Chương 1: Bức màn lừa dối
Mai khẽ rùng mình khi tiếng cửa phòng khách khẽ cọt kẹt vang lên. Ánh đèn vàng vọt chiếu qua khe cửa, hắt lên bức tường sần sùi, vẽ nên những hình thù méo mó, gợi nhắc những năm tháng sống trong áp lực và sợ hãi. Cô nhìn ra, thấy Sơn đứng đó, tay cầm một chai rượu đã vơi một nửa. Thói quen về nhà lúc nửa đêm để say khướt lại tiếp diễn như một cuốn phim lặp đi lặp lại, mà Mai đã quá quen đến mức dường như mọi xúc cảm đều cạn kiệt.
“Mai… sao hôm nay không ngủ sớm?” giọng Sơn trầm trầm, pha chút men rượu, nhưng vẫn đủ để khiến cô cảm thấy tim mình co thắt.
Mai không trả lời. Cô cúi đầu tiếp tục rửa bát, nhặt từng chiếc thìa, từng chiếc đũa trong im lặng. Nhưng ngay cả trong im lặng ấy, cô cũng cảm nhận được ánh mắt anh đầy sát khí, như muốn nghiền nát cô bất cứ lúc nào.
“Anh muốn nói chuyện.” Sơn đặt chai rượu xuống bàn. Ánh sáng từ bóng đèn chập chờn hắt lên gương mặt hằn nhiều nếp nhăn của anh, như muốn nhấn mạnh từng vết thương mà anh từng gây ra.
Mai hít một hơi thật sâu. Cô biết, mọi lời nói hôm nay sẽ là một bước ngoặt, nhưng cô không biết nó sẽ đưa cô đến đâu. Cô khẽ quay đầu nhìn con trai đang say ngủ trên chiếc giường cũ kỹ. An, bảy tuổi, vẫn còn thơ dại, vẫn còn tin vào mẹ như một thiên thần có thể che chở cho cả thế giới.
Sơn ngồi xuống ghế, nhìn Mai, ánh mắt như muốn dò xét, như muốn thăm dò xem cô sẽ phản ứng ra sao. “Anh… muốn ly hôn,” anh thốt ra, giọng khàn đặc.
Mai chợt tê dại. Tim cô như bị bóp nghẹt. Nhưng ngay sau đó, một sự bình tĩnh lạ lùng trỗi dậy trong cô. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này suốt mấy năm qua. Từng đêm thức trắng, từng giọt nước mắt âm thầm rơi, cô đã nhủ lòng mình phải mạnh mẽ.
Cô im lặng nhìn sấp giấy trên bàn, những dòng chữ nguệch ngoạc của luật sư đã khiến cô biết trước rằng Sơn đã tính toán mọi thứ. “Anh muốn sao? Tôi sẽ ký?” Cô hỏi, giọng vẫn đều đều, không chút run rẩy.
Sơn cau mày, không ngờ Mai lại bình tĩnh đến vậy. “Anh mệt mỏi rồi, Mai à… em ký đi, để anh khỏi bận tâm nữa,” anh nói, nhưng giọng trầm xuống khi nhìn thấy vẻ mặt cô.
Mai chậm rãi cầm bút lên, run run một chút nhưng vẫn ký. Cô ký không phải vì sợ hãi, mà vì cô muốn kết thúc chuỗi ngày đau đớn này một cách êm thấm, không oán hận. Khi cô đưa sấp giấy trở lại, mắt cô vẫn nhìn thẳng vào anh. “Tôi chỉ cần một nơi để con ở, một mái nhà thôi.”
Sơn nhìn cô, bàng hoàng. Anh không hiểu tại sao một người phụ nữ yếu đuối như Mai lại có thể kiên định đến vậy. Cảm giác bất lực và hối hận tràn ngập trong anh, nhưng anh chưa đủ can đảm thừa nhận.
Một tuần sau, những ngày sống chung dưới một mái nhà trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Sơn không say, không cãi vã, nhưng sự im lặng của anh lại khiến Mai cảm thấy mệt mỏi. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của An, nhưng đêm đến, khi những bóng tối len lỏi vào căn phòng nhỏ, cô lại khóc thầm, tự nhủ phải mạnh mẽ vì con.
Hải, cậu út, đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cậu nhìn thấy hết mọi chuyện, từ những vết bầm tím trên tay mẹ đến ánh mắt đau khổ mà mẹ giấu kín. Cậu không nói gì, chỉ âm thầm học hành, giúp mẹ việc nhà, và đôi khi nhìn Mai với ánh mắt như muốn nói: “Con hiểu, mẹ à. Mẹ không đơn độc.”
Nhưng một buổi chiều, khi Mai đang nấu cơm, Sơn trở về, lần này không mang theo rượu. Anh ném một sấp giấy tờ xuống bàn, lạnh lùng: “Ký đi. Tôi đã tính hết rồi.”
Mai nhìn sấp giấy, rồi nhìn anh, cảm giác đau đớn dâng lên như ngàn mũi dao. Đó là giấy ly hôn. Nhưng lần này, cô không run rẩy. Cô hít một hơi dài, gượng cười: “Anh muốn ly hôn, tôi sẽ ký. Nhưng… anh có thể cho tôi căn nhà này không?”
Sơn bật cười khẩy, đầy khinh miệt. “Căn nhà này là của bố mẹ tôi để lại. Cô có quyền gì mà đòi hỏi?”
Mai cúi đầu, giọng nhẹ nhưng đầy kiên định: “Em không đòi hỏi. Chỉ xin anh thôi. Hải còn đi học, nó cần một mái nhà.”
Sơn im lặng. Cô nhìn An đang nghịch chiếc ô tô đồ chơi, nhìn Hải miệt mài học bài. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra, tình yêu, hôn nhân, những lời hứa hẹn, giờ chỉ còn là ký ức. Cô đã cố gắng níu giữ, nhưng giờ đây, tất cả như nắm cát trôi qua kẽ tay. Cô không oán, chỉ muốn ra đi thanh thản, mang theo những gì quan trọng nhất: con và Hải.
Mai ký vào đơn. Sơn sững sờ, không ngờ cô lại im lặng đến thế, không khóc, không đòi hỏi. Cô trao cho anh sự bình thản trong khi anh chỉ còn cảm giác hụt hẫng và cô đơn.
Tối đó, Mai sắp xếp đồ đạc, mang theo những gì cần thiết nhất cho hai mẹ con. Sơn nhìn từ phòng khách, thấy mọi thứ, cảm giác trống rỗng xâm chiếm tâm trí anh. Anh tưởng rằng khi ly hôn, anh sẽ được tự do, nhưng không, anh cảm thấy mất mát.
Hải bước ra khỏi phòng, đặt tay lên vai anh trai: “Anh Sơn… chị Mai đã khổ rất nhiều. Anh có biết không? Chị ấy đã chịu đựng mọi thứ vì chúng tôi, vì gia đình này. Anh có nhận ra không?”
Sơn sững người. Nhìn vào mắt Hải, anh như bị đánh thức. Anh nhớ lại những ngày hạnh phúc ban đầu, nhớ những gì Mai đã hy sinh, nhớ những lời hứa hẹn ngày xưa. Lần đầu tiên, anh nhận ra mình đã mất tất cả vì sự ích kỷ của bản thân.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má anh. Anh ôm Hải, nghẹn ngào: “Anh… anh sai rồi, Hải à.”
Hải vỗ về lưng anh trai: “Anh còn cơ hội mà. Chị Mai vẫn ở đây. Anh vẫn có thể sửa sai.”
Sáng hôm sau, Mai thức dậy, thấy Sơn ngồi bên giường, ánh mắt ân hận và đau khổ. “Mai… anh xin lỗi. Anh đã làm tổn thương em, làm tổn thương con và cả Hải nữa. Anh xin lỗi.”
Mai nhìn anh, rồi nhìn vào thùng rác nơi lá đơn bị xé nát. Nước mắt cô trào ra, không phải vì đau khổ, mà vì cảm động. Cuộc hôn nhân tưởng chừng đã không thể cứu vãn, bỗng nhiên lại có một tia hy vọng.
Một tuần sau, Sơn quyết định thay đổi hoàn toàn. Anh dẹp bỏ những mối quan hệ ngoài luồng, dành thời gian cho gia đình. Ngôi nhà trở lại tràn ngập tiếng cười. An không còn sợ hãi bố, còn Hải cởi mở, thường xuyên trò chuyện với anh trai. Mai nhìn họ, nhận ra hạnh phúc không phải điều gì xa vời. Nó nằm trong sự tha thứ, tin tưởng và tình yêu vô điều kiện.
Cuộc đời Mai từng trải qua bão tố, nhưng giờ đây, cơn bão đã đi qua. Trước mắt cô là bầu trời trong xanh, nơi cô và những người thân yêu sẽ sống hạnh phúc, bình yên.
Chương 2: Bóng ma quá khứ
Một tuần trôi qua kể từ khi Sơn quyết định thay đổi. Ngôi nhà nhỏ bỗng tràn ngập tiếng cười trẻ thơ, nhưng không khí nhẹ nhõm ấy chỉ là tạm bợ. Mai biết rõ rằng, hạnh phúc này chưa phải là bền vững. Quá khứ vẫn còn đó, như những bóng ma rình rập, chực chờ kéo họ trở lại vực sâu.
Sáng hôm ấy, Mai đang chuẩn bị bữa sáng cho An và Hải thì cánh cổng sắt kêu leng keng. Cô giật mình. Khách đến giờ này hiếm khi có ai. Bước ra, cô thấy một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt nghiêm nghị, tay cầm một túi giấy nhỏ. “Chào cô, tôi là Lan, bạn của bố Mai. Tôi có vài thứ muốn nhờ cô giúp.”
Mai chần chừ, nhưng vẫn mời bà vào nhà. Trong lúc Lan ngồi xuống ghế, cô nhận thấy ánh mắt bà lấp lánh vẻ lo lắng pha chút giận dữ. “Cô ấy có chuyện gì sao?” An hỏi, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của mẹ.
Lan đặt túi giấy lên bàn, mở ra, bên trong là những bức ảnh cũ, những giấy tờ và một cuốn nhật ký. “Đây là những gì bố cô để lại trước khi mất,” Lan nói, giọng run run. “Có vài điều cô cần biết, về gia đình, về người thân, và… về Sơn.”
Mai sững sờ. Cô không ngờ, những bí mật từ quá khứ sẽ bất ngờ trở lại, giữa lúc cô tưởng rằng mọi thứ đã được sắp xếp. Cô mở cuốn nhật ký ra, trang giấy vàng úa, nét chữ run rẩy của bố cô vẫn còn rõ mồn một.
“Mai à, nếu con đọc được những dòng này, có nghĩa là bố đã không còn. Con hãy nhớ, gia đình không phải lúc nào cũng trọn vẹn như mong muốn. Nhưng con cần biết… Sơn, con đường anh ấy chọn, không chỉ ảnh hưởng đến con mà còn đến cả những người con yêu thương. Hãy cẩn trọng…”
Mai đọc đi đọc lại những dòng chữ ấy, tim cô thắt lại. Bên cạnh cô, An nhìn mẹ với ánh mắt lo lắng: “Mẹ, sao mẹ khóc?”
Mai hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh. “Không sao đâu, An à. Chỉ là… quá khứ có đôi khi khiến người ta xúc động quá thôi.”
Nhưng cô biết, những gì Lan mang đến không chỉ là hồi ức, mà còn là lời cảnh báo. Sơn từng có quá khứ u tối mà cô chưa từng biết. Mối quan hệ với người phụ nữ cũ, những món nợ chưa thanh toán, và cả những bí mật kinh doanh mà anh giấu cô bấy lâu… tất cả bắt đầu hiện ra.
Chiều hôm đó, khi Hải đi học thêm, Mai quyết định nói chuyện thẳng thắn với Sơn. “Anh Sơn, chúng ta cần nói chuyện,” cô bắt đầu, giọng nghiêm túc.
Sơn ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn cô chăm chú. “Chuyện gì?”
Mai đặt cuốn nhật ký và những giấy tờ lên bàn. “Tôi biết anh không hoàn hảo. Tôi đã cố gắng bỏ qua quá khứ, để chúng ta có một cơ hội. Nhưng bây giờ, tôi cần biết sự thật. Anh từng có những gì, và những gì anh che giấu tôi bấy lâu?”
Sơn nhìn cuốn nhật ký, cảm giác hối hận lại trỗi dậy. Anh biết, Mai đã chịu đựng quá nhiều, nhưng anh chưa từng dám thổ lộ tất cả. “Mai… em… anh sợ mất em và con. Anh không muốn quá khứ làm hỏng gia đình này,” anh thốt ra, giọng nghẹn ngào.
Nhưng Mai không dễ dàng tha thứ. “Sơn, anh có biết, những điều anh giấu, đã khiến tôi và các con sống trong lo sợ suốt bao năm? Anh nghĩ rằng một lời xin lỗi sẽ xóa hết được sao?”
Sơn cúi đầu, im lặng. Cơn giận trong Mai bắt đầu bùng lên. Cô cảm nhận rõ ràng: thứ hạnh phúc tạm bợ này chỉ là lớp bọc mỏng, sắp bị xé rách bởi sự thật.
Ngày hôm sau, một cú điện thoại bất ngờ đến. Người bên kia giọng nói trầm ấm nhưng đầy đe dọa: “Anh Sơn, có vẻ anh đang quên trách nhiệm với quá khứ. Nếu không muốn mọi chuyện lộ ra, hãy cẩn trọng. Gia đình anh có thể sẽ mất tất cả.”
Sơn trắng bệch mặt. Anh nhận ra, những rắc rối chưa từng kết thúc. Người phụ nữ cũ, những món nợ chưa thanh toán, và những quyết định bồng bột ngày xưa, bây giờ quay lại đe dọa cuộc sống hiện tại.
Mai, chứng kiến nỗi lo sợ trong mắt chồng, cảm thấy vừa giận vừa thương. Cô nhận ra, thay đổi là điều cần thiết, nhưng không đủ. Hạnh phúc muốn duy trì, phải đối diện sự thật, phải dũng cảm đối diện những bóng ma từ quá khứ.
Một buổi tối, Mai nhận được tin Hải gặp rắc rối tại trường. Cậu bị một nhóm học sinh lớn hơn bắt nạt, dọa dẫm. Mai lao đến trường, tim đập nhanh, lo lắng từng bước chân. Khi thấy Hải đứng co ro bên lề sân bóng, mặt xanh mét, cô chạy tới, ôm chặt con.
“Con có sao không, Hải?” cô hỏi, giọng run run.
Hải chỉ lặng im, nước mắt trào ra. “Chị dâu… con… con sợ lắm,” cậu nói.
Mai nhìn xung quanh, thấy những ánh mắt tò mò, đôi khi khinh bỉ của các học sinh khác. Cô biết, không chỉ Hải, mà cả An nữa, đều đang sống trong một thế giới mà sự an toàn và hạnh phúc không còn dễ dàng.
Về nhà, Mai ngồi một mình trong phòng, nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng vàng nhạt lướt qua tán cây, vẽ những hình bóng dài trên tường. Cô hiểu rằng, để bảo vệ con và gia đình, cô phải dũng cảm hơn bao giờ hết. Và để làm điều đó, cô không thể một mình. Cô cần Sơn, cần Hải, cần An, để cùng nhau đối diện mọi thử thách, mọi bí mật, mọi kẻ thù từ quá khứ.
Tối hôm đó, Sơn ngồi bên cô, nắm tay cô thật chặt. “Mai à… anh hứa, lần này sẽ không để quá khứ phá hủy gia đình. Anh sẽ cùng em đối mặt mọi chuyện.”
Mai khẽ gật đầu. Cô cảm nhận được sự chân thành, nhưng bên trong vẫn còn một nỗi lo lắng âm ỉ. Quá khứ chưa buông tha họ, và có thể, cơn bão sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Vậy là gia đình nhỏ bắt đầu bước vào một chặng đường mới, nơi mà mỗi bước đi đều cần sự tỉnh táo, sự kiên nhẫn và cả lòng dũng cảm. Mai biết rằng, đây mới chỉ là sự bắt đầu. Những thử thách lớn hơn vẫn đang chờ đợi, những bí mật cũ sẽ lần lượt được phơi bày, và chỉ khi đối mặt hết, họ mới thực sự có cơ hội tìm thấy hạnh phúc đích thực.
Nhưng trong tim Mai, một niềm tin le lói vẫn còn: nếu cả gia đình cùng nhau, không bỏ cuộc, thì dù bão tố có dữ dội đến đâu, họ cũng có thể vượt qua. Và cô, Mai, sẽ không để con mình phải sống trong sợ hãi một lần nữa.
Chương 3: Ánh sáng sau cơn bão
Sáng sớm hôm đó, căn nhà nhỏ tràn ngập ánh nắng nhưng không khí lại căng thẳng đến nghẹt thở. Mai đứng bên cửa sổ, tay siết chặt tấm khăn bông, nhìn ra khoảng sân nhỏ nơi An đang chơi với con chó con. Cô biết rằng, cơn bão từ quá khứ không còn là lời đe dọa nữa, mà đã thực sự gõ cửa.
Sơn bước vào phòng, nét mặt nghiêm trọng. “Mai à, hôm nay họ sẽ đến. Người phụ nữ cũ của anh… và cả những kẻ liên quan đến những món nợ chưa giải quyết,” anh nói, giọng run run vì vừa lo vừa căng thẳng.
Mai gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ đối diện. Không ai có quyền phá hủy gia đình này nữa.”
Hải bước ra, ánh mắt cứng cỏi. “Chị dâu, con sẽ ở bên mẹ và bảo vệ An. Chúng ta không sợ nữa.”
An, dù còn nhỏ, cũng nhìn mẹ, đôi mắt tròn xoe nhưng đầy sự tin tưởng. “Mẹ à, con tin mẹ,” thằng bé nói.
Buổi trưa, cánh cổng sắt lại kêu leng keng. Nhưng lần này, không phải một, mà là một nhóm người: người phụ nữ cũ của Sơn – Thuý, cùng với hai người đàn ông ăn mặc lịch sự nhưng ánh mắt sắc bén như muốn dò xét mọi thứ. Họ bước vào phòng khách, nơi Mai đứng đó, tựa lưng vào bàn, ánh mắt không hề run sợ.
“Chào Mai, Sơn,” Thuý lạnh lùng nói, nụ cười không che nổi sự xảo quyệt, “Tôi đến để nhắc nhở về những gì Sơn nợ tôi. Và tôi… muốn điều kiện được thực hiện đúng như hợp đồng.”
Mai nhìn thẳng vào mắt Thuý. “Mọi thứ sẽ kết thúc ở đây. Sơn đã chọn gia đình, chọn tôi và các con. Tôi không cho phép ai phá vỡ điều đó.”
Thuý bật cười khẩy, nhếch môi. “Ồ, Mai… em nghĩ lời nói của mình có thể cản tôi sao? Thế giới không phải lúc nào cũng công bằng.”
Sơn, đứng bên cạnh, cảm giác tim đập dồn dập. Anh biết, giờ phút này là quyết định tất cả. Anh tiến lên, giọng trầm ấm: “Thuý, mọi chuyện giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình đã gây ra, nhưng gia đình này… là của tôi. Nếu muốn, chúng ta giải quyết hợp đồng theo pháp luật. Nhưng tôi không bao giờ để cô đe dọa gia đình mình.”
Thuý nhíu mày, bước lại gần. “Anh Sơn… đừng quên, tôi có đủ bằng chứng để làm anh mất hết.”
Mai lên tiếng, giọng kiên định: “Nếu cô có bằng chứng, hãy đưa ra pháp luật. Chúng tôi không sợ. Gia đình chúng tôi đã trải qua quá nhiều thử thách, và lần này, chúng tôi sẽ cùng nhau đứng vững.”
Khoảnh khắc im lặng bao trùm, căng thẳng đến nghẹt thở. Hải bước lên, đứng giữa mẹ và bố, ánh mắt như muốn nói: “Chúng tôi không lùi bước.”
An nắm tay mẹ, nhìn thẳng vào những kẻ đe dọa, lòng đầy can đảm mặc dù còn nhỏ.
Sau một hồi căng thẳng, Thuý nhận ra rằng, sự dũng cảm và đồng lòng của gia đình này không phải dễ dàng bị khuất phục. Bà ta nhún vai, vẻ mặt lạnh lùng nhưng cũng có phần thận trọng. “Được… tôi sẽ tạm lùi bước. Nhưng đừng quên, tôi sẽ trở lại nếu cần.”
Khi Thuý và hai người đàn ông rời đi, căn nhà trở lại yên tĩnh. Mai thở dài, vai cô rũ xuống. Sơn tiến đến, ôm lấy cô: “Mai à… cảm ơn em. Nếu không có em, anh không thể mạnh mẽ đến vậy.”
Mai khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Anh cũng đã thay đổi, Sơn. Chúng ta cùng nhau, sẽ không còn sợ hãi nữa.”
Những ngày sau đó, gia đình nhỏ bắt đầu xây dựng lại cuộc sống. Hải học tập chăm chỉ, An vui đùa không còn sợ hãi. Sơn bỏ rượu, không còn cờ bạc hay những mối quan hệ ngoài luồng. Mỗi tối, cả nhà quây quần bên mâm cơm, tiếng cười nói rộn rã vang khắp ngôi nhà nhỏ.
Một buổi chiều, Mai và Sơn cùng nhau ra công viên gần nhà, nhìn An chạy nhảy và Hải đạp xe. Sơn nắm tay Mai, nhẹ nhàng nói: “Mai à… anh hứa, từ giờ cho đến cuối đời, anh sẽ làm tất cả để em và các con hạnh phúc. Không còn quá khứ, không còn bóng ma. Chỉ còn gia đình chúng ta.”
Mai nhìn vào mắt anh, thấy sự chân thành, thấy tình yêu đã trở lại. Cô biết rằng, hạnh phúc thật sự không phải là không trải qua khó khăn, mà là sau những cơn bão tố, vẫn cùng nhau đứng vững.
Trên bầu trời, những áng mây hồng rực rỡ in hình xuống mặt đất. Ánh sáng xuyên qua tán cây, chiếu lên khuôn mặt những người mẹ, người cha và những đứa trẻ, mang theo hy vọng về một tương lai tươi sáng.
Mai ôm lấy An, nhìn Hải cười nói với bố. Cô biết, cơn bão đã qua, ánh sáng cuối cùng đã xuất hiện. Cuộc sống không còn là chuỗi ngày lo sợ hay đau khổ. Nó trở nên ấm áp, tràn đầy yêu thương và niềm tin.
Mai khẽ thở dài, thầm nhủ: dù cơn bão có trở lại, dù quá khứ có thử thách thêm bao lần nữa, cô và gia đình sẽ cùng nhau vượt qua. Bởi vì, tình yêu và sự dũng cảm sẽ luôn dẫn lối, đưa họ về phía ánh sáng – nơi mà hạnh phúc thật sự đang chờ đợi.
Và lần này, Mai tin chắc rằng, ánh sáng ấy sẽ không bao giờ tắt.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.