Min menu

Pages

Chồng làm nghề lái taxi quanh thành phố ngày nào cũng gần sáng mới về nhà. Tưởng chồng đông khách, ai ngờ…

CHƯƠNG 1 — ĐÊM GIÓ THỔI NGƯỢC


Gió đêm rít qua khe cửa, đủ lạnh để khiến người ta rùng mình dù chỉ đứng trong hiên nhà. Đồng hồ tường kêu "tích tắc" từng nhịp, chậm chạp và nặng nề, giống như quãng thời gian mà Huyền đã quen phải kéo dài để chờ chồng trở về sau mỗi ca đêm. Hôm nay cũng vậy. Mười giờ rưỡi. Mưa phùn bắt đầu giăng, con gió hun hút lùa vào phòng khách khiến ngọn đèn vàng hắt bóng run rẩy trên tường.

Huyền ngồi trên ghế, tay đưa nhẹ muỗng cho con gái nhỏ đang lim dim bên trong phòng ngủ. Con bé quấy hơn mọi ngày, cứ thỉnh thoảng lại hỏi vọng ra:

— Mẹ ơi, ba đi làm chưa về hả?

Huyền không biết mình đã bao lần đáp câu hỏi ấy trong nhiều tháng qua. Nhưng mỗi lần trả lời, ngực vẫn nhói như bị ai bóp nghẹt.

— Ừ con, ba đi làm đêm mà. Rồi sẽ về thôi.

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Huyền không còn vững tin như trước. Từ ngày Minh — chồng cô — nhận ca đêm, mọi thứ dường như chệch khỏi quỹ đạo. Hồi đầu, Huyền thương anh lắm. Nghề lái xe vốn dĩ vất vả, lại làm ca đêm thì càng cực. Những tối mưa tầm tã, cô cứ đứng bên cửa sổ nhìn xuống ngõ, chỉ mong thấy bóng chiếc taxi màu trắng quen thuộc. Nhưng càng về sau, những lần mong đợi ấy lại trở thành nỗi nghi ngờ mơ hồ mà cô không dám gọi tên.

Thu nhập của Minh chẳng tăng, thậm chí thấp hơn trước. Mà anh lại đi từ chiều tối, đến ba bốn giờ sáng mới về. Có lần Huyền hỏi khẽ:

— Hay hãng trừ phần trăm nhiều quá hả anh?

Minh chỉ nhún vai, mắt không nhìn thẳng:

— Hãng nó cắt cổ lắm. Với lại còn xăng xe, sửa chữa đủ thứ. Em đâu hiểu.

Câu nói ấy từng khiến Huyền áy náy vì sợ nghi oan chồng. Nhưng thời gian trôi, sự áy náy ấy đổi thành hoang mang. Và rồi thành nỗi bất ổn đeo bám.

Cho đến khi chị bạn thân — làm thu ngân ở một quán bar lớn — gọi báo: “Tối qua tao thấy ông Minh nhà mày chở một cô gái trẻ ra khỏi quán. Hai người cười nói như thân quen, chứ không giống khách – tài xế chút nào.”

Câu nói đó như một mũi kim đâm mạnh vào lớp vỏ tự trấn an của Huyền. Cô cố gượng cười: “Chắc là khách thôi.” Nhưng tim thì lịm đi từng nhịp.

Đêm ấy, nhà im thin thít. Chỉ có tiếng mưa lộp độp trên mái tôn. Huyền nhìn Minh đang thay đồ chuẩn bị đi làm. Ánh đèn vàng khiến bóng anh đổ dài lên tường — méo mó, mờ nhòe.

— Anh đi đường cẩn thận. Mưa lớn lắm — Huyền nói, giọng không giấu được sự căng thẳng.

— Ừ. Em ngủ sớm đi.

Minh đi rồi. Cửa khép lại một tiếng “cạch” nghe nặng như đá ném xuống lòng cô. Huyền bước vào phòng con, nhìn gương mặt bé nhỏ đang say ngủ. Bất giác, cô thấy trong ngực mình có thứ gì đó bùng lên — một quyết tâm, hay một cơn liều mạng đang trỗi dậy.

Tối nay, cô sẽ tìm câu trả lời.

Mười một giờ kém, Huyền gửi con cho bà ngoại, nói dối là họp phụ huynh muộn. Rồi cô khoác chiếc áo măng-tô dài, đội mũ và đeo khẩu trang kín mít. Trong túi là một chiếc điện thoại khác, dùng sim rác — chuẩn bị cho việc mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ làm: đặt xe chính từ hãng Minh đang làm.

Cô bước ra đứng gần công viên, nơi ánh đèn đường vàng úa soi xuống vỉa hè loang nước. Tay cô run, nhưng ngực thì thắt lại đến nghẹt thở. Khi màn hình điện thoại hiện dòng chữ “Tài xế đến sau 3 phút: Minh Nguyễn”, Huyền gần như nín thở.

Không có đường lui nữa.

Một phút… Hai phút… Rồi chiếc taxi màu trắng rẽ từ góc đường, lao chầm chậm tới nơi cô đứng.

Xe dừng lại. Đèn pha quét một vệt sáng lên mặt đường.

Huyền kéo khẩu trang cao hơn, hít một hơi thật sâu rồi bước đến mở cửa sau. Nhưng vừa khi ánh sáng trong xe hắt ra, cô khựng lại.

Trong xe… không chỉ có Minh.

Ghế phụ bên cạnh anh là một cô gái trẻ, váy lụa đỏ ôm sát, khoác chiếc áo nhẹ hững hờ. Tóc xoăn dài, môi đỏ, đôi mắt kẻ sắc như mũi dao nhỏ. Cô ta đang nghiêng người về phía Minh, cười nhẹ, đôi chân khẽ bắt chéo đầy chủ ý.

Còn Minh… ánh mắt anh lóe lên theo cách đã lâu Huyền không nhìn thấy — thích thú, say mê… và không hề nhận ra sự nguy hiểm đang ập đến.

Đầu óc Huyền ù đi. Mọi âm thanh như rút sạch khỏi không khí.

Minh quay lại, vừa định nói câu chào quen thuộc thì khựng ngay khi nghe giọng cô:

— Cho tôi đi đến ngã tư Nguyễn Trãi…

Chỉ cần nghe nửa câu, anh đã nhận ra. Đôi mắt anh mở to trong hoảng loạn.

— H-Huyền…? Em…

Cô gái kia nheo mắt, rồi mỉm cười đầy khiêu khích:

— Vợ anh hả? Ủa, anh nói với em là độc thân mà?

Minh giật mình quát: — Em im đi!

Nhưng đã muộn. Mọi thứ vỡ tung như tiếng kính bể trong đầu Huyền.

Không nói thêm lời nào, cô đóng cửa cạch một cái thật mạnh, lùi xa khỏi chiếc xe đó — khỏi hai con người khiến cuộc hôn nhân bảy năm của cô sụp đổ chỉ trong vài giây.

Minh thò đầu ra:

— Huyền! Nghe anh giải thích! Không phải như em nghĩ đâu!

Nhưng Huyền quay đi, bước thẳng. Mưa bắt đầu nặng hạt, gõ lộp độp lên chiếc mũ cô đang đội, nhưng chẳng thể át được nhịp tim đang va loạn trong lồng ngực.

Cô đi xuyên qua màn mưa. Lạnh. Tê. Những ngọn đèn đường kéo dài thành vệt nước loang. Cô không biết mình đi bao lâu, chỉ biết đôi chân như muốn khuỵu xuống. Một cảm giác vừa đau vừa ê chát dâng lên, nghẹn cả cổ họng.

Không khóc được. Chỉ thấy hụt.

Khi Huyền mở cửa vào nhà, Minh đã ở đó. Đèn phòng khách bật sáng. Anh đứng giữa phòng, người ướt, mặt tái đi vì lo lắng.

— Huyền… anh xin lỗi… cho anh nói… — Minh lắp bắp.

Huyền treo áo lên, cởi khẩu trang. Gương mặt cô bình thản đến lạ, trái ngược hoàn toàn với cơn giông đang cuộn bên trong.

— Anh nói đi.

Minh cúi đầu:

— Anh… với cô ta… chỉ mới quen gần đây. Anh… áp lực quá… nên đôi khi muốn tìm chút gì nhẹ nhàng. Anh sai. Anh biết. Nhưng anh… không muốn mất gia đình.

Huyền bật cười — tiếng cười khô khốc, nghèn nghẹn:

— Nhẹ nhàng? Còn tôi thì sao? Tôi lo cho nhà, lo cho con, lo từng bữa ăn giấc ngủ. Tôi mất ngủ mỗi đêm chờ anh. Đó là “nặng” à?

Minh im lặng. Không cãi được.

Huyền nhìn thẳng vào mắt anh, giọng mệt mỏi nhưng dứt khoát:

— Anh ra khỏi nhà đi. Tôi không muốn con thấy cảnh này.

Minh giật mình, ngước lên:

— Huyền… em làm vậy thật hả?

— Tôi làm rồi.

Một tuần sau, Minh gom đồ, dọn ra ngoài. Không cãi vã. Không níu kéo. Chỉ có ánh mắt anh nhìn con gái lâu hơn mọi ngày, còn con thì chưa đủ lớn để hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Ngôi nhà trở nên vắng đến rợn người. Nhưng Huyền cảm thấy tâm mình… nhẹ hơn. Như thể cô vừa nhổ đi một cái gai đã cắm sâu quá nhiều năm.

Một đêm, khi cô đang ru con ngủ, điện thoại bỗng sáng lên. Tin nhắn từ số lạ:

“Chị ơi, em xin lỗi. Em chủ động trước, không nghĩ anh ấy lại dễ bị cuốn như vậy. Em đã nghỉ việc ở bar rồi. Em mong chị tha lỗi.”

Huyền nhìn đoạn tin nhắn, rồi xóa.

Cô không giận cô gái đó. Người sai là chồng cô. Người phản bội là anh, không phải ai khác.

Thời gian trôi.

Gần một năm sau, Huyền hoàn toàn quen với cuộc sống một mình. Con gái lớn hơn một chút, biết hỏi nhiều chuyện hơn. Có lần, con thỏ thẻ:

— Mẹ ơi, sao ba không ngủ ở nhà mình nữa?

Huyền vuốt tóc con, khẽ nói:

— Ba có việc đi xa một thời gian con à.

Con bé gật gù, chẳng hỏi thêm, rồi ôm lấy cổ mẹ. Trong vòng tay nhỏ bé ấy, Huyền thấy mình mạnh hơn bao giờ hết.

Minh thỉnh thoảng gửi tiền trợ cấp. Có khi xin gặp con. Huyền đồng ý, miễn là mọi thứ rõ ràng, rành mạch. Không qua lại, không để con chứng kiến cảnh không vui.

Cô không còn yêu Minh nữa. Nhưng cô học được cách tha thứ — không phải cho anh, mà cho chính mình.

Đêm mưa ấy, khi Huyền đang thu dọn đồ chơi trong phòng khách thì chuông cửa reo lên. Cô chạy ra mở, chỉ để thấy một bóng người quen thuộc đứng trong mưa: Minh. Áo sơ mi anh ướt sũng, mái tóc dính bết vào trán. Ánh mắt anh đỏ, mệt mỏi, hoang hoải đến mức cô bất giác sững lại.

— Huyền… anh xin lỗi… Anh nhớ con. Nhớ… em. Anh sai rồi… — Minh nói trong tiếng mưa rơi lộp độp.

Huyền nhìn anh. Người đàn ông từng là cả bầu trời của cô, giờ chỉ còn là một hình bóng khiến lòng cô bình lặng như mặt hồ.

— Em tha thứ cho anh — Huyền nói, giọng nhẹ. — Nhưng tha thứ… không có nghĩa là quay lại.

Minh cúi đầu. Nước mưa chảy xuống gương mặt anh, không biết là mưa hay nước mắt.

— Anh hiểu…

Anh quay đi, bước vào màn mưa mờ đặc.

Huyền đứng nhìn theo. Tim vẫn đập, nhưng không còn đau đớn nữa. Ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Huyền biết — cuối cùng, cô đã bước ra khỏi bóng tối của chính mình.

CHƯƠNG 2 — NGÃ RẼ KHÔNG LỐI THOÁT


Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm mỏng hắt lên sàn nhà, nhưng Huyền chẳng cảm thấy ấm áp. Từng giọt nắng như soi rõ từng vết thương tinh thần còn chưa lành của cô. Con gái đang ăn sáng, vui vẻ như mọi ngày, còn Huyền thì ngồi thẫn thờ, nhìn chiếc cốc sữa vừa nhấp môi mà không cảm nhận gì.

Minh đã ra đi, nhưng ký ức về đêm qua cứ quấn lấy cô như những sợi dây vô hình, siết chặt tim cô. Cô tự nhủ: “Phải mạnh mẽ, vì con.” Nhưng lòng cô vẫn chông chênh. Cô tự hỏi: liệu một ngày nào đó, Minh sẽ quay lại? Và nếu anh quay lại, trái tim cô sẽ ra sao?

Huyền lấy điện thoại, nhắn cho chị bạn thân:

— Chị à, tối nay mình muốn gặp, nói chuyện một chút.

Chị ấy trả lời ngay:

— Ừ, tối nay quán cũ. Nhớ đừng để ai nhìn thấy nhé.

Tối đến, Huyền bước vào quán bar cũ mà chị cô làm thu ngân. Quán vẫn đông, ánh đèn nhấp nháy, âm nhạc rộn rã. Nhưng với Huyền, tất cả chỉ là phông nền mờ nhạt. Chị bạn đưa cho cô một ly nước chanh, đặt tay lên vai cô:

— Nghe chị kể nè, cái vụ anh Minh… Không chỉ là cô gái hôm trước đâu. Còn vài lần khác nữa…

Huyền nín lặng, mắt mở to.

— Ý chị là gì? — cô hỏi, giọng thảng thốt.

— Chị thấy anh ấy gặp mấy cô khác. Không phải khách bình thường. Chị không dám chắc, nhưng cảm giác… anh ấy lừa dối em lâu rồi.

Tim Huyền như bị ai bóp chặt. Bao nhiêu ký ức, bao nhiêu lần cô tin tưởng, giờ đây dường như chỉ còn là những hạt cát rơi giữa tay, trôi mất, không giữ được.

Cô ra về, lòng ngổn ngang. Cơn giông trong tâm trí chưa dứt, và cô biết, phải có một cách để giải quyết, hoặc ít nhất là để biết sự thật.

Ngày hôm sau, Huyền quyết định tìm việc làm thêm. Không phải vì tiền, mà vì muốn giữ mình bận rộn, giữ tâm trí không trống rỗng. Cô nhận làm kế toán bán thời gian cho một cửa hàng tạp hóa gần nhà. Công việc không vất vả, nhưng đủ để cô cảm nhận sự tự chủ và độc lập.

Trong những ngày ấy, Huyền bắt đầu để ý đến những điều nhỏ nhặt xung quanh mình. Tiếng con cười, ánh nắng rọi vào căn phòng, tiếng mưa rơi trên mái tôn… Mọi thứ dần trở nên sống động, và cô nhận ra rằng, cuộc sống không chỉ là những mảnh vỡ của quá khứ đau đớn.

Nhưng, như mọi cơn bão âm ỉ, bất ngờ lại đến.

Một chiều mưa, khi Huyền đang tan ca, có tiếng gõ cửa. Cô mở ra và thấy Minh đứng đó, tay ôm bó hoa nhỏ, ướt sũng mưa.

— Huyền… anh biết em bận. Anh chỉ muốn nói… xin lỗi. Và… gặp con một chút, được không?

Huyền nhìn anh, cảm giác giận dữ, thất vọng, và một chút mềm yếu trộn lẫn. Nhưng cô biết, không thể để quá khứ chi phối.

— Con đang ngủ — cô nói, giọng lạnh. — Không phải giờ tốt.

Minh gật đầu, cúi đầu:

— Anh hiểu. Anh sẽ quay lại… nhưng anh muốn chứng minh rằng anh đã thay đổi.

Huyền không nói gì, đóng cửa. Tim cô đập mạnh, nhưng cô biết, bản thân phải giữ khoảng cách.

Một tuần trôi qua, Minh không xuất hiện nữa. Huyền cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng thấy trống vắng. Cô bắt đầu tự hỏi, liệu mình có đang quá khắt khe, hay Minh thực sự đã thay đổi?

Một hôm, khi đi chợ, Huyền tình cờ nghe những câu chuyện từ hàng xóm:

— Mày nghe chưa, anh Minh đang gặp rắc rối với hãng taxi cũ…

— Ừ, nghe nói anh ấy bị mất hợp đồng, vài khách tố quỵt tiền, giờ công ty đòi bồi thường…

Huyền chợt nhận ra: anh Minh không chỉ lừa dối cô, mà còn đang vướng vào những rắc rối lớn hơn. Một phần nào đó, nỗi đau của cô giảm đi. Cô thở dài: “Đó cũng là quả báo.”

Nhưng rồi, một cú điện thoại khác lại kéo cô về thực tại. Số lạ nhắn:

“Chị Huyền, có chuyện quan trọng cần nói. Hãy gặp em hôm nay.”

Huyền quyết định đi. Người nhắn tin là cô gái trong quán bar năm trước. Cô ta hẹn ở một quán cà phê nhỏ, vắng vẻ.

— Chị Huyền… em phải nói thật — cô gái run run, giọng khẽ. — Anh Minh… không chỉ có em đâu. Anh ấy… đã lừa dối nhiều người. Và… anh ấy còn nợ nần.

Huyền nhíu mày. Lời nói ấy như một nhát dao bồi thêm vào tim cô.

— Em muốn gì từ tôi? — Huyền hỏi, giọng lạnh.

— Chỉ muốn chị biết sự thật, để chị bảo vệ con mình. Anh ấy… sẽ quay lại tìm chị. Nhưng không phải với mục đích tốt.

Huyền im lặng, trong lòng vừa sợ, vừa tức giận. Cô nhận ra, quyết định giữ khoảng cách với Minh là đúng. Nhưng đồng thời, cô cũng thấy bản thân phải cứng rắn hơn nữa.

Những ngày sau đó, Huyền sống trong trạng thái cảnh giác. Mỗi khi điện thoại reo, mỗi khi có tiếng xe dừng trước cửa, cô đều tạm dừng mọi thứ, nhìn ra ngoài. Con gái vẫn vô tư chơi đùa, nhưng Huyền biết, cô phải che chắn cho con.

Một đêm, Minh xuất hiện. Không hẹn trước. Anh đứng trước cửa, tay cầm một chiếc túi nhỏ, mưa làm anh ướt sũng.

— Huyền… anh biết mình sai. Anh muốn được gặp con, được chứng minh anh thay đổi… — Minh nói.

Huyền nhìn anh, vừa muốn gạt đi, vừa muốn hiểu: liệu anh thực sự đã thay đổi chưa?

— Anh đừng làm con hoảng sợ — cô nói, giọng kiềm chế. — Con tôi quan trọng hơn tất cả.

Minh gật đầu. Anh bước vào, nhưng không vượt qua ranh giới Huyền đặt ra. Cô nhận ra, dù còn tổn thương, Minh đang cố gắng chứng minh.

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đây. Một ngày, Huyền phát hiện Minh nhận được một bức thư từ công ty taxi cũ: họ yêu cầu anh bồi thường một khoản tiền lớn. Rắc rối chưa giải quyết xong, anh lại cố gắng “quay lại” gia đình, trong khi còn mắc nợ và chịu áp lực từ nhiều phía.

Huyền đứng trước quyết định khó khăn: có cho anh cơ hội hay không? Cô biết, nếu mở lòng, sẽ là rủi ro cho con. Nhưng nếu đóng cửa, cô sẽ phải gánh thêm nỗi đau của sự hối tiếc trong tương lai.

Cô quyết định đối diện thẳng với Minh:

— Anh muốn quay lại không phải vì yêu, mà vì tiện lợi, vì con, vì danh dự? — Huyền hỏi, giọng sắc như dao.

Minh im lặng, rồi gật đầu:

— Anh muốn sửa sai. Không phải vì tiện lợi, mà là vì anh biết mình sai. Anh muốn làm lại, bắt đầu từ con.

Huyền nhìn anh, trong lòng có cảm giác lẫn lộn: đau, giận, nhưng cũng một phần nào đó… thương.

Cô nhận ra, trong mớ hỗn độn cảm xúc này, bản thân phải lựa chọn: tiếp tục đau khổ hay buông bỏ quá khứ để hướng về tương lai. Nhưng để buông bỏ, trước hết, cô phải nhìn thẳng vào sự thật: Minh chưa hoàn toàn thay đổi. Và bất cứ quyết định nào, cũng sẽ ảnh hưởng đến con gái cô.

Đêm hôm ấy, Huyền nằm trên giường, nhìn trần nhà tối mờ. Cô biết, con đường phía trước còn dài, đầy chông gai. Nhưng cô cũng hiểu: lần này, cô sẽ không để tình cảm làm mờ lý trí nữa. Cô phải mạnh mẽ, vì bản thân, vì con, và vì tương lai mà cô chọn.

CHƯƠNG 3 — ÁNH SÁNG CUỐI CON ĐƯỜNG


Sáng sớm hôm đó, Huyền mở mắt, nghe tiếng mưa lộp độp trên mái tôn. Không gian yên ắng, chỉ còn tiếng con gái đang thở đều trong phòng. Cô nhắm mắt lại một lúc, hít một hơi thật sâu, cố gắng gom lại những mảnh cảm xúc rối bời. Đêm qua, Minh lại xuất hiện. Anh xin được gặp con, xin được cơ hội để sửa sai, nhưng Huyền đã cứng rắn từ chối. Cô hiểu rằng, nếu mở lòng lúc này, sẽ chỉ là mạo hiểm.

Huyền đứng dậy, mặc chiếc áo ấm mưa, chuẩn bị đưa con đi học. Trên đường, cô quan sát mọi thứ xung quanh: con phố, gương mặt người đi đường, ánh sáng nhòa qua những tán cây sau mưa. Có điều gì đó nhẹ nhõm len lỏi trong lòng cô, như một dấu hiệu cho thấy cô đang từng bước thoát khỏi bóng tối.

Về nhà sau khi đưa con đi học, Huyền ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính, bắt đầu ghi lại tất cả những gì đã xảy ra trong năm vừa qua. Cô viết ra mọi cảm xúc, mọi hoài nghi, mọi đau đớn, cả những lần dằn vặt bản thân vì không đủ tin tưởng chồng. Khi viết xong, cô cảm thấy lòng nhẹ nhõm kỳ lạ. Việc ghi lại mọi thứ như một lần xóa đi những ký ức u ám, nhường chỗ cho sự sáng tỏ.

Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ cho phép ta nghỉ ngơi quá lâu. Một buổi chiều, Huyền nhận được một cuộc gọi từ công ty cũ của Minh. Họ thông báo rằng Minh đang gặp rắc rối pháp lý vì nợ nần và nhiều khách hàng tố cáo. Huyền nghe xong, lòng chùng xuống. Dù cô không còn tình cảm với anh, nhưng con gái vẫn là mối liên hệ, và Huyền không muốn con phải chứng kiến cảnh hỗn loạn nếu Minh sa lầy quá sâu.

Cô gọi cho Minh. Giọng anh run run:

— Huyền… anh không biết phải làm sao. Anh… nợ quá nhiều. Anh xin lỗi.

Huyền ngồi im, cố gắng kiềm chế cơn giận. Cô nói:

— Anh phải tự đứng lên. Con tôi không phải gánh nợ thay anh. Tôi sẽ giúp anh… nhưng chỉ nếu anh thật sự muốn sửa sai.

Minh cúi đầu. Lần đầu tiên, anh tỏ ra thật sự ăn năn và quyết tâm thay đổi.

Những tuần sau đó, Minh bắt tay vào trả nợ, sắp xếp lại công việc. Anh không còn tìm cách gặp Huyền hay con quá thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng gửi tiền trợ cấp và tin nhắn hỏi thăm. Huyền dần thấy được nỗ lực thực sự của anh, nhưng lòng vẫn cảnh giác. Cô biết, sự tha thứ không có nghĩa là quên đi quá khứ, mà là học cách chấp nhận để bản thân và con sống tốt hơn.

Một buổi tối, Huyền nhận được tin nhắn từ cô gái từng xuất hiện trong xe của Minh:

“Chị Huyền, em muốn nói thật. Anh Minh đã thay đổi, ít nhất là một phần. Hãy tin vào bản thân, và đừng lo lắng quá. Em đã rút lui hoàn toàn.”

Huyền đọc xong, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa. Cô không còn phải nghi ngờ hay cảnh giác với người ngoài. Cô nhận ra rằng, cuộc chiến thực sự của cô là với chính bản thân, để vượt qua nỗi đau và mở ra một chương mới.

Ngày Huyền đưa con đi học về, trời quang, nắng nhẹ trải trên những mái nhà. Con gái nắm tay cô, ríu rít kể chuyện ở lớp. Huyền nhìn con, thấy nụ cười tươi sáng, và lòng dâng lên một niềm vui bình dị mà bấy lâu cô tưởng đã mất.

Huyền tự nhủ, từ giờ, cô sẽ sống vì con, vì bản thân, không còn bị quá khứ và những sai lầm của người khác chi phối. Cuộc sống là những lựa chọn. Mỗi quyết định đều ảnh hưởng đến tương lai. Và cô đã chọn: mạnh mẽ, kiên cường, và tự do.

Một tuần sau, Minh xuất hiện lần nữa, nhưng lần này anh chỉ đứng từ xa nhìn con gái chơi đùa trong công viên, không tiến lại gần. Huyền nhận ra anh đã thay đổi cách hành xử. Anh không còn áp đặt hay hối thúc, chỉ quan sát và thầm lặng làm điều đúng.

Huyền bước tới bên con, đặt tay lên vai con gái:

— Con có muốn đi chơi không?

— Dạ! — con bé reo lên, mắt sáng rỡ.

Huyền nắm tay con, đi qua công viên, nhìn Minh từ xa. Cô không cảm thấy giận, cũng không thấy xót xa. Cô chỉ thấy sự thật: con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng cô đã có đủ sức mạnh để bước tiếp, bất chấp mọi khó khăn.

Một buổi tối khác, Huyền và con gái cùng ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn xa xa của thành phố. Gió nhẹ thổi, mang theo hương hoa sữa thoang thoảng. Con gái hỏi:

— Mẹ ơi, có khi nào ba con quay lại không?

Huyền mỉm cười, vuốt tóc con:

— Nếu ba muốn quay lại, thì phải thay đổi thật sự. Còn mẹ, mẹ sẽ dạy con cách sống mạnh mẽ, tự lập, không phụ thuộc vào ai.

Con bé gật đầu, ánh mắt long lanh. Huyền cảm thấy tim mình ấm lại. Cô biết, dù thế nào đi nữa, cô đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, và hơn hết, đã học được cách yêu thương bản thân.

Thời gian trôi qua, Minh tiếp tục nỗ lực, trả nợ dần và sắp xếp lại cuộc sống. Huyền không còn liên lạc quá nhiều, chỉ duy trì ranh giới rõ ràng để con gái không bị ảnh hưởng. Dần dần, sự bình yên trở lại. Huyền và con gái xây dựng một cuộc sống ổn định, hạnh phúc dù không có sự hiện diện thường xuyên của Minh.

Một buổi sáng, Huyền ra công viên cùng con gái. Ánh nắng rực rỡ, gió mơn man trên mặt. Con bé chạy nhảy, cười giòn tan, còn Huyền đứng lại, hít thật sâu. Cô nhìn lại quãng đường đã qua: những đêm chờ đợi, những giọt nước mắt, những đau khổ và cả những quyết định dứt khoát. Tất cả đã làm cô mạnh mẽ hơn.

Cô biết, cuộc đời không hoàn hảo, nhưng nếu bản thân đủ kiên cường, sẽ tìm thấy hạnh phúc theo cách riêng. Và Huyền mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều năm, thấy lòng mình thật sự bình yên.

Trong lòng cô, một điều chắc chắn: dù Minh có quay lại hay không, cô và con gái vẫn sẽ bước tiếp, trên con đường của riêng mình, với sự tự tin và sức mạnh mà bấy lâu cô chưa từng nhận ra.

Nhìn con chạy nhảy, Huyền thì thầm trong lòng:

— Chúng ta sẽ ổn. Chúng ta sẽ hạnh phúc.

Và ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, như khẳng định rằng, sau mọi bão tố, ánh sáng cuối con đường luôn chờ đón những ai đủ dũng cảm bước tiếp.


‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.