CHƯƠNG 1: Bóng Ma Của Quá Khứ
Lan đứng trên ban công căn hộ cao tầng ở quận 1, ngắm nhìn thành phố lung linh dưới ánh đèn vàng. Dòng người tấp nập, tiếng còi xe và những quán cà phê rực rỡ như nhấn chìm mọi cảm giác cô từng trải qua. Nhưng trong lòng Lan, mọi thứ vẫn lạnh lẽo như sáu năm trước – ngày cô chứng kiến mẹ mình khóc trong căn phòng trống, tay run run cầm tấm ảnh gia đình rạn nứt, mắt đầy thất vọng và đau đớn.
Lan chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng ký ức về Thủy – người bạn thân nhất của mẹ – luôn khắc sâu trong tim cô như một vết dao chưa lành. Thủy, với nụ cười ngọt ngào và lời nói khéo léo, đã len lỏi vào trái tim gia đình cô, rồi từng bước lừa dối mẹ Lan để chiếm đoạt niềm tin và tình cảm. Ngày hôm đó, Lan nghe thấy tiếng cãi vã, những lời nhẫn tâm, rồi cuối cùng là tiếng cửa đóng sầm và mẹ cô lặng lẽ xếp đồ rời khỏi căn nhà mà bà từng dành cả thanh xuân để vun vén.
Bây giờ, Lan đã khác. Cô không còn là cô bé bẽn lẽn ngồi trong góc phòng, chứng kiến mọi thứ bất lực nữa. Sáu năm biến cô trở thành một influencer nổi tiếng trên mạng xã hội, với hàng trăm ngàn người theo dõi. Nhưng Lan không nổi tiếng vì bản thân mình. Cô nổi tiếng vì kế hoạch. Kế hoạch để trả thù Thủy, người đã từng tước đi hạnh phúc của gia đình cô, người khiến mẹ cô phải chịu nhục nhã trước họ hàng và bạn bè.
Điện thoại rung lên, kéo Lan khỏi dòng suy nghĩ. Trên màn hình hiện tên một đối tác tiềm năng – Thủy. Lan nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt lấp lánh như con dao bén đang ẩn trong túi áo.
“Chào Thủy! Đã lâu không gặp, thật vui khi thấy chị vẫn rạng rỡ như ngày nào,” Lan nhắn, giọng điệu vừa thân thiện vừa tinh quái.
Thủy, với bản tính kiêu ngạo và tự tin, chẳng bao giờ nghi ngờ gì về cô gái trẻ trước mặt. Cô chưa biết rằng Lan đã thay đổi, không chỉ là ngoại hình, mà cả tâm trí, bản lĩnh, và kế hoạch tinh vi trong tay.
Cuộc gặp đầu tiên được sắp xếp tại một quán cà phê sang trọng. Thủy xuất hiện trong bộ váy trắng thanh lịch, nụ cười rạng rỡ như chưa từng có một vết nhơ trong đời. Lan bước vào, giọng nói ngọt ngào, ánh mắt trìu mến, giả vờ tán thưởng sự thành công của Thủy:
“Chị Thủy, em nghe nói chị đang mở rộng dự án mới, đúng không? Em rất ngưỡng mộ cách chị điều hành công việc.”
Thủy hứng thú kể về dự án kinh doanh bất động sản cao cấp, về các đối tác quốc tế, và những chiến lược marketing “thần thánh” của mình. Lan im lặng nghe, gật đầu, thỉnh thoảng đưa ra những câu hỏi “vô tình” để Thủy lộ ra những chi tiết quá mức tự tin:
“Vậy chị có chắc mọi đối tác đều biết rõ nguồn gốc dự án không ạ? Có một vài người không phải ai cũng kiểm tra kỹ lưỡng đâu, chị có nghĩ là… sẽ ổn không?”
Thủy cười khẩy, không ngờ rằng những câu hỏi nhỏ như vậy là bẫy Lan đặt ra:
“Em lo gì chứ? Tôi làm gì cũng có cách, tôi biết cách kiểm soát mọi thứ.”
Lan mỉm cười, vừa khéo léo vừa lạnh lùng. Trong đầu cô, từng bước đã được tính toán: từ việc xây dựng hình tượng thân thiện, đáng tin cậy, đến việc tạo ra những tình huống “vô tình” để Thủy tự phơi bày bản chất thật trước người khác.
Buổi gặp kết thúc, Thủy rời đi, vẫn hoàn toàn tin tưởng Lan. Cô không hề nhận ra rằng cô đang dần bước vào mạng lưới được dệt bằng nỗi đau và sự oán hận của một cô gái 23 tuổi – Lan.
Trở về căn hộ, Lan bật máy tính, mở bảng kế hoạch truyền thông. Những bài đăng trên mạng xã hội sẽ bắt đầu từ hôm nay: những video “vô tình” về hợp tác kinh doanh, những hình ảnh “đúng thời điểm” của Thủy với những lời bình luận đầy ẩn ý. Lan biết, chỉ cần một cú click, mọi thứ sẽ lan truyền, và Thủy sẽ không còn đường lui.
Nhưng trước khi bước vào trận chiến này, Lan dành vài phút nhìn lại bức ảnh cũ của mẹ và cô, chụp trước khi gia đình tan vỡ. Nước mắt trào ra, nhưng lần này không phải vì bất lực hay đau đớn. Mà là vì quyết tâm.
“Mẹ à… con sẽ làm cho chị ấy trả giá. Con sẽ giúp mẹ lấy lại tất cả… sự tôn trọng và niềm tự hào đã bị đánh cắp,” Lan thì thầm.
Đêm Sài Gòn yên tĩnh, nhưng trong căn hộ, một âm mưu đã âm ỉ bùng cháy, sẵn sàng bùng nổ. Lan biết rằng bước đi đầu tiên là quan trọng nhất: tiếp cận Thủy, xây dựng lòng tin, và biến cô ta thành nạn nhân của chính sự tự tin và lòng kiêu ngạo của mình.
Câu chuyện trả thù đã bắt đầu.
CHƯƠNG 2: Lưới Tơ Ngụy Trang
Sáng hôm sau, Lan thức dậy sớm hơn thường lệ. Ánh nắng chiếu qua lớp rèm mỏng khiến căn phòng như phủ một lớp sương nhẹ. Cô ngồi trước gương, trang điểm kỹ càng: không quá nổi bật, nhưng đủ để giữ hình ảnh một influencer sang trọng, chuyên nghiệp. Hôm nay, cô sẽ đến buổi chụp hình cho chiến dịch hợp tác – bước tiếp theo trong kế hoạch tiếp cận Thủy.
Cô mở điện thoại. Thủy đã để lại bốn tin nhắn từ tối qua, tất cả đều đầy sự hồ hởi và nhiệt tình:
“Lan ơi, chị nghĩ em hợp với concept ‘nữ doanh nhân trẻ’ đó.”
“Ngày mai mình chụp thử nhé?”
“Nhìn hình em chụp gần đây thật sự hợp với vibe thương hiệu của chị.”
“Mai gặp nha em <3”
Lan nhếch môi. Con người Thủy vẫn vậy: tự tin, ưa nịnh hót và dễ bị cuốn bởi những gì hào nhoáng. Cô ta thích khoe mối quan hệ với người nổi tiếng, thích tạo cảm giác mình là người quan trọng. Và Lan biết, chỉ cần đáp ứng đúng cái tôi ấy, Thủy sẽ tự mở cửa cho cô bước vào từng góc tối đời mình.
Buổi chụp diễn ra trong một studio sang trọng, thiết kế theo phong cách tối giản nhưng đầy tinh tế. Thủy xuất hiện với bộ váy pastel nhã nhặn, khuôn mặt trang điểm không tì vết, nụ cười rạng rỡ như thể mọi thứ xung quanh đều xoay quanh cô. Lan cũng bước vào với phong thái chuyên nghiệp, bình thản nhưng thu hút.
“Lan à, em đẹp thật đó,” Thủy nói, giọng ngọt như đường. “Chị nghĩ dự án này mà có em thì khỏi chê luôn!”
Lan chỉ nhẹ nhàng đáp, nụ cười thoáng qua nhưng ánh mắt đầy tính toán:
“Dạ, em chỉ hy vọng đem lại giá trị tốt nhất cho thương hiệu của chị thôi.”
Buổi chụp hình kéo dài gần ba tiếng. Giữa lúc ekip đang thay đạo cụ, Lan “vô tình” để điện thoại đang quay video trên bàn, hướng thẳng về phía mình và Thủy. Đây là bước đầu tiên: ghi lại hình ảnh Thủy biểu lộ sự tự kiêu và tự mãn quá mức – những thứ vốn sẽ trở thành mồi lửa khi được đặt đúng chỗ.
“Chị kể thật nha Lan,” Thủy bắt đầu, giọng trấn áp. “Nhiều người nghĩ chị chỉ thành công nhờ may mắn. Nhưng thật ra, chị biết cách khiến người khác tin tưởng. Nhất là… những người quá tin người.”
Lan khẽ nhướng mày, tỏ ra ngạc nhiên:
“Ý chị là sao ạ?”
“Thì… giống như chuyện cũ ấy.” Thủy phất tay như gạt đi một con muỗi. “Ngày trước, chị đâu nghĩ mọi thứ sẽ rối ren vậy. Nhưng trong kinh doanh, ai mạnh hơn thì người đó thắng thôi.”
Lan gật đầu, giấu cảm xúc thật sau lớp mặt nạ điềm tĩnh. Cuộc nói chuyện này không hé lộ quá nhiều, nhưng đủ để cô hiểu Thủy vẫn không hối hận. Và chính sự vô tư khoe khoang ấy sẽ trở thành lưỡi dao tự đâm vào mình.
Khi buổi chụp kết thúc, Thủy kéo Lan lại một góc:
“Chị thấy em hợp tác rất tốt. Hay là… tuần sau mình làm buổi livestream nói về dự án, tiện quảng bá luôn? Em biết đó, chị có tiếng trong giới doanh nhân, còn em thì có lượng người theo dõi lớn. Hai bên đều có lợi.”
Lan mỉm cười, cố ý hỏi lại:
“Livestream công khai ạ?”
“Ừ, càng đông càng tốt. Chị mà đã làm thì làm lớn.”
“Vậy… tuyệt quá. Em rất sẵn lòng.”
Lan biết: livestream chính là mỏ vàng. Chỉ cần khéo léo dẫn dắt, Thủy sẽ tự phơi bày những lời nói đầy kiêu ngạo của mình, và đó mới là mồi lửa thật sự.
Buổi tối, Lan ngồi trước laptop, chỉnh sửa đoạn video đã quay “vô tình”. Cô chỉ cắt ghép lại những khoảnh khắc Thủy khoe khoang quá đà, không thêm thắt hay bóp méo. Lan không muốn tạo tin giả; cô chỉ muốn người khác thấy đúng con người thật mà Thủy đã giấu suốt bao năm.
Trước khi đăng lên Instagram Story, Lan chèn dòng chữ:
“Hậu trường buổi chụp với chị Thủy – người phụ nữ luôn tự tin và truyền cảm hứng. Chị chia sẻ nhiều điều thú vị lắm.”
Không vu khống. Không chỉ trích. Không công kích.
Chỉ là một lời khen… nhưng lại mở cánh cửa cho hàng ngàn người trầm trồ.
Story vừa đăng, chỉ một giờ sau đã hơn 20 nghìn lượt xem. Mọi người bị thu hút bởi sự sang trọng của buổi chụp và hình ảnh hai người phụ nữ xinh đẹp, thành đạt. Thủy cảm thấy được nâng cao vị thế, nên nhắn ngay:
“Lan đăng nữa đi, chị thích vibe hôm nay!”
Lan đáp:
“Dạ chị yên tâm, em còn nhiều đoạn đẹp lắm.”
Cô đặt điện thoại xuống, nhìn ra ban công, nơi thành phố vẫn nhộn nhịp ánh đèn. Mẹ cô đang ở quê, sống yên lặng sau những biến cố. Lan chưa kể gì về kế hoạch này, cô không muốn mẹ lo. Một ngày nào đó, mẹ sẽ biết – nhưng bằng một cách xứng đáng nhất.
Một tuần trôi qua nhanh hơn Lan dự tính. Trong thời gian ấy, cô và Thủy liên tục gặp nhau: họp bàn, ăn trưa, thử trang phục, chụp ảnh quảng bá… Thủy dần xem Lan như bạn thân mới, thậm chí chia sẻ chuyện đời tư.
Một buổi chiều, cả hai ngồi ở phòng trà sang trọng giữa Sài Gòn. Thủy nhấp ngụm trà rồi thở dài:
“Thật ra, chị không thích ai nhắc tới chuyện cũ… em biết mà, cái vụ ly hôn hồi đó.”
Lan cố tỏ ra vô tư:
“Em chỉ nghe loáng thoáng thôi chị, mà ai chẳng có chuyện riêng.”
Thủy hạ giọng:
“Mẹ em với ba em ngày xưa… thân lắm. Chị với mẹ em còn thân hơn nữa…”
Lan nắm chặt tay dưới bàn, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên:
“Vậy sao ạ?”
“Ừ… mà chị nghĩ nhiều thứ trên đời khó tránh khỏi lắm. Người ta yếu đuối thì dễ phạm sai lầm. Mà sai lầm thì phải chịu thôi.”
Lan bỗng im lặng rất lâu. Cô nhìn vào đôi mắt Thủy, thấy trong đó không có chút ăn năn nào. Chỉ có sự thản nhiên của người từng phá hoại gia đình người khác nhưng nghĩ mình vô tội.
Đến lúc rồi. Lan biết mình đủ động lực để đi đến cùng.
Ngày livestream đến. Không khí trong studio rất chuyên nghiệp: ánh sáng rực rỡ, màn hình LED lớn phía sau hiển thị logo dự án. Thủy trang điểm kỹ càng, ăn mặc sang trọng, cười tươi không khác gì ngôi sao. Lan cũng được ekip chăm chút, giữ vẻ đẹp dịu dàng nhưng sắc nét, như hình ảnh bao năm cô xây dựng.
Livestream bắt đầu.
Thủy nói về dự án, về ước mơ, về thành công, tất cả đều hoàn hảo… cho đến khi Lan khéo léo đưa câu hỏi:
“Chị Thủy này… trong hành trình của chị, có bao giờ chị cảm thấy mình phải trả giá cho điều gì không? Ý em là… đổi lại sự thành công, chị có đánh mất điều gì quan trọng không?”
Câu hỏi tưởng như vô hại nhưng đủ chạm vào bản ngã của Thủy. Cô cười nhẹ:
“Ồ, ai rồi cũng phải hy sinh chút gì đó. Chị nghĩ người thông minh thì biết bỏ cái không quan trọng để giữ cái đáng giá hơn.”
Lan nhìn thẳng vào máy quay. Ánh mắt cô sắc như kim loại.
“Vậy… có khi nào chị hy sinh một… mối quan hệ thân thiết nào đó không?”
Thủy hơi khựng lại, nhưng vẫn giữ nụ cười:
“Em nói nghe lạ quá. Chị chỉ biết giữ những gì có ích cho mình thôi.”
Ngay khoảnh khắc ấy, comment trên livestream bắt đầu nổ ra:
“Chị này phát ngôn tự tin dữ ta?”
“Nghe hơi kỳ…”
“Gợi ý gì vậy Lan?”
“Drama chăng???”
Lan tiếp tục, giọng nhẹ nhưng rõ ràng:
“Em nghe chị từng rất thân với mẹ của một người… mà vì lý do nào đó, mọi thứ đều đổ vỡ. Em tò mò không biết chị có từng… tiếc nuối?”
Thủy bắt đầu lúng túng. Cô không biết mọi người đang xem, hàng nghìn cặp mắt đang soi từng biểu cảm trên gương mặt mình.
“Lan… chuyện đó…” Thủy cố gượng cười, “để chị giải thích sau được không? Nói trên livestream kỳ lắm.”
Lan đáp, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh:
“Dạ, tuỳ chị thôi. Em chỉ muốn khán giả hiểu rõ hành trình của chị.”
Livestream kết thúc trong bầu không khí đầy sự khó xử.
Nhưng drama thật sự… chỉ mới bắt đầu.
Ngay sau buổi livestream, đoạn clip “vô tình” Lan đăng một tuần trước được cộng đồng mạng đào lại. Dư luận bắt đầu đặt câu hỏi. Một vài người tinh ý phát hiện ánh mắt gian xảo của Thủy trong clip, rồi bàn tán. Những chuyện cũ bị khơi lên từ những mối quan hệ mập mờ, những chia rẽ ngày xưa… tuy không ai biết chính xác nhưng đủ khiến hình ảnh “nữ doanh nhân mẫu mực” của Thủy lung lay.
Thủy lập tức gọi cho Lan:
“Lan! Em có thấy comment không? Sao tự dưng mọi người lại hiểu sai chị vậy?”
Lan nhìn màn hình điện thoại, giọng bình thản:
“Em nghĩ… mọi người chỉ quan tâm thôi chị. Còn chị… nếu không làm gì sai, thì lo gì?”
Thủy im lặng. Lần đầu tiên trong nhiều năm, cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Còn Lan, khi tắt điện thoại, đôi mắt ánh lên như ngọn lửa sắp bùng lên mạnh hơn nữa.
Cuộc chiến bước sang giai đoạn hai.
Và Lan đã sẵn sàng.
CHƯƠNG 3: Sự Trả Giá Và Bình Minh Mới
Ngày hôm sau, không khí trong văn phòng Thủy căng như dây đàn. Mọi đối tác, cộng sự, thậm chí bạn bè thân thiết, đều bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt dè chừng sau khi livestream và những bình luận lan truyền trên mạng xã hội. Thủy, vốn tự tin đến mức ngạo mạn, giờ cảm thấy từng bước đi như đang trên băng mỏng.
Lan biết, đây là thời điểm quyết định. Cô chuẩn bị bước vào giai đoạn cao trào: đưa Thủy vào “một tình huống không thể thoát” – nơi tất cả chứng kiến bản chất thật của cô ta.
Lan hẹn Thủy đến một buổi “hội thảo kết nối doanh nghiệp”, nơi nhiều đối tác quan trọng của Thủy sẽ có mặt. Lan vẫn giữ hình ảnh thân thiện, nhẹ nhàng, vừa như người đồng hành vừa như cố vấn. Thủy, vẫn tin vào sự thành công của mình, bước vào phòng hội thảo với nụ cười tự tin quen thuộc.
Buổi hội thảo diễn ra suôn sẻ, Lan khéo léo lồng vào các câu chuyện kinh doanh, những trải nghiệm thành công của “các bạn trẻ” để dẫn dắt Thủy. Rồi Lan đưa ra một trò chơi nhỏ: mọi người viết ra một tình huống khó xử nhất mà họ từng gặp, rồi chọn người khác dự đoán cách xử lý.
Thủy, không biết rằng Lan đã chuẩn bị kỹ, giơ tay xung phong. Khi đọc câu tình huống do Lan chọn, Thủy cười khẩy:
“Chuyện dễ mà… chỉ cần thông minh một chút, biết cách kiểm soát, là xong. Người ta yếu thì mình phải mạnh hơn thôi. Ai mạnh hơn sẽ thắng. Chẳng có gì phải ngại cả.”
Một vài đối tác, vốn đã nghe tin đồn về “câu chuyện cũ”, bắt đầu nhìn nhau, gật gù, thì thầm. Những ánh mắt dò xét, nghi ngại khiến Thủy lúng túng.
Lan tiếp tục, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc bén:
“Vậy nếu người ta là bạn thân của mình… mà mình từng khiến họ mất tất cả thì sao?”
Không còn đường thoát, Thủy bật cười gượng, nhưng nụ cười ấy đã trở nên gượng gạo, không còn che giấu được sự xấu hổ. Một số người ghi lại clip bằng điện thoại. Cộng đồng mạng nhanh chóng lan truyền hình ảnh, khiến uy tín và hình ảnh Thủy sụp đổ chỉ trong vài giờ.
Mọi chuyện chưa dừng ở đó. Lan gửi đoạn video cũ – những khoảnh khắc Thủy tự khoe khoang, thản nhiên kể về việc thao túng, đánh đổi những mối quan hệ thân thiết – đến tất cả đối tác cũ và mới của Thủy. Không một lời bình luận hay chú thích gì thêm, chỉ là “vô tình” chia sẻ để mọi người tự nhìn nhận.
Thông tin lan truyền nhanh chóng. Những đối tác lớn bắt đầu dè chừng. Một vài người tỏ ra thất vọng, hủy hợp đồng, khiến Thủy trở nên lúng túng và bẽ mặt. Những người từng tin tưởng cô, giờ bắt đầu thận trọng trong mọi lời nói và hành động.
Thủy gọi điện thoại cho Lan, giọng run rẩy:
“Lan… sao em làm vậy? Đây… không công bằng!”
Lan đáp, giọng bình thản:
“Em không làm gì sai. Chỉ là… sự thật luôn xuất hiện vào lúc mọi người nhìn thấy nó rõ nhất.”
Thủy im lặng. Lần đầu tiên, cô nhận ra mình không còn quyền lực, không còn sự kiêu ngạo để che giấu sự thật.
Cùng lúc, mẹ Lan nhận được tin từ một người bạn về những gì đã xảy ra. Bà rưng rưng nước mắt khi biết sự thật: con gái bà đã âm thầm trả thù, không hề vi phạm pháp luật hay đạo đức, nhưng bằng trí thông minh và sự kiên nhẫn. Sự tôn trọng mà bà từng mất mát, giờ đây được khôi phục một cách tuyệt đối.
Lan về quê thăm mẹ. Khi gặp nhau, bà ôm con gái chặt, nước mắt trào ra:
“Lan… con đã làm tất cả để mẹ không còn phải chịu nhục nhã nữa.”
Lan mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Con chỉ làm những gì phải làm, mẹ à. Giờ thì mọi thứ đã rõ ràng. Chúng ta có thể sống tiếp mà không còn bóng ma quá khứ đeo bám.”
Bà mẹ Lan nhìn con, lòng đầy tự hào và thương yêu. Mọi vết thương của quá khứ dường như bắt đầu liền lại.
Về phần Thủy, sau cú sụp đổ này, cô mất đi nhiều hợp đồng lớn, danh tiếng sụp đổ, và bị xã hội nhìn bằng ánh mắt nghi ngại. Nhưng điều khiến Thủy đau nhất không phải là tiền bạc hay uy tín, mà là sự thản nhiên và quyết tâm của Lan – cô gái mà Thủy từng coi thường, giờ trở thành người chi phối mọi ngóc ngách trong câu chuyện của mình.
Lan đứng trên ban công, nhìn thành phố về đêm. Một cảm giác bình yên lan tỏa trong tim cô. Sáu năm oán hận, chờ đợi và chuẩn bị đã kết thúc.
Cô biết rằng: trả thù không chỉ là để khiến người khác chịu thiệt hại, mà còn là để bản thân và những người thân yêu được giải thoát, được sống với sự bình an trong tâm hồn.
Lan mỉm cười, thầm nhủ:
“Mẹ à… chúng ta đã được bình minh mới rồi.”
Đêm Sài Gòn vẫn nhộn nhịp, nhưng trong ánh mắt Lan, mọi thứ đều sáng rực rỡ như chính cuộc đời cô vừa được sắp xếp lại, trọn vẹn và công bằng.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.