Min menu

Pages

Chồng vừa lên Phó Giám đốc chưa đầy 5 tháng đã cặp bồ. Hôm đó cô bồ còn chụp ảnh gửi cho vợ kèm lời thách thức “Có địa chỉ luôn nè chị ơi, đến đây chung vui với em luôn đi”...

CHƯƠNG 1 – BỨC ẢNH VẠCH MẶT


Hà vừa cắm xong bình hoa tươi lên bàn trà thì điện thoại rung liên tục. Bình thường, chồng cô nhắn tin buổi chiều, hỏi xem cô đã về nhà chưa, hay nhắc nhở những chuyện nhỏ vặt trong gia đình. Nhưng hôm nay, số điện thoại lạ nhảy lên màn hình kèm một tin nhắn:

"Có địa chỉ luôn nè chị ơi, đến đây chung vui với em luôn đi."

Hà sững người. Cảm giác máu dồn lên mặt, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô mở tin nhắn, và trước mắt là hình ảnh Quân – chồng cô – ngồi đối diện một cô gái trẻ trong quán cà phê sang trọng, cười đùa thân mật. Cô gái đó tựa đầu vào vai Quân, tay anh vòng qua eo cô ta, ánh mắt ánh lên sự vui vẻ và thoải mái đến mức Hà không thể tin được.

Hà đứng bất động giữa phòng khách, tay run bắn, nhưng cô không hét lên, không khóc lóc. Cô cúi đầu, chậm rãi nhấn nút gọi chồng.

“Alo… anh Quân à?” – giọng Hà run run.

“Em gọi anh giờ này à? Sao thế?” – giọng Quân bình thản, không hề hay biết chuyện gì.

“Anh… anh đang ở đâu? Cô gái này… hình như…” – Hà nghẹn lời, cố kiềm nén cơn giận.

“Hà, em nói cái gì vậy?” – Quân cười khẩy, như thể chỉ nghe một trò đùa.

Hà cúp máy, lòng trống rỗng. Bao nhiêu năm chung sống, anh là người cô tin tưởng, người cùng cô trải qua bao khó khăn, giờ phút này, tất cả như sụp đổ. Cô nghĩ đến những bữa cơm chiều, những buổi tối dọn dẹp căn hộ, những lần anh hứa sẽ thương cô hơn, và giờ đây, bức ảnh trên điện thoại lại là lời thách thức trắng trợn.

Hà không làm gì vội. Cô lấy túi xách, đi ra ngoài, đôi mắt rực lên quyết tâm. Cô cần chứng kiến sự thật. Cô đi đến quán cà phê trong bức ảnh. Quán nằm trên con phố trung tâm, trưng bày sang trọng, ánh sáng vàng ấm áp, nhạc nền du dương. Bước vào, Hà thấy Quân đang cười nói, vô tư với cô gái kia. Không một chút e dè, không một chút giấu giếm.

Hà đứng ở cửa, nhìn Quân, tim như muốn ngừng đập. Mọi thứ cô từng nghĩ về hạnh phúc gia đình bỗng chốc tan thành mây khói. Cô gái kia nhận ra Hà, nhưng thay vì sợ hãi, cô ta mỉm cười, ánh mắt đầy thách thức. Hà nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi quán. Cô biết mình phải tỉnh táo.

Đêm về, Hà không ôm cơn giận mà đánh mất lý trí. Cô ngồi trên sofa, tay cầm điện thoại, gõ tin nhắn cho chồng:

"Hẹn gặp anh ở nhà lúc 8 giờ tối nay. Chúng ta cần nói chuyện."

8 giờ tối, Quân bước vào nhà, tay vẫn cầm chiếc cặp công việc, mùi nước hoa nhẹ thoang thoảng. Anh không đoán được cơn bão đang chờ phía trước.

“Hà… chuyện gì vậy?” – anh hỏi, giọng vẫn bình thản.

“Anh có biết anh đã làm tổn thương em như thế nào không?” – Hà đứng đối diện, ánh mắt lạnh lùng, không giọt lệ.

“Em đang nói gì? Anh không hiểu.” – Quân cố cười gượng, nhưng trong mắt anh có vẻ lo lắng lẫn ngạc nhiên.

Hà không trả lời ngay. Cô đặt điện thoại lên bàn, mở bức ảnh ra, đặt trước mặt Quân.

“Nhìn đi. Cô gái này. Ngày hôm qua, anh… cặp bồ. Và cô ta còn thách thức em.”

“Hà… em hiểu lầm rồi…” – Quân lúng túng.

“Hiểu lầm? Anh nghĩ em sẽ im lặng, sẽ bỏ qua sao? Anh có biết em cảm thấy như thế nào không khi nhìn thấy anh cười nói thân mật với người khác, như thể em không tồn tại?”

Quân im lặng, cố tìm lời giải thích. Nhưng Hà không chờ. Cô đứng dậy, bước đi quanh phòng, từng bước như dồn nén cơn giận.

“Tạm thời, chúng ta sẽ sống riêng. Anh cần thời gian để suy nghĩ. Còn em… em sẽ không còn là nạn nhân của sự dối trá nữa.”

Những tuần tiếp theo, Hà chuyển phần lớn công việc sang văn phòng, dành thời gian chăm sóc bản thân và gia đình. Cô không công khai chuyện này với bạn bè hay đồng nghiệp, nhưng quyết định này khiến Quân dần nhận ra, cô vợ tưởng như yếu đuối ấy lại có sức mạnh phi thường.

Trong một lần, Quân gọi Hà, giọng run run:

“Hà… anh biết anh sai rồi. Anh… anh xin lỗi. Anh sẽ không để chuyện này tái diễn.”

“Quân… em đã nghe điều đó nhiều lần rồi. Bây giờ, em muốn thấy hành động, chứ không phải lời nói.”

Hà vẫn giữ vững lập trường. Cô không muốn quay lại ngay lập tức, nhưng đồng thời, cô cũng để cho Quân cơ hội để chứng minh.

Đêm ấy, Hà ngồi bên ban công, nhìn ánh đèn đường lung linh, cảm nhận hơi thở của chính mình. Cô biết, cuộc đời không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng cô hoàn toàn làm chủ hạnh phúc của mình. Và chính khoảnh khắc này, một bước ngoặt mới đang chờ cô phía trước.


CHƯƠNG 2 – VÁCH NGĂN CỦA SỰ THẬT


Những ngày sau “bức ảnh vạch mặt”, không khí trong căn hộ giữa Hà và Quân trở nên lạnh lùng đến mức đáng sợ. Buổi sáng, khi Hà chuẩn bị đi làm, Quân vẫn cúi đầu uống cà phê, mắt lướt qua nhưng không dám nhìn thẳng. Buổi tối, khi Hà trở về, anh thường ngồi yên trong phòng làm việc, lặng lẽ, như thể cả hai đang cùng sống trong một căn nhà… của người dưng.

Hà không vội vàng. Cô biết, để hồi phục không chỉ cần thời gian mà còn cần chiến lược. Cô bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ trong cuộc sống: làm việc chăm chỉ hơn, tập thể dục, học thêm các khóa kỹ năng mới, và quan trọng nhất – cô tìm lại niềm vui trong những việc nhỏ nhặt hàng ngày.

Một buổi chiều, khi đang uống cà phê ở quán gần công ty, Hà nhận được tin nhắn từ một người quen cũ:

"Nghe nói chồng em cặp bồ? Thật không? Nếu cần, chị có thể giúp em điều tra để em nắm chắc mọi chuyện."

Hà nhìn điện thoại, mỉm cười nhạt. Cô trả lời đơn giản:

"Cảm ơn chị, nhưng em tự giải quyết được."

Cô biết, mình không muốn dựa vào ai khác. Đây là cuộc đời của cô, và cô sẽ quyết định cách bước tiếp theo.

Tối hôm đó, Quân chủ động gọi Hà ra ngoài. Anh muốn gặp cô, nhưng vẫn chưa hiểu rõ cơn giận đang nung nấu trong lòng Hà.

“Hà… chúng ta nói chuyện đi.” – Quân đề nghị, giọng vừa hối lỗi vừa lúng túng.

“Nói gì?” – Hà hỏi, ánh mắt vẫn lạnh như băng.

“Anh… anh xin lỗi. Anh sai. Anh… không biết nói sao để em tin.”

Hà nhìn thẳng vào mắt anh. Cô cảm nhận được sự hối lỗi, nhưng cũng nhìn thấy sự ích kỷ, sự tự cao vốn có của Quân: anh nghĩ chỉ cần xin lỗi là đủ.

“Anh biết em đau đến mức nào không? Anh nghĩ em sẽ im lặng, bỏ qua như trước? Anh đã phá vỡ niềm tin mà em dành cho anh suốt tám năm qua. Và còn cô ta nữa, anh biết không, cô ta đã thách thức em.”

“Anh… Anh biết rồi. Em muốn gì? Em nói đi…”

Hà im lặng một lúc lâu, rồi bình tĩnh:

“Chúng ta sẽ sống riêng. Anh cần thời gian để suy nghĩ. Còn em, em sẽ tự chăm sóc bản thân. Em không cần anh nữa để xác nhận giá trị của mình.”

Quân lặng người. Anh chưa từng thấy Hà quyết liệt đến vậy. Trong những lần cãi vã trước đây, Hà thường khóc, năn nỉ hoặc im lặng. Nhưng giờ đây, cô như một con người hoàn toàn khác, không sợ hãi, không nhún nhường.

Những tuần tiếp theo, Quân cố gắng thay đổi. Anh đưa về nhà những bó hoa, những món quà nho nhỏ, thậm chí nấu ăn tối. Nhưng Hà vẫn giữ khoảng cách. Cô nhận ra, tình yêu không phải lúc nào cũng có thể cứu vãn bằng lời nói hay hành động hời hợt.

Một buổi tối thứ bảy, khi Hà đang dọn sách trên kệ, điện thoại rung. Tin nhắn từ cô bồ của Quân:

"Sao rồi chị? Anh ấy có về với chị không? Hay để em lo phần này?"

Hà nhìn chằm chằm vào điện thoại, rồi cười nhạt. Cô không trả lời. Cô không muốn bị kéo vào trò chơi của những kẻ muốn phá hoại hạnh phúc. Cô biết, mọi sự thật sẽ tự nó bộc lộ.

Ngày hôm sau, Hà quyết định gặp Quân tại văn phòng công ty anh. Đây là nơi công việc, nơi anh được mọi người kính trọng, nhưng cũng là nơi cô sẽ làm rõ mọi chuyện.

“Anh Quân, em muốn anh thẳng thắn. Mọi chuyện giữa anh và cô ấy đã đến đâu?” – Hà hỏi, giọng nghiêm nghị.

“Hà… chúng ta… anh chỉ sai một lần. Anh hối hận rồi. Em đừng làm ầm lên trước đồng nghiệp.”

“Em không sợ. Em muốn mọi người biết anh là người như thế nào. Em không phải kẻ yếu đuối để chịu đựng chuyện này một mình.”

Quân nhìn quanh phòng, cảm giác xấu hổ trộn lẫn sợ hãi. Anh nhận ra rằng, cô vợ tưởng như hiền lành, cam chịu ấy, giờ đây là một con người biết tự bảo vệ mình, biết đòi hỏi sự tôn trọng.

Hà quay đi, nhưng giọng cô vang lên rõ ràng:

“Anh cần tự quyết định con đường của mình. Em sẽ không tha thứ nếu anh tiếp tục dối trá. Nhưng em cũng không muốn sống trong đau khổ vì người không xứng đáng.”

Quân đứng yên, không dám nói thêm gì. Cô bước ra, để lại anh giữa những suy nghĩ hỗn loạn, lần đầu tiên trong đời cảm nhận sự cô độc trống trải.

Đêm ấy, Hà ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn đường lung linh. Cô nhớ lại những năm tháng bên Quân, nhưng không còn cảm giác tiếc nuối. Thay vào đó là cảm giác mạnh mẽ, quyết đoán. Cô biết, hạnh phúc không nằm ở một người đàn ông hay một chức vụ. Nó bắt đầu từ chính bản thân.

Và trong lòng Hà, một quyết định quan trọng dần hình thành: không phải trả thù, không phải tha thứ ngay lập tức, mà là sống cho bản thân, để Quân nhận ra giá trị thật của cô, và để bản thân không còn là nạn nhân của sự dối trá nữa.

CHƯƠNG 3 – BƯỚC NGOẶT CUỐI CÙNG


Những tuần tiếp theo là quãng thời gian đầy thử thách với cả Hà và Quân. Hà vẫn đều đặn đi làm, tập thể dục, gặp gỡ bạn bè và học thêm các kỹ năng mới. Cô cảm thấy mình ngày càng tự tin, mạnh mẽ hơn. Cô không còn để những ký ức về Quân chi phối cuộc sống.

Quân thì khác hẳn. Anh cảm nhận rõ sự xa cách, nhưng lần này, không phải sự giận hờn dễ dỗ dành như trước. Mỗi ngày nhìn Hà cười nói, năng động và tự do, anh mới nhận ra rằng anh đã đánh mất thứ quý giá nhất – niềm tin và tình yêu từ vợ.

Một buổi chiều, Quân quyết định gặp Hà tại một quán cà phê quen thuộc, nơi họ từng hẹn hò đầu tiên. Anh mang theo bó hoa hồng đỏ, nhưng không như trước – lần này anh đến với vẻ lo lắng, chân thành, không phải để biện minh.

“Hà… anh biết anh đã sai. Anh không biết nói sao để em tin. Nhưng anh muốn chứng minh bằng hành động, chứ không phải lời nói.” – Quân nói, giọng run run.

“Quân… anh nghĩ chỉ cần xin lỗi là đủ sao?” – Hà nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sắc lạnh.

“Không… lần này anh muốn thay đổi. Anh sẵn sàng làm mọi thứ để em tin tưởng lại anh. Anh biết em không còn là cô gái yếu đuối ngày trước. Anh… cần thời gian, nhưng em… hãy cho anh cơ hội được chứng minh.”

Hà im lặng, cảm nhận sự chân thành, nhưng vẫn cảnh giác. Cô không còn dễ dàng đặt niềm tin vào một lời nói nữa. Cô nhớ bức ảnh thách thức, nhớ cảm giác bị phản bội. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra mình đã thay đổi, mạnh mẽ hơn, độc lập hơn.

“Anh biết em có quyền nghi ngờ. Nhưng nếu anh muốn, anh phải kiên nhẫn. Em sẽ quan sát, nhưng em không hứa bất cứ điều gì.” – Hà nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa bình tĩnh.

Quân gật đầu, cảm nhận được sự nghiêm túc và sức mạnh của vợ. Lần đầu tiên, anh hiểu rằng tình yêu không chỉ là chiếm hữu, mà còn là tôn trọng, là tin tưởng và là hành động cụ thể.

Những tháng sau, Quân thật sự thay đổi. Anh hạn chế đi công tác xa, chăm sóc gia đình nhiều hơn, luôn đặt niềm tin và sự quan tâm vào Hà. Cô bồ kia dần rút lui, nhận ra Quân đã chọn nghiêm túc với hôn nhân.

Hà không vội vàng tha thứ hay quên đi những tổn thương. Cô tự nhủ, hạnh phúc không phải đến từ việc gượng ép, mà từ sự cân bằng giữa tình cảm, lòng tin và sự tự tôn. Cô học cách chấp nhận, nhưng cũng học cách buông bỏ những gì không xứng đáng.

Một buổi tối, khi cả hai cùng dọn dẹp căn hộ mới mua, Quân nắm tay Hà:

“Em biết không… anh biết anh từng đánh mất em, nhưng nhờ em mà anh hiểu được giá trị thực sự của tình yêu và hôn nhân. Anh muốn chúng ta cùng nhau xây dựng lại mọi thứ.”

“Quân… em chưa chắc chắn, nhưng em thấy anh đã thay đổi. Và em cũng nhận ra, em không còn sợ mất anh nữa. Em chỉ muốn hạnh phúc, cho cả hai, cho chính mình.”

Cả hai cùng cười, không còn căng thẳng, không còn nghi ngờ. Đây không phải kết thúc hoàn hảo theo kiểu cổ tích, nhưng là một khởi đầu mới, thực tế và trưởng thành. Họ đã cùng nhau học cách trân trọng, cách kiên nhẫn, và cách yêu thương không điều kiện.

Hà nhìn ra cửa sổ, ánh đèn thành phố lung linh, cảm giác bình yên tràn ngập trong lòng. Cô hiểu rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng mỗi lần đối diện sự thật, đối diện đau khổ, con người sẽ trưởng thành hơn. Và hạnh phúc, đôi khi, không phải là không gặp sóng gió, mà là biết đứng vững giữa bão tố và vẫn tìm thấy ánh sáng riêng của mình.

Câu chuyện kết thúc không phải bằng sự trả thù hay bi kịch, mà bằng sự trưởng thành, sự lựa chọn khôn ngoan và niềm tin vào chính bản thân. Hà đã tìm lại được giá trị của mình, Quân học cách trân trọng và yêu thương thật sự, và cả hai – dù còn nhiều thử thách phía trước – đã bước vào một chương mới của cuộc đời, thực tế nhưng đầy hy vọng.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.