Min menu

Pages

Chồng hào hứng hẹn hò khách sạn, vừa đến nơi, anh 'rụng rời chân tay' khi đọc được 'dòng tin nhắn định mệnh' từ vợ

Chương 1: Cơn bão giấu kín


Hoa đứng trong phòng khách, tay vẫn cầm điện thoại của chồng, tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài. Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc đều đều, nhưng trong lòng cô, mọi thứ dường như hỗn loạn. Cô nhắm mắt lại, cố hít một hơi thật sâu để xoa dịu cảm giác bàng hoàng. “Không… không thể nào,” cô lẩm bẩm. Tùng, người chồng cô tin tưởng tuyệt đối, người mà cô từng tự hào vì tình yêu không màu mè nhưng đầy trách nhiệm, lại phản bội cô?

Cô nhớ lại những ngày tháng bên nhau: từ lúc còn là sinh viên, hai người quen nhau trong một buổi lễ hội nhỏ của trường, Tùng với vẻ ngoài điềm tĩnh, ít nói nhưng luôn quan tâm Hoa từng chút, từng chút một. Họ cùng nhau học hành, cùng nhau vượt qua áp lực thi cử, cùng nhau bước vào đời sống hôn nhân êm ấm. Bốn năm trôi qua, dường như tình yêu ấy không thay đổi, không chút sóng gió.

Vậy mà giờ đây, chỉ một tin nhắn duy nhất xuất hiện trên màn hình điện thoại của Tùng đã làm cô cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Tin nhắn ngắn ngủi:

"8 giờ tối nay ở chỗ cũ nhé, anh không đến thì em không về"

Hoa nhìn đi nhìn lại, sợ mình nhầm lẫn, sợ rằng đây là một trò đùa, nhưng không, giọng văn trong tin nhắn quá quen thuộc, quá riêng tư, và đặc biệt, không có dấu vết nào khác ngoài tin nhắn này. Tùng đã xóa sạch mọi liên lạc với nhân tình.

Cô cảm thấy một cơn nóng giận và tủi nhục xâm chiếm tâm trí. Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao ngay cả khi đã có vợ, có gia đình, anh vẫn dám lừa dối? Nhưng bên cạnh đó, một phần khác trong lòng cô, nhỏ bé và run rẩy, lại lo sợ. Lo sợ mất đi người đàn ông mà cô đã đặt trọn niềm tin.

Khi Tùng ra khỏi phòng tắm, Hoa đã bình tĩnh hơn một chút, giấu điện thoại cẩn thận và mỉm cười nhẹ: “Anh đi đâu đấy? Tiếp khách à?”

“Ừ, có vài khách ngoài tỉnh ghé, chắc về trễ lắm. Em đừng đợi nhé,” Tùng nói vội, giọng hớt hải nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh. Anh không hề biết Hoa đã nhìn thấy tin nhắn, không hề biết kế hoạch tưởng chừng kín kẽ của anh đã bị phá tan.

Hoa không trả lời, chỉ gật đầu. Cô thấy lạ nhưng cố giữ bình tĩnh, để Tùng yên tâm rời nhà. Bước chân anh vừa khuất, cô thở phào, lòng vừa đau vừa quyết tâm. Cô biết mình phải làm gì đó, nhưng không muốn hành động vội vàng.

Đêm hôm ấy, Hoa không ngủ. Cô ngồi trước bàn làm việc, ánh đèn vàng mờ chiếu lên khuôn mặt căng thẳng, miệng nhai khẽ môi. Cô mở lại điện thoại Tùng, xem đi xem lại tin nhắn một lần nữa, cố ghi nhớ từng chữ, từng dấu câu. “Chỗ cũ…” Cô tự hỏi chỗ cũ là chỗ nào, và người phụ nữ kia là ai.

Hoa nhớ lại mấy tuần trước, Tùng trở nên ít quan tâm đến chuyện vợ chồng, không còn những cử chỉ gần gũi như trước. Những buổi tối anh về muộn, điện thoại luôn được để trong túi, và đôi lúc, khi Hoa hỏi, anh chỉ cười gượng: “Dạo này công việc bận quá, em thông cảm nhé.” Lúc đó, cô đã cố gắng tin anh. Cô tin rằng tình yêu của họ đủ vững chắc để vượt qua mọi áp lực, rằng Tùng chưa từng làm gì có lỗi. Nhưng giờ đây, mọi thứ sụp đổ như tòa lâu đài cát trước sóng.

Hoa quyết định không gọi Tùng, không nhắn tin. Cô muốn chờ, muốn xem phản ứng của anh. Cô biết, một khi anh quay về, anh sẽ không thể giấu giếm. Và đúng như dự đoán, chỉ khoảng nửa giờ sau, điện thoại Tùng rung. Một tin nhắn từ chính Hoa gửi tới:

"Anh quên chứng minh thư ở nhà nè, thế này thì làm sao vào phòng với nhân tình được? Em ship sang cho anh rồi đó, anh để ý điện thoại người ta báo để còn xuống lấy nhé."

Tùng đọc tin nhắn, đầu óc quay cuồng. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Anh hối hận, nhưng đã muộn. Chỉ vài phút nữa, nếu cố gắng, anh vẫn có thể trốn thoát. Nhưng trong lòng anh, nỗi sợ mất gia đình lớn hơn nhiều. Anh quay xe, bỏ lại kế hoạch, bỏ lại nhân tình đang đợi.

Hoa đứng ở cửa sổ, nhìn bóng dáng Tùng khuất dần. Trong lòng cô vừa thấy hả hê vừa thấy đau. Cô không hét lên, không chạy ra, chỉ im lặng. Cô muốn anh tự hiểu nỗi đau và hậu quả của hành động này.

Ngày hôm sau, Tùng về nhà với vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng. Anh cố tỏ ra bình thường, nhưng Hoa không dễ dàng bị lừa. Cô điềm tĩnh đặt ly cà phê trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Anh về sớm thế?”

Tùng ngẩn ra, giọng run run: “Ừ… ừ… có chút việc xong sớm.”

Hoa mỉm cười nhạt, không nói thêm. Cô đã thấy, đã biết tất cả. Tùng ngồi xuống, im lặng. Trong căn phòng yên ắng, tiếng đồng hồ tích tắc đều đều, như nhắc nhở anh rằng mọi hành động đều có hậu quả.

Tối hôm ấy, Hoa không nấu cơm cho Tùng. Cô nói đi ra ngoài một chút, để anh tự ăn. Tùng nhìn theo vợ, lòng đầy hoang mang và hối hận. Anh nhận ra rằng, không phải lúc nào sự cẩn thận trong lừa dối cũng đủ để che giấu sự thật. Và quan trọng hơn, tình yêu và niềm tin mà anh từng có với vợ, giờ đây đang lung lay dữ dội.

Ngày hôm sau, Hoa không gọi điện, không nhắn tin, chỉ ngồi lặng lẽ trong phòng. Tùng cố gắng nói chuyện, xin lỗi, giải thích, nhưng mỗi lời nói đều như bông lửa chạm vào dầu sôi, chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Hoa không hét lên, không khóc, chỉ im lặng nhìn anh, ánh mắt như muốn nghiền nát mọi lời nói dối.

Cô biết, một khi niềm tin đã bị phá vỡ, dù có tha thứ, mọi thứ cũng không còn nguyên vẹn. Hoa quyết định rằng, sẽ không để chuyện này qua đi một cách bình thường. Cô phải để Tùng hiểu rằng, phản bội không bao giờ là chuyện có thể giấu giếm mãi.

Tối hôm đó, Hoa đặt điện thoại của Tùng trên bàn, mở khóa sẵn và đặt một bức hình. Bức hình chụp anh và một người phụ nữ lạ, cô đã âm thầm theo dõi từ trước. Kèm theo đó là dòng tin nhắn:

"Anh còn muốn giấu em đến khi nào?"

Tùng nhìn bức hình, mắt tròn xoe, không thể thốt ra lời. Hoa đứng sau lưng anh, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng:

“Anh còn muốn một gia đình hạnh phúc, hay muốn mất tất cả?”

Trong khoảnh khắc ấy, Tùng cảm nhận được cơn bão giấu kín mà anh tạo ra bấy lâu nay đã trở thành cơn bão ngoài sức tưởng tượng, đe dọa tất cả những gì anh yêu thương.

Hoa không gào thét, không khóc lóc. Cô chỉ im lặng, như một cơn sóng dữ chực chờ nhấn chìm tất cả. Cô biết, đây mới chỉ là bắt đầu. Và cô đã sẵn sàng để bước tiếp, dù con đường phía trước có đầy gai nhọn.

Chương 2: Mặt nạ vỡ vụn


Sáng hôm sau, Hoa tỉnh dậy với cảm giác nặng nề trong lòng. Căn phòng vẫn bình yên, nhưng bên trong cô, cơn giận và nỗi đau dường như đang tranh giành nhau từng khoảnh khắc. Cô không biết mình nên bắt đầu từ đâu: liệu có nên đối diện trực tiếp Tùng, hay tiếp tục quan sát, để anh tự bộc lộ tất cả?

Trong khi đó, Tùng ngồi trong bếp, nhìn vào tách cà phê đã nguội, tay run run cầm chiếc điện thoại. Cả đêm qua anh gần như không ngủ, nghĩ về mọi thứ đã xảy ra. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Hoa cầm điện thoại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, cùng với bức hình mà cô đã gửi. Anh nhận ra, không còn đường lùi.

Hoa bước vào bếp, gương mặt điềm tĩnh như sương mai. Tùng quay lại, thấy vợ đứng đó, đôi mắt sáng nhưng không chút thương cảm. Một khoảng im lặng kéo dài, nặng nề đến mức cả căn bếp dường như chứa đầy không khí ngột ngạt.

“Anh đã nói gì với cô ấy tối qua?” Hoa hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh.

Tùng lắp bắp: “Anh… anh không… chỉ là… chỉ là qua đường thôi…”

Hoa nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy không hề ấm áp. “Qua đường à… Thế qua đường mà còn cần xóa hết tin nhắn, còn hẹn hò ở khách sạn, còn bí mật đến mức em phải tự tay phát hiện sao?”

Tùng cúi mặt, lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Anh biết mọi lời giải thích bây giờ đều vô nghĩa. Tất cả hành động của anh đã phản bội niềm tin mà Hoa dành cho mình.

Ngày trôi qua, Tùng vẫn cố tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng anh, mọi thứ rối ren. Anh bận công việc, nhưng tâm trí luôn bị ám ảnh bởi ánh mắt và giọng nói của Hoa. Anh không thể tập trung, không thể ăn ngon, và cũng không thể ngủ yên. Mỗi khi Hoa đi ngang qua, anh cảm nhận được sự quan sát, sự lạnh lùng và cảnh báo không lời từ cô.

Hoa, trong khi đó, tìm cách tiếp cận tình hình một cách thận trọng. Cô không muốn nổi nóng, không muốn làm ầm ĩ. Cô muốn Tùng cảm nhận rõ ràng hậu quả của hành động mình, muốn anh tự đối diện với lỗi lầm. Cô bắt đầu để ý mọi chi tiết: tin nhắn, cuộc gọi, lịch trình đi lại, và cả thái độ của anh với các đồng nghiệp, bạn bè.

Một buổi chiều, khi Tùng đang ở phòng làm việc, Hoa bước vào, tay cầm một tập hồ sơ. “Anh có nhớ hôm nọ anh quên gửi hợp đồng cho khách hàng không?” cô hỏi, giọng như không, nhưng ánh mắt cứng như thép.

Tùng nhìn theo, nhận ra cô không chỉ để ý chuyện gia đình mà còn cả công việc. Anh hít một hơi dài, cảm giác áp lực đè nặng. “Anh… anh sẽ gửi ngay,” anh nói, giọng lạc đi.

Hoa đặt hồ sơ xuống bàn, đứng im một lúc rồi quay lưng. Cô không cần thêm lời nào. Chỉ bằng ánh mắt, Tùng đã hiểu rằng, sự tha thứ không dễ dàng đến như trước.

Nhưng drama chưa dừng lại ở đó. Chiều hôm ấy, mẹ Tùng gọi điện, hỏi thăm sức khỏe con dâu. Hoa trả lời bình thường, nhưng trong lòng, cô tự nhủ: “Nếu mẹ biết được mọi chuyện, chắc chắn sẽ buồn bã và thất vọng.” Cô cảm nhận được sức nặng của gia đình trong chuyện này. Không chỉ là tình yêu, mà còn là trách nhiệm, danh dự và niềm tin của người thân.

Ngày hôm sau, Tùng gặp một áp lực khác: đồng nghiệp vô tình nhắc tới một dự án mà anh đã hẹn với nhân tình, khiến anh lúng túng không biết trả lời thế nào. Hoa biết chuyện này qua cách bạn bè cô kể lại, và cô thấy nỗi bất an hiện rõ trên gương mặt chồng. Cô cảm thấy thỏa mãn một cách lặng lẽ, nhưng đồng thời, trái tim cô vẫn đau nhói.

Tối hôm đó, Hoa chuẩn bị bữa cơm, nhưng không nói một lời. Tùng ngồi xuống, ánh mắt lúng túng, không dám nhìn thẳng vào vợ. Anh cầm đũa, ăn như người mộng du, còn Hoa im lặng, quan sát. Bữa cơm kết thúc trong yên lặng, không tiếng cười, không lời nói. Căn nhà vốn ấm áp giờ trở nên lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Ngày kế tiếp, Hoa quyết định ra ngoài một chuyến, để Tùng tự mình đối diện với nỗi cô đơn và hậu quả của hành động. Cô đi thăm một người bạn, nhưng trong lòng, kế hoạch tiếp theo đã hình thành. Cô muốn rõ ràng, muốn Tùng phải trả lời: liệu anh có thực sự hối lỗi, hay chỉ là sợ mất gia đình?

Tùng ở nhà, cả ngày không làm gì khác ngoài nhìn điện thoại, cố gắng liên lạc với Hoa, nhưng cô không trả lời. Anh cảm giác thời gian kéo dài vô tận. Mỗi phút trôi qua, anh thấy lòng mình như bị xiết chặt. Anh tự hỏi: liệu mình có còn cơ hội để cứu vãn tất cả không? Hay mọi thứ đã quá muộn?

Đêm hôm ấy, Hoa trở về. Cô đi thẳng vào phòng khách, nhìn Tùng: “Anh muốn nói gì không?”

Tùng đứng lên, bước tới, giọng run run: “Anh… anh thật sự hối hận. Anh không muốn mất em… Không muốn mất gia đình…”

Hoa nhìn anh, ánh mắt dịu xuống một chút nhưng vẫn nghiêm nghị: “Hối hận thì dễ, nhưng em cần hành động cụ thể, không phải lời nói suông. Anh sẽ làm gì để chứng minh anh xứng đáng được tin tưởng trở lại?”

Tùng im lặng, đầu cúi gằm. Lời nói của Hoa như mũi dao đâm thẳng vào trái tim anh. Anh nhận ra, hối hận thôi chưa đủ. Anh cần thay đổi, cần làm lại từ đầu. Và hơn hết, anh cần biết rằng, niềm tin một khi đã vỡ, sẽ không thể vá lại nguyên vẹn.

Hoa thở dài, quay lưng đi về phòng, để lại Tùng đứng đó, trong căn phòng đầy ánh đèn vàng mờ. Anh biết, từ giờ trở đi, mỗi hành động, mỗi lời nói đều sẽ được cô nhìn thấu. Không còn chỗ cho những bí mật, những dối trá.

Và trong tâm trí Hoa, một kế hoạch tiếp theo bắt đầu hình thành: cô sẽ tiếp tục quan sát, tiếp tục thử thách Tùng, để xem anh có thực sự xứng đáng với tình yêu và niềm tin mà cô dành cho. Đây là thử thách cuối cùng, và cũng là lúc họ phải đối diện với sự thật không thể chối cãi.

Căn nhà yên tĩnh, nhưng bên trong, cơn bão giấu kín vẫn đang cuộn trào. Không ai biết được rằng, đêm nay, hay ngày mai, mọi chuyện sẽ đi về đâu. Chỉ có một điều chắc chắn: tình yêu, niềm tin và hạnh phúc gia đình đều đang đứng trên bờ vực mong manh, và một sai lầm nữa thôi, mọi thứ có thể sụp đổ hoàn toàn.

Chương 3: Niềm tin trở lại hay vỡ vụn


Sáng hôm ấy, ánh nắng len qua khung cửa sổ chiếu lên căn phòng khách, nhưng trong nhà, không khí vẫn nặng nề. Hoa ngồi trước bàn, nhấp ngụm trà, ánh mắt xa xăm. Cô đã suy nghĩ kỹ về mọi chuyện. Tình yêu và niềm tin mà cô dành cho Tùng vẫn còn, nhưng đã bị thử thách đến mức gần như gãy vụn.

Tùng đứng trước gương, chỉnh lại cà vạt, hít một hơi sâu. Hôm nay anh phải đối mặt với vợ, lần này không còn cớ để giấu diếm hay bào chữa. Cơn áy náy từ những ngày qua dường như đã ngấm sâu vào từng sợi tóc, từng cử chỉ. Anh biết, mọi hành động từ giờ sẽ quyết định tương lai của mình và cả gia đình.

Hoa bước vào phòng, ánh mắt nhìn thẳng Tùng: “Hôm nay, anh sẽ phải chứng minh rằng anh xứng đáng để tiếp tục được tin tưởng. Không lời nói nào nữa, chỉ hành động.”

Tùng cúi đầu, giọng run run: “Anh… anh sẽ làm tất cả. Anh hứa.”

Hoa gật đầu, nhưng không nở nụ cười. “Em sẽ để mắt tới anh suốt ngày. Một sai lầm nữa thôi, kết quả sẽ không chỉ là tranh cãi, mà là sự chia lìa.”

Cả buổi sáng trôi qua trong sự căng thẳng tột cùng. Tùng liên tục nhắn tin, gọi điện, gửi email, hoàn thành mọi việc một cách nhanh chóng và chính xác hơn bao giờ hết. Mỗi hành động của anh đều có sự minh bạch, anh thông báo cho vợ biết mọi lịch trình, mọi cuộc gặp gỡ, không còn bí mật. Hoa quan sát, ghi nhớ, nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn yên.

Đến chiều, Hoa nhận được cuộc gọi từ một người bạn thân, kể rằng họ tình cờ gặp nhân tình của Tùng tại quán cà phê. Người phụ nữ kia trông thất vọng và bối rối, còn Tùng, khi nhìn thấy bạn bè cũ, cũng lúng túng tránh mặt. Hoa cười nhẹ, cảm giác vừa thỏa mãn vừa đau nhói. Thỏa mãn vì cô đã đúng, đau nhói vì trái tim cô vẫn còn yêu người đàn ông ấy.

Tối hôm ấy, Hoa quyết định tổ chức một bữa cơm gia đình nhỏ. Cô muốn xem Tùng sẽ hành xử như thế nào trước tình huống bình thường nhưng đầy kiểm soát này. Anh đi làm về, thấy bàn ăn được chuẩn bị cẩn thận, ánh đèn vàng ấm áp, không khí như mọi ngày, nhưng vẫn ngấm đầy sự quan sát.

Tùng ngồi xuống, cầm đũa, nhìn vợ: “Cảm ơn em đã chuẩn bị cơm tối. Anh… anh biết anh đã làm sai, và anh sẽ không bao giờ muốn làm em tổn thương nữa.”

Hoa im lặng, ánh mắt nhìn thẳng vào anh. Không lời nào cần thiết, chỉ bằng ánh mắt, cô muốn xem anh có thực sự thay đổi.

Cả bữa ăn diễn ra trong yên lặng, Tùng chăm chú ăn, ăn như thể mọi hành động của mình đều được giám sát. Hoa vừa quan sát vừa tính toán, cô thấy một sự thành tâm trong từng cử chỉ của anh. Điều này khiến cô hơi lay động, nhưng cô không vội vàng tha thứ. Niềm tin phải được xây dựng lại từ từ, từng viên gạch nhỏ.

Sau bữa ăn, Hoa rót nước cho Tùng, ngồi xuống đối diện: “Anh biết không, tình yêu và niềm tin không phải thứ có thể hàn gắn bằng lời nói. Anh phải chứng minh bằng hành động mỗi ngày. Anh có sẵn sàng không?”

Tùng nắm tay vợ, giọng nghẹn ngào: “Anh sẵn sàng. Anh sẽ làm mọi thứ để em thấy anh thật sự hối lỗi và xứng đáng.”

Ngày hôm sau, Hoa quyết định đưa ra thử thách cuối cùng. Cô nhắn tin cho Tùng: “Ngày mai em sẽ đi công tác cả ngày. Mọi việc ở nhà, anh tự lo liệu. Em sẽ quan sát anh từ xa.”

Tùng đọc tin nhắn, tim đập mạnh. Đây là cơ hội để anh chứng minh mình, nhưng cũng là áp lực khủng khiếp. Anh dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, chăm sóc các công việc nhỏ nhặt mà bình thường Hoa vẫn làm. Mỗi việc anh làm, anh đều nghĩ đến cảm nhận của vợ, muốn cô thấy sự thành tâm.

Khi Hoa về nhà vào buổi tối, cô thấy Tùng đang dọn dẹp phòng khách, ánh mắt chăm chú nhưng có phần mệt mỏi. Cô cảm giác một điều gì đó đang thay đổi. Không còn sự hời hợt, không còn che giấu, chỉ còn một người đàn ông đang cố gắng lấy lại tình yêu và niềm tin của vợ.

Hoa ngồi xuống, nhìn anh: “Hôm nay anh đã làm tốt. Không phải vì em khen, mà vì anh thực sự muốn thay đổi. Em thấy được điều đó.”

Tùng nhìn vợ, ánh mắt tràn đầy hy vọng: “Anh sẽ không để em thất vọng nữa. Anh hứa.”

Hoa thở dài, lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Niềm tin chưa hoàn toàn trở lại, nhưng đã có dấu hiệu. Cô biết rằng tình yêu vẫn còn đó, chỉ cần cả hai cùng nỗ lực, cùng chân thành.

Và trong khoảnh khắc yên lặng ấy, cả hai nhìn nhau, hiểu rằng: thử thách này không chỉ là bài học cho Tùng, mà còn là cơ hội để Hoa hiểu rằng, tha thứ không phải là yếu đuối, mà là cách để tình yêu vượt qua sóng gió.

Hoa mỉm cười nhẹ, nắm tay Tùng: “Chúng ta sẽ bắt đầu lại, từ những điều nhỏ nhất. Nhưng anh phải nhớ, lần này, không có bí mật nào nữa.”

Tùng gật đầu, mắt rưng rưng: “Anh sẽ không làm em tổn thương nữa. Anh thật sự muốn gia đình này hạnh phúc.”

Căn nhà trở nên ấm áp hơn, ánh đèn vàng chiếu lên hai con người đang tìm lại niềm tin, đang học cách yêu thương một lần nữa. Sóng gió đã đi qua, nhưng cả hai đều hiểu rằng, để giữ được hạnh phúc, niềm tin phải được nuôi dưỡng từng ngày, bằng sự chân thành và hành động, không chỉ bằng lời nói.

Và từ giây phút ấy, Hoa và Tùng bắt đầu một hành trình mới – hành trình của sự tha thứ, của lòng tin được phục hồi, và của tình yêu, dù có thử thách, vẫn đủ sức bền vững.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.