Min menu

Pages

Chồng mất sớm, người phụ nữ vẫn quyết không đi bước nữa để nuôi hai em chồng ăn học nên người. Hàng xóm hay mỉa mai và khuyên cô nên tái hôn nhưng cô chỉ cười nhẹ và lắc đầu. 20 năm sau, cả làng phải rơi nước mắt khi chứng kiến 2 chàng thanh niên đi xe sang về làng và quỳ xuống trước chị...

Chương 1: Lửa Thử Vàng, Gian Nan Thử Lòng



Dưới cái nắng gắt lửa của một buổi trưa hè đổ lửa, tiếng rao hàng của chị Hương chìm nghỉm giữa chợ huyện ồn ã. Gánh bún riêu cua của chị hôm nay vắng khách lạ thường. Không phải vì dở, mà vì người ta bận râm ran câu chuyện khác: chuyện về chị.

“Khổ thân con Hương, chồng mất cũng đã năm năm rồi mà cứ ôm khư khư hai đứa em chồng như báu vật,” bà Tám bán thịt heo, người luôn cho mình cái quyền can thiệp vào chuyện người khác, khẽ khàng với bà Bảy bán rau. Giọng bà the thé, nhưng đủ lọt vào tai nhiều người.

“Ờ, hai thằng cu Tín với thằng Hiếu cũng lớn phổng rồi, học hành thì giỏi giang, nhưng mà mẹ đâu phải trách nhiệm của nó. Cô Hương năm nay mới ba mươi lăm tuổi, còn xuân sắc lắm, cứ như thế thì phí cả đời con gái!” bà Bảy tiếp lời, mắt liếc nhìn Hương đang cặm cụi múc bún.

Lòng Hương như bị ai đó vò xé, mỗi lời nói cay độc của hàng xóm chẳng khác nào những nhát dao vô hình, sắc lẹm. Chị cố giữ nụ cười, nhưng khóe mắt lại cay xè. Chị vừa đặt tô bún xuống cho một khách quen thì một chiếc xe máy đời mới, bóng loáng thắng kít ngay trước gánh hàng.

Bước xuống xe là Hùng, người đàn ông góa vợ có điều kiện nhất nhì khu phố, nổi tiếng giàu có và có ý với Hương từ lâu. Hùng thẳng thắn, không vòng vo. Anh đặt một xấp tiền polymer dày cộp lên bàn, làm mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, tạo nên một sự tĩnh lặng đáng sợ.

“Hương này,” Hùng nói bằng giọng chắc nịch, không giấu vẻ tự tin. “Em nghĩ sao về lời tôi nói hôm trước? Tôi không bắt em bỏ hai đứa em chồng, nhưng em cứ sống thế này đến bao giờ? Tiền này là tôi đặt cọc. Cứ đồng ý làm vợ tôi, tôi sẽ cho hai thằng bé ăn học đến nơi đến chốn. Em không cần phải dầm mưa dãi nắng ở cái chợ này nữa.”

Hương đứng sững. Xấp tiền như một cái tát vào lòng tự trọng của chị, nhưng nó cũng là một cám dỗ ghê gớm. Chị nhìn xấp tiền, rồi nhìn sang hai đứa em trai chồng đang đi học, nhìn lại gánh hàng nhỏ bé, nhìn những vết chai sần trên tay mình. Hai mươi năm nữa, chị sẽ như thế nào? Hai đứa em liệu có nhớ ơn chị?

Một tiếng hắng giọng vang lên. Đó là Ông Vĩnh, cha của Hương, người từ quê lên thăm chị. Ông Vĩnh vốn là người khắc khổ, trọng danh dự. Ông nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt già nua ánh lên vẻ giận dữ.

“Hùng! Cậu làm cái trò gì ở đây?” Ông Vĩnh nói, giọng run run vì phẫn nộ. “Con gái tôi, nó không phải là món hàng để cậu đem tiền ra mua bán!”

Hùng quay sang, nở nụ cười nhạt nhẽo. “Ông Vĩnh à, tôi chỉ đang giúp con ông thoát khỏi cái kiếp ‘gánh chồng gánh con’ thôi. Chồng nó chết rồi, nó còn vương vấn cái gia đình chồng làm gì? Tôi là cứu tinh của nó đấy chứ!”

Hương chợt cảm thấy lồng ngực mình như muốn nổ tung. Chị hiểu ý tốt của Hùng (hoặc ít nhất là anh ta nghĩ vậy), nhưng lời nói của anh ta như đổ thêm dầu vào lửa. Nó biến sự hi sinh của chị thành một gánh nặng, một sự ngu ngốc không đáng có.

Chị khẽ cười, một nụ cười nửa chua chát, nửa kiên định. Chị từ từ nhặt xấp tiền lên, đếm đủ, rồi đặt trả lại vào tay Hùng.

“Anh Hùng, tôi cảm ơn lòng tốt của anh,” giọng chị Hương nhỏ nhẹ, nhưng chắc như đinh đóng cột. “Tôi còn lời hứa với anh Thành (chồng chị), với cha mẹ chồng, và với chính bản thân tôi. Hai đứa em này, tôi nuôi chúng không phải là gánh nặng. Tôi nuôi chúng bằng tình nghĩa, bằng trách nhiệm. Tiền bạc không mua được tình cảm, và tình cảm này, tôi sẽ không bán đi.”

Cả khu chợ nín thở. Bà Tám, bà Bảy ngạc nhiên đến mức quên cả buôn bán. Hùng tái mặt. Anh ta không ngờ bị từ chối thẳng thừng, lại ngay trước mặt bao nhiêu người. Anh ta gầm gừ, lấy lại chiếc xe máy và phóng đi, để lại một làn khói xe và sự tĩnh lặng bao trùm.

Ông Vĩnh lúc này mới tiến lại, nhìn con gái với ánh mắt đầy xót xa và tự hào. “Con… con làm tốt lắm. Nhưng con có hối hận không?”

Hương quay sang nhìn cha, nụ cười đã nở trọn vẹn. “Con không hối hận, Cha ạ. Con còn hai đứa em, chúng là gia đình con. Thằng Tín vừa được giải toán cấp thành phố. Thằng Hiếu thì mơ làm bác sĩ. Con phải sống thật tốt, thật vui vẻ để chúng thấy rằng, dù không có Cha, chúng vẫn có một gia đình trọn vẹn.”

Chị lại tiếp tục công việc của mình, tiếng lạch cạch của muỗng đũa lại vang lên, nhưng hôm nay, tiếng động ấy lại mang một ý nghĩa khác: đó là âm thanh của sự kiên cường, của một người phụ nữ Việt Nam mạnh mẽ, sẵn sàng gánh vác mọi gian nan chỉ bằng tình thương và lòng son sắt.

Sau biến cố chấn động ở chợ, cuộc sống của Hương vẫn tiếp diễn với nhịp độ quen thuộc. Hai cậu em chồng, Tín (16 tuổi) và Hiếu (14 tuổi), là nguồn động lực không bao giờ cạn của chị. Tín trầm tính, mê sách vở, luôn nhốt mình trong phòng học. Hiếu hoạt bát hơn, hay theo chị ra chợ, phụ giúp lặt vặt.

“Chị dâu ơi, sao hôm nay chị không chịu lấy chú Hùng?” Hiếu hỏi một lần, giọng ngây thơ. “Chú ấy bảo chú ấy sẽ mua cho em một chiếc xe đạp mới toanh.”

Hương đang rửa chén, tay chị khựng lại. Chị quay sang, đưa tay xoa mái tóc rối bù của Hiếu.

“Hiếu ngốc. Xe đạp thì chị cũng mua được cho em mà. Chị không lấy chú Hùng vì chị đã có hai người đàn ông tuyệt vời rồi. Đó là hai em và ba em, anh Thành.”

“Nhưng chị dâu gánh vác cực khổ quá. Các bạn em cứ bảo em là đồ ăn bám.” Hiếu cúi gằm mặt.

Nghe lời em nói, tim Hương đau nhói. “Không được nói như vậy, Hiếu. Hai em không hề ăn bám. Hai em đang học hành chăm chỉ, đang lớn lên khỏe mạnh. Đó là món quà quý giá nhất mà hai em dành cho chị. Chị dâu vất vả một chút, đổi lại tương lai tươi sáng của hai em. Như thế là xứng đáng, phải không?”

Hương không biết rằng, lời nói ấy đã gieo vào lòng hai cậu bé một hạt giống về lòng biết ơn sâu sắc, một lời thề nguyền vô hình.

Cuộc sống không ngừng thử thách lòng người. Ngoài những lời mỉa mai, còn là những đêm dài bệnh tật không ai chăm sóc, những ngày mưa bão gánh hàng ế ẩm, những lúc chị phải vay mượn để lo tiền học phí cho hai em. Có lần, Tín bị sốt xuất huyết nặng, nằm li bì ở bệnh viện. Tiền thuốc men như một gánh núi đè nặng lên vai chị.

“Con Hương, con về nhà đi. Để tao trông thằng bé cho. Mày cứ ở đây, lấy đâu ra tiền mà lo cho nó,” mẹ chồng cũ của chị, bà Thảo, nói. Bà Thảo nay cũng đã già yếu, nhưng vẫn luôn yêu thương và biết ơn cô con dâu hiếu thảo này.

“Mẹ cứ yên tâm, con đã xoay xở được rồi. Con đã bán chiếc nhẫn cưới, nhẫn cưới cuối cùng mà anh Thành tặng con,” Hương cười gượng.

Bà Thảo bật khóc nức nở. “Sao con lại ngốc thế, Hương? Đó là kỷ vật của con với thằng Thành mà!”

“Kỷ vật quý giá nhất của con là hai đứa nhỏ này, Mẹ ạ,” Hương ôm lấy mẹ chồng. “Con phải giữ chúng khỏe mạnh. Anh Thành sẽ hiểu cho con.”

Hai mươi năm. Hai mươi năm ấy, cuộc sống của Hương cứ quay cuồng trong vòng xoáy cơm áo gạo tiền và tình thương vô bờ bến. Làn da ngăm đen đi, đôi tay chai sạn hơn, khóe mắt đã hằn lên những vết chân chim. Đã có rất nhiều người đàn ông tử tế khác đến ngỏ lời, nhưng Hương đều khước từ.

“Chị Hương, em thật sự không hiểu. Chị còn trẻ, còn xinh đẹp, sao cứ phải khổ thế này? Chị có nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình không?” cô Lan, người hàng xóm trẻ tuổi, từng hỏi.

“Hạnh phúc của chị là thấy hai đứa em trưởng thành, Lan ạ,” Hương trả lời, đôi mắt ánh lên niềm tin không gì lay chuyển nổi. “Chị biết con đường chị đi là đúng. Chị tin vào luật nhân quả, luật tình nghĩa ở đời. Chị tin rằng, chỉ cần mình sống tử tế, ông trời sẽ không phụ lòng người.”

Tín và Hiếu lớn lên, ý thức được gánh nặng của chị dâu. Chúng học tập không ngừng nghỉ. Những đêm khuya, ánh đèn bàn học của hai anh em vẫn sáng rực. Chúng không chỉ học vì tương lai của chúng, mà còn học để trả lại món nợ tình nghĩa quá lớn cho người phụ nữ đã hi sinh cả tuổi xuân cho mình.

Năm Tín thi đại học, cậu đỗ thủ khoa ngành Kinh tế đối ngoại của một trường đại học danh giá ở Sài Gòn. Ngày Tín nhận giấy báo nhập học, Hương ôm em khóc nức nở. Nước mắt chị không còn là nước mắt của sự tủi hờn, mà là nước mắt của niềm tự hào, của sự đền đáp.

“Chị dâu ơi, em sẽ thành công, em hứa với chị. Em sẽ không bao giờ quên ơn chị,” Tín nói, giọng nghẹn lại.

“Không cần phải nhớ ơn, em à. Chị chỉ cần em sống tốt, sống có ích. Đó là niềm vui lớn nhất của chị rồi,” Hương nói, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời buổi sớm.

Diễn biến tâm lý sâu sắc:

Trong những đêm dài không ngủ, Hương thường ngồi một mình bên mâm cơm nguội lạnh. Nước mắt chị rơi không phải vì hối hận, mà vì cô đơn. Sự cô đơn của một người phụ nữ phải đóng vai vừa là chị, vừa là mẹ, vừa là trụ cột. Chị khát khao một bờ vai để tựa vào, một lời động viên. Đã bao lần chị nhìn vào tấm di ảnh của chồng, anh Thành.

“Anh Thành ơi, em đã làm đúng chưa anh? Em nhớ anh lắm. Em đã cố gắng sống thật mạnh mẽ, để hai em không cảm thấy thiếu thốn. Có lúc em mệt mỏi lắm, anh ạ. Có lúc em chỉ muốn buông xuôi. Nhưng rồi em lại nghĩ đến lời hứa của mình, nghĩ đến nụ cười của hai đứa trẻ, em lại đứng dậy được.”

Tâm trí Hương luôn bị giằng xé giữa hai thế giới: một bên là hạnh phúc cá nhân, là chiếc váy cưới mới và một mái ấm riêng; một bên là trách nhiệm, là tình thương, là lời hứa với người đã khuất. Nhưng cuối cùng, chị luôn chọn tình nghĩa. Đối với chị, tình nghĩa là vàng, là kim cương, là điều kiện tiên quyết để sống một cuộc đời có ý nghĩa. Chị tin rằng, sự hy sinh của chị sẽ không vô ích. Nó sẽ là bài học lớn nhất về tình thân, về lòng vị tha cho hai đứa em chồng. Chị không chỉ nuôi chúng lớn, mà còn đang giáo dưỡng tâm hồn chúng.

Hai mươi năm trôi qua. Tín đã tốt nghiệp loại xuất sắc, được một công ty nước ngoài mời về làm việc với mức lương cao ngất ngưởng. Hiếu, nối gót anh trai, cũng đỗ vào ngành Y Dược, trở thành một bác sĩ trẻ tài năng.

Hương vẫn vậy, vẫn gánh bún riêu quen thuộc, nhưng gánh hàng đã cũ kỹ hơn, người phụ nữ bán hàng cũng đã nhiều nếp nhăn hơn. Tuy nhiên, đôi mắt chị vẫn ánh lên sự thanh thản và niềm tự hào. Hàng xóm vẫn thường rao giảng về sự "ngu ngốc" của chị, nhưng họ không còn mỉa mai nữa. Thay vào đó là một sự tôn trọng thầm kín. Họ thấy được sự thành công rực rỡ của hai cậu bé đã được nuôi dưỡng bằng chính tình thương và sự hi sinh không vụ lợi của chị.

“Con Hương, hai đứa em con sắp cưới vợ chưa?” bà Tám hỏi, giọng không còn vẻ cay nghiệt mà thay bằng sự ngưỡng mộ.

Hương múc tô bún, cười nhẹ nhàng. “Tụi nhỏ còn bận công việc lắm, chị Tám ạ. Chắc còn lâu lắm.”

Nhưng trong lòng chị vẫn có chút tủi thân. Chị mong chờ một lời thăm hỏi, một sự quan tâm từ hai em, dù là nhỏ nhất. Công việc bận rộn khiến Tín và Hiếu ít khi về nhà. Lâu lắm rồi chị chưa nhận được một cuộc điện thoại dài hơi nào. Liệu chúng có quên mất người chị dâu đã hi sinh cả tuổi xuân cho chúng không? Liệu những lời hứa năm xưa có còn được giữ trọn? Câu hỏi đó cứ ám ảnh chị, len lỏi vào từng giấc ngủ ngắn ngủi của chị.

Chương 2: Ngày Trở Về và Lời Hối Hận Muộn Màng


Hai mươi năm – một chặng đường dài đầy chông gai và nước mắt. Cuộc sống của chị Hương giờ đây đã bớt đi gánh nặng vật chất, nhưng lại thêm vào đó nỗi niềm cô đơn và sự hoài nghi.

Sáng sớm, Hương vẫn dậy từ tinh mơ để chuẩn bị gánh bún riêu. Dù hai em đã thành đạt và gửi tiền về, chị vẫn không bỏ nghề. Gánh hàng rong không chỉ là nguồn thu nhập, mà còn là nơi gắn bó với ký ức về chồng, về những ngày gian khó nuôi em. Giờ đây, tiền bạc không còn là vấn đề lớn, nhưng sự thiếu vắng tình cảm lại trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.

Chị ngồi bên gánh bún, nhìn xa xăm. Tín giờ là Giám đốc Marketing cho một tập đoàn lớn, thường xuyên công tác nước ngoài. Hiếu là bác sĩ trưởng khoa Ngoại, lịch trực dày đặc. Những cuộc điện thoại thưa dần, nội dung cũng chỉ xoay quanh công việc và tiền nong.

“Chị dâu nhận tiền em gửi chưa? Chị cứ nghỉ ngơi đi, đừng buôn bán nữa,” Tín nói qua điện thoại, giọng khô khan, pha lẫn tiếng ồn ào của sân bay.

“Chị nhận rồi, Tín. Cảm ơn em. Nhưng chị quen làm rồi, nghỉ ngơi thì buồn lắm. Em giữ gìn sức khỏe nhé,” Hương đáp, cố giữ cho giọng mình thật vui vẻ. Chị muốn hỏi em bao giờ về thăm nhà, nhưng lại sợ nghe câu trả lời là “bận.”

Hiếu thì gửi tiền đều đặn hơn, nhưng lại ít nói hơn Tín.

“Tiền chị đã gửi vào tài khoản rồi. Chị dâu cứ tiêu đi. Em bận ca mổ rồi. Chào chị,” Hiếu cúp máy.

Mỗi lần như vậy, Hương lại thấy một khoảng trống lạnh lẽo trong tim. Chị đã dành cả tuổi xuân để vun đắp, nhưng giờ đây, cây đã nở hoa kết trái, người vun đắp lại bị lãng quên bên cạnh. Nỗi buồn âm ỉ, không thể gọi tên.

“Cũng tại con tự chọn cái khổ cho mình,” bà Tám bán thịt heo giờ đã về hưu, ngồi lại uống tô bún riêu của Hương, thở dài. “Hồi xưa tôi đã bảo rồi. Phụ nữ phải biết lo cho mình trước. Giờ nó thành công rồi, nó lo cho cuộc sống riêng của nó thôi. Tình nghĩa chỉ là thoáng qua.”

Hương vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng dậy sóng. “Chị Tám nói đúng. Nhưng em tin vào nhân cách của hai em. Tụi nó là đứa ngoan, tụi nó sẽ không quên đâu.”

Sự kiện bước ngoặt:

Một buổi chiều, khi Hương đang dọn hàng, một chiếc xe hơi đen bóng, đắt tiền dừng lại trước nhà. Đó là một chiếc Lexus sang trọng, loại xe mà cả thị trấn này hiếm khi thấy. Cả khu phố xôn xao, tò mò.

Bước xuống xe là một người phụ nữ trẻ đẹp, quần áo hàng hiệu, gương mặt lạnh lùng. Cô ta là Uyên, vợ sắp cưới của Tín.

Uyên tiến thẳng đến trước mặt Hương, không chào hỏi, chỉ nở một nụ cười xã giao.

“Chào chị Hương. Em là Uyên, vợ sắp cưới của anh Tín. Em đến để nói chuyện này với chị.”

Hương lịch sự mời Uyên vào nhà. Căn nhà vẫn giản dị, sạch sẽ nhưng đã cũ kỹ.

“Em nói đi,” Hương rót nước chè mời Uyên.

Uyên không uống, chỉ đặt cốc xuống. “Chuyện là thế này, chị Hương. Sắp tới, Tín và em sẽ tổ chức đám cưới. Cha mẹ em muốn tổ chức một lễ cưới thật hoành tráng. Nhưng có một vấn đề…”

Uyên ngập ngừng, nhìn quanh căn nhà cũ kỹ.

“Gia đình em là gia đình danh giá. Việc anh Tín có xuất phát điểm là một gia đình nghèo, em cũng đã giải thích với cha mẹ rồi. Nhưng cha mẹ em không muốn có sự xuất hiện của... à, của những người có hoàn cảnh phức tạp.”

“Hoàn cảnh phức tạp? Ý cô là sao?” Hương hỏi, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.

“Ý em là, cha mẹ em muốn anh Tín thể hiện sự độc lập, tự lực cánh sinh. Về mặt hình thức, không nên để họ hàng biết về những chuyện quá khứ khó khăn, hay việc anh Tín từng được... à... cưu mang,” Uyên nói thẳng thừng, cố gắng giảm nhẹ lời lẽ. “Tín rất muốn mời chị, nhưng em nghĩ, vì tương lai và sự nghiệp của anh ấy, chị nên thông cảm và... không đến dự. Hoặc nếu chị đến, xin đừng nói về việc chị là chị dâu đã nuôi anh ấy.”

Lời nói của Uyên như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hương. Hai mươi năm hi sinh, đổi lại sự phủ nhận cay đắng này sao? Hương cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng chị vẫn cố giữ lại sự tự trọng cuối cùng.

“Cô cứ nói thẳng là cô không muốn tôi làm xấu mặt gia đình cô đi. Cô không muốn người ta biết Tín là trẻ mồ côi, là người đi lên từ nghèo khó, được nuôi dưỡng bởi một người bán bún riêu đúng không?” Hương hỏi, môi run run.

Uyên bối rối, nhưng vẫn cứng giọng. “Chị nói vậy làm em khó xử quá. Em chỉ muốn tốt cho Tín thôi.”

“Cô về đi,” Hương nói, chỉ tay ra cửa. “Cô về nói với Tín, tôi không trách em ấy. Tôi sẽ không đến dự đám cưới. Tôi sẽ không làm ‘xấu mặt’ em ấy. Cô cứ yên tâm.”

Uyên đứng dậy, gương mặt giãn ra vì nhẹ nhõm. “Cảm ơn chị đã hiểu cho. Em biết chị là người nhân hậu.” Cô ta thậm chí không hề cảm ơn về những hy sinh của Hương, chỉ cảm ơn vì sự đồng ý rút lui.

Khi Uyên đi khỏi, Hương đóng sập cửa lại. Chị ngã khuỵu xuống sàn nhà. Cơn đau không phải từ thể xác, mà từ tận sâu thẳm trái tim. Hai mươi năm hi sinh, hai mươi năm sống vì người khác, giờ đây, chị chỉ còn lại một mình với bốn bức tường im lặng. Nước mắt chị rơi lã chã. Lần đầu tiên, chị nghi ngờ sự lựa chọn của mình.

Sự xuất hiện của Hiếu và sự hối hận:

Mấy ngày sau, Hiếu về. Cậu về một mình, gương mặt mệt mỏi và bơ phờ. Cậu thấy gánh bún riêu vẫn nằm im lìm trong góc bếp, chị dâu đang ngồi vá áo, mắt đỏ hoe.

“Chị dâu,” Hiếu gọi.

Hương ngước lên, thấy em, chị cố nở một nụ cười méo mó. “Hiếu! Sao không gọi điện báo trước?”

“Em vừa kết thúc ca mổ. Em cần phải nói chuyện với chị.” Hiếu nói, giọng nghẹn lại.

Hiếu kể cho Hương nghe tất cả. Về việc Uyên và mẹ cô ta đã bắt Tín phải “cắt đứt” mọi mối quan hệ với quá khứ. Về việc Tín đã đồng ý, vì áp lực công việc, vì muốn thăng tiến.

“Em đã cãi nhau rất lớn với anh Tín. Em bảo anh ấy là kẻ bạc bẽo, là đồ vong ân bội nghĩa,” Hiếu nói, nước mắt lưng tròng. “Em đã không kìm được, em đã tát anh ấy. Em đã nhắc lại từng ngày chị vất vả nuôi tụi em, từng tô bún riêu, từng cái áo vá, từng giọt nước mắt chị đã nuốt vào trong.”

“Thôi mà, Hiếu. Chị không trách Tín đâu. Em ấy có cuộc sống riêng. Chị hiểu,” Hương đưa tay lau nước mắt cho Hiếu, dù lòng chị tan nát.

“Không, chị dâu không hiểu đâu!” Hiếu gầm lên, giọng chất chứa sự đau đớn và hối hận. “Chị không hiểu rằng, sự hy sinh của chị, nó đã ăn sâu vào máu thịt tụi em! Làm sao tụi em có thể sống yên ổn khi chị phải ở đây một mình, trong căn nhà cũ kỹ này? Anh Tín vì tiền bạc, vì danh vọng mà làm mất đi cái gốc rễ của mình. Anh ấy đã quên mất mình là ai, được lớn lên từ đâu!”

Hiếu đột nhiên quỳ sụp xuống chân Hương.

“Chị dâu, em xin lỗi. Em xin lỗi vì đã để chị phải chịu đựng tất cả. Em xin lỗi vì sự vô tâm của tụi em. Em sẽ không bao giờ bỏ chị. Chị dâu là người mẹ thứ hai của em. Em sẽ đón chị về. Em sẽ chăm sóc chị. Em sẽ không bao giờ để chị phải khổ nữa.”

Hương nhìn người em trai chồng đã trưởng thành, mặc chiếc áo blouse trắng tinh tươm, đang quỳ dưới chân mình. Chị không nói nên lời, chỉ đưa tay vuốt tóc Hiếu. Nước mắt chị lại trào ra, nhưng lần này, đó là nước mắt của sự ấm áp. Ít ra, sự hy sinh của chị vẫn còn có ý nghĩa với một người.

“Hiếu à, đứng dậy đi em. Chị không cần em phải đón chị về. Chị chỉ cần em sống tốt, sống có nghĩa khí là đủ rồi,” Hương nói, giọng nghẹn lại.

Nhưng Hiếu không đứng dậy. Cậu nói: “Em không thể đứng dậy, chị dâu. Em biết anh Tín sẽ hối hận. Chị cho em cơ hội để chuộc lỗi, để cho anh Tín cơ hội để quay đầu. Chị dâu không chỉ nuôi em lớn, chị còn dạy em về tình người. Em không muốn mình thành một thằng bạc bẽo!”

Lúc này, chiếc xe đen bóng kia lại xuất hiện. Lần này, Tín bước xuống. Gương mặt cậu bơ phờ, đôi mắt đỏ hoe, có lẽ cậu đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Uyên đứng sau cậu, sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tín bước đến, đôi chân run rẩy. Nhìn thấy Hiếu đang quỳ, nhìn thấy gương mặt đau khổ của Hương, Tín cảm thấy một sự hổ thẹn tột cùng. Danh vọng, tiền tài, tất cả đều trở nên vô nghĩa trước tình cảm bao la của người chị dâu này.

Tín cũng quỳ xuống, bên cạnh Hiếu.

“Chị dâu! Em xin lỗi!”

Chương 3: Tình Nghĩa Vẹn Toàn, Hạnh Phúc Đong Đầy


Cảnh tượng hai người đàn ông thành đạt, mặc bộ đồ đắt tiền, quỳ dưới chân người phụ nữ gầy guộc, lam lũ giữa sân nhà cũ kỹ đã khiến cả khu phố sững sờ. Bà Tám, bà Bảy, cùng nhiều người hàng xóm khác đã tập trung lại, chứng kiến khoảnh khắc đầy xúc động này.

Tín, người luôn giữ vẻ ngoài tự tin, lạnh lùng, giờ đây khóc nức nở như một đứa trẻ.

“Chị dâu! Em là thằng khốn nạn!” Tín nói, giọng nghẹn lại. “Em đã để cho vật chất che mờ mắt. Em đã quên mất em là ai, được lớn lên bằng gì. Em đã vì một chút danh vọng phù phiếm mà muốn phủ nhận cả một ân tình lớn hơn cả sinh thành.”

Tín quay sang Uyên, vợ sắp cưới đang đứng chết lặng. “Uyên, em về đi. Anh không thể cưới một người không tôn trọng gia đình, không tôn trọng người đã sinh ra anh lần thứ hai. Nếu em không chấp nhận chị dâu, thì em không chấp nhận anh. Anh sẽ hủy hôn.”

Uyên tái mặt. Cô ta không thể tin nổi người đàn ông giàu có, quyền lực mà cô ta theo đuổi lại có thể từ bỏ tất cả chỉ vì một người phụ nữ bán bún riêu. Cô ta bỏ đi, không nói một lời.

Hương nhìn Tín, nhìn Hiếu. Chị từ từ đỡ hai em đứng dậy. “Hai em làm gì thế? Đứng dậy đi. Hàng xóm nhìn kìa. Chị không trách hai em. Chị chỉ buồn vì hai em đã lớn rồi mà không biết tự quý trọng bản thân, không biết quý trọng tình nghĩa.”

“Chị dâu ơi, đừng nói nữa. Tụi em đã sai rồi. Sai thật rồi,” Hiếu nói, giọng run run.

Tín lấy lại bình tĩnh, ánh mắt kiên định. “Chị dâu, em không thể để chị sống như thế này nữa. Em và Hiếu đã quyết định rồi. Chúng em sẽ mua một căn nhà lớn hơn, rộng rãi hơn. Chúng em sẽ đón chị về. Chị sẽ không phải buôn bán nữa. Chị sẽ được nghỉ ngơi, được sống an nhàn.”

“Đúng thế, chị dâu,” Hiếu tiếp lời. “Căn nhà của tụi em phải là căn nhà của chị. Tụi em phải chăm sóc chị, phải báo hiếu cho chị. Đó là trách nhiệm và là niềm vinh dự của tụi em.”

Hương cảm động đến tột cùng. Nước mắt chị rơi không ngừng, nhưng đó là nước mắt của hạnh phúc. Lời hứa năm xưa của hai đứa trẻ, giờ đã được đền đáp.

“Hai em ngốc lắm. Chị không cần nhà cửa sang trọng. Chị chỉ cần hai em nhớ đến chị, nhớ đến cái gốc gác của mình là đủ rồi. Các em đã thành công, đó là món quà lớn nhất mà hai em dành cho chị.”

Tín và Hiếu nhất quyết không chịu. “Không được, chị dâu. Chị đã lo cho tụi em 20 năm, bây giờ là lúc tụi em lo cho chị. Nếu chị không đồng ý, tụi em sẽ không bao giờ cảm thấy thanh thản.”

Cuối cùng, Hương đành phải chấp nhận. Chị hiểu rằng, đây không chỉ là sự đền ơn, mà còn là cách để hai em chồng chị chuộc lỗi, để tâm hồn chúng được bình yên.

Ngày đón Hương về:

Một tuần sau, ngày Tín và Hiếu chính thức đón chị dâu về nhà mới đã trở thành một sự kiện lớn của cả thị trấn.

Tín và Hiếu, trong bộ vest lịch lãm, đi chiếc xe sang trọng đến. Nhưng điều khiến mọi người xúc động nhất là hành động của hai người. Họ không chỉ mở cửa xe, mà còn trải một tấm thảm đỏ nhỏ từ cửa nhà cũ ra đến chiếc xe.

Trước sự chứng kiến của hàng xóm láng giềng, Tín và Hiếu cùng quỳ gối xuống, trịnh trọng mời Hương bước lên xe.

“Mời Mẹ!” Tín và Hiếu cùng nói, giọng nói đầy tình cảm và trân trọng.

Hương không kìm được nước mắt. “Hai đứa gọi chị là gì?”

“Mẹ! Chị dâu không chỉ là chị dâu, mà là người mẹ thứ hai, người đã sinh ra lại tụi em,” Hiếu nói.

Cả khu phố lặng đi vì xúc động. Bà Tám, bà Bảy và tất cả mọi người, những người từng mỉa mai chị, giờ đây đều bật khóc. Họ hiểu rằng, sự hi sinh của Hương đã được đền đáp xứng đáng. Lòng tốt, tình nghĩa luôn chiến thắng mọi cám dỗ vật chất.

“Con Hương, con xứng đáng với tất cả điều này!” bà Tám nói, giọng nghẹn ngào.

Hương bước lên xe, nhìn lại căn nhà cũ kỹ, gánh bún riêu quen thuộc. Một chương đời đã khép lại.

Cuộc sống mới và lời kết:

Hương chuyển đến sống trong căn biệt thự rộng rãi, sang trọng. Chị không còn phải vất vả buôn bán nữa. Cả Tín và Hiếu đều thay đổi hoàn toàn. Họ dành mọi thời gian rảnh rỗi để ở bên cạnh chị dâu.

Hiếu, tuy bận rộn với công việc, vẫn tranh thủ đưa Hương đi khám sức khỏe, mua thuốc bổ. Tín thì sắp xếp lại công việc, dành nhiều thời gian hơn để đưa Hương đi du lịch, bù đắp cho những năm tháng tuổi xuân của chị bị vùi dập trong gánh nặng mưu sinh.

Một buổi tối, cả ba người ngồi lại bên nhau.

“Chị dâu ơi, sao hồi đó chị không đi bước nữa? Chị đã có thể có một cuộc sống riêng hạnh phúc hơn,” Tín hỏi, giọng đầy hối hận.

Hương nhìn hai em, ánh mắt hiền từ. “Vì các em, một phần. Nhưng phần lớn là vì chị tin vào tình nghĩa. Chị tin rằng, nếu chị sống tử tế, thì cuộc đời sẽ không phụ chị. Hơn nữa, chị sợ, sợ rằng nếu chị đi bước nữa, người khác sẽ không thương hai em như chị, sẽ không cho hai em một mái ấm trọn vẹn. Chị muốn giữ trọn lời hứa với anh Thành, và giữ trọn tình thân này.”

Tín và Hiếu nhìn nhau, nước mắt lại chực trào.

Hiếu nói: “Chị dâu, tụi em đã tìm hiểu rồi. Tụi em sẽ không bao giờ để chị phải cô đơn nữa. Tụi em sẽ tìm cho chị một người bạn đời tốt, một người đàn ông xứng đáng để chăm sóc chị. Tụi em sẽ tổ chức một đám cưới thật ý nghĩa cho chị.”

Hương nắm tay hai em, cười hạnh phúc. “Chị không cần chồng nữa đâu. Chị đã có hai đứa con trai trưởng thành, thành đạt và hiếu thảo. Đây chính là hạnh phúc lớn nhất của đời chị rồi.”

Tuy nhiên, Tín và Hiếu không bỏ cuộc. Họ dùng tình yêu thương và sự chân thành để thuyết phục một người đàn ông tử tế, góa vợ, là bạn đồng nghiệp cũ của Tín.

Một năm sau, Tín và Hiếu đã tổ chức một lễ cưới nhỏ, ấm cúng cho chị dâu Hương. Họ không chỉ là người nhà, mà còn là người đứng ra làm chủ hôn, gửi gắm chị dâu cho một người đàn ông xứng đáng, dưới sự chứng kiến của bà con, hàng xóm.

Đám cưới của Hương không có vàng bạc châu báu, nhưng lại đầy ắp tình yêu thương và sự trân trọng. Mọi người đều nói, đây là đám cưới đẹp nhất, ý nghĩa nhất mà họ từng chứng kiến.

Người phụ nữ bán bún riêu ngày nào, sau 20 năm gánh vác, cuối cùng đã nhận được sự đền đáp trọn vẹn. Câu chuyện của chị Hương là một minh chứng sống động về vẻ đẹp của tình người, về lòng hiếu thảo và sự kiên định trong tình nghĩa. Hạnh phúc không chỉ là tìm kiếm riêng cho mình, mà còn là sự cho đi vô điều kiện, để rồi nhận lại những quả ngọt xứng đáng.

Hương sống những ngày tháng cuối đời trong sự yêu thương, chăm sóc của chồng mới và hai người em chồng hiếu thảo. Chị không chỉ nuôi dưỡng hai đứa trẻ thành người, mà còn dạy cho cả xã hội một bài học quý giá: Tình nghĩa là mãi mãi.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.