền, phải làm rõ trắng đen với mẹ chồng, và quan trọng nhất – không để bản thân bị lợi dụng thêm lần nào nữa.

Sáng hôm sau, tôi gọi chồng vào phòng, giọng run nhưng cứng rắn:

– “Anh… bố em đang nguy kịch, mẹ giữ hết tiền cưới và vàng cưới của chúng ta. Chúng ta phải làm gì?”

Chồng tôi bàng hoàng, lúng túng. Trước đây, anh im lặng trước mẹ chồng, không dám chống lại. Nhưng nhìn thấy tôi quyết tâm, mắt anh lóe lên quyết tâm:

– “Chúng ta phải lấy lại. Không thể để bố em nguy hiểm vì chuyện này.”

Chúng tôi bàn kế hoạch cẩn trọng: ghi lại bằng chứng, tìm luật sư, liên hệ ngân hàng, đồng thời giữ bình tĩnh khi đối diện mẹ chồng. Lần này, chúng tôi đã sẵn sàng, không còn là những người bị động.

Nhưng tôi biết, mẹ chồng không phải người dễ đối phó. Khi mặt nạ bị vỡ, cơn giông sẽ ập đến, và những thử thách thực sự mới bắt đầu. Tôi đã từng chìm đắm trong hạnh phúc ảo tưởng, giờ thì phải tỉnh táo đối diện sự thật, để bảo vệ bản thân và gia đình mình.

Và tôi nhận ra rằng, lần này, không chỉ là tiền bạc hay vàng cưới, mà là cuộc chiến của niềm tin, tình cảm và quyền lực trong chính ngôi nhà mà tôi từng xem là bình yên.

Chương 3: Mặt thật và quyết định cuối cùng


Ngày hôm sau, tôi và chồng quyết định rằng đã đến lúc đối mặt trực tiếp với mẹ chồng. Cả đêm trước, tôi không ngủ được, vừa lo lắng cho bố đẻ, vừa căng thẳng khi nghĩ tới phản ứng của mẹ chồng. Nhưng tôi biết, im lặng sẽ chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.

Buổi sáng, khi mẹ chồng đang chuẩn bị bữa sáng, tôi bước vào phòng khách, giọng cứng rắn:

– “Mẹ ơi, hôm nay chúng ta cần nói chuyện rõ ràng về toàn bộ tiền cưới và vàng cưới mà mẹ đã giữ.”

Mẹ chồng giật mình, đôi mắt thoáng vẻ lúng túng. Bà hắng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh:

– “Con… con nóng nảy quá, mẹ giữ giúp thôi mà, đâu có gì nghiêm trọng đâu.”

Tôi không để bà gián đoạn, đưa ra bằng chứng đã chuẩn bị từ trước: hình ảnh các món trang sức giả, bức thư mẹ chồng viết tay, và hóa đơn mua đất. Giọng tôi run run nhưng mạnh mẽ:

– “Mẹ bảo là giữ giúp, nhưng toàn bộ vàng cưới mẹ tặng con đều là giả. Tiền mừng cưới con gửi mẹ, mẹ đem đi mua đất chung với họ hàng. Bố con đang lâm nguy, con cần tiền để cứu ông ấy. Mẹ không thể trốn tránh nữa.”

Ánh mắt mẹ chồng đảo liên hồi, bà hắng giọng, nhưng lần này giọng lạc hẳn:

– “Con… con nói thật à? Mẹ… mẹ không nghĩ con phát hiện… Mẹ… mẹ chỉ định… đầu tư thôi…”

Tôi không thèm nghe giải thích nữa. Sự tin tưởng bấy lâu nay đã sụp đổ, chỉ còn lại sự thật khốc liệt. Tôi dứt khoát:

– “Mẹ có thể xin lỗi, nhưng tiền và vàng cưới phải trả lại đầy đủ. Con không chấp nhận bị lừa thêm bất cứ lần nào nữa.”

Chồng tôi đứng bên cạnh, lần đầu tiên dám nhìn mẹ mình thẳng thắn:

– “Mẹ, anh biết mẹ tính toán nhiều thứ, nhưng lần này quá giới hạn. Chúng ta cần phải giải quyết ngay.”

Mẹ chồng lặng im, rồi sau vài phút, bà thở dài, nhận ra không còn đường né tránh. Bà gọi điện cho người họ hàng mua đất, thu xếp giấy tờ, cuối cùng số tiền gần 200 triệu và toàn bộ vàng cưới tạm thời được trả lại cho chúng tôi.

Tôi thở phào, nhưng vẫn giữ cảnh giác. Tôi biết, mẹ chồng có thể hối hận, nhưng lòng tham và thói quen tính toán của bà sẽ còn đó. Lúc này, điều quan trọng nhất là cứu bố đẻ, rồi mới tính chuyện giữ vững vị thế trong nhà chồng.

Ngay sau đó, tôi nhanh chóng dùng số tiền vừa thu hồi để lo viện phí cho bố. Mọi thủ tục được giải quyết gấp rút, và may mắn thay, phẫu thuật thành công. Nhìn bố nằm hồi sức, tôi khóc nấc lên vì vừa mừng vừa thấm mệt mỏi.

Về nhà, không khí thay đổi hoàn toàn. Mẹ chồng, sau khi thấy sự quyết liệt của tôi, tỏ ra dè dặt hơn, ít khi áp đặt, ít lời ra lệnh vô lý. Bà vẫn dịu dàng với con cháu, nhưng tôi biết rằng, từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ sống cùng nhau trên cơ sở tôn trọng và ranh giới rõ ràng.

Tôi và chồng ngồi lại, bàn bạc về việc phân chia tài sản, quản lý tiền bạc, và đặt ra nguyên tắc trong gia đình: bất cứ khoản chi tiêu lớn nào đều phải thông báo trước và thống nhất. Chúng tôi biết rằng, sống chung với mẹ chồng không còn dễ dàng như những tháng ngày hạnh phúc ban đầu, nhưng bây giờ chúng tôi đã sẵn sàng, không còn bị lợi dụng nữa.

Vài tuần sau, gia đình dần trở lại bình yên. Tôi vẫn chăm sóc bố, vẫn chăm lo con trai nhỏ, nhưng lòng nhẹ nhõm hơn. Mỗi lần nhìn mẹ chồng, tôi nhận ra rằng, bà cũng có những điểm yếu, cũng có những lo lắng riêng, nhưng không còn quyền lấn át tôi nữa. Tôi tự nhủ: phải kiên quyết, thẳng thắn nhưng cũng biết cảm thông, mới giữ được sự cân bằng trong gia đình.

Và chính trong khoảng thời gian ấy, tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải chỉ đến từ sự chiều chuộng hay hào phóng của mẹ chồng, mà còn đến từ sự công bằng, tôn trọng và lòng dũng cảm để bảo vệ bản thân và người thân.

Ngồi bên cửa sổ, nhìn con trai nô đùa, tôi mỉm cười, lòng cảm thấy bình yên. Cuộc sống có thể có sóng gió, có những thử thách không ngờ, nhưng nếu đủ kiên cường và tỉnh táo, ai cũng có thể vượt qua. Tôi đã học được bài học đắt giá về niềm tin, về gia đình, và về chính bản thân mình.

Bão giông đã qua, bình minh ló dạng. Và tôi, với chồng và con, bắt đầu một chương mới – không còn ảo tưởng, không còn bị lợi dụng, nhưng đầy ắp tình yêu thương, niềm tin và sự trưởng thành.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.