Min menu

Pages

Đi làm về muộn bị mẹ chồng khóa cửa đuổi đi, con dâu chìa ra tờ giấy khiến bà rối rít xin lỗi

Chương 1: Bão giông trong chính ngôi nhà mình


Căn hộ tầng ba nằm sâu trong con hẻm nhỏ, nhưng từ lâu đã trở thành cả một thế giới đầy áp lực với tôi. Từ khi kết hôn, tôi đã quen với việc phải nhún nhường, phải kìm nén cảm xúc trước mẹ chồng – người đàn bà có khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt sắc lạnh như muốn soi thấu mọi thứ. Nhưng vài năm gần đây, khi mọi trách nhiệm và áp lực đổ dồn lên vai, tôi mới nhận ra rằng nhẫn nhịn cũng có giới hạn.

Ngày hôm đó, trời nắng nóng tới mức như thiêu đốt, tôi vừa kết thúc buổi họp dài lê thê tại công ty. Cả tuần qua tôi chạy đua với deadline, với báo cáo, với những cuộc họp căng thẳng đến mức gần như kiệt sức. Chỉ mong về nhà, được nhìn thấy con trai bé nhỏ chạy ùa ra ôm tôi, mọi mệt mỏi sẽ tan biến. Nhưng thực tế đón tôi lại là cơn bão ngay trước cửa.

Tôi bấm chuông nhiều lần. Tiếng bước chân trẻ con vọng ra: “Bà ơi, mẹ con về!” nhưng không có ai mở cửa. Tôi nghe mẹ chồng thì thào, giọng đầy nghi kỵ: “Chắc là ông ngáo ộp đấy, đừng mở. Mẹ con còn lâu mới về, còn mải đi đú đởn ăn chơi, hẹn hò với trai.”

Tim tôi như ngừng lại một nhịp. Cơn giận bùng lên, nhưng kèm theo là nỗi xót xa tột cùng. Bà vừa mở cửa, ánh mắt nghiêm khắc như muốn đọc hết tâm can tôi, tiếng quát của bà vang lên như tiếng sấm giữa đêm hè:

– “Sao không đi luôn đi, còn về nhà này làm gì. Đi làm gì giờ này mới về, cô ăn chơi, cặp kè. Cô cút ra khỏi nhà cho mẹ con tôi nhờ!”

Những lời ấy như dao đâm thẳng vào tim. Tôi đứng đó, tay run lên khi vừa lấy túi xách vừa lôi ra tờ giấy. Cái cảm giác căng thẳng, tức giận và tuyệt vọng đan xen, khiến tôi chẳng biết phải làm gì hơn ngoài việc dùng sự thật để chống lại những lời vu khống.

– “Mẹ xem đi,” tôi nói, giọng run run nhưng cứng rắn, đưa tờ quyết định bổ nhiệm trưởng phòng cho mẹ chồng. “Công ty họp hôm nay, con được tăng lương gấp đôi, được trao trách nhiệm lớn hơn. Mẹ muốn con ra khỏi nhà này, muốn con ly hôn, giờ con chiều theo ý mẹ xem ai nuôi mẹ, chăm lo cho gia đình này nữa nhé?”

Khoảnh khắc ấy, mẹ chồng lặng đi. Tôi quay bước, lên phòng, từng bước chân như kéo theo cả sự thất vọng tích tụ bao năm. Khóc một mình, tôi tự nhủ rằng không thể tiếp tục chịu đựng như thế này nữa. Bao năm tôi chăm lo, vất vả, cuối cùng chỉ được đón nhận những lời mắng nhiếc, những lời dọa nạt.

Không lâu sau, mẹ chồng lên phòng, giọng run rẩy:

– “Con… con đừng giận, mẹ… mẹ chỉ lo quá thôi… Mẹ xin lỗi…”

Nhưng lời xin lỗi ấy, với tôi, chỉ như cơn gió thoảng qua, không xoa dịu được vết thương trong lòng. Tôi biết một điều rõ ràng: từ giờ, cuộc sống của tôi với mẹ chồng sẽ không còn như trước. Những ngày tháng nhẫn nhịn, chịu đựng, chịu áp lực vô lý… tất cả đều đang đến lúc phải đối mặt.

Vậy mà, chỉ mới một tuần sau, mọi chuyện lại không hề yên ổn. Cơn bão chưa tan, chỉ đang chuyển hướng và chuẩn bị quét qua những góc khuất khác trong gia đình tôi. Chồng tôi, người tôi từng nghĩ sẽ là bờ vai vững chắc, lại trở nên xa cách. Anh gồng mình với công việc ca chiều, mệt mỏi nhưng không biết cách san sẻ áp lực, còn tôi, vẫn phải gồng mình mỗi ngày để giữ mọi thứ cân bằng.

Tối hôm ấy, nằm trên giường, tôi nhìn con ngủ say, lòng vừa thương vừa căm ghét. Thương con vì phải sống trong một ngôi nhà đầy căng thẳng, căm ghét vì sao mình lại phải chịu đựng nhiều đến thế? Và tự nhủ rằng, sẽ có một ngày, tôi phải thay đổi tất cả.

Nhưng thay đổi thế nào? Và liệu thay đổi ấy có dẫn đến hạnh phúc hay chỉ mở ra thêm những cuộc chiến mới?

Trong im lặng, tiếng thở dài vang lên trong căn phòng nhỏ. Tôi biết, cơn bão này, chỉ mới bắt đầu…

Chương 2: Những đường cong nguy hiểm


Một tuần trôi qua sau cơn bão tối hôm đó, nhưng không khí trong nhà vẫn nặng nề như một lớp sương mù dày đặc. Mẹ chồng vẫn lảng tránh, đôi khi cố gắng tỏ ra hòa nhã, nhưng ánh mắt bà – sắc lạnh, dò xét – khiến tôi chẳng lúc nào cảm thấy thoải mái. Tôi biết bà chưa quên được lời nói của tôi, và mỗi lần nhìn tôi, trong ánh mắt ấy vẫn còn sự cảnh giác, thậm chí là hằn học.

Công việc của tôi bận rộn, hầu như ngày nào cũng về muộn, đôi khi còn đi công tác ngoài tỉnh. Tôi dần nhận ra rằng, không gian riêng trong chính ngôi nhà của mình trở nên xa xỉ. Ban ngày, tôi phải gồng mình làm việc, ban đêm lại loay hoay giữa chuyện cơm nước, dọn dẹp và thỏa hiệp với mẹ chồng.

Hôm ấy, vừa trở về nhà sau một ngày họp căng thẳng, tôi bước vào bếp và thấy mẹ chồng đang ngồi trước mâm cơm, dáng vẻ gọn gàng nhưng ánh mắt lại như muốn dò xét tôi:

– “Sao hôm nay về muộn vậy? Có phải đi cà phê với đồng nghiệp hay đi gặp trai không?” – bà nói, giọng đầy mỉa mai.

Tôi thở dài, đặt cặp xuống:

– “Con đi công ty, họp đến gần 7 giờ tối, mẹ biết mà. Con đã gọi điện xin phép.”

Mẹ chồng khẽ nhếch môi, như muốn cười mà không dám:

– “Ờ, biết rồi… nhưng biết thế nào, con đi làm cả ngày mà lương về vẫn để mẹ con tôi quản lý, đúng không? Mà thôi, lương con tăng gấp đôi, mẹ con tôi cũng không cần phải lo nữa…”

Tôi lặng im, cảm giác uất ức dâng lên. Bao năm tôi chăm lo cho bà, cho con, cho gia đình này, chưa từng một lần than vãn, chưa từng một lần yêu cầu quyền lợi gì cho bản thân. Và giờ đây, bà lại giở giọng khinh thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu nhận thấy những thay đổi bất thường từ chồng. Anh vẫn đi làm ca chiều, nhưng mỗi lần tôi về, anh tránh giao tiếp, mắt nhìn xa xăm như trốn tránh một điều gì. Tôi hỏi, anh chỉ lặng im, hoặc bảo bận, mệt, không muốn nói. Nhưng tôi biết, khoảng cách giữa chúng tôi đang dần lớn lên.

Một tối, khi cả nhà đang ăn cơm, mẹ chồng bất ngờ hỏi:

– “Con à, con có nghĩ là nên để bố chồng con bán mấy món đồ cũ trong kho không? Nhà này cứ tích trữ mãi cũng tốn diện tích, lại phí công dọn dẹp.”

Tôi gật đầu:

– “Được mẹ, con sẽ sắp xếp thời gian.”

Nhưng mẹ chồng lại tiếp:

– “Nhưng mà… con biết không, bán đi cũng phải cho bố con một khoản, chứ đừng để lỡ là… bố con lại nghĩ mình bị cô cướp.”

Tôi nín lặng. Chuyện tiền bạc trong gia đình này lúc nào cũng nhạy cảm, đặc biệt khi liên quan đến mẹ chồng và bố chồng, người mà tôi hiếm khi gặp và gần như không can thiệp vào việc nhà. Sự dè dặt của tôi càng khiến bà hài lòng, nhưng đồng thời khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, bị giám sát từng bước đi.

Đến một hôm, chồng tôi về nhà muộn hơn thường lệ, dáng vẻ lơ đãng, mắt nhìn xuống đất. Khi tôi hỏi, anh chỉ thở dài:

– “Hôm nay có chuyện ở kho… mệt lắm, không muốn nói.”

Nhưng ánh mắt anh không tránh được, trong đó chất chứa sự bất lực. Tôi biết anh cảm thấy áp lực với công việc ít tiền và trách nhiệm gia đình lớn, nhưng anh lại không biết cách chia sẻ. Mỗi lần anh im lặng, tôi càng cảm thấy cô đơn.

Một đêm, con trai nhỏ quấy khóc, tôi chạy vào phòng, ôm bé vào lòng và bật khóc. Nước mắt tràn xuống, không chỉ vì mệt mỏi, mà còn vì cảm giác đơn độc trong chính căn nhà mình. Mẹ chồng đứng ngoài cửa, lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì. Tôi cảm giác được ánh mắt bà vừa dò xét, vừa thương hại. Nhưng tôi không thể chấp nhận thương hại đó, tôi cần sự công bằng và tôn trọng.

Rồi một sự kiện bất ngờ xảy ra. Trong lúc tôi đi công tác về muộn, nghe hàng xóm kể rằng mẹ chồng đã nói với họ rằng tôi chỉ quan tâm tới công việc, bỏ bê gia đình, thậm chí còn định “cướp” tài sản trong nhà. Nghe xong, tim tôi như bị bóp nghẹt. Những lời đó không chỉ làm tổn thương tôi, mà còn có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của tôi trong mắt con, và cả trong mắt hàng xóm.

Ngày hôm sau, tôi quyết định không thể im lặng thêm nữa. Tôi gọi mẹ chồng ra phòng khách, giọng lạnh lùng:

– “Mẹ chờ con nói chuyện này. Những lời mẹ nói sau lưng con, không chỉ tổn thương con mà còn ảnh hưởng tới con trai và gia đình. Con đã nhẫn nhịn quá lâu, nhưng từ hôm nay, con sẽ không để ai xúc phạm mình nữa.”

Mẹ chồng lúng túng, giọng run run:

– “Con… con đừng giận, mẹ chỉ lo… lo thôi…”

Tôi hít một hơi dài, mắt nhìn thẳng:

– “Lo thì phải nói thật, không phải dựng chuyện, vu khống. Con không chịu được nữa đâu, mẹ à. Con sẽ làm việc, nuôi con, chăm sóc gia đình, nhưng không ai được quyền coi thường con.”

Khoảnh khắc ấy, căn phòng như nín thở. Tôi cảm nhận rõ ràng rằng, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng đã thay đổi. Không còn nhẫn nhịn, không còn cam chịu. Nhưng đổi lại, tôi cũng cảm thấy một nỗi lo lắng khác: nếu tiếp tục cứng rắn, sẽ dẫn đến xung đột lớn hơn, và không biết chồng tôi có đứng về phía tôi hay lại im lặng chịu đựng như trước.

Căng thẳng trong nhà ngày càng dày đặc, và tôi bắt đầu nhận ra một điều: mọi sự thay đổi, dù tốt hay xấu, đều bắt đầu từ việc tôi dám nói ra sự thật. Nhưng dám nói cũng đồng nghĩa với việc phải đối diện với bão giông phía trước – những cơn sóng mẹ chồng, những bất đồng với chồng, và cả áp lực phải bảo vệ con trai nhỏ.

Và chính lúc tôi nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn sàng, một bí mật được tiết lộ từ quá khứ của mẹ chồng đã làm mọi thứ rối ren hơn, khiến tôi phải đứng giữa lựa chọn: tiếp tục nhẫn nhịn hay quyết liệt chống lại?

Chương 3: Bão tan và bình minh


Ngày hôm đó, không khí trong nhà nặng nề hơn bao giờ hết. Tôi vừa đi làm về thì nghe mẹ chồng cầm một xấp giấy trong tay, dáng vẻ lúng túng, không giống thường ngày. Ánh mắt bà thoáng lo lắng nhưng cũng pha chút quyết đoán – điều hiếm thấy sau bao năm sống bên nhau.

– “Con… con ngồi xuống, mẹ có chuyện muốn nói,” bà nói, giọng trầm, không còn sắc lạnh như trước.

Tôi đặt cặp xuống, ngồi đối diện bà, lòng vừa cảnh giác vừa tò mò. Mẹ chồng bắt đầu kể về những bí mật mà bà giữ kín từ lâu: những khó khăn, những lựa chọn sai lầm trong quá khứ khiến bà trở nên nghi ngại, hay dè chừng với mọi người, và cả lý do tại sao bà luôn kiểm soát, áp đặt lên gia đình mình như thế.

Nghe bà kể, tôi bỗng chợt hiểu ra: tất cả những hành động “ngược đãi” trước đây của bà, dù không thể chấp nhận, nhưng đều xuất phát từ nỗi sợ hãi cô đơn, từ những tháng năm vất vả, và cả cảm giác bất lực khi phải một mình đối mặt với thế giới.

– “Con à, mẹ… mẹ biết những năm qua đã làm con mệt mỏi… Mẹ sai rồi. Mẹ xin lỗi con,” bà nói, nước mắt tràn ra, lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng bộc lộ sự mềm yếu đến vậy.

Tôi im lặng, không vội đáp. Lòng mình vừa thương vừa giận. Bao nhiêu năm, tôi chịu đựng, gồng mình, chăm lo cho gia đình, để đổi lại những lời mắng nhiếc, những áp lực vô hình. Giờ đây, nhìn bà khóc, tôi nhận ra rằng hận thù không giải quyết được gì, chỉ khiến cả hai mệt mỏi.

– “Mẹ… con cũng xin lỗi vì đã cứng rắn, có lẽ con đã làm mẹ tổn thương,” tôi nói, giọng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Khoảnh khắc ấy, chồng tôi bước vào phòng. Anh nhìn hai mẹ con, rồi quay sang tôi:

– “Em… em vẫn luôn là trụ cột của gia đình. Anh biết anh chưa làm được nhiều, nhưng từ giờ, mọi chuyện anh sẽ cùng em gánh vác.”

Lời nói ấy khiến tôi như trút được gánh nặng. Bao nhiêu tháng ngày cảm giác đơn độc, bị bỏ rơi trong chính ngôi nhà mình, bỗng chốc tan biến. Chồng tôi, người trước đây im lặng và né tránh, giờ đã đứng bên tôi, sẵn sàng cùng tôi đối diện mọi thử thách.

Những ngày tiếp theo, không khí trong nhà thay đổi rõ rệt. Mẹ chồng bắt đầu điều chỉnh cách sống, giảm bớt sự kiểm soát, thậm chí tự tay nấu những món ăn hợp khẩu vị cho cả gia đình. Chồng tôi cũng chủ động chia sẻ việc nhà, chăm con và lắng nghe tôi hơn.

Tôi dần nhận ra rằng, những xung đột, những hiểu lầm, và cả những trận giông tố trước đây, chính là thử thách để gia đình này học cách yêu thương và tôn trọng nhau hơn. Tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều được chồng ủng hộ, mẹ chồng nhìn nhận bằng sự trân trọng, và con trai được sống trong môi trường bình yên, ấm áp.

Một buổi tối, cả nhà quây quần bên mâm cơm, ánh đèn vàng nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt mọi người. Tôi nhìn mẹ chồng, chồng, con trai – cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Bao nhiêu sóng gió, áp lực, hiểu lầm giờ chỉ còn là quá khứ. Giờ đây, chỉ còn tình cảm và sự tôn trọng lẫn nhau.

Tôi thầm nhủ: cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng nếu đủ dũng cảm, đủ kiên nhẫn và biết đối diện sự thật, bão giông nào rồi cũng qua đi. Bình minh sẽ ló dạng, mang theo hy vọng và niềm tin mới.

Và trong căn nhà này, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy bình yên. Không phải vì mọi chuyện hoàn hảo, mà vì chúng tôi đã tìm ra cách sống cùng nhau – bằng sự chân thành, hiểu biết, và yêu thương thực sự.

Đêm ấy, khi con trai ngủ say, tôi và chồng ngồi bên cửa sổ, lắng nghe tiếng gió thổi qua những tán cây ngoài phố. Tôi mỉm cười, cảm nhận được nhịp sống nhẹ nhàng, bình yên. Cuộc sống này, dù có bao nhiêu thử thách, tôi biết rằng mình sẽ không đơn độc nữa. Và từ giây phút ấy, tôi quyết định, sẽ sống trọn vẹn, vì bản thân, vì gia đình và vì hạnh phúc thực sự.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.