Min menu

Pages

Ba năm của cuộc hôn nhân bỗng chốc trở thành con số 0 khi tôi phát hiện ra chồng mình ngoại tình. Nhưng cú sốc thực sự lại đến từ danh tính của cô gái kia, khiến tôi không thể đứng vững.

Chương 1: Bức màn lừa dối


Trong bóng tối của căn phòng, ánh sáng từ màn hình điện thoại như một vệt sáng lạnh lẽo xuyên qua nỗi sợ hãi của Ngọc. Chiếc điện thoại của chồng cô, Hải, nằm đó trên bàn, yên lặng như một chứng cứ đang chờ bị khám phá. Ngọc không biết tại sao lại có cảm giác bồn chồn, nhưng một linh cảm xấu xí thôi thúc cô chạm vào nó. Ngón tay run rẩy lướt qua màn hình. Tin nhắn từ một cái tên quen thuộc xuất hiện: Hoa. Hoa — người bạn thân nhất, người đã cùng cô vượt qua những ngày khó khăn nhất.

Dòng chữ hiện lên khiến tim cô ngừng đập một nhịp:
"Anh và em đã có một đêm tuyệt vời."
"Em nhớ anh."
Và cả tin nhắn đáp lại từ Hải:
"Anh cũng nhớ em, em yêu. Sớm thôi, anh sẽ giải quyết mọi chuyện."

Ngọc cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Ba năm hạnh phúc giả tạo bỗng chốc tan biến như bong bóng xà phòng. Cô ngồi sững, nước mắt tuôn rơi, từng giọt nóng hổi thấm vào bàn tay run rẩy. Bao nhiêu kỷ niệm đẹp với Hoa giờ hóa thành dao sắc cứa vào tim. Bao nhiêu lần an ủi nhau, bao nhiêu lần cùng nhau khóc cười, giờ hóa ra chỉ là màn kịch tinh vi, được dàn dựng bằng nụ cười giả tạo và những lời dối trá.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, kéo Ngọc về với thực tại. Hải bước ra, quấn khăn tắm ngang hông, mái tóc còn ướt và mùi xà phòng quen thuộc. Anh mỉm cười nhìn cô:
— Em sao thế? Mắt đỏ hoe. Có chuyện gì à?

Ngọc chỉ biết lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sâu thẳm trong lòng là cơn bão hỗn loạn. Mọi thứ cô từng tin tưởng giờ hóa thành những đống tro tàn. Cô không thể hét lên, cũng không thể khóc nữa; chỉ là một nỗi đau âm ỉ, xé nát tâm hồn.

Đêm đó, Ngọc không ngủ được. Hải ngủ say bên cạnh, tiếng thở đều đều của anh như nhát dao cứa vào tim cô. Cô nhớ lại những tháng năm hạnh phúc, những lần cãi vã rồi làm lành, và cả những giây phút tưởng như không thể tách rời. Giờ đây, mọi thứ đều giả dối. Hơi ấm, mùi hương quen thuộc, những nụ cười ngày trước… tất cả đều trở thành gánh nặng vô hình.

Sáng hôm sau, Ngọc đi làm với đôi mắt trũng sâu, gương mặt xanh xao. Đồng nghiệp hỏi han, nhưng cô chỉ cười gượng. Trong đầu cô là vô số câu hỏi: Tại sao? Làm sao họ có thể lừa dối tôi suốt ba năm? Cô sợ hãi mỗi khi điện thoại rung lên, tự hỏi đó có phải là tin nhắn của Hoa hay không.

Đến buổi trưa, một tin nhắn từ Hoa hiện ra:
"Chiều nay mình đi cà phê nhé, tớ có chuyện muốn tâm sự."

Ngọc cười chua chát. Cô biết Hoa muốn gì. Phải chăng khoe về tình yêu vụng trộm? Hay thử thăm dò xem cô đã biết chưa? Cơn giận bùng lên, nhưng đồng thời là sự tò mò độc ác. Ngọc quyết định đối mặt.

Quán cà phê nhỏ ven phố, nơi họ từng ngồi hàng giờ trò chuyện, giờ trở thành chiến trường của những cảm xúc phức tạp. Ngọc đến sớm, chọn một góc khuất, nhìn ra cửa, tim đập nhanh khi thấy Hoa bước vào, nụ cười rạng rỡ nhưng với Ngọc, giờ chỉ là mặt nạ giả dối. Hoa mặc váy kem, tay xách túi hàng hiệu — món quà sinh nhật mà Hải từng tặng cô ta. Một cảm giác đau đớn và nhục nhã dâng lên.

— Ngọc! Cậu đến lâu chưa? — Hoa tươi cười ngồi xuống.
— Tớ mới đến thôi. Có chuyện gì mà cậu muốn tâm sự vậy? — Ngọc cố giữ giọng bình thản, nhưng ánh mắt đã lộ rõ sự trống rỗng.

Hoa nhấp một ngụm cà phê, giọng buồn bã:
— À… chuyện của tớ và bạn trai… Tụi tớ cãi nhau. Tớ thấy mệt mỏi quá. Cậu biết không, tình yêu này thật bấp bênh, cứ như đi trên dây vậy…

Ngọc nhìn thẳng vào mắt Hoa:
— Vậy à? Có lẽ cậu nên dũng cảm nói ra sự thật.

Hoa nhíu mày:
— Sự thật gì cơ?

— Sự thật về cuộc tình vụng trộm của cậu với Hải. Ba năm. Sau lưng tớ. — Giọng Ngọc lạnh lùng, từng lời như mũi dao chọc thẳng vào Hoa.

Gương mặt Hoa tái mét. Nụ cười vụt tắt.
— Ngọc… cậu nói gì vậy? Tớ không hiểu…

— Đừng giả vờ nữa. Tớ đã đọc hết tin nhắn của anh ấy. Tất cả. Mọi thứ. — Ngọc không kìm được cơn giận, nước mắt lăn dài. — Các người lừa dối tớ, phản bội tớ, và… các người có nghĩ đến tớ không?

Hoa cúi gằm, nước mắt trào ra:
— Ngọc… Tớ… tớ xin lỗi. Tớ không cố ý…

— Xin lỗi? Lời xin lỗi có bù được ba năm lừa dối không? Tình bạn của chúng ta, tình yêu của tớ, đã chẳng còn nữa rồi! — Ngọc đứng phắt dậy, giọng hét vang cả quán. — Từ nay, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tớ nữa!

Ngọc bỏ đi, để lại Hoa bàng hoàng giữa quán cà phê đông người. Cô bước đi như người mất hồn, từng bước chân như đang nghiền nát trái tim mình. Gió thổi mạnh, cuốn bay những chiếc lá khô rơi trên hè phố, cũng cuốn theo những mảnh vỡ trong tâm hồn cô.

Tối đó, Ngọc về nhà. Hải ngồi đó, gương mặt căng thẳng, lo lắng:
— Em đi đâu vậy? Không ăn tối à?

Ngọc nhìn anh, đôi mắt trống rỗng:
— Anh không cần phải diễn nữa, Hải. Em biết hết rồi.

Hải sững sờ, cúi gằm mặt:
— Em biết gì cơ?

— Em biết anh và Hoa. Ba năm. — Ngọc nói, giọng run rẩy. — Làm sao các người có thể làm như vậy được?

Hải ngẩng lên, nước mắt lăn dài, giọng đầy hối hận:
— Anh yêu em, Ngọc… Anh sai rồi… Anh không biết tại sao mọi chuyện ra nông nỗi này…

Ngọc lắc đầu, nước mắt tuôn rơi:
— Em không muốn nghe. Em cần thời gian. Anh dọn ra ngoài đi.

Hải lặng lẽ thu dọn đồ đạc, rời khỏi căn nhà đầy kỷ niệm và sự phản bội. Ngọc ngồi trong bóng tối, ôm lấy nỗi đau, lục lại những bức ảnh cũ, nhớ từng khoảnh khắc hạnh phúc tưởng chừng vĩnh cửu.

Ngày qua ngày, Ngọc sống trong cô đơn, trong nỗi trống rỗng mà không có lời giải thích nào có thể lấp đầy. Cô dần nhận ra lỗi không chỉ thuộc về Hải hay Hoa. Cô cũng có phần trách nhiệm: quá tin tưởng, quá vô tâm, để những vết nứt âm thầm hình thành trong hôn nhân.

Cho đến một đêm, điện thoại rung. Hải gọi. Giọng run run, có chút men rượu:
— Em à… Anh xin lỗi… Anh… anh nhớ em…

Ngọc cầm máy, im lặng. Trái tim cô vẫn còn đau, nhưng không còn hận thù. Cô lo lắng cho anh, sợ anh gặp nguy hiểm khi lái xe say. Cô lao ra ngoài, tìm đến quán bar. Thấy Hải gục trên quầy, Ngọc tiến lại, vỗ nhẹ vai anh:
— Hải, anh về đi.

Hải ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng:
— Ngọc… Em… Em đến thật à?

Ngọc không nói, chỉ lặng lẽ dìu anh về nhà. Tối hôm đó, cô thấy trái tim mình rung lên một lần nữa, dù đau đớn vẫn còn âm ỉ.

Sáng hôm sau, bên bữa sáng, Ngọc nói với Hải:
— Em đã suy nghĩ kỹ. Em không thể quên chuyện này, nhưng em không muốn mất anh. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.

Hải nắm chặt tay cô, giọng kiên quyết:
— Anh hứa. Anh sẽ không làm em đau nữa.

Căn nhà bắt đầu trở lại nhịp sống bình thường, nhưng không còn giả dối. Ngọc và Hải học cách lắng nghe, chia sẻ và quan tâm nhiều hơn. Những vết thương cũ chưa bao giờ biến mất, nhưng họ biết cách chữa lành cùng nhau.

Chương 2: Những vết nứt chưa lành


Những ngày sau biến cố, căn nhà của Ngọc trở nên yên ắng đến lạ thường. Âm thanh thường nhật — tiếng nước chảy, tiếng quạt trần quay đều — giờ như vang vọng sâu hơn, nhắc nhở cô về khoảng trống trong tâm hồn. Hải đã trở về, nhưng nỗi đau và nghi ngờ vẫn hiện hữu, len lỏi vào từng cử chỉ, từng lời nói.

Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô, cơn bão vẫn âm ỉ. Mỗi lần nhìn Hải, cô lại thấy hình ảnh anh cùng Hoa, những tin nhắn lén lút và những nụ cười giả dối. Dẫu vậy, cô vẫn quyết định cho anh cơ hội. Cô không muốn mất gia đình, không muốn mất người đàn ông cô từng yêu sâu sắc. Nhưng lòng tin, một khi đã vỡ, sẽ khó hàn gắn trọn vẹn.

Một buổi chiều, Ngọc nhận được cuộc gọi từ công ty: một dự án quan trọng cần cô giải quyết gấp. Công việc là nơi duy nhất khiến cô tạm quên đi những đau khổ, nơi cô được quyền mạnh mẽ, quyền kiểm soát. Nhưng ngay khi cô rảo bước vào phòng họp, điện thoại rung liên tục: “Hải gọi”.

Ngọc hít một hơi sâu, không nhấc máy. Cô biết, dù anh gọi vì chuyện gì, trái tim cô sẽ lại rối bời. Nhưng cuối cùng, không thể cưỡng lại, cô nhấc máy:
— Alo…

— Em à… anh… anh không chịu nổi nữa… — Giọng Hải run run, tràn đầy lo lắng và hối hận.

Ngọc im lặng, chỉ nghe anh thở dài. Chợt, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ: liệu có phải Hải vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ Hoa? Cô bỗng nhận ra rằng, quá khứ không dễ dàng bị xóa bỏ.

Chiều hôm đó, khi Hải trở về, Ngọc chất vấn một cách điềm tĩnh nhưng sắc bén:
— Anh có chắc rằng tất cả đã kết thúc với Hoa chưa?

Hải lặng đi một giây, rồi thở dài:
— Anh… anh hứa. Mọi chuyện với Hoa đã kết thúc. Anh chỉ còn mỗi em…

Nhưng Ngọc vẫn không thể yên tâm. Một linh cảm mơ hồ khiến cô nghi ngờ rằng, sâu trong trái tim Hải, Hoa vẫn tồn tại như một vết sẹo khó lành.

Ngày hôm sau, khi Ngọc đi mua sắm tại một trung tâm thương mại, cô bất ngờ nhìn thấy Hoa đang đứng cạnh Hải. Tim cô như bị bóp nghẹt. Hoa nhìn thấy Ngọc, nụ cười gượng gạo trên môi, và Hải — anh chỉ đứng đó, im lặng, không hề che giấu sự bối rối.

Ngọc cảm thấy cơn giận dữ bùng lên, kèm theo nỗi đau tột cùng. Cô lao tới, giọng vang lên như sấm:
— Hải! Sao anh lại ở đây với cô ta?

Hải giật mình, gượng gạo:
— Ngọc… không phải như em nghĩ…

— Không phải như em nghĩ sao? Ba năm anh lừa dối em, và bây giờ anh lại đứng đây với cô ta sao? — Ngọc hét lên, mắt tràn ngập nước mắt và giận dữ.

Hoa nép vào phía sau Hải, giọng run run:
— Ngọc… tớ không muốn làm phiền cậu…

Nhưng Ngọc không muốn nghe lời biện minh. Cô quay lưng bỏ đi, để lại Hải đứng đó, lặng người giữa đám đông.

Về đến nhà, Ngọc ngồi bệt xuống sàn, cảm giác bất lực tràn ngập. Cô nhận ra rằng, việc tha thứ là một chuyện, nhưng để tin tưởng lại hoàn toàn là điều không dễ dàng. Mỗi khi Hải nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy hối lỗi, nhưng cô lại thấy trong đó một sự dao động mà cô không thể hiểu được.

Ngày hôm sau, Hải chủ động mời Ngọc đi ăn tối, muốn trò chuyện. Cô đồng ý, nhưng trong lòng chuẩn bị sẵn sàng cho một trận cãi vã nữa. Trong nhà hàng, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, nhưng không xua tan được bầu không khí căng thẳng.

— Ngọc, anh biết em còn giận… Anh muốn nói thật lòng, — Hải bắt đầu. — Anh yêu em. Anh xin lỗi vì tất cả.

Ngọc hít sâu, giọng run run:
— Anh đã lừa dối em suốt ba năm. Làm sao em có thể quên đi dễ dàng?

— Anh biết, anh không xứng đáng… — Hải cúi đầu. — Nhưng anh muốn làm lại từ đầu. Anh sẽ không để bất cứ ai phá vỡ gia đình mình nữa.

Ngọc im lặng, lòng dấy lên sự bối rối. Cô muốn tin anh, nhưng nỗi đau vẫn còn nguyên. Và sâu thẳm trong lòng, một câu hỏi luôn vang lên: liệu Hải thực sự đã chấm dứt tất cả với Hoa hay chỉ vì cô đang theo dõi mà tạm dừng?

Trở về nhà, Ngọc nhận thấy cô không còn thấy an toàn ngay cả trong chính căn phòng của mình. Mỗi tin nhắn từ số lạ, mỗi cuộc gọi không rõ danh tính đều khiến tim cô đập nhanh. Cô bắt đầu theo dõi điện thoại Hải một cách vô thức, một thói quen cũ mà cô từng ghét chính mình.

Rồi một buổi tối, khi Ngọc đang dọn phòng, cô tình cờ phát hiện một bức thư giấu kỹ trong ngăn kéo bàn làm việc của Hải. Trên bức thư, chỉ vỏn vẹn vài dòng:
"Em à, nếu cậu đọc được, anh xin lỗi. Nhưng trái tim anh vẫn còn một phần nhớ đến em. Chúng ta sẽ gặp lại khi mọi chuyện kết thúc."

Ngọc đứng sững, tay run rẩy, tim nhói đau. Phải chăng, Hải vẫn chưa quên Hoa hoàn toàn? Một lần nữa, cơn nghi ngờ trỗi dậy, dồn cô vào góc tăm tối của nỗi lo sợ và giận dữ.

Ngày hôm sau, Ngọc không thể tập trung làm việc. Cô liên tục nhìn điện thoại, suy đoán, so sánh từng chi tiết, từng lời nói của Hải. Trong tâm trí cô, những ký ức về Hoa, về tình bạn tan vỡ, về sự phản bội cứ liên tục lặp lại, như những bản nhạc bi thương không hồi kết.

Tối đó, Ngọc quyết định đối mặt trực tiếp với Hải:
— Anh có còn nhớ Hoa không?

Hải cúi mặt, im lặng một lúc lâu, rồi thở dài:
— Anh… vẫn còn ký ức. Nhưng anh yêu em, Ngọc. Em là hiện tại, là tương lai của anh.

Ngọc nhìn anh, đôi mắt vừa cứng rắn vừa mềm yếu. Cô muốn tin, nhưng lòng tự hỏi: liệu tình yêu có đủ để xóa hết những vết thương quá khứ? Liệu gia đình cô có thể bình yên nếu nỗi nghi ngờ vẫn luôn rình rập?

Hải tiến lại gần, nắm tay cô, giọng run run:
— Em hãy tin anh. Một lần nữa, anh hứa sẽ không để quá khứ làm tổn thương chúng ta.

Ngọc nhìn đôi tay anh, nhìn mắt anh, và nhận ra rằng, dù đau đớn, trái tim cô vẫn nhói lên một niềm hy vọng. Nhưng cuộc hành trình hàn gắn này chưa kết thúc. Những vết nứt vẫn còn đó, và thử thách thực sự mới chỉ bắt đầu.

Cô biết rằng, để gia đình trở lại bình yên, cô phải chiến đấu không chỉ với Hải, mà còn với chính nỗi sợ hãi và lòng nghi ngờ của bản thân. Và trong thâm tâm, Ngọc tự nhủ: cô sẽ không để quá khứ chi phối tương lai, nhưng cũng không thể quên bài học cay đắng này.

Chương 3: Hồi sinh từ đổ nát


Những ngày sau lần phát hiện bức thư, Ngọc sống trong trạng thái vừa muốn tha thứ, vừa muốn phòng vệ. Căn nhà vẫn yên ắng, nhưng với cô, sự im lặng ấy không còn mang lại bình yên. Nó chỉ như tấm gương phản chiếu mọi vết thương chưa lành. Hải cố gắng gần gũi, hỏi han, nhưng Ngọc vẫn dè dặt, luôn giữ một khoảng cách an toàn.

Một buổi tối, khi Ngọc đang chuẩn bị cơm, điện thoại reo. Số lạ. Cô nhấc máy, giọng run run:
— Alo…

— Ngọc… là tớ… Hoa đây.

Ngọc im lặng, tim nhói lên. Cô chưa sẵn sàng đối diện.

— Ngọc… tớ biết tớ không còn quyền gì với cậu. Nhưng tớ muốn nói một điều… tớ đã chia tay với Hải. Tớ đang… mang thai. Tớ đã tìm được hạnh phúc của riêng mình. Chúc cậu và gia đình hạnh phúc…

Ngọc thở dài, nụ cười mỏng manh xuất hiện trên môi. Cô biết, mỗi người đều có con đường riêng, và những vết thương có thể trở thành bài học quý giá. Cô không nhắn lại. Bởi lẽ, sự tha thứ không nhất thiết phải đi kèm lời nói, mà là một sự giải thoát trong lòng.

Ngày hôm sau, Ngọc và Hải cùng nhau đưa nhau đi dạo công viên. Không gian yên tĩnh, những tán cây rợp bóng xanh, và tiếng cười trẻ thơ từ xa vang vọng. Hải nắm tay Ngọc, đôi mắt tràn đầy quyết tâm:
— Em à… anh biết anh đã làm tổn thương em quá nhiều. Anh hứa, từ nay, không gì có thể phá vỡ gia đình mình.

Ngọc nhìn anh, đôi mắt vừa ấm áp vừa nghiêm nghị:
— Em cũng sẽ cố gắng. Nhưng hãy nhớ, lòng tin phải được xây dựng từng ngày. Nó không tự đến một cách dễ dàng.

Họ cùng nhau trở về nhà, nơi căn phòng ngập ánh sáng chiều. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Ngọc cảm nhận sự bình yên len vào trái tim. Cô biết rằng, hạnh phúc không phải là không có vết xước, mà là khi có vết xước, chúng ta biết cách chữa lành.

Vài tháng sau, căn nhà vang tiếng cười trẻ thơ. Con trai họ chào đời khỏe mạnh, mang theo niềm vui và hy vọng mới. Ngọc nhìn gương mặt đáng yêu của con, rồi nhìn Hải, lòng tràn đầy cảm xúc. Bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu giây phút tuyệt vọng, giờ đây dường như được hóa giải bằng một niềm hạnh phúc giản đơn nhưng chân thật.

Một buổi chiều, khi Ngọc đang đan áo len cho con, cô nhìn ra cửa sổ, thấy ánh nắng rực rỡ cuối ngày chiếu qua những tán cây. Cô cảm nhận sâu sắc rằng, cuộc sống này vẫn còn nhiều điều quý giá: tình yêu, gia đình, và khả năng đứng lên sau những vấp ngã. Những nỗi đau quá khứ không biến mất, nhưng cô học được cách đối diện, cách tha thứ và cách yêu thương một cách trọn vẹn hơn.

Hải bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:
— Ngọc… cảm ơn em. Cảm ơn vì đã cho anh cơ hội thứ hai.

Ngọc mỉm cười, mắt ánh lên niềm tin và hy vọng:
— Chúng ta sẽ cùng nhau làm lại từ đầu, Hải à. Lần này, không gì có thể phá vỡ hạnh phúc của chúng ta nữa.

Trong lòng Ngọc, một chương mới bắt đầu — chương mà cô biết sẽ không hoàn hảo, nhưng tràn đầy tình yêu, lòng tin và sự trưởng thành. Cô đã học được rằng, đôi khi, hạnh phúc là kết quả của việc vượt qua đau khổ, là biết cách buông bỏ những điều không thuộc về mình và giữ chặt những gì thực sự quý giá.

Và như thế, Ngọc – Hải, sau những ngày tháng giông bão, đã tìm lại nhau. Tình yêu không còn là sự mù quáng, mà là sự thấu hiểu, là lòng kiên nhẫn và cả những nỗ lực không ngừng để xây dựng lại niềm tin đã mất. Những vết thương xưa tuy còn đó, nhưng giờ chúng không còn là xiềng xích, mà là dấu ấn nhắc nhở họ về sức mạnh của lòng kiên cường và tình yêu thật sự.

Căn nhà tràn ngập tiếng cười, ánh sáng chiều rọi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt hạnh phúc của cả ba người. Ngọc biết rằng, hạnh phúc không phải là không có thử thách, nhưng là khi ta biết cách giữ gìn, trân trọng và vượt qua tất cả để sống trọn vẹn với những gì quý giá nhất.

Và trong ánh hoàng hôn dịu dàng, Ngọc mỉm cười, biết rằng mình đã thực sự hồi sinh từ đổ nát, để bắt đầu một cuộc sống mới, bình yên nhưng đầy màu sắc.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.