Chương 1: Mảnh đất mẹ để lại
Sáng sớm, sương mù còn vương trên những thửa ruộng ngoại ô, Lan bước chân vào khu đất cũ của gia đình, nơi mẹ cô đã yên nghỉ. Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu, mắt nhìn những tán cây đã theo cô lớn lên, rồi nhìn đến ngôi mộ mẹ được xây tạm từ nhiều năm trước. Làn gió lạnh thổi qua, làm cô chột dạ một chút, nhưng trong lòng vẫn vững vàng. Cô không muốn bất cứ ai, kể cả anh trai Nam, bán đi mảnh đất này.
Nam – anh trai cô – là người duy nhất trong nhà không đi làm nông hay buôn bán nhỏ, mà thường xuất hiện với vẻ bề ngoài sang trọng, quần áo chỉn chu, và những câu chuyện về tiền bạc, dự án kinh doanh. Nhưng những năm gần đây, Nam gặp vận xui. Công việc không ổn định, nợ nần chồng chất, và giờ đây anh tìm đến mảnh đất của mẹ như một giải pháp cứu vãn.
Lan biết rõ anh trai cô sẽ đến. Khi nghe thấy tiếng xe máy cũ rít qua con đường làng, cô đứng thẳng người, lòng lo lắng nhưng cố tỏ ra bình thản. Nam bước xuống xe, tay cầm chiếc túi da đã sờn. Anh nhìn Lan với nụ cười gượng gạo, nhưng trong ánh mắt vẫn ẩn giấu chút nóng giận.
“Lan, em cần nghe anh nói chuyện một chút,” Nam bắt đầu, giọng cố bình tĩnh.
Lan gật đầu, nhưng không tiến lại gần. “Chuyện gì thì nói ở đây luôn,” cô đáp, tay vẫn đặt lên bia mộ mẹ.
Nam hít một hơi dài. “Em biết là anh đang nợ ngân hàng, đúng không? Họ bắt anh phải trả nợ gấp. Mảnh đất này… nếu bán đi, anh có thể trả hết nợ, giải quyết mọi rắc rối. Anh chỉ nghĩ đến giải pháp nhanh thôi.”
Lan cười khẽ, nhưng trong mắt là nỗi đau. “Đất này là nơi mẹ an nghỉ. Em không thể để anh bán nó. Anh nghĩ anh có quyền quyết định thay mẹ sao?”
Nam bước tới, giọng trở nên gay gắt hơn. “Đừng làm khó anh. Anh là anh trai, anh có quyền quản lý tài sản của gia đình.”
Lan cảm thấy tức giận trào dâng, nhưng cô hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh. “Quyền gì cơ chứ? Quyền gì khi mảnh đất này mẹ đã chăm sóc, mẹ đã giữ cả đời? Em không thể để anh phá nó vì những món nợ của mình.”
Không khí giữa hai anh em căng thẳng, gió lùa qua làm lá cây xào xạc. Lan nhìn anh trai, nhớ lại hình ảnh anh năm xưa – một người anh trai hiền lành, chăm chỉ. Giờ đây, anh đã thay đổi nhiều, tham vọng và lo lắng vì tiền bạc chi phối mọi hành động.
Trong lúc tranh cãi, Nam không giấu được sự tuyệt vọng. “Anh… anh không còn cách nào khác. Em không hiểu đâu, áp lực… ngân hàng… họ sẽ không khoan nhượng.”
Lan lặng im. Cô biết nỗi lo của anh, nhưng cô không thể nhắm mắt làm ngơ trước việc bán đất. Ngay lúc đó, cô quyết định sẽ tìm hiểu giấy tờ, xem liệu mảnh đất có thực sự thuộc quyền Nam quản lý hay không. Cô chưa biết rằng mẹ cô, khi còn sống, đã tính toán mọi thứ chu toàn hơn cô tưởng.
Buổi chiều hôm đó, Lan ngồi ở nhà, lật giở các giấy tờ cũ của gia đình. Trong một ngăn kéo khóa, cô tìm thấy sổ đỏ cũ, bìa đã sờn nhưng vẫn nguyên vẹn. Mở ra, cô thấy dòng chữ quen thuộc của mẹ: “Sang tên cho Lan Nguyễn Thị Lan.” Tim cô đập mạnh. Mẹ cô đã sang tên mảnh đất cho cô từ lâu.
Lan không thể tin vào mắt mình. Tất cả những tranh cãi, những lo lắng, đều như sụp đổ trong giây lát. Cô nhận ra, mẹ đã bảo vệ cô, đã nhìn thấy trước mọi chuyện, và để lại cách giải quyết mà không ai có thể lật ngược.
Chương 2: Bí mật được hé lộ
Ngày hôm sau, Lan mang sổ đỏ ra gặp Nam. Anh nhìn vào tay cô, rồi nhìn mặt cô, vẻ khó chịu và bối rối lẫn lộn.
“Cái gì thế này?” Nam hỏi, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng run run.
Lan đặt sổ đỏ xuống bàn. “Mảnh đất này đã sang tên cho em từ lâu. Mẹ đã làm xong rồi. Anh không còn quyền bán hay thế chấp nó.”
Nam há hốc mồm, không tin nổi. “Sao mẹ không nói với anh? Em… em chắc chắn chứ?”
Lan nhìn thẳng vào mắt anh. “Chắc chắn. Đây là chữ ký của mẹ, đóng dấu đầy đủ. Anh thử làm gì cũng vô ích.”
Cả căn phòng im lặng. Nam cúi đầu, nắm chặt tay. Một phần trong anh cảm thấy nhẹ nhõm vì không còn áp lực ngân hàng trực tiếp lên mảnh đất của mẹ, nhưng phần khác vẫn tức giận vì cảm thấy bị kiểm soát.
“Anh… anh đã mang sổ đỏ đi thế chấp ngân hàng rồi,” Nam thừa nhận, giọng buồn rầu. “Anh không biết mẹ đã sang tên, anh chỉ nghĩ có thể cứu vớt mọi thứ…”
Lan nhắm mắt, cố kiềm chế cảm xúc. Cô hiểu anh trai, nhưng cũng biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. “Anh mang đi thế chấp mà không nói với em, điều đó là phạm pháp. Em sẽ phải giải quyết mọi việc với ngân hàng. Anh đã nghĩ đến điều đó chưa?”
Nam im lặng, cúi mặt. Bên ngoài, tiếng gió rít qua cửa sổ, như nhắc nhở rằng mọi hành động đều có hậu quả. Anh thở dài. “Anh… anh xin lỗi. Anh không ngờ mẹ đã tính toán trước mọi thứ.”
Lan nhìn anh, lòng vừa mềm lại vừa cứng. Cô biết mình cần bình tĩnh để xử lý tình huống. “Em sẽ đi làm việc với ngân hàng. Em sẽ giải quyết chuyện này. Anh không được động vào mảnh đất nữa. Đây là nơi mẹ yên nghỉ, anh hiểu không?”
Nam gật đầu, ánh mắt ứa buồn. Anh nhận ra, tham vọng và nợ nần đã khiến anh mù quáng. Giờ đây, Lan sẽ là người bảo vệ mảnh đất, và anh cần học cách chấp nhận.
Chiều hôm đó, Lan lên ngân hàng, trình bày sổ đỏ và tình hình. Nhân viên ngân hàng sau khi kiểm tra, xác nhận mảnh đất đã sang tên cho Lan từ lâu. Các giấy tờ thế chấp của Nam không còn giá trị pháp lý trên mảnh đất này.
Lan cảm thấy nhẹ nhõm. Cô biết, mẹ đã để lại cho cô cách giải quyết khôn ngoan, và giờ đây, cô mới thật sự hiểu tầm quan trọng của sự chuẩn bị và tính toán trước trong cuộc sống.
Chương 3: Hòa giải và trân trọng
Những ngày sau, không khí gia đình dịu lại. Nam không còn đề cập đến việc bán đất, và Lan cũng không oán giận anh. Hai anh em ngồi bên mộ mẹ, kể nhau nghe những kỷ niệm xưa.
“Em biết anh lo lắng,” Lan nói, giọng trầm lắng nhưng ấm áp. “Nhưng mẹ đã để lại cho em và cả anh hướng giải quyết. Chúng ta không cần phải đánh mất nhau vì tiền bạc.”
Nam nhìn em, mắt đỏ hoe. “Anh… anh đã sai. Anh không nên để nợ nần chi phối mình. Anh sẽ sửa đổi, sẽ tìm cách trả nợ mà không động đến mảnh đất.”
Lan mỉm cười. “Chúng ta là gia đình. Quan trọng là vẫn còn có nhau. Mẹ đã dạy anh em mình điều đó, dù mẹ không còn nữa.”
Cả hai cùng ngồi yên, nhìn lên bầu trời chiều nhuộm màu hồng nhạt, cảm nhận sự bình yên lan tỏa. Mảnh đất cũ, nơi mẹ yên nghỉ, vẫn còn nguyên giá trị tinh thần. Nó không chỉ là đất đai, mà còn là ký ức, là tình thân, là sự bảo vệ mà mẹ để lại cho các con.
Nam thở dài nhưng lần này là thở dài nhẹ nhõm, không còn áp lực. Anh nhận ra rằng đôi khi, tiền bạc và áp lực chỉ là những bóng ma, còn tình cảm gia đình mới là tài sản quý giá nhất.
Lan đặt tay lên bia mộ mẹ, thì thầm: “Mẹ đã nhìn thấy tất cả, và mẹ đã để lại cách giải quyết tốt nhất cho con. Con sẽ trân trọng, và sẽ giữ gìn mảnh đất này, cho mẹ và cho cả gia đình.”
Nam đứng cạnh, cúi đầu thành kính. Trong khoảnh khắc ấy, anh em Lan cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ, vừa qua sóng gió nhưng vẫn còn tình thân, và mảnh đất không còn là mối lo lắng nữa mà là biểu tượng của sự trân trọng và đoàn tụ.
Ngày nắng vàng rực rỡ, gió nhẹ thổi qua, mảnh đất mẹ để lại trở nên yên ả hơn bao giờ hết. Lan và Nam đứng bên nhau, nhìn xa về phía cánh đồng, lòng nhẹ nhõm và biết rằng dù thế nào, gia đình vẫn là nơi trở về, và mẹ vẫn luôn dõi theo họ.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.