Min menu

Pages

Ông Lâm bán mảnh đất hàng chục tỷ ở quê, giả nghèo lên thành phố để thử lòng con, rồi choáng váng trước hành động của cậu con út…

Chương 1: Quyết định lên Sài Gòn “thử lòng” con cái


Ông Lâm ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài hiên nhà, nhìn ra cánh đồng lúa vàng vừa gặt xong, nhưng trong lòng đầy bâng khuâng. 68 tuổi, cái tuổi mà người ta thường an hưởng tuổi già, ông lại đang trăn trở về ba đứa con đã trưởng thành của mình. Long – con cả, Lan – con giữa, và Linh – con út. Mỗi đứa một tính cách, một cách sống, nhưng ông Lâm luôn trăn trở không biết tình cảm thật sự của chúng dành cho mình đến đâu.

Ông hít một hơi thật sâu, tay run run cầm chiếc ly trà, quyết định: ông sẽ lên Sài Gòn một chuyến. Không phải để thăm con cái theo cách bình thường, mà để “thử lòng” chúng. Ông sẽ giả vờ rằng làm ăn thua lỗ, bán nhà trả nợ, đến thành phố mà không báo trước. Ông muốn biết ai là người thực sự yêu thương mình, ai chỉ quan tâm đến của cải hay sự tiện nghi.

Ngày hôm sau, ông Lâm bắt xe khách lên Sài Gòn. Trên chuyến xe dài, ông nhìn ra cửa sổ, thấy dòng người tấp nập, xe cộ qua lại, lòng ông dâng lên cảm giác vừa lạ lẫm vừa hồi hộp. Ở quê, ông là lão nông giàu có, có tiếng, được hàng xóm quý mến. Nhưng ở thành phố này, ông chỉ là một người lạ, không tiền bạc, không địa vị, chỉ còn lại chính bản thân. Và chính cảm giác này sẽ giúp ông nhìn thấu lòng con cái mình.

Đến Sài Gòn, ông Lâm tìm một nhà trọ nhỏ, khiêm tốn, đủ chỗ ngủ và nấu ăn. Ông không cần tiện nghi, chỉ cần một nơi để trú chân. Khi cất hành lý, ông cười thầm: “Đúng là một khởi đầu mới, không hề phô trương, chỉ có ta và sự thật.”

Ông bắt đầu gọi điện thoại cho Long và Lan, thông báo rằng mình vừa làm ăn thua lỗ, phải bán nhà, sẽ tạm thời lên Sài Gòn để tránh áp lực. Hai đứa con nghe xong chỉ trả lời gọn lỏn: “Vâng, ba tự giữ sức khỏe nhé.” Không có lời hỏi han sâu sắc, không có sự quan tâm thực sự. Ngay cả khi ông nhấn mạnh rằng cần chỗ ở tạm thời, Long và Lan chỉ gợi ý rằng có thể tìm khách sạn, hoặc nhờ mấy người quen, nhưng không một lời mời về nhà.

Ông Lâm nhíu mày, cảm giác nhói đau nơi ngực. Những gì ông từng nghĩ về con cái, về tình cảm gia đình, giờ đây như bị thử thách nghiệt ngã. “Vậy sao, cả hai đứa này chỉ biết hình thức và tiện nghi thôi sao?” – ông tự hỏi, lòng vừa buồn vừa thất vọng.

Trong lúc ông đang lặng người, Linh – con út của ông – bất ngờ gọi điện. Giọng cô rộn ràng nhưng có chút lo lắng: “Ba ơi, ba lên Sài Gòn à? Ba có muốn con đón không? Nhà con tuy nhỏ nhưng ba cứ ở lại, con sẽ lo cho ba từng bữa ăn, từng chỗ ngủ.”

Ông Lâm giật mình, không kìm được nụ cười: “Ừ, ba sẽ ghé qua nhà con.” Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng ông, khác hẳn với sự lạnh nhạt của hai đứa con lớn. Chỉ có Linh, dù cuộc sống còn khó khăn, vẫn dành cho ông tình thương thật sự.

Chiều hôm đó, ông đến nhà Linh. Căn nhà nhỏ nhưng sạch sẽ, giản dị, không hề có sự xa hoa nhưng đầy ắp tình cảm. Linh tiếp ông bằng cái ôm thật chặt, mắt rưng rưng: “Ba ơi, ba lên Sài Gòn một mình sao? Ba đừng lo, từ giờ ba cứ coi nhà con là nhà mình nhé.”

Ông Lâm cảm nhận được sự chân thành trong từng cử chỉ của con gái út. Linh sắp xếp chỗ ngủ cho ông, nấu những món ăn mà ông thích, chuẩn bị quần áo, dọn dẹp nhà cửa. Mỗi hành động đều chứa đựng sự quan tâm và tình yêu thương. Ông ngồi nhìn con làm việc, lòng dâng lên một niềm xúc động khó tả. “Phải rồi, chỉ có Linh mới thực sự hiểu và trân trọng tình cha con.”

Đêm đầu tiên ở Sài Gòn, ông Lâm nằm trên chiếc giường nhỏ, cảm nhận sự bình yên lần đầu tiên sau nhiều năm bôn ba làm ăn. Ông nghĩ về Long và Lan, nghĩ về những ngày tháng họ chỉ biết quan tâm đến của cải, danh vọng, tiện nghi. Và ông biết, mình sẽ phải để sự thật bật ra, để con cái nhận hậu quả của lòng vô tâm.

Ngày hôm sau, ông ra ngoài dạo phố, nhìn cuộc sống đô thị hối hả, lòng lại tràn đầy suy nghĩ. Ông Lâm quyết định, sau khi thử lòng các con, sẽ quyết định để lại toàn bộ tài sản cho người duy nhất thực sự yêu thương mình – Linh. Còn Long và Lan, họ sẽ phải học bài học về sự vô tâm và hời hợt trong tình cảm gia đình.

Chương đầu tiên kết thúc với hình ảnh ông Lâm nhìn ra cửa sổ nhà Linh, ánh mắt vừa trầm lắng vừa thanh thản. Ông biết rằng, những ngày tháng tới sẽ là lúc ông được sống trọn vẹn tình thương, và cũng là lúc sự thật được hé lộ, để mọi người nhận ra giá trị của tình cảm thực sự.

-----------------


Chương 2: Sự thật dần hé lộ

Sáng hôm sau, ông Lâm thức dậy trong căn nhà nhỏ của Linh, nghe tiếng nước sôi trong bếp. Mùi cà phê thơm thoang thoảng theo gió len vào phòng, ông hít thật sâu, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể. Ông nhìn Linh tất bật chuẩn bị bữa sáng, tay khéo léo xếp từng miếng rau, từng lát thịt. Không một lời than vãn, không một nét mệt nhọc, chỉ có sự quan tâm chân thành dành cho ông.

“Ba dậy rồi à? Ăn sáng thôi, ba có muốn uống trà hay cà phê?” Linh hỏi, ánh mắt long lanh đầy yêu thương.

Ông Lâm mỉm cười: “Cà phê thôi, con.” Lòng ông dâng lên một niềm vui khó tả. Bất giác, ông so sánh với Long và Lan – những đứa con từng được ông nuôi dưỡng đầy đủ vật chất nhưng chẳng mấy khi bộc lộ tình cảm thật.

Không lâu sau, Long gọi điện. Ông Lâm đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe những câu trả lời lạnh nhạt. “Ba à, nghe nói ba làm ăn thất bại… ừ, vâng, con biết rồi. Ba cứ giữ sức khỏe nhé.” Giọng Long khô khan, hình như còn ngập ngừng một chút, nhưng không có lời hỏi han nào về chỗ ở hay sự khó khăn của ông.

Tiếp đó, Lan cũng gọi. Cô hỏi một cách hình thức: “Ba, nghe nói phải bán nhà à? Sao không nhờ người quen hay tìm khách sạn mà ở? Con bận quá, chắc không sắp xếp được đâu.” Lan nói xong, lập tức tắt máy như sợ ông trả lời thêm.

Ông Lâm đặt điện thoại xuống, lòng hơi nhói. Không ngạc nhiên nhưng thất vọng. Tình cảm hai đứa con lớn dành cho ông chỉ là hình thức, và ông đã đoán trước điều đó. Trong khi đó, Linh vẫn chăm sóc ông từng bữa ăn, lo từng bộ quần áo, hỏi han từng cử chỉ, giọng nói luôn đầy ấm áp và quan tâm.

Ngày tiếp theo, ông Lâm quyết định đưa “vở kịch” lên một bước mới. Ông nói với Linh rằng mình sẽ ra ngoài tìm việc làm tạm, vì không muốn làm phiền cô quá nhiều. Linh băn khoăn, nắm tay ông: “Ba, sao phải ra ngoài làm gì? Ba cứ ở nhà con, con sẽ lo mọi thứ. Ba mà mệt, con không yên tâm đâu.”

Ông mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ xúc động: “Ba chỉ muốn thử lòng các con, để thấy ai thực sự yêu thương ba.” Linh không hiểu hết ý nghĩa của câu nói, nhưng cảm nhận được sự khác thường trong giọng ông, ánh mắt ông lấp lánh một niềm riêng tư, vừa bí ẩn vừa ấm áp.

Trong những ngày tiếp theo, Long và Lan nhiều lần gọi điện, nhắn tin hỏi han, nhưng câu chữ vẫn lạnh lùng, hình thức. Khi biết ông đang ở trọ tạm, Long đề nghị: “Ba nên tìm khách sạn hay nhờ người quen, đừng phiền chúng con.” Lan thì nói: “Ba tự lo liệu đi, con không thể đến giúp được, bận quá.” Không hề có lời mời ông đến nhà, không hề có sự quan tâm sâu sắc.

Ngược lại, Linh luôn lo lắng, chăm sóc. Cô mua thức ăn theo sở thích của ông, sắp xếp phòng ngủ thật ngăn nắp, tắm rửa cho ông những bộ quần áo sạch sẽ. Mỗi buổi tối, Linh lại ngồi bên ông, kể những câu chuyện thường ngày, hỏi han sức khỏe, và lắng nghe những tâm sự thầm kín của cha.

Một hôm, trong lúc rửa chén sau bữa tối, Linh chợt thở dài: “Ba, ba cứ ở nhà con, đừng đi đâu nữa. Con thấy các anh các chị lạnh lùng quá, ba phải thử lòng làm gì cho mệt.”

Ông Lâm nhìn con gái, giọng trầm ấm: “Ba muốn thấy tình thương thật sự, để biết ai yêu thương mình vô điều kiện. Ba nghĩ bây giờ ba đã hiểu rồi.” Linh nhìn ông, đôi mắt rưng rưng, lòng vừa xúc động vừa thầm cảm phục. Dường như cô hiểu rằng, tất cả những gì ông làm đều vì muốn bảo vệ và trân trọng tình cảm gia đình.

Ngày qua ngày, ông Lâm nhận ra rõ ràng sự khác biệt giữa các con: Long và Lan chỉ biết đến hình thức, quan tâm đến tiện nghi, còn Linh chăm sóc ông bằng cả tấm lòng, không hề đòi hỏi, không hề tính toán. Ông cảm nhận được sự chân thành qua từng cử chỉ nhỏ: Linh sắp xếp quần áo, nấu từng món ăn, nhắc nhở ông uống thuốc đúng giờ, và luôn hỏi han sức khỏe.

Trong một buổi chiều, khi ông và Linh ngồi bên cửa sổ nhìn ra đường phố nhộn nhịp, ông Lâm thốt lên: “Con út à, ba thấy mình thật may mắn. Ba đã hiểu ra giá trị của tình thương thật sự. Các con lớn thì bận rộn với đời sống của mình, nhưng con, con chưa từng rời xa ba.”

Linh nắm tay ông, giọng nghèn nghẹn: “Ba à, con thương ba, ba cứ coi nhà con là nhà mình, từ giờ ba đừng lo lắng gì cả.” Ông Lâm nhìn đôi tay nhỏ bé nhưng ấm áp ấy, lòng tràn ngập hạnh phúc. Ông biết rằng, chỉ có Linh mới thực sự yêu thương ông vô điều kiện.

Không lâu sau, ông Lâm quyết định gặp Long và Lan để “bật mí” phần nào kết quả thử lòng, nhưng ông không nói rõ về tài sản. Ông chỉ nhắn tin: “Ba đang Sài Gòn, ở trọ tạm thôi, các con có muốn ghé thăm không?”

Long trả lời gọn lỏn: “Ba tự lo liệu đi, con bận lắm.” Lan cũng trả lời: “Con không tiện ghé, ba tự chăm sóc mình nhé.” Những lời nói này như nhát dao cắt vào trái tim ông, nhưng ông vẫn mỉm cười, giữ sự thanh thản.

Trong khi đó, Linh ngày càng quan tâm, luôn hỏi han từng chi tiết nhỏ, từ bữa ăn, giấc ngủ, đến sức khỏe, quần áo. Ông Lâm cảm nhận được niềm hạnh phúc giản đơn nhưng đong đầy yêu thương. Những ngày tháng này, ông sống thanh thản, không lo lắng về vật chất, không bận tâm đến sự vô tâm của hai đứa con lớn, chỉ còn lại tình thương chân thật.

Một buổi tối, khi cả hai cùng ngồi trước hiên nhà, ánh đèn vàng lấp lánh trên mái tôn, Linh bỗng hỏi: “Ba à, ba có muốn kể cho con nghe quá khứ của mình không? Những ngày ba còn ở quê, những lúc khó khăn?”

Ông Lâm nhìn con gái, mắt ươn ướt: “Ba đã trải qua nhiều khó khăn, có lúc tưởng chừng gục ngã, nhưng chính tình thương của gia đình đã giữ ba đứng vững. Giờ đây, được sống bên con, được cảm nhận tình thương thật sự, ba thấy mình hạnh phúc vô cùng.”

Trong lòng ông Lâm, quyết tâm đã rõ ràng: toàn bộ tài sản, những gì ông dành dụm suốt đời, sẽ thuộc về Linh, người duy nhất thực sự trân trọng và yêu thương ông. Còn Long và Lan, họ sẽ phải nhận hậu quả từ chính sự vô tâm, hời hợt trong tình cảm gia đình.

Những ngày tiếp theo, ông Lâm và Linh tận hưởng từng khoảnh khắc giản dị: cùng nhau nấu ăn, dọn dẹp, đi chợ, hay chỉ đơn giản là ngồi bên cửa sổ nhìn dòng người qua lại. Từng hành động nhỏ, từng lời nói nhẹ nhàng của Linh đều khiến ông cảm thấy trọn vẹn hạnh phúc.

Đêm về, khi thành phố lên đèn, ông Lâm ngồi tựa vào vai con gái, lòng tràn đầy thanh thản. Ông biết rằng, những ngày cuối đời sẽ được sống trong tình thương thật sự, không còn phải lo lắng về sự giả dối hay hời hợt của người thân. Linh, con út của ông, chính là món quà quý giá nhất mà ông nhận được sau bao năm tháng bôn ba, lo toan.

Chương 2 khép lại với hình ảnh ông Lâm an yên bên Linh, cảm nhận tình thương chân thật, trong khi Long và Lan vẫn còn xa cách, lạnh nhạt, dần nhận ra sự khác biệt giữa tình cảm thực sự và hình thức.

---------------


Chương 3: Hạnh phúc cuối đời bên con gái út

Những ngày cuối thu, Sài Gòn trở nên dịu dàng hơn, những con đường đầy lá rụng vàng, ánh nắng nhạt chiếu qua khung cửa sổ. Ông Lâm ngồi trên chiếc ghế trong nhà Linh, tay cầm tách trà nóng, mắt nhìn ra ngoài phố đông người qua lại. Dù đã 68 tuổi, đôi mắt vẫn sáng, ánh nhìn lấp lánh niềm an yên.

Ông nhớ lại tất cả những gì đã diễn ra trong mấy tuần qua: từ lúc ông giả vờ làm ăn thất bại, lên Sài Gòn “thử lòng” các con, đến những phản ứng lạnh nhạt của Long và Lan, và tình yêu thương vô điều kiện mà Linh dành cho ông. Tất cả như một bức tranh sống động, khiến lòng ông vừa xúc động vừa tràn đầy hạnh phúc.

Một buổi chiều, ông quyết định thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch. Ông gọi Long và Lan đến nhà Linh. Khi họ bước vào, nhìn căn phòng nhỏ gọn gàng, tràn ngập sự ấm áp, họ thoáng giật mình. Long nhìn quanh, cố giữ vẻ bàng quan, còn Lan thì khẽ nhíu mày.

Ông Lâm mỉm cười, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền: “Ba rất vui khi các con đến. Ba lên Sài Gòn không phải vì thất bại thật, mà vì ba muốn thử lòng các con.” Long và Lan nhìn ông, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.

“Ba… thử lòng?” Long lắp bắp, không biết nên nói gì. Lan cũng hơi run, im lặng.

Ông Lâm tiếp tục: “Ba nhận ra rằng tình cảm thật sự không thể đo bằng vật chất hay hình thức. Ba thấy các con lớn chỉ quan tâm đến tiện nghi, sự thoải mái, chứ không thật lòng lo lắng cho ba. Chỉ có Linh, con út của ba, luôn chăm sóc, lo lắng, yêu thương ba vô điều kiện.”

Linh đứng bên cạnh, mặt đỏ bừng vì xúc động. Cô nắm tay cha, ánh mắt ươn ướt: “Ba à, con chỉ làm những gì con cảm thấy đúng. Con yêu ba, muốn ba luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.”

Long và Lan bối rối, họ không nói nên lời. Họ nhìn Linh, rồi nhìn ông Lâm, cảm giác hối hận dần dâng lên. Cuộc sống bận rộn, danh lợi và tiện nghi từng làm họ lơ là tình cảm gia đình, giờ đây mới nhận ra giá trị mà họ đã bỏ qua.

Ông Lâm thở dài, giọng trầm ấm nhưng quyết đoán: “Ba đã suy nghĩ kỹ. Tất cả tài sản mà ba tích cóp bao năm nay sẽ thuộc về Linh – người duy nhất thật sự trân trọng và yêu thương ba. Long, Lan, các con sẽ không nhận gì, vì ba muốn các con học bài học về lòng vô tâm. Ba vẫn yêu các con, nhưng tình cảm phải được nuôi dưỡng bằng sự chân thành, không phải bằng hình thức hay tiện nghi.”

Long cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Ba… con xin lỗi. Con… Con không biết sao để bù đắp.” Lan cũng rưng rưng: “Ba, chúng con đã sai… Chúng con đã quá vô tâm.”

Ông Lâm mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Ba hiểu, ba không trách các con. Nhưng bây giờ ba muốn sống những ngày còn lại thật bình yên bên người duy nhất trân trọng tình cha con.”

Từ đó, ông Lâm sống trọn vẹn những ngày cuối đời bên Linh. Mỗi buổi sáng, họ cùng nhau pha trà, nấu ăn, đi chợ, dọn dẹp nhà cửa. Mỗi buổi chiều, họ ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng người qua lại, kể cho nhau nghe những chuyện đời thường, chia sẻ những niềm vui nhỏ nhặt. Từng khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ắp tình yêu thương.

Ông Lâm cảm nhận rõ sự khác biệt: Linh không chỉ yêu thương ông vì vật chất hay quyền lực, mà vì tình cảm chân thành. Cô chăm sóc ông từng bữa ăn, từng bộ quần áo, từng liều thuốc, luôn hỏi han sức khỏe, quan tâm từng cử chỉ. Mỗi hành động đều khiến ông cảm thấy trọn vẹn hạnh phúc.

Một hôm, ông Lâm nhìn Linh đang giặt quần áo trong sân, ánh nắng chiều chiếu qua mái tôn, tạo thành những dải sáng lấp lánh trên tóc cô. Ông gọi: “Con út à, ba cảm ơn con. Ba hạnh phúc vì được sống bên con. Ba thấy những ngày cuối đời thật bình yên.”

Linh quay lại, ánh mắt rưng rưng: “Ba à, con hạnh phúc khi được chăm sóc ba. Ba cứ coi nhà con là nhà mình, đừng lo lắng gì nữa.”

Những ngày tiếp theo, Long và Lan dần nhận ra bài học mà cha đã cho họ. Họ đến thăm Linh và ông Lâm, mang theo sự ân hận và mong muốn chuộc lỗi. Ông Lâm đón nhận họ bằng một ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định, không hề trách móc, chỉ khuyên nhủ họ hãy trân trọng tình cảm gia đình và sống chân thành hơn.

Còn với Linh, cô cảm nhận được tình thương vô điều kiện của cha, thấy mình được tin tưởng và yêu thương. Cô biết rằng, mọi thứ cha dành cho mình không chỉ là vật chất, mà là cả tấm lòng, là sự ghi nhận cho tình cảm chân thành mà cô đã dành cho ông suốt bao năm qua.

Ngày cuối tuần, cả hai ngồi trước hiên nhà, uống trà và nhìn dòng người qua lại. Ông Lâm đặt tay lên vai Linh, giọng trầm ấm: “Con út à, ba đã sống những ngày cuối đời thật bình yên. Ba biết rằng, tình cảm chân thật là món quà quý giá nhất.”

Linh nắm chặt tay ông, giọng nghẹn ngào: “Ba à, con sẽ luôn bên ba, lo cho ba từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Con yêu ba.”

Ông Lâm nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm của con gái, lòng tràn đầy hạnh phúc. Những năm tháng bôn ba, lo toan, tích cóp tài sản, cuối cùng ông tìm thấy giá trị thật sự: tình thương chân thành và sự trân trọng từ Linh, người con út duy nhất không hề tính toán, không hề vụ lợi, mà chỉ yêu thương ông bằng cả trái tim.

Cuối cùng, ông Lâm sống những ngày cuối đời thanh thản, bên con gái út, cảm nhận trọn vẹn tình yêu thương thật sự. Long và Lan, dù hối hận, cũng học được bài học về tình cảm gia đình, về giá trị của sự chân thành và quan tâm thật sự.

Câu chuyện khép lại với hình ảnh ông Lâm mỉm cười, ngồi bên Linh trong ánh chiều tà của Sài Gòn, lòng thanh thản và an yên, biết rằng mình đã tìm được món quà quý giá nhất của đời người: tình thương chân thật và sự hiếu thảo vô điều kiện.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.