Min menu

Pages

Người chồng lén vợ đi du lịch cùng nhân tình. Khi đang ăn tối, cô nhân tình nhận được một cuộc gọi khiến tay chân cô run rẩy...

Chương 1: Nghi ngờ


Hạ bước vào phòng khách, ánh mắt thoáng chạm vào cuốn lịch để trên bàn. Ngày hôm nay chồng cô – Nam – nói sẽ đi công tác tỉnh lẻ hai ngày. Nhưng từ sáng, Hạ đã nhận ra những dấu hiệu khác thường: điện thoại Nam để chế độ im lặng, quần áo gọn gàng nhưng có mùi nước hoa lạ, và đôi mắt lảng tránh khi cô hỏi về chuyến đi.

Hạ lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, tay cầm tách trà nóng nhưng chẳng uống được gì. Cô nhẩm tính, thử nhớ lại những lần Nam đi công tác trước đây. Chưa bao giờ Nam bỏ quên việc gửi email báo cáo công việc hay gọi điện về nhà. Nhưng hôm nay, mọi thứ dường như được chuẩn bị quá kỹ: “Lịch trình công tác” gửi qua tin nhắn chỉ là vài dòng ngắn ngủi, không có địa chỉ khách sạn, không có giờ họp.

Trong thâm tâm, Hạ không muốn tin rằng chồng mình lại có thể lừa dối cô. Nhưng trực giác của một người vợ, từng sống cùng anh mười năm, mách bảo rằng điều gì đó không ổn. Cô thở dài, lặng lẽ mở máy tính và thử tìm kiếm thông tin. Chỉ vài thao tác, cô thấy một bức ảnh đăng trên mạng xã hội: Nam đứng cạnh một cô gái trẻ, trong khung cảnh biển Nha Trang rực nắng, gương mặt đầy vui vẻ.

Hạ cắn môi, nhắm mắt lại một giây rồi mở ra. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như sụp đổ, nhưng cô không gào thét, không khóc lóc. Cô chỉ nhẹ nhàng đứng lên, đi vào phòng làm việc, mở điện thoại và nhắn một tin cho bạn thân:

“Chị Linh ơi, mình cần nhờ chị một chuyện quan trọng, gấp.”

Linh, người bạn thân từ thời đại học, vốn là quản lý một công ty nhỏ, lập tức trả lời. Hạ chỉ mỉm cười nhạt, giọng điềm tĩnh:

“Hãy giúp mình một chút, liên quan đến người phá hoại hạnh phúc gia đình mình. Mình tin chị sẽ biết phải làm gì.”

Cô không nói ra danh tính hay kế hoạch chi tiết. Trong lòng Hạ, cô biết mình sẽ dùng trí thông minh, sự bình tĩnh và uy lực gián tiếp để khiến chồng phải trả giá mà không gây ra ồn ào, giữ thể diện cho gia đình, giữ bình yên cho con cái.

Chương 2: Kế hoạch


Chiều hôm đó, Nam và cô nhân tình – Thu – đang trên đường từ sân bay về khách sạn. Thu hớn hở, tay ôm túi xách nhỏ, mắt long lanh. Cô tin rằng mọi chuyện đều suôn sẻ, và Nam sẽ tiếp tục yêu thương cô, ít nhất trong vài ngày tới.

“Anh ơi, Nha Trang đẹp quá, em muốn chúng ta đi biển ngay chiều nay,” Thu nói, giọng ríu rít.

Nam cười, gạt tay nhẹ:

“Ừ, để tối chúng ta ra quán bún bình dân gần biển ăn. Đơn giản thôi nhưng ngon lắm.”

Thu gật đầu, lòng lâng lâng như đang bay trên mây. Nhưng bên ngoài, Hạ lặng lẽ quan sát mọi thứ từ xa, nhờ một vài nguồn thông tin trực tuyến, cô nắm được địa điểm hai người sẽ đến. Hạ không vội vàng, cô biết việc nóng vội sẽ làm mọi thứ hỏng.

Chiều muộn, Hạ gọi điện cho Linh – người bạn quản lý công ty của Thu – chỉ vỏn vẹn vài câu:

“Chị Linh, Thu đang ở Nha Trang, làm ơn cho cô ấy nghỉ việc ngay tối nay. Kẻ phá hoại hạnh phúc người khác không xứng đáng có mặt trong công ty chị.”

Linh không ngạc nhiên, chỉ cười nhạt:

“Yên tâm, để em lo.”

Đúng lúc ấy, Nam và Thu đang ngồi vào một quán bún bình dân ven biển. Mùi hương nước lèo thơm lừng lan tỏa, tiếng gió thổi nhẹ khiến Thu càng thêm phấn khích. Thu giơ điện thoại, định chụp vài bức ảnh gửi cho bạn bè khoe khoang thì máy rung. Thu nhìn vào màn hình, thấy tên Linh nhấp nháy. Cô vội nhấc máy, nhưng chưa kịp nói gì, giọng Linh đã vang lên, lạnh lùng nhưng dứt khoát:

“Thu, về văn phòng ngay. Cậu nghỉ việc từ hôm nay. Kẻ phá hoại hạnh phúc người khác không xứng đáng có mặt trong công ty này.”

Thu lặng người. Tay run run, nước bọt khô cứng trong miệng. Nam cũng trợn tròn mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thu cố gắng thanh minh, giọng run run:

“Sếp, không, em… em không… em không biết…”

“Không biết hay cố tình không biết? Hãy tự trả lời mình đi,” Linh cắt lời, rồi tắt máy.

Thu ngồi sững, ánh mắt hoảng hốt nhìn Nam. Cô cảm nhận toàn bộ thế giới như sụp đổ dưới chân mình. Nam cúi đầu, lưỡng lự, biết rằng kế hoạch lừa dối đã bị bại lộ. Nhưng chưa ai nói gì, chỉ là khoảng lặng căng thẳng giữa tiếng sóng vỗ vào bờ.

Hạ, ở xa, cầm điện thoại, mỉm cười. Cô không cần hét lên, không cần lao tới, chỉ cần chờ xem mọi chuyện diễn biến. Bình tĩnh là vũ khí của cô.

Chương 3: Hậu quả và bình yên


Tối đó, Nam và Thu trở về khách sạn. Thu không nói lời nào, ánh mắt mất tự chủ, khuôn mặt trắng bệch. Nam gặng hỏi, nhưng Thu chỉ khóc nức nở.

“Anh… sao lại… sao lại để chuyện này xảy ra?” Thu lắp bắp.

Nam im lặng, cảm giác tội lỗi dày vò. Anh biết mọi thứ đều là lỗi của mình, nhưng chưa biết cách giải quyết.

Sáng hôm sau, Hạ gửi cho Nam một tin nhắn đơn giản:

“Anh đã nhìn thấy gì tối qua. Hãy tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.”

Nam đọc tin nhắn, trái tim như bị bóp nghẹt. Anh hiểu rằng vết thương này không chỉ là sự thất bại trong tình cảm, mà còn là sự mất uy tín, sự tin tưởng bị đánh cắp từ người vợ mà anh từng yêu thương.

Thu lập tức gọi điện cho sếp, cố gắng xin lỗi, giải thích, nhưng Linh kiên quyết:

“Không còn chỗ cho những ai phá hoại hạnh phúc người khác. Cậu đã có bài học, hãy học cách chịu trách nhiệm với hành vi của mình.”

Thu im lặng, cảm giác hối hận tràn ngập. Cô nhận ra rằng những phút giây mê muội, sự dối trá chỉ khiến bản thân mình và người khác đau khổ.

Còn Hạ, cô trở lại cuộc sống bình yên. Cô không la hét, không làm ầm ĩ. Cô biết rằng sự bình tĩnh, sự quan sát tỉ mỉ và trí thông minh là cách để bảo vệ hạnh phúc gia đình. Con cái vẫn hồn nhiên vui đùa, bữa cơm tối vẫn ấm áp, và Hạ nhận ra, đôi khi quyền lực lớn nhất không phải là sự nổi giận, mà là khả năng giữ vững chính mình trong khi người khác phải trả giá cho hành vi sai trái.

Những ngày sau, Nam xin lỗi Hạ, hứa sẽ thay đổi. Nhưng Hạ biết, sự tha thứ không chỉ là lời nói, mà là thời gian, là hành động và là lòng tin được xây dựng lại từng bước.

Câu chuyện khép lại trong ánh hoàng hôn dịu nhẹ, nơi biển cả vẫn lặng lẽ vỗ về bờ cát, nhắc nhở rằng bình yên thật sự chỉ đến khi sự chân thành và chính trực chiếm ưu thế.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.