Chương 1: Chiếc túi vải và cánh cửa đóng sầm
Trời vừa sẩm tối, gió lạnh từ trung tâm thành phố cuốn vào con đường lớn, mang theo mùi khói bụi và tiếng còi xe inh ỏi. Một chiếc xe máy cũ kỹ, sơn bạc phếch, ì ạch tiến vào khu chung cư cao cấp. Trên yên xe, một túi vải đã sờn cạnh, gói ghém những món quà quê giản dị: vài củ khoai lang, mớ rau xanh, ít trứng gà, chai mật ong. Người lái xe là một cụ ông ngoài bảy mươi, dáng gầy gò, tóc bạc trắng rối bù. Tay ông run run nắm tay lái, mắt lơ đãng nhìn lên những tòa nhà cao sừng sững, kính cửa sáng lấp lánh như gương.
Ông là ông Quang, một nông dân quê Bắc Bộ, cả đời cần mẫn với ruộng đồng, nay lên thăm đứa con trai duy nhất – Nam. Hồi hộp xen lẫn niềm vui, tim ông đập dồn dập, nhưng trong lòng cũng thấp thỏm một nỗi lo: liệu con trai có còn nhớ ông sau nhiều năm bôn ba nơi thành phố xa lạ?
Chiếc xe dừng trước cổng chung cư. Ông xuống, bước đi chậm rãi trên nền xi măng lạnh lẽo. Người bảo vệ trông thấy dáng vẻ lam lũ, quần áo sờn rách, không giấu nổi vẻ nghi ngờ.
“Bác… bác là ai?” Gã hỏi, giọng dè dặt.
“Bố… bố của Nam, căn 1208, tầng mười hai.” Ông Quang giọng run run, ánh mắt rưng rưng.
Gã bảo vệ khẽ nhếch mép, giọng cứng nhắc: “Bác có hẹn trước không? Không có hẹn, ở đây không ai được lên đâu.”
Ông Quang lúng túng, cố nở một nụ cười gượng gạo: “Không… không hẹn. Con trai tôi… nó bận, tôi… tôi chỉ muốn gặp nó một lát…”
“À, thì ai mà chẳng nói được. Nhiều người giả thân nhân để xin tiền lắm, bác biết không?” Gã bảo vệ quay đi, để mặc ông đứng co ro giữa gió lạnh.
Ông Quang thở dài, lòng nặng trĩu. Cơn gió mang theo mùi xăng dầu, trộn lẫn với cảm giác bị bỏ rơi, khiến đôi mắt ông cay cay. Ông rút chiếc điện thoại cũ, bấm số Nam lần thứ nhất, rồi lần thứ hai, lần thứ ba. Chuông reo dài, rồi cúp. Không ai nhấc máy.
Ngồi bệt xuống bậc thềm gần cổng, ông nhìn dòng xe tấp nập, lòng quặn thắt. Nỗi cô đơn và thất vọng như đè nặng lên vai, khiến ông bỗng thấy mình lạc lõng giữa chốn xa hoa này.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Bác ơi, bác cần giúp gì không ạ?”
Ông quay lại. Một cô gái trẻ, mặc đồng phục quán cà phê gần đó, đứng trước mặt. Ánh mắt cô tràn đầy lo lắng và thiện cảm.
“Bác… bác lên thăm con trai mà… bảo vệ không cho vào. Nó cũng không nghe máy…” Ông Quang lí nhí.
Cô gái cười nhẹ, khẽ nghiêng đầu: “Vậy bác cho cháu số điện thoại, cháu thử gọi giúp.”
Ông Quang đưa số. Chẳng bao lâu, điện thoại bên kia reo lên. Cô nhẹ nhàng nói: “Anh Nam à, có bác nói là bố anh đang đứng trước chung cư…”
Khoảng lặng kéo dài. Rồi từ đầu dây, giọng Nam vang lên, dửng dưng: “À, em bảo bác ấy về đi. Anh đang bận.”
Cô gái chết sững. Ông Quang, nhìn ánh mắt cô, cố nặn ra nụ cười yếu ớt: “Vậy à… thôi bác về vậy.”
Ông nhấc túi quà, quay lại chiếc xe máy, lòng trĩu nặng. Cô gái bất giác nắm lấy tay ông: “Bác… bác ngồi lại một chút, để cháu nhắn tin lần nữa được không?”
Ông Quang gật đầu, ánh mắt long lanh. Cô nhắn: “Anh à, bác có vẻ rất mong gặp anh. Nhìn bác ấy đáng thương lắm…”
Điện thoại rung. Tin nhắn từ Nam: “Em đừng xen vào chuyện này, bác ấy không cần đến đây.”
Ông Quang lặng thinh. Mắt ông nhìn ra đường, thấy dòng xe hối hả như cuộc đời cứ tiếp tục, còn mình, hình như đã bị bỏ lại. Ông gắng nở nụ cười, giọng trầm: “Cảm ơn cháu nhiều. Thôi, bác phải về thật rồi.”
Xe máy nổ, bóng ông dần khuất sau những tòa nhà sáng rực. Cô gái đứng nhìn theo, lòng nặng trĩu, day dứt như vừa chứng kiến một cảnh đời quá đỗi tàn nhẫn.
Ngày hôm sau, một bức ảnh chụp ông cụ co ro trước cổng chung cư, bên cạnh túi quà quê, xuất hiện trên mạng xã hội. Dòng trạng thái đi kèm: “Khi cha mẹ còn sống, hãy trân trọng. Đừng để đến lúc họ đi xa, ta mới hối hận.”
Bài viết lan truyền nhanh chóng. Bình luận nào cũng chan chứa trách móc, thương cảm. Mọi người nhắc nhở nhau về lòng hiếu thảo, về tình cha con tưởng như đơn giản nhưng dễ dàng đánh mất.
Nam, tình cờ nhìn thấy bài viết, tim anh như bị bóp nghẹt. Hình ảnh người cha già gầy guộc, ngồi lặng lẽ dưới gió lạnh, túi vải nhỏ bên cạnh, khiến anh không thể đứng yên. Những dòng bình luận nhắc nhở, trách móc, thương cảm như dao cắt vào lương tâm anh, khiến trái tim từng băng giá bỗng nhiên rộn lên một nỗi sợ hãi muộn màng.
Chiều hôm đó, Nam bắt xe về quê. Trời xám xịt, mưa bay lất phất. Khi xe dừng trước ngôi nhà nhỏ quen thuộc, ông Quang đang lúi húi ngoài vườn, mắt nhíu lại khi thấy bóng Nam. Ông bước chậm rãi, tay cầm xẻng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Bố…” Nam gọi, giọng nghẹn ngào.
Ông Quang giật mình, quay lại. Ánh mắt hai cha con gặp nhau, những năm tháng xa cách bỗng ùa về. Nam chạy đến, ôm chầm lấy ông: “Con xin lỗi… con sai rồi…”
Ông Quang sững lại, rồi dịu dàng vỗ vai con trai, giọng trầm ấm: “Về được là tốt rồi. Nhà lúc nào cũng chờ con.”
Bầu trời quê nhà nhuộm màu hoàng hôn, rặng tre đung đưa trong gió, ánh sáng cam đỏ lan tỏa khắp không gian. Trong vòng tay cha, Nam lần đầu cảm nhận được sự ấm áp, bình yên mà anh đã bỏ quên quá lâu. Tình cha con, giản dị mà sâu sắc, như những chiếc lá khô được gió thổi nhưng vẫn bám rễ nơi đất quê hương.
Nhưng sự trở về này, dẫu ấm áp, vẫn chưa thể xóa nhòa hoàn toàn những hiểu lầm, những khoảng cách và vết thương trong lòng Nam. Những ngày tháng phía trước sẽ là thử thách thật sự: để Nam học cách làm con, để ông Quang hiểu rằng, tình thương không chỉ là chờ đợi, mà còn là dạy con trưởng thành qua từng lỗi lầm…
Trong ánh hoàng hôn đỏ rực, Nam nhìn cha, mắt long lanh. Anh hứa với lòng mình rằng sẽ không để tình cảm cha con trở nên xa cách lần nữa. Nhưng số phận đôi khi chẳng dễ dàng, và dòng đời sẽ sớm đưa họ vào những thử thách mà ngay cả những người kiên cường nhất cũng khó lòng lường trước…
Chương 2: Những khoảng cách chưa vơi
Sáng hôm sau, nắng chưa kịp rọi đầy vườn nhà, Nam đã dậy sớm. Căn nhà nhỏ ở quê, nơi gió đồng thổi qua từng khóm rau, từng luống khoai, bỗng trở nên xa lạ và thân quen cùng một lúc. Anh bước ra sân, nhìn ông Quang lom khom bên luống rau, tay cầm chiếc cuốc, mồ hôi nhễ nhại trên trán.
“Bố… hôm nay con sẽ giúp bố,” Nam nói, giọng hơi lúng túng.
Ông Quang quay lại, nhìn con trai, đôi mắt khẽ chớp, nụ cười nhạt: “Không cần đâu. Con về đã là tốt rồi. Việc đồng áng này, bố làm quen rồi, không phiền gì đâu.”
Nhưng Nam đã quyết tâm. Anh cầm lấy cuốc, theo sát ông Quang ra mảnh vườn sau nhà. Mùi đất ẩm, mùi lá mới cắt khiến anh thoáng thấy lòng mình bình yên lạ thường, khác hẳn nhịp sống gấp gáp nơi thành phố.
“Con… sao lại đối xử với bố như vậy?” Ông Quang đột ngột hỏi, giọng trầm và khẽ run. “Năm tháng trước, con… con lạnh lùng với bố… như thể bố không tồn tại.”
Nam im lặng. Lời nói của cha như nhát dao khẽ cắt vào lòng anh. Anh biết mình đã quá bận rộn với công việc, với danh vọng, với những mối quan hệ xa lạ, mà quên đi điều quan trọng nhất – người cha già vẫn chờ mình từng ngày.
“Con… con xin lỗi, bố. Con không có lý do gì để biện minh cả. Con… chỉ là sợ… sợ mình sẽ không đủ tốt trước mặt bố.” Nam thốt ra, giọng nghẹn.
Ông Quang khẽ lắc đầu, đôi mắt vẫn tràn đầy tình thương: “Sợ gì cũng được, con trai. Nhưng sợ mà bỏ rơi cha, đó là sai lầm lớn nhất. Cha chỉ muốn con hiểu rằng, dù có ở đâu, thành công thế nào, cha luôn ở đây, đợi con quay về.”
Hai cha con lặng im, tiếng cuốc chạm đất, tiếng gió rì rào qua mái tôn và hàng tre già, như nhấn nhá vào khoảng lặng đầy cảm xúc.
Chiều hôm đó, Nam ngồi trong bếp, nhìn ông Quang bày biện đồ ăn. Một mâm cơm quê đơn giản, rau luộc, cá kho, vài quả trứng gà, nhưng với Nam, bỗng trở nên quý giá hơn bất cứ bữa tối sang trọng nào nơi thành phố.
“Bố… bố ăn nhiều quá rồi. Con…” Nam bỗng ngập ngừng, giọng trầm xuống: “Con… con còn phải làm nhiều thứ, nhưng con muốn ở lại một vài ngày, bên bố. Chỉ là… bù đắp cho những năm qua thôi.”
Ông Quang nhìn con, đôi mắt ánh lên niềm vui và chút xót xa: “Bù đắp gì đâu, con trai. Chỉ cần con biết trở về, biết yêu thương cha, thế là đủ. Mọi thứ khác, thời gian sẽ sắp xếp.”
Nhưng khoảng cách không chỉ là thời gian, mà còn là những bí mật chưa từng nói. Trong lòng Nam, có một nỗi băn khoăn từ lâu: mẹ anh đã mất khi anh còn nhỏ, bố một mình nuôi nấng anh. Nỗi cô đơn, những ký ức lẻ loi của tuổi thơ nghèo khó, tất cả dồn lại, khiến Nam vừa cảm thấy biết ơn, vừa trĩu nặng nỗi day dứt.
Ngày thứ hai, Nam quyết định dẫn ông Quang đi dạo quanh làng. Ông cụ ngạc nhiên, nhưng gật đầu vui vẻ. Hai cha con đi qua con đường làng, nơi hàng rào rêu phong, vườn nhà láng giềng, tiếng trẻ con nô đùa vang vọng. Mỗi bước chân, Nam như nhìn thấy tuổi thơ mình hiện về: những buổi chiều lấp ló sau rặng tre, tiếng chim hót, tiếng mẹ gọi, giờ chỉ còn tiếng bố dạy bảo, chăm sóc.
“Bố… ngày xưa, con hẳn đã làm bố vất vả nhiều lắm,” Nam bỗng thốt ra, giọng trầm buồn.
Ông Quang mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Vất vả… nhưng cha không hối hận. Cha chỉ tiếc, con không hiểu được tình cảm này sớm hơn.”
Chợt, một tiếng chuông điện thoại vang lên. Nam nhận máy. Đầu dây bên kia là giọng của cấp trên tại công ty, nhắc anh về cuộc họp quan trọng ngày mai, một dự án mang tính bước ngoặt trong sự nghiệp.
Nam ngồi xuống, lòng phân vân. Anh nhìn ông Quang, ánh mắt đầy dằn vặt. “Bố… con phải về thành phố… ngày mai có việc quan trọng… nhưng con… con không muốn rời bố ngay lúc này.”
Ông Quang đặt tay lên vai con, nhẹ nhàng: “Đi đi, con trai. Công việc quan trọng, nhưng con hãy nhớ, bố ở đây. Mảnh vườn này, nhà này, luôn đợi con.”
Buổi tối, trong căn nhà nhỏ, Nam không ngủ được. Anh ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn vàng từ sân nhà láng giềng chiếu qua khe lá. Nỗi day dứt, niềm thương nhớ, và sự tiếc nuối trộn lẫn. Anh tự hỏi: nếu mình cứ sống vội, cứ để những ngày tháng trôi qua như cát, liệu có bao giờ hiểu hết tấm lòng cha, hay phải đợi đến khi quá muộn?
Ngày thứ ba, Nam cùng ông Quang đi chợ. Ông Quang mua vài món đồ cần thiết, mời Nam thử món bánh đúc, bánh tẻ của làng. Nhìn thấy cha già chăm chút cho từng thứ, Nam bỗng nhận ra những giá trị tưởng chừng nhỏ bé lại chứa đựng tình cảm vô giá.
Trên đường về, một người hàng xóm thấy Nam đi cùng ông Quang, tỏ ra ngạc nhiên: “Ôi, Nam, lên thành phố lắm tiền nhiều của mà còn trở về quê hả? Sao lại như vậy?”
Nam cười buồn, không trả lời ngay. Trong lòng, anh hiểu rằng, giá trị thật sự không phải là vật chất, mà là tình cảm, là sự kết nối giữa người với người, đặc biệt là giữa cha và con.
Nhưng drama chưa dừng lại ở đó. Về đến nhà, Nam mở điện thoại, thấy hàng loạt tin nhắn từ đồng nghiệp, đối tác, tất cả đều nhắc về dự án quan trọng ngày mai. Nhịp sống thành phố, công việc, danh vọng vẫn gọi tên anh, như một con quái vật vô hình kéo anh trở lại với thực tại.
Ông Quang nhìn con trai, đoán được tâm lý anh. “Con… đừng lo lắng quá. Dù con đi, cha vẫn tin con sẽ làm tốt. Nhưng khi về, hãy nhớ, gia đình luôn là nơi trở về.”
Nhìn cha già, Nam bất giác rưng rưng nước mắt. Anh hiểu rằng, tình yêu thương của cha không chỉ là lời nói, mà là cả một đời hy sinh thầm lặng. Anh hứa với lòng mình: sẽ không để những năm tháng xa cách, những công việc bận rộn làm mờ đi tình cha con nữa.
Nhưng ngay cả khi Nam quyết định về thành phố hôm sau, trong lòng anh vẫn tồn tại một nỗi lo: liệu khi trở lại nơi đô thị xa hoa, anh có giữ được sự trân trọng, sự nhạy cảm với tình cảm gia đình, hay lại chìm vào dòng đời hối hả, quên đi những điều quan trọng nhất?
Chiều hôm đó, khi Nam dọn hành lý chuẩn bị về, ông Quang bỗng lặng lẽ đi vào bếp, lấy ra túi vải đã sờn: “Con mang đi… một ít rau, một ít mật ong. Ăn ở thành phố, nhớ có vị quê hương.”
Nam nhận túi, lòng chùng xuống. “Bố… con… cảm ơn bố. Con hứa, lần sau sẽ không để bố một mình nữa.”
Ông Quang mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc giản dị: “Cha không mong gì hơn… con có hạnh phúc, cha cũng hạnh phúc.”
Bên ngoài, nắng chiều rọi qua mái hiên, ánh sáng vàng nhạt nhuộm cả khoảng sân nhỏ. Trong túi vải sờn, không chỉ có những món quà quê, mà còn là tấm lòng, là sự dạy dỗ, là cả một đời cha chắt chiu cho con. Và Nam, với trái tim vừa chạm vào tình cha, hứa với bản thân sẽ không bao giờ để khoảng cách giữa cha và mình trở nên xa vời nữa.
Nhưng số phận và những thử thách còn đang chờ phía trước. Một dự án quan trọng, những đồng nghiệp, những mối quan hệ trong thành phố… tất cả sẽ thử thách quyết tâm của Nam, liệu anh có giữ được sự trân trọng với gia đình hay sẽ lại bị cuốn vào guồng quay vội vàng, bỏ lỡ những điều quý giá nhất?
Chương 3: Trở về và thấu hiểu
Sáng hôm sau, Nam tỉnh dậy sớm hơn mọi ngày. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên những luống rau còn đọng sương, mùi đất ẩm thoang thoảng trong không khí. Anh bước ra sân, thấy ông Quang đang tưới cây, dáng hình gầy gò nhưng ánh mắt dịu dàng.
“Bố… hôm nay con sẽ đi sớm lên thành phố. Nhưng trước khi đi, con muốn…” Nam ngập ngừng, nhìn cha.
Ông Quang đặt bình tưới xuống, ánh mắt nhìn con sâu thẳm: “Muốn gì, con trai?”
Nam hít một hơi dài, cố kiềm cảm xúc: “Con… con muốn nói với bố rằng, từ nay, con sẽ không bao giờ quên bố nữa. Dù công việc bận rộn, dù ở đâu, con sẽ luôn nhớ về nhà, về bố.”
Ông Quang mỉm cười, đôi mắt long lanh: “Cha chỉ mong vậy thôi. Những năm qua, cha sợ rằng con sẽ quên đi gốc rễ, quên đi tình thương. Nhưng giờ, nghe con nói vậy, cha thấy lòng nhẹ nhõm.”
Trên đường về thành phố, Nam ôm túi quà quê trong tay, lòng nặng trĩu nhưng cũng đầy ấm áp. Mỗi món đồ trong túi không chỉ là thực phẩm, mà là tình cảm, là sự dạy dỗ, là cả một đời cha chắt chiu cho con. Anh nhớ lại hình ảnh cha ngồi co ro trước cổng chung cư, ánh mắt buồn bã nhưng vẫn tràn đầy yêu thương. Lòng anh thắt lại, nuối tiếc những ngày tháng lỡ làng, nhưng cũng thầm hứa sẽ bù đắp.
Về đến thành phố, Nam bị cuốn vào guồng quay công việc ngay lập tức. Các cuộc họp, email chất chồng, những dự án khẩn trương đòi hỏi anh phải quyết định từng phút. Nhưng khác với trước đây, lần này anh luôn giữ trong lòng hình ảnh cha, hình ảnh gia đình, làm động lực để bước tiếp mà không bị cuốn đi hoàn toàn.
Chiều hôm đó, Nam nhận được cuộc gọi từ cô gái đã giúp cha anh trước đây. Giọng cô đầy lo lắng: “Anh Nam… anh có ổn không? Hình ảnh của bố anh hôm trước… nhiều người vẫn chia sẻ, ai cũng xúc động.”
Nam mỉm cười, giọng ấm áp: “Cảm ơn em. Con ổn… và con đã hiểu ra nhiều điều. Con sẽ không để chuyện này lặp lại nữa.”
Cô gái cười nhẹ: “Anh… thật sự may mắn khi có một người cha như vậy. Chúc anh luôn giữ được sự trân trọng với gia đình.”
Nhưng drama vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Một buổi tối, Nam đi làm về trễ, nhận được tin nhắn từ quản lý dự án: một đối tác lớn đột ngột hủy hợp đồng, khiến công ty đối mặt với nguy cơ tổn thất lớn. Nhịp tim Nam đập nhanh, áp lực bủa vây. Anh biết rằng nếu không xử lý kịp thời, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp, và trong giây phút đó, công việc có thể khiến anh quên đi mọi giá trị khác, kể cả tình cha con vừa được hàn gắn.
Nam ngồi xuống, nhìn chiếc túi vải sờn nằm trên bàn. Bên trong, vài quả trứng, củ khoai, chai mật ong – nhưng với anh, chúng chứa cả một tình yêu thương vô điều kiện. Anh thở sâu, tự nhủ: “Cha đã dạy con điều quan trọng nhất: dù bất cứ chuyện gì, gia đình là nơi trở về, là nơi không bao giờ từ bỏ.”
Ngày hôm sau, Nam mời một số cộng sự về nhà để họp khẩn. Khi đồng nghiệp bước vào căn hộ sang trọng, Nam bất ngờ rút từ túi vải ra một ít mật ong và trứng gà, chia sẻ: “Đây là quà quê cha tôi gửi. Tôi muốn nhắc mọi người rằng, dù công việc bận rộn, hãy nhớ trân trọng những gì giản dị và quý giá.”
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên và nụ cười của đồng nghiệp, Nam cảm nhận được sự ấm áp, sự kết nối không chỉ trong gia đình mà còn với những người xung quanh. Anh nhận ra rằng, sức mạnh của tình cảm chân thành, sự thấu hiểu và lòng biết ơn có thể truyền cảm hứng cho mọi người, vượt qua cả áp lực công việc và danh vọng.
Vài tuần sau, Nam quyết định dành một kỳ nghỉ dài, đưa ông Quang lên thành phố. Cha con anh đi bộ quanh khu chung cư, ông Quang ngạc nhiên trước những tòa nhà cao chọc trời, ánh đèn sáng rực. Nhưng điều làm ông vui nhất không phải là sự xa hoa, mà là khoảnh khắc được ở bên con trai, được trò chuyện, được sống những ngày cuối đời không còn cảm giác bị bỏ rơi.
Một tối, ông Quang và Nam ngồi trên ban công, nhìn dòng người tấp nập dưới phố. Ông Quang thở dài: “Con thấy không… dù đời sống thành phố náo nhiệt thế nào, cha vẫn thấy lòng mình yên bình khi được ở bên con.”
Nam nắm tay cha, giọng trầm ấm: “Con hiểu rồi, bố. Con sẽ không bao giờ để bố phải cô đơn nữa.”
Trong ánh đèn vàng rực rỡ, giữa sự xa hoa của thành phố, Nam thấu hiểu một điều: thành công, tiền bạc, danh vọng… tất cả đều không thể thay thế tình cảm gia đình. Cha chính là nguồn cội, là nơi trở về, là nơi dạy con cách trưởng thành mà vẫn giữ trái tim ấm áp.
Những ngày tháng sau đó, Nam dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, thường xuyên gọi điện về nhà, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Ông Quang trở thành điểm tựa tinh thần vững chắc, nhắc nhở Nam rằng, cuộc sống này không chỉ là những con số trên bảng báo cáo, mà còn là những khoảnh khắc quý giá, những bữa cơm quê, những câu chuyện giản dị nhưng chứa đựng tình yêu thương sâu sắc.
Câu chuyện khép lại trong ánh hoàng hôn rực rỡ trên thành phố. Nam đứng trên ban công, nhìn về phía xa xăm, trong lòng tràn đầy sự trân trọng và biết ơn. Túi vải cũ kỹ vẫn đặt trong góc phòng, nhắc nhở anh mỗi ngày về tình cha con, về những giá trị giản dị mà vĩ đại.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, thử thách vẫn còn phía trước. Nhưng lần này, Nam không còn một mình. Anh có cha bên cạnh, có tình thương để dựa vào, có bài học về sự trân trọng và hiếu thảo mà bất cứ tiền bạc hay danh vọng nào cũng không mua được.
Trong lòng Nam, một điều chắc chắn: không gì quý hơn tình cảm gia đình, không gì thiêng liêng hơn tình cha con, và không gì mạnh mẽ hơn tình yêu thương vô điều kiện mà cha dành cho con.
Và từ hôm đó, Nam biết rằng dù đi đâu, dù làm gì, trái tim anh sẽ luôn hướng về quê nhà – nơi có người cha già, chiếc túi vải sờn và tình yêu thương vô tận chờ đợi.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.