Chương 1: Ngọn Lửa Trong Bóng Tối
Phong ngồi trầm ngâm trước bàn làm việc cũ kỹ, ánh đèn vàng leo lét hắt xuống gương mặt hốc hác, in hằn những đường nét mệt mỏi và thất vọng. Trên bàn, tờ đơn ly hôn vẫn còn nguyên, nhăn nhúm nơi góc, chứng kiến từng giọt nước mắt mà anh chưa từng rơi. Thảo, vợ anh, đã ném nó xuống trước mặt anh với giọng nói lạnh lùng:
“Anh không có tương lai, sống với anh chỉ uổng phí đời em.”
Lời nói ấy vang vọng trong căn phòng như hàng nghìn mũi dao, xuyên thẳng vào tim Phong. Anh không khóc, chỉ nhìn bóng dáng người phụ nữ ấy rời đi, vai gầy khẽ run, theo sau là tiếng xe ô tô đóng cửa, tiếng động vang vọng trong đêm. Sự vắng lặng tràn ngập căn phòng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc đều đều, nhắc nhở anh rằng thời gian vẫn trôi, bất chấp nỗi đau và thất bại.
Phong cúi đầu, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. “Không có tương lai sao? Được, tôi sẽ cho cả thế giới thấy,” anh lẩm bẩm, giọng khản đặc. Một quyết tâm sắt đá chợt trỗi dậy, như lửa cháy trong tim, xua tan bóng tối u uất quanh anh.
Ngày hôm sau, Phong bắt đầu chuỗi ngày vùi mình vào công việc khởi nghiệp. Căn phòng trọ chật hẹp chỉ đủ để đặt chiếc bàn cũ kỹ, chiếc ghế nhựa ọp ẹp, cùng chiếc laptop đã cũ, bàn phím lỏng lẻo. Anh gần như bỏ quên việc ăn uống, nhiều hôm chỉ sống nhờ vài gói mì tôm vội vàng. Bạn bè đến khuyên nhủ, ánh mắt lo lắng:
“Phong, đừng hành hạ bản thân thế, nghỉ ngơi đi.”
Phong chỉ lắc đầu, giọng khàn khàn nhưng quyết liệt:
“Tôi không có lựa chọn khác. Nếu gục ngã, tôi chẳng còn gì cả.”
Những ngày đầu tiên, mọi thứ gần như chống lại anh. Các nhà đầu tư nhìn dự án của anh với ánh mắt hoài nghi, nhiều người còn cười nhạo:
“Ý tưởng này viển vông quá, cậu nên thực tế hơn.”
Nhưng Phong chỉ mỉm cười nhạt, ánh mắt lóe lên một tia kiên định:
“Một ngày nào đó, các ông sẽ phải hối tiếc vì đã bỏ lỡ tôi.”
Đêm về, khi một mình, nỗi cô độc vẫn bám lấy anh. Anh gục xuống bàn, nước mắt ướt đẫm trang giấy nháp, từng ý tưởng tan biến trong tuyệt vọng. Nhưng khi bình minh ló dạng, anh lau mặt, ngẩng đầu, mở máy tính và bắt đầu lại từ đầu. Mỗi thất bại là một bài học, mỗi giọt mồ hôi là một viên gạch xây dựng tương lai.
Thời gian trôi đi, tóc anh dài thêm, da sạm nắng, nhưng ánh mắt chưa từng tắt lửa. Phong tham dự hàng chục buổi thuyết trình, bị từ chối nhiều hơn số lần được lắng nghe. Người này bảo anh cố chấp, người kia bảo anh điên. Nhưng trong tim Phong, mỗi lời khinh miệt chỉ là chất liệu tạo nên bản lĩnh. Giọng nói lạnh lùng của Thảo như một lời thách thức không dứt: “Anh không có tương lai.” Chính sự khinh miệt ấy đã biến thành động lực, giúp anh đứng vững giữa bão tố cuộc đời.
Một buổi chiều mưa, sau khi thất bại thảm hại ở buổi gọi vốn, Phong ngồi một mình trong quán cà phê vắng. Mưa rơi tí tách trên mái tôn, tạo nên âm thanh nhịp nhàng, vừa dịu dàng vừa thấm lạnh. Ông chủ quán già, dáng người nhỏ bé nhưng ánh mắt sắc bén, nhìn anh hỏi:
“Cậu theo đuổi cái gì vậy, mà trông như sắp ngã gục?”
Phong ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực nhưng rực sáng, giọng thầm quyết:
“Cháu theo đuổi chính mình. Nếu bỏ cuộc, cháu chẳng còn là ai nữa.”
Ông chủ gật đầu, ánh mắt thoáng chút khâm phục. Lời nói ấy, giản đơn mà mạnh mẽ, như ngọn hải đăng trong đêm tối, còn vang mãi trong tâm trí Phong.
Thời gian trôi qua, những tháng ngày gian nan, những đêm trắng vật vã, dần được đền đáp. Dự án công nghệ mà Phong ấp ủ đã thành công rực rỡ. Sản phẩm của anh nhanh chóng trở thành hiện tượng toàn cầu, thay đổi cách con người kết nối. Báo chí liên tục đưa tin, gọi anh là “người thắp sáng kỷ nguyên mới.” Tên tuổi Phong vang xa, từ kẻ bị coi thường, anh trở thành niềm tự hào. Nhưng trong ánh hào quang đó, Phong vẫn nhớ đến căn phòng trọ cũ, nơi anh từng ngồi khóc trong bóng tối, từng tưởng chừng gục ngã.
Ngày ký kết hợp đồng lịch sử, hội trường chật kín người, máy ảnh liên tục chớp sáng. Phong trong bộ vest đen sang trọng bước lên bục, dáng đi hiên ngang, ánh mắt đầy tự tin. Khi phát biểu, từng lời anh nói vang dội, khiến cả khán phòng đứng lên vỗ tay. Giữa những ánh đèn và ống kính, anh bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc. Thảo, đứng lặng lẽ ở cuối hội trường, ánh mắt lo âu, gương mặt tiều tụy, như đang cố níu giữ thứ gì đó đã mất.
Sau buổi lễ, Thảo tiến tới, giọng run run:
“Phong… anh còn nhớ em chứ?”
Anh dừng lại, ánh mắt thoáng chốc lặng im, rồi đáp:
“Nhớ. Làm sao quên được.”
Gương mặt cô nhăn nhúm, không còn chút kiêu hãnh của ngày xưa. Cô nói, giọng nghẹn ngào:
“Anh có thể… cho em một cơ hội không? Em thực sự… cần một công việc.”
Căn phòng như nín thở. Phong nhìn cô thật lâu, rồi hỏi chậm rãi, giọng mang theo một chút lạnh lùng:
“Ngày ấy em nói tôi không có tương lai, em còn nhớ chứ?”
Thảo bật khóc, ôm mặt:
“Em sai rồi, em dại dột, bị ánh hào nhoáng làm mờ mắt. Người đàn ông kia bỏ rơi em, để em trắng tay… Em đã trả giá quá đắt cho sự lựa chọn của mình.”
Giọng cô run rẩy, cầu xin, nhưng gương mặt Phong vẫn điềm tĩnh, không để lộ một chút xao động.
“Anh… chỉ cần cho em một công việc nhỏ thôi, em sẽ làm tất cả,” Thảo vươn tay run run.
Phong khẽ nhắm mắt, ký ức ùa về như cơn sóng dữ. Ngày cô quay lưng đi, ánh mắt khinh miệt, câu nói “uổng phí đời em”… tất cả như mới hôm qua. Anh mở mắt, giọng dứt khoát:
“Công ty tôi không tuyển những người từng quay lưng với giấc mơ của chính mình.”
Câu nói vang lên như tiếng sấm, khiến Thảo chết lặng, nước mắt trào ra. Cô lắp bắp:
“Phong… em… xin anh…”
Nhưng chỉ còn lại tiếng nấc. Phong quay lưng, bước đi, từng bước chân hiên ngang, lạnh lùng, xóa nhòa bóng dáng quá khứ.
Trong xe, Phong tựa đầu ra ghế, mắt nhìn ra thành phố rực sáng. Anh không thấy hả hê, không thấy trả thù ngọt ngào, chỉ cảm nhận một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. “Tha thứ không có nghĩa là phải quay lại,” anh thì thầm.
Đêm đó, trên sân thượng biệt thự, gió đêm thổi qua mái tóc. Ly rượu vang trong tay anh ánh lên màu đỏ thẫm, phản chiếu ánh đèn vàng. Anh nhớ đến những tháng ngày quên ăn quên ngủ, nhớ từng lần gục ngã rồi tự đứng dậy. Tất cả đã biến thành nền móng của ngày hôm nay. Và trên hết, anh hiểu rằng chính sự cô độc đã rèn giũa nên con người anh.
Phong mỉm cười, nụ cười có cả cay đắng lẫn tự hào. Anh đã mất đi một tình yêu, nhưng tìm thấy sức mạnh, niềm tin và bản lĩnh. Giờ đây, thế giới tung hô anh, nhưng quan trọng hơn, anh không còn nghi ngờ chính mình. Giữa đêm dài, anh nhắm mắt, để gió cuốn đi những tàn dư cuối cùng của quá khứ.
Chương 2: Bóng Ma Quá Khứ và Quyết Định Mới
Sau những tháng ngày lao vào công việc, Phong tưởng rằng quá khứ đã khép lại. Nhưng đời thường lại không bao giờ dễ dàng như vậy. Một buổi sáng cuối thu, anh nhận được cuộc gọi từ Thảo. Giọng cô run run, thậm chí còn pha lẫn nỗi sợ:
“Phong… anh có thể giúp em một việc được không?”
Phong dừng tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Anh nhớ lại những lời cầu xin trong hội trường ngày hôm đó, cảm giác thù hận đã nhạt nhòa nhưng không hoàn toàn biến mất. Anh đáp, giọng lạnh lùng:
“Cô cần gì?”
Thảo thở dài, giọng nức nở:
“Em… không còn nơi nào để đi. Người đàn ông đó… bỏ rơi em và mọi thứ. Em chỉ còn anh, Phong. Xin anh, chỉ là giúp em ổn định cuộc sống thôi.”
Phong đặt điện thoại xuống, nhìn ra cửa sổ. Thành phố dưới ánh nắng sáng rực, tấp nập và ồn ào, như nhắc nhở anh rằng thế giới này vẫn chuyển động, bất chấp mọi nỗi đau. Trong lòng anh, một trận chiến âm thầm bùng lên: giữa lòng trắc ẩn và sự khinh bỉ, giữa quá khứ và hiện tại.
Nhưng Phong đã thay đổi. Anh đã từng để những lời cay nghiệt của Thảo trở thành động lực. Giờ đây, anh hiểu rằng tha thứ không có nghĩa là cho phép quay lại. Và quyết định của anh, cũng như ánh mắt kiên định từ những ngày lao vào bóng tối, không thể thay đổi.
“Cô tự đứng dậy đi, Thảo. Tôi không phải cứu cánh cho những ai từng quay lưng với giấc mơ của mình,” anh nói dứt khoát.
Thảo im lặng, rồi cúi gằm mặt. Tiếng thở dài của cô vang vọng qua điện thoại, như âm thanh của một thất bại đã được báo trước.
Ngày hôm sau, Phong trở lại nhịp sống bận rộn. Anh nhận lời mời tham dự buổi hội thảo công nghệ quốc tế, nơi quy tụ hàng loạt các chuyên gia hàng đầu. Tại đây, ánh mắt của những nhà đầu tư, phóng viên, và các startup trẻ đều dõi theo anh. Nhưng giữa đám đông, một sự xuất hiện khiến tim Phong chợt thắt lại: Bi, một cậu bé khoảng mười tuổi, đứng lặng lẽ ở góc phòng, ánh mắt tò mò nhưng tràn đầy nghi ngờ.
Phong không thể rời mắt khỏi cậu bé. Có điều gì đó trong ánh mắt ấy, trong nụ cười thoáng qua, khiến anh dừng lại, lòng bỗng nhói lên. Cậu bé bước đến, giọng run run nhưng kiên quyết:
“Chú… chú là Phong, phải không?”
Phong khẽ gật đầu, hơi bối rối:
“Vâng… cháu là ai?”
Cậu bé rụt rè, đưa ra một tấm ảnh đã cũ: cậu đứng bên Thảo, gương mặt hạnh phúc. Phong nhận ra ngay. Cậu chính là con trai mình. Một cảm giác hỗn độn trào dâng: niềm vui, ngạc nhiên, và cả sự hối hận vì đã bỏ lỡ những năm tháng đầu đời của con.
Những tháng ngày làm việc không ngủ nghỉ, những cuộc gọi từ Thảo, và nỗi cô đơn đã dạy Phong cách giữ vững bản thân. Nhưng giờ đây, trước mặt anh là Bi – nhịp tim của quá khứ, là điều anh chưa từng tưởng tượng sẽ gặp lại.
Anh hít một hơi dài, rồi quỳ xuống, mắt nhìn thẳng vào cậu bé:
“Bi… chú là bố của con.”
Cậu bé đứng lặng, đôi mắt mở to, rồi nước mắt chảy dài. “Bố… thật sao? Sao con không biết bố sớm hơn?”
Phong khẽ ôm Bi vào lòng, cảm giác ấm áp tràn ngập. Những năm tháng cô độc, những đêm khóc lóc một mình, bỗng chốc như tan biến. Anh thì thầm:
“Chú… xin lỗi con. Chú đã để mất nhiều thời gian quý giá.”
Nhưng hạnh phúc không bao giờ đến mà không kèm thử thách. Khi Phong bắt đầu tìm cách chăm sóc Bi, Thảo xuất hiện, giọng tràn đầy nỗi sợ và cay đắng:
“Phong… đừng nghĩ rằng chuyện này sẽ dễ dàng. Con trai chúng ta… là lý do tôi quay lại, nhưng tôi không muốn cậu bé bị tổn thương thêm.”
Phong nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị:
“Chuyện đó, bây giờ không quan trọng. Quan trọng là Bi cần một gia đình, cần bố.”
Thảo im lặng, nước mắt lăn dài trên má. Lời nói của Phong như một lời khẳng định mạnh mẽ: anh sẽ không để quá khứ lặp lại, sẽ không để ai cản trở tình cảm giữa anh và con trai.
Ngày đầu tiên Phong đưa Bi về nhà, mọi thứ đều lạ lẫm. Cậu bé ngồi im, mắt nhìn quanh căn biệt thự sang trọng nhưng xa lạ. Phong nắm tay Bi, vừa bước vào phòng, vừa dịu dàng:
“Bi, bố biết bố đã bỏ lỡ nhiều thứ… nhưng từ giờ, bố sẽ luôn ở bên con. Mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Bi gật đầu, đôi tay siết chặt tay bố. Giây phút ấy, Phong cảm nhận một sức mạnh mới trỗi dậy: anh không chỉ là doanh nhân thành đạt, mà còn là người cha, người bảo vệ, người truyền niềm tin cho con.
Nhưng thử thách chưa dừng lại. Một buổi chiều, khi Phong vừa rời văn phòng, một chiếc điện thoại lạ gọi đến. Giọng nói ở đầu dây lạnh lùng:
“Phong… cậu tưởng rằng đã yên ổn sao? Thảo không phải vấn đề lớn nhất của cậu. Một quá khứ khác, còn khủng khiếp hơn, sắp trỗi dậy.”
Phong nhíu mày, tim đập nhanh. Trong khoảnh khắc, những năm tháng khốn khó và cô độc chợt ùa về, nhưng lần này anh không sợ hãi. Anh đã quen với giông bão. Anh mỉm cười, giọng điềm tĩnh:
“Được… cứ thử xem. Tôi không sợ gì nữa.”
Chiếc điện thoại cúp, để lại âm thanh trống rỗng trong tai anh. Nhưng trong lòng Phong, ngọn lửa quyết tâm càng rực sáng hơn. Bi là ánh sáng mới, là lý do để anh tiếp tục đứng vững. Anh biết rằng phía trước sẽ còn nhiều biến cố, nhưng giờ đây, anh đã có động lực mạnh mẽ hơn bất kỳ sự khinh miệt hay thất bại nào: tình yêu thương với con trai.
Đêm đó, Phong ngồi trước cửa sổ, Bi đã ngủ yên trong phòng, ánh đèn thành phố rực sáng nhưng không bằng ánh mắt anh nhìn xuống con. Anh thì thầm:
“Bố sẽ không để con phải cô độc như bố ngày trước. Dù có thế nào, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Nhưng ngoài kia, bóng tối vẫn tồn tại. Một thế lực vô hình đang âm thầm quan sát, chờ đợi thời khắc thích hợp để xuất hiện. Phong biết rằng cuộc sống không chỉ toàn ánh sáng, và thử thách lớn nhất vẫn còn ở phía trước.
Chương 3: Ánh Sáng Cuối Cùng
Sáng hôm sau, Phong thức dậy sớm hơn thường lệ. Bi đã thức dậy từ lúc bình minh, ngồi trên ghế sôfa, mắt nhìn ra ngoài ban công với vẻ tò mò pha chút e ngại. Anh bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai con:
“Bi, hôm nay bố sẽ dẫn con đi một nơi đặc biệt. Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá một phần của thế giới mà bố từng bỏ lỡ.”
Bi nhìn bố, ánh mắt ánh lên niềm tin. Chỉ trong vài ngày, cậu bé đã quen dần với ngôi nhà mới, với không gian mà trước đây chỉ xuất hiện trong tưởng tượng. Nhưng Phong biết, hạnh phúc này chưa trọn vẹn. Có điều gì đó trong thế giới kinh doanh và quá khứ của Thảo vẫn đang đe dọa.
Vừa lúc ấy, điện thoại Phong rung lên. Cuộc gọi từ số lạ. Giọng nói khàn khàn nhưng lạnh lùng:
“Phong… cậu tưởng rằng có thể yên ổn sao? Hãy nhớ rằng, mọi thành công của cậu đều chỉ là bước đệm để tôi… hạ cánh.”
Phong nhíu mày. Một nỗi lo chợt dâng lên, nhưng lần này, anh không sợ. Anh biết rằng, thử thách lớn nhất của đời mình không phải là thất bại, mà là bảo vệ những người anh yêu thương. Anh khẽ cười:
“Được… cứ thử xem. Bố không sợ.”
Buổi chiều, khi Phong dẫn Bi tới một công viên rộng lớn, nơi từng có những kỷ niệm ngây thơ của anh với Thảo, cậu bé nắm chặt tay bố:
“Bố… con muốn hỏi, sao bố và mẹ con không sống với nhau?”
Phong nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng nhưng trầm lặng:
“Ngày xưa, bố và mẹ con có những sai lầm. Nhưng quan trọng là giờ đây, bố và con chúng ta còn cơ hội để sống hạnh phúc.”
Bi im lặng, rồi gật đầu. Khoảnh khắc ấy, Phong cảm nhận một sức mạnh kỳ lạ lan tỏa. Không còn là doanh nhân cô độc, không còn là kẻ bị từ chối, anh bây giờ là người cha, là điểm tựa cho con.
Nhưng cuộc sống vốn không dễ dàng. Đêm đó, khi Phong đang làm việc trong phòng, Bi ngủ yên, thì cánh cửa biệt thự bỗng mở. Một bóng người lạ xuất hiện, bước vào trong. Phong kịp thời tỉnh táo, chặn ngay giữa phòng, ánh mắt sắc lạnh.
“Cậu là ai? Tới đây để làm gì?”
Người đàn ông bước ra ánh sáng, giọng trầm:
“Phong… cậu tưởng rằng có thể vượt qua tất cả mà không trả giá sao? Mọi thứ cậu xây dựng, sẽ sụp đổ.”
Phong hít một hơi sâu, bình tĩnh:
“Chỉ cần bảo vệ được con trai tôi, mọi thứ khác… tôi sẵn sàng đối mặt.”
Một trận đấu tâm lý âm thầm diễn ra. Người đàn ông lặng im, nhìn sâu vào mắt Phong, rồi rút ra một tấm ảnh cũ, trong đó là Phong và một người bạn thân từ thời trẻ, nay đã phản bội.
“Người bạn này sẽ khiến cậu mất tất cả,” giọng ông ta trầm lạnh.
Phong nhìn ảnh, nhắm mắt, nhớ lại những năm tháng khó khăn. Nhưng lần này, anh không run sợ. Anh biết rằng sức mạnh lớn nhất không phải từ tiền bạc hay quyền lực, mà từ ý chí và tình cảm với con. Anh nói, giọng chắc nịch:
“Không ai có quyền phá hủy hạnh phúc của con trai tôi. Nếu muốn, hãy ra mặt. Nhưng tôi sẽ không lùi bước.”
Người đàn ông cười nhạt, rồi rút lui, như để lại lời cảnh báo âm ỉ. Phong thở phào. Anh biết rằng thử thách chưa kết thúc, nhưng lần này, anh đã sẵn sàng.
Ngày hôm sau, Phong quyết định đưa Bi về quê, nơi anh từng lớn lên. Cả hai cùng dạo bước trên con đường làng nhỏ, nơi Phong từng nô đùa với bạn bè, nơi mùi hương rơm rạ vẫn còn nguyên vẹn. Bi ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe:
“Bố… ở đây thật đẹp.”
Phong cười hiền, đôi mắt tràn đầy ấm áp:
“Đẹp, nhưng quan trọng hơn là nơi này chứa nhiều ký ức. Bố muốn con biết rằng, dù chúng ta đi đâu, cũng cần biết trân trọng quá khứ và sống cho hiện tại.”
Trong những ngày ở quê, Phong dạy Bi nhiều điều: cách tự lập, cách kiên cường, cách yêu thương. Cậu bé nhanh chóng hòa nhập, từng nụ cười trong trẻo khiến Phong cảm thấy cuộc đời mình đầy đủ hơn bao giờ hết.
Rồi một buổi tối, ngồi bên bếp lửa, Phong trò chuyện với Bi:
“Con biết không, bố từng thất bại rất nhiều lần. Nhưng chính những thất bại đó đã dạy bố cách đứng vững. Con sẽ luôn có bố ở bên, không bao giờ để con cô độc như bố ngày xưa.”
Bi ôm chầm lấy bố, nước mắt lăn dài:
“Con yêu bố.”
Phong mỉm cười, lòng tràn đầy niềm tin:
“Bố cũng yêu con, Bi à.”
Thời gian trôi đi, những mối đe dọa từ quá khứ dần tan biến, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc giản dị nhưng sâu sắc. Phong tiếp tục phát triển sự nghiệp, nhưng giờ đây, anh biết rằng thành công lớn nhất không phải là tiền bạc hay danh vọng, mà là ánh mắt tin cậy của con trai.
Ngày Bi vào lớp một, Phong đứng lặng nhìn con bước vào lớp, nắm chặt tay cậu. Anh nhớ lại những tháng ngày khó khăn, những giọt mồ hôi và nước mắt, và nhận ra rằng tất cả đều đáng giá.
Thảo xuất hiện một lần cuối, không còn cầu xin hay thách thức. Cô nhìn Phong, rồi gật đầu, như để công nhận anh đã chiến thắng cả chính mình. Không lời nào được thốt ra, chỉ còn ánh mắt trao nhau, một sự thấu hiểu không cần lời.
Phong trở về nhà, Bi chạy nhảy tung tăng, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp căn biệt thự. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố rực sáng, nụ cười tựa ánh bình minh. Cuối cùng, anh đã tìm thấy hạnh phúc thực sự: không phải từ danh vọng, không phải từ tiền bạc, mà từ tình cảm gia đình, từ việc đứng vững giữa giông bão, và từ sức mạnh của chính bản thân.
Trong đêm yên lặng, Phong nhắm mắt, hít một hơi sâu, và thì thầm:
“Cuối cùng, mọi thứ đã đúng chỗ. Ánh sáng cuối cùng không phải ở ngoài kia… mà là trong tim ta, nơi ta biết trân trọng những gì quan trọng nhất.”
Ánh đèn thành phố lung linh, gió đêm mơn man mái tóc. Phong cười, không phải nụ cười của chiến thắng trước người khác, mà là nụ cười của người đã vượt qua chính mình, đã học cách tha thứ, đã tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc đời.
Và trong lòng Phong, một điều chắc chắn: dù thử thách có đến, dù quá khứ có trở lại, anh và Bi sẽ luôn bên nhau, cùng nhau bước tiếp trên con đường phía trước, nơi hạnh phúc không chỉ là mơ ước, mà là hiện thực.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.