Min menu

Pages

Chia đều 2 tỷ tiền tiết kiệm cho 3 con trai, mỗi đứa 600 triệu, số còn lại vợ chồng tôi giữ để dưỡng già. Thế nhưng, các con ào ào phản đối, ganh ghét nhau từng chút một vì hoàn cảnh khác nhau. Sôi máu, hai vợ chồng già gọi hết đám con bất hiếu đến và đưa ra quyết định cuối cùng khiến tất cả im lặng…

Chương 1: Những mảnh ghép gia đình rối rắm


Người ta nói, tiền bạc là thử thách lớn nhất với tình cảm gia đình, và đối với ông bà Hùng, câu nói ấy chưa bao giờ đúng hơn lúc này. Hai vợ chồng đã trải qua hơn ba mươi năm cùng nhau, vun vén từ khi chưa có gì trong tay, bây giờ có một khoản tiết kiệm vừa đủ an nhàn tuổi già — hai tỷ đồng. Số tiền ấy là thành quả của những năm tháng cần cù, tiết kiệm từng đồng một, và ông bà quyết định sẽ chia đều cho ba đứa con trai: mỗi đứa sáu trăm triệu, còn lại đủ để hai vợ chồng dưỡng già.

Buổi tối hôm đó, cả gia đình tụ họp tại ngôi nhà cũ, nơi mà những kỷ niệm và tiếng cười xen lẫn những nỗi buồn từ nhiều năm trước vẫn còn vẹn nguyên. Ông Hùng ngồi tựa ghế, tay chắp sau lưng, mắt nhìn ba cặp mắt con trai đang chăm chú lắng nghe.

“Bố mẹ muốn nói chuyện một chút,” bà Hùng bắt đầu, giọng dịu dàng nhưng tràn đầy nghiêm túc. “Hai vợ chồng đã tích cóp một khoản tiền, và chúng tôi dự định chia đều cho các con, mỗi đứa sáu trăm triệu. Phần còn lại, bố mẹ giữ lại để dưỡng già.”

Ba cậu con trai, mỗi đứa một vẻ, đều ngồi yên nhưng ánh mắt lại ánh lên sự tính toán. Nam, cậu cả, lập tức cau mày:

“Sao bố mẹ lại chia đều như vậy? Em trai út mới vừa ra trường, còn chưa có gì, mà con thứ hai đã mua nhà, con thứ ba lại sắp lấy vợ. Tiền nên phân bổ theo nhu cầu thực tế chứ?”

“Đúng vậy,” cậu thứ hai chen vào. “Nếu chia đều, con cảm giác như bố mẹ không công bằng. Người nào cần nhiều hơn thì nên được nhiều hơn.”

Câu nói ấy như lửa đổ thêm dầu vào lòng ba đứa con, lập tức trở thành một cuộc tranh luận căng thẳng. Cả ba bắt đầu nêu lý do, từ việc học hành, công việc, đến chuyện lập gia đình và nhu cầu tài chính cá nhân. Lời qua tiếng lại, giọng nói ngày càng cao, đôi khi nhấn mạnh bằng những cái tặc lưỡi, những ánh mắt đầy hằn học.

Bà Hùng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng cũng dần nóng lên. Bà nhìn chồng, và ông Hùng biết rằng cơn “bão con cái” đã đến lúc không thể dừng lại.

“Các con à, bố mẹ không muốn nhìn thấy cảnh này,” ông Hùng lên tiếng, giọng nghiêm. “Chúng tôi đã cố gắng công bằng, nhưng dường như các con lại chỉ nhìn thấy phần mình được nhận, không phải cả bức tranh. Tiền là kết quả lao động của bố mẹ, nhưng cách các con nghĩ về nó khiến bố mẹ rất buồn.”

Cả ba con trai quay sang nhìn ông, sự hỗn độn trong ánh mắt vẫn còn, nhưng có một chút chột dạ. Không khí trong phòng ngột ngạt đến mức hai vợ chồng Hùng cảm nhận được từng nhịp tim đang đập dồn dập.

Nam, cậu cả, không chịu thua:

“Bố mẹ nghĩ chia đều là công bằng, nhưng thực tế mỗi người có hoàn cảnh khác nhau. Chúng con đang nói vì tương lai của chính mình mà bố mẹ lại cấm?”

“Không, không phải cấm,” ông Hùng gạt nhẹ. “Bố mẹ chỉ muốn các con nhìn vào thực tế: tình cảm gia đình quan trọng hơn tiền bạc. Nhưng nếu các con cứ đua tranh, tị nạnh, bố mẹ sẽ phải có quyết định khác.”

Cậu út, vẫn còn bỡ ngỡ và ít nói, nhún vai, ánh mắt lấp lánh nước mắt. Cậu không muốn gây rắc rối, nhưng cũng khó lòng ngồi yên nhìn anh chị cãi vã. Cậu giữa hai người anh, cảm giác bị kẹt giữa sự so đo, ghen tị và cả áp lực vô hình.

Cuộc họp gia đình nhanh chóng biến thành một sàn đấu nhỏ, nơi mỗi lời nói đều được cân nhắc kỹ lưỡng để chiếm ưu thế. Mỗi người đều nghĩ rằng mình đúng, và sự ích kỷ, dù vô thức, đang len lỏi vào từng câu nói, từng ánh mắt.

Bà Hùng đứng dậy, đi vòng quanh phòng, tay run run vì tức giận xen lẫn thất vọng:

“Các con… bố mẹ không muốn dùng tiền để thử thách các con. Nhưng xem ra các con đã tự thử nhau rồi. Tiền chỉ là giấy, là số, nhưng nếu chính các con không thể giữ được trái tim trong sáng, bố mẹ cũng không thể trao cho các con một đồng nào.”

Ông Hùng nhắm mắt, trầm ngâm một lát rồi mở ra, giọng chắc nịch:

“Bố mẹ đã quyết định sẽ gọi hết đám bất hiếu này ra. Và bố mẹ sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.”

Ba cậu con trai lặng im, bàng hoàng. Không ai dám cắt ngang, không ai dám phản đối. Hai vợ chồng Hùng nhìn nhau, ánh mắt trao đổi một sự đồng thuận sâu sắc. Họ biết, đây là lúc phải dạy con cái bài học về sự ích kỷ, về cách đồng cảm và tôn trọng lẫn nhau, trước khi quá muộn.

Ánh sáng vàng nhạt trong phòng chiếu lên những gương mặt vừa bàng hoàng, vừa giận dữ. Không gian im ắng đến mức tiếng đồng hồ treo tường cũng trở nên ồn ào. Mọi người biết rằng quyết định sắp tới sẽ thay đổi mọi thứ.

“Các con sẽ không nhận được một đồng nào,” bà Hùng nói, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng. “Toàn bộ số tiền bố mẹ tiết kiệm sẽ được quyên góp cho quỹ từ thiện. Và bố mẹ sẽ vào viện dưỡng lão sống nốt tuổi già.”

Câu nói như sét đánh ngang tai ba cậu con trai. Mọi cuộc tranh luận, mọi sự tị nạnh đều chấm dứt trong khoảnh khắc. Ba người họ nhìn nhau, ánh mắt vừa sững sờ, vừa xấu hổ, không nói nổi lời nào.

Ông Hùng nhìn ba đứa con, giọng trầm hẳn:

“Bố mẹ mong các con sẽ hiểu rằng, tiền bạc không phải là thước đo giá trị con người, và sự ích kỷ sẽ khiến các con đánh mất tình cảm gia đình. Hãy để bố mẹ dạy các con bằng chính quyết định này.”

Cả ba cậu con trai cúi đầu. Không gian trong phòng trở nên nặng nề, nhưng trong lòng hai vợ chồng Hùng lại nhẹ nhõm. Họ biết, bài học này sẽ in sâu trong trái tim con cái, dù có thể lúc đầu các con không hiểu.

Ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt già nua nhưng kiên định của hai người. Họ không còn sợ hãi hay lo lắng. Cuối cùng, ông bà đã giữ được nguyên tắc của mình: dạy con bài học về tình thân, về sự công bằng và lòng từ thiện, bằng cách mà không ai có thể phàn nàn.

--------------------


Chương 2: Cuộc thử thách của lòng ích kỷ

Sau quyết định của bố mẹ, không khí trong ngôi nhà trở nên ngột ngạt đến mức có thể cắt bằng dao. Ba cậu con trai ngồi yên, ánh mắt vừa sững sờ vừa giận dữ. Trong lòng họ, sự tức tối xen lẫn bất lực như một cơn sóng dữ, đánh dồn dập vào từng suy nghĩ.

Nam, cậu cả, là người nhạy bén và hay tính toán nhất, cố gắng tìm ra cách để phản bác:

“Bố mẹ… thật sự nghiêm túc à? Chúng con đã lớn, đã có gia đình, mà bố mẹ lại… quyên hết tiền từ thiện? Không một đồng nào cho chúng con sao?”

Bà Hùng ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào Nam:

“Chúng tôi không muốn nghe bất cứ lời than vãn hay lập luận nào nữa. Quyết định này không thể thay đổi. Chúng tôi muốn dạy các con một bài học, và chúng tôi sẽ làm điều đó đến cùng.”

Cậu thứ hai, Thắng, gắt gỏng hơn:

“Nhưng bố mẹ… chúng con còn phải lo cho cuộc sống, con cái, công việc. Ai sẽ hiểu và chia sẻ với chúng con?”

Ông Hùng thở dài, nhấn mạnh từng lời:

“Ai sẽ hiểu các con? Chỉ có chính các con phải hiểu mình. Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, đừng để nó làm mờ mắt, làm mất đi tình cảm anh em, và làm hỏng chính các con.”

Cậu út, cậu bé vốn ít nói, chỉ im lặng nhìn bố mẹ. Ánh mắt cậu thoáng buồn, nhưng không hề phản kháng. Cậu hiểu, nếu nói gì cũng không thay đổi được quyết định, mà còn khiến mối quan hệ trong gia đình căng thẳng hơn.

Thế nhưng, Nam và Thắng không thể chấp nhận. Họ bắt đầu bàn tán riêng với nhau, giọng lén lút và đầy mưu mẹo:

“Nếu chúng ta hợp lực, có lẽ vẫn có cách để lách luật của bố mẹ.”

“Ừ, nhưng bố mẹ nhìn thấu tất cả. Chúng ta không nên thử trực tiếp, nếu không sẽ chỉ mất mặt và bị coi là bất hiếu.”

Không khí căng thẳng này kéo dài suốt cả buổi tối. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều thể hiện sự tị nạnh và ích kỷ. Họ so sánh hoàn cảnh của nhau, ai cần nhiều, ai ít, ai xứng đáng hơn. Sự ganh ghét không hề được giấu kín, mà lấp ló trong từng ánh mắt, từng tiếng thở dài.

Bà Hùng đứng lên, đi vòng quanh phòng, giọng thốt lên một cách nghiêm nghị:

“Các con thấy không? Khi tiền bạc xuất hiện, ngay lập tức sự ích kỷ trỗi dậy. Các con không còn là anh em, mà chỉ còn là những người ganh đua với nhau.”

Ông Hùng tiếp lời, giọng mạnh mẽ và chắc nịch:

“Bố mẹ đã sống cả đời, biết rõ con người sẽ thay đổi ra sao khi đối diện với tiền bạc. Chính vì vậy, quyết định này là không thể lay chuyển. Chúng tôi sẽ làm gương cho các con, và nếu các con vẫn không hiểu, hãy nhìn cách chúng tôi sống tiếp.”

Những lời ấy như kim châm vào lòng ba cậu con trai. Họ im lặng, nhưng ánh mắt không còn là ánh mắt của con cái nữa. Thay vào đó là nỗi giận dữ, vừa xấu hổ vừa uất ức. Mỗi người đều thấy rõ sự bất lực của mình, nhưng đồng thời trong lòng lại trào lên cảm giác muốn phản kháng.

Thời gian trôi qua, ông bà Hùng chuẩn bị mọi thứ để tiến hành việc quyên góp. Họ gọi điện cho quỹ từ thiện, sắp xếp giấy tờ, và lên kế hoạch để số tiền hai tỷ được chuyển đi đúng mục đích. Mỗi bước đều được họ thực hiện một cách nghiêm túc, không vội vàng, nhưng chắc chắn.

Ba cậu con trai theo dõi mọi thứ, từ khoảng cách gần như vô hình nhưng đủ để cảm nhận được sự kiên định của bố mẹ. Họ nhìn thấy bố mẹ đi từng bước, nói chuyện với những người nhận, ký giấy tờ, và nụ cười hiền hậu nhưng đầy quyền uy không hề giảm.

“Sao bố mẹ có thể nghiêm khắc đến vậy?” Thắng thì thầm với Nam, giọng vừa hậm hực vừa không thể tin.

“Bố mẹ đã quyết, và họ sẽ không thay đổi. Chúng ta không còn gì để làm.” Nam thở dài, cảm giác bất lực như nặng trĩu trong lòng.

Ngày hôm sau, hai vợ chồng Hùng chuẩn bị đồ đạc để vào viện dưỡng lão. Họ sắp xếp quần áo, sách vở, những vật dụng cần thiết, nhưng không quên dặn dò ba cậu con trai:

“Các con hãy tự nhìn lại mình. Sống có trách nhiệm và tình cảm gia đình mới là điều quan trọng. Tiền bạc không phải là thước đo hạnh phúc.”

Ba cậu con trai nhìn theo bố mẹ, cảm giác vừa xấu hổ vừa hụt hẫng. Họ không nói gì, chỉ nhìn nhau. Bản thân họ bắt đầu nhận ra sự ích kỷ đã chi phối quá nhiều trong cách nghĩ và cách hành xử.

Khi đến viện dưỡng lão, ông bà Hùng bước vào như những người chủ nhân bình thường, không chút oai phong, nhưng ánh mắt kiên định. Nhân viên viện nhìn họ, mỉm cười, và sắp xếp phòng ốc một cách chu đáo. Bà Hùng cười nhẹ, nói với chồng:

“Anh thấy không? Chúng ta vẫn có thể an nhiên. Tiền bạc không còn, nhưng tự do trong tâm hồn và sự nhẹ nhõm trong lòng mới là điều quý giá.”

Ông Hùng gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm vui bình dị. Họ biết, quyết định này sẽ thay đổi cả gia đình, và dẫu con cái có phản ứng ra sao, họ vẫn tự hào vì đã giữ vững nguyên tắc của mình.

Những ngày sau đó, ba cậu con trai bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự thiếu vắng của bố mẹ. Họ không còn người hướng dẫn, không còn người nhắc nhở, và cũng không còn khoản tiền “dễ dàng” để tranh giành. Sự tiếc nuối bắt đầu len lỏi vào từng hành động, từng suy nghĩ.

Nam ngồi trong phòng làm việc, nhìn bức ảnh gia đình, và tự nhủ:

“Hóa ra tiền bạc không phải là tất cả. Bố mẹ đã dạy mình một bài học, nhưng sao lúc đầu không chịu nhận ra?”

Thắng cũng im lặng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗi giận dỗi dần nhường chỗ cho sự hối hận. Cậu út thì khóc thầm, cảm giác mình đã từng ích kỷ nhưng chưa đủ can đảm để thay đổi.

Dần dần, sự vắng mặt của bố mẹ khiến ba cậu con trai nhận ra rằng, tình cảm và sự tôn trọng lẫn nhau quan trọng hơn bất cứ đồng tiền nào. Họ bắt đầu nghĩ đến việc cải thiện mối quan hệ, giảm bớt sự ganh ghét, và học cách sống có trách nhiệm với bản thân và gia đình.

Chương 2 khép lại với hình ảnh ba cậu con trai ngồi lại bên nhau, lặng im, nhưng lần này là sự suy tư, không còn tranh cãi. Họ bắt đầu nhận ra rằng, bài học bố mẹ để lại còn quý giá hơn cả số tiền hai tỷ: đó là cách yêu thương, trân trọng và đồng cảm với nhau, dù bất kỳ hoàn cảnh nào.

-------------------

Chương 3: Bài học và sự chuyển hóa

Thời gian trôi qua trong viện dưỡng lão, ông bà Hùng sống một cuộc sống giản dị nhưng thanh thản. Buổi sáng họ tập thể dục, trò chuyện với những người cùng tuổi, đọc sách, và đôi khi nấu những món ăn quen thuộc mang theo mùi hương gia đình. Không còn áp lực tranh giành tiền bạc, họ mới nhận ra rằng tuổi già, khi có sức khỏe và tinh thần minh mẫn, vẫn tràn đầy niềm vui.

Ở nhà, ba cậu con trai – Nam, Thắng và cậu út – bắt đầu nhận ra khoảng trống mà bố mẹ để lại. Những ngày đầu, họ vẫn ngồi một chỗ, bất lực và bực dọc, nhưng dần dần, sự thiếu vắng này trở thành động lực để nhìn lại bản thân.

Nam, vốn luôn tự tin và hay tính toán, bỗng thấy những tranh luận ngày trước trở nên nhỏ nhặt. Cậu ngồi trong phòng làm việc, nhìn bức ảnh gia đình cũ, và bỗng dưng nhớ từng lời khuyên của bố mẹ: “Tiền bạc không phải thước đo hạnh phúc. Gia đình mới là điều quý giá.” Lời nói ấy vang lên trong đầu cậu như hồi chuông cảnh tỉnh.

Thắng cũng trải qua sự chuyển hóa tương tự. Cậu nhận ra rằng mình đã quá ích kỷ, quá quan tâm đến hoàn cảnh riêng mà quên đi tình cảm anh em. Cậu nhắn tin cho Nam, đề nghị họ ngồi lại, nói chuyện một cách chân thành về những hiểu lầm và ganh ghét trước đây. Cậu út, vốn nhút nhát, cũng dần mở lòng, không còn thu mình như trước.

Những cuộc trò chuyện dài, những lần chia sẻ thật lòng, dần dần xóa đi những hiểu lầm và ganh tỵ. Họ học cách lắng nghe nhau, học cách chia sẻ và cảm thông. Sự tị nạnh từng chút một bị thay thế bằng lòng thấu hiểu và cảm giác biết ơn.

Một buổi chiều, ba anh em cùng nhau đến viện dưỡng lão thăm bố mẹ. Ông bà Hùng đang ngồi ngoài sân, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hiền từ nhưng vẫn đầy quyền uy. Khi thấy ba con bước vào, ánh mắt ông bà lóe lên niềm vui giản dị.

“Các con đến thăm bố mẹ à?” bà Hùng cười, giọng ấm áp.

“Vâng, bố mẹ… chúng con muốn xin lỗi,” Nam nói trước, giọng trầm và đầy chân thành. “Chúng con đã quá ích kỷ, chỉ nhìn thấy mình mà quên mất tình cảm gia đình.”

Thắng và cậu út gật đầu, ánh mắt đỏ hoe. Ông Hùng nắm tay từng đứa con, nhìn thẳng vào mắt từng người, giọng trầm nhưng dịu dàng:

“Bố mẹ hiểu. Tiền bạc có thể làm mờ mắt con người, nhưng quan trọng là các con nhận ra điều quý giá nhất: gia đình, tình yêu thương và sự tôn trọng lẫn nhau.”

Ba anh em cúi đầu, trong lòng vừa hối hận, vừa nhẹ nhõm. Họ nhận ra rằng, bố mẹ đã dùng chính quyết định cứng rắn của mình như một bài học sâu sắc: không phải tiền bạc, mà là nhân cách, lòng vị tha và trách nhiệm mới là nền tảng của cuộc sống.

Ông bà Hùng kể cho các con nghe về những ngày đầu họ gặp nhau, cùng vượt qua khó khăn, tích cóp từng đồng, và cách họ dạy ba đứa con từ khi còn nhỏ: sống biết chia sẻ, tôn trọng người khác và giữ lòng hiếu thảo. Những câu chuyện giản dị nhưng sâu sắc khiến ba anh em lắng lại, cảm nhận rõ hơn tấm lòng của bố mẹ.

Sau lần gặp đó, ba anh em quyết định thay đổi cách sống. Nam bắt đầu quan tâm hơn đến hai em, học cách chia sẻ và hỗ trợ trong công việc cũng như trong cuộc sống. Thắng bớt tính toán, học cách lắng nghe, biết nhường nhịn. Cậu út dần trở nên tự tin, không còn bị bóng dáng ganh tị che khuất ánh sáng của lòng biết ơn.

Đặc biệt, ba anh em cùng nhau tham gia các hoạt động từ thiện, học cách giúp đỡ người khác như cách bố mẹ đã làm. Họ cảm nhận rằng sự hạnh phúc không đến từ tiền bạc mà đến từ hành động tốt đẹp, từ việc cho đi mà không mong nhận lại.

Ông bà Hùng chứng kiến sự chuyển hóa của các con, lòng nhẹ nhõm và tự hào. Họ biết rằng quyết định không chia tiền cho con, mà quyên góp toàn bộ cho quỹ từ thiện, đã trở thành bài học đắt giá nhất. Họ mỉm cười nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc và thanh thản.

Thời gian trôi qua, ba anh em thường xuyên đến viện dưỡng lão thăm bố mẹ, mang theo nụ cười, lời nói chân thành và những món quà giản dị. Ông bà Hùng, trong từng câu chuyện, từng cử chỉ, nhận thấy rằng tình cảm gia đình đã được hàn gắn. Tiền bạc không còn là vấn đề, mà thứ còn lại là sự thấu hiểu và yêu thương chân thành.

Cuối cùng, câu chuyện khép lại với hình ảnh hai vợ chồng già ngồi bên nhau trong sân viện dưỡng lão, ánh nắng chiều vàng rọi qua mái tóc bạc, nụ cười hiền hòa trên môi. Ba con trai đứng bên cạnh, tay nắm tay nhau, nhìn bố mẹ với sự kính trọng và biết ơn sâu sắc.

Tiếng cười, tiếng trò chuyện, ánh mắt ấm áp — tất cả tạo nên một bức tranh gia đình viên mãn, nơi tình yêu thương và sự đồng cảm đã chiến thắng mọi ganh ghét, ích kỷ. Và hai tỷ đồng, thay vì gây chia rẽ, lại trở thành ngọn lửa thắp sáng lòng tốt, tình thân và giá trị con người trong từng thế hệ.

Ông bà Hùng biết rằng, quyết định cứng rắn ngày ấy, dù khắc nghiệt, đã dạy con cái cách trưởng thành, cách yêu thương và cách nhìn thế giới với tấm lòng rộng mở. Tiền bạc có thể biến mất, nhưng tình cảm gia đình, lòng hiếu thảo và sự tử tế sẽ ở lại mãi mãi.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.