Min menu

Pages

Vợ vừa m-ất, con trai cứ ôm khư khư cái áo của mẹ. Tôi tò mò sờ vào thì s-ốc đ-iếng người với thứ được cất giấu bên trong.


Sáng tinh mơ, sương còn đọng trên mái ngói, tôi lái chiếc xe máy cà tàng chạy dọc con hẻm nhỏ dẫn ra chợ. Gió mùa thu se lạnh, mang theo mùi lá khô và mùi thịt nướng từ các quán ven đường. Trong cái xô bồ ấy, tôi tình cờ nhìn thấy cô – đang mải lựa vài bó rau tươi, mái tóc dài hơi rối được cột gọn bằng sợi dây chun màu trắng, đôi mắt lấp lánh như một khoảng trống trong veo giữa phố xá đông đúc.

Lúc ấy, tôi không hiểu vì sao tim mình bỗng thắt lại. Chỉ là một khoảnh khắc – nhưng khoảnh khắc ấy khắc sâu trong tâm trí, khiến tôi nhớ mãi hình ảnh dáng người cúi xuống lựa rau ấy. Tôi đi tới gần, cười khẽ:

“Chào, em chọn rau ngon đấy.”

Cô ngẩng lên, hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười dịu dàng: “À, cảm ơn anh. Rau này vừa hái sáng nay, còn tươi lắm.”

Câu chuyện mở ra tự nhiên, không gượng ép. Tôi kể về quán cà phê mình hay ghé, còn cô chia sẻ về những món ăn mẹ cô hay nấu. Có một điều gì đó khiến chúng tôi cảm thấy quen thuộc, như đã từng gặp ở đâu đó. Những ngày sau đó, chúng tôi bắt đầu gặp nhau nhiều hơn – có khi chỉ là ghé chợ cùng nhau, đi dạo ven hồ Hoàng Cầu, hay cùng nhau thưởng thức những bát phở nóng hổi trong tiết trời thu se lạnh.

Cô ấy tên là Lan. Dịu dàng, nhẫn nhịn, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc mọi người xung quanh, từ những người bán hàng tới những chú mèo hoang nằm rúc ở góc phố. Tôi từng nghĩ mình may mắn mới gặp được một người như vậy – không chỉ xinh đẹp, mà còn có trái tim biết yêu thương và bao dung.

Chúng tôi yêu nhau êm đềm, không cãi vã, không tranh luận lớn. Những lần đi dạo, Lan hay nắm tay tôi, tựa đầu vào vai tôi, và tôi cảm nhận được nhịp tim cô ấy hòa cùng nhịp tim mình. Mỗi bữa cơm chúng tôi ăn cùng nhau, Lan đều chuẩn bị cẩn thận, dù chỉ là những món đơn giản: canh rau ngót, cá kho, rau xào. Những chi tiết nhỏ ấy khiến tôi hiểu rằng tình yêu không chỉ là lời nói, mà còn là hành động âm thầm, lặng lẽ.

Một buổi chiều nắng nhẹ, khi chúng tôi đang ngồi bên hồ, tôi nắm tay Lan và nói: “Anh muốn chúng ta… bên nhau lâu dài, Lan à.”

Cô nhìn tôi, mắt lấp lánh niềm vui và nước mắt: “Em cũng muốn như vậy.”

Ngày chúng tôi kết hôn, trời trong xanh, những cánh hoa đào rực rỡ như đón chào một khởi đầu mới. Gia đình hai bên hạnh phúc, bạn bè chúc phúc. Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc Lan bước lên lễ đường, trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, cười hiền hậu, cả trái tim tôi như bị chạm đến một cách mạnh mẽ.

Cuộc sống sau hôn nhân không quá màu hồng, nhưng đầy ắp những niềm vui nhỏ. Chúng tôi cùng nhau sắm sửa nhà cửa, chia sẻ công việc gia đình, và cùng mơ về một tương lai đầy ắp tiếng cười. Khi con trai đầu lòng chào đời, tôi và Lan hạnh phúc tột cùng. Đứa bé nhỏ xíu, mũm mĩm, đôi mắt tròn xoe nhìn chúng tôi như muốn nói rằng: “Con sẽ mãi ở bên bố mẹ.”

Lan trở thành người mẹ tuyệt vời. Cô chăm sóc con từng bữa ăn, từng giấc ngủ, luôn dịu dàng, nhẫn nhịn. Tôi biết, mình may mắn khi có một người vợ như vậy – không chỉ xinh đẹp, mà còn vô cùng kiên nhẫn và yêu thương.

Nhưng hạnh phúc đôi khi mong manh hơn ta tưởng. Một buổi tối, khi Lan đưa con đi khám định kỳ, bác sĩ gọi riêng cô lại. Tôi ngồi ngoài hành lang, nghe những từ ngữ mà tim mình như bị bóp nghẹt: “Lan… em bị ung thư giai đoạn cuối.”

Tôi không biết mình đã bước những bước tiếp theo ra sao. Chỉ nhớ khi nghe tin, tôi lao vào phòng cô, ôm chầm lấy Lan, nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của cô mà không nói được lời nào. Cô cố gắng mỉm cười: “Anh đừng quá lo… Em sẽ cố gắng.”

Những ngày sau, tôi cùng Lan đi khám, tìm cách chữa trị, từ bệnh viện lớn đến các thầy thuốc uy tín. Lan luôn mạnh mẽ, không bao giờ than vãn, vẫn cười với con trai mỗi ngày, vẫn nấu cơm, rửa bát, chăm sóc từng chi tiết trong nhà. Tôi nhận ra, dù biết mình đang dần rời xa thế giới này, Lan vẫn trọn vẹn nghĩ cho gia đình đến phút cuối.

Một đêm, tôi ngồi bên cô, tay nắm lấy tay Lan, tiếng thở dài nhẹ: “Anh chỉ muốn em ở lại… cho anh và con.”

Cô lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng buồn: “Em đã sống đủ rồi… Anh phải sống tiếp… cho con… và cho chính anh.”

Những lời ấy cứ vang mãi trong tôi, như nhắc nhở rằng, tình yêu không chỉ là được ở bên nhau, mà còn là học cách buông tay khi không còn lựa chọn.

Ngày ngày trôi qua, bệnh tình Lan ngày càng nặng. Tôi thay cô chăm con, thay cô nấu cơm, nhưng vẫn không thể thay thế được nụ cười, ánh mắt dịu dàng của Lan. Mỗi tối, con trai tôi ôm khư khư chiếc áo của mẹ, như muốn giữ lấy hơi ấm đã vĩnh viễn rời đi.

Rồi một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ căn phòng, Lan trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi. Tôi ôm cô, nước mắt lặng lẽ rơi, nghe trong tim mình vừa mất đi một phần quan trọng nhất. Cô ra đi, nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy yêu thương, như nhắn nhủ tôi: “Hãy sống tốt… và hãy hạnh phúc.”

Tối hôm đó, căn phòng vắng lặng, chỉ còn lại tôi và con trai. Thằng bé ôm chiếc áo của mẹ mà không rời, tôi không biết phải nói gì để xoa dịu nỗi đau ấy. Chỉ biết cầm lấy tay con, cố gắng để cả hai cảm nhận rằng tình yêu của mẹ vẫn ở quanh đây, trong từng hơi thở, từng kỷ niệm.

Sáng hôm sau, khi dọn dẹp đồ đạc của Lan, vô tình tôi chạm vào chiếc áo cô hay mặc. Và rồi, giữa lớp vải mềm, tôi phát hiện một chiếc phong bì nhỏ. Bên trong là một tấm thẻ ngân hàng cùng bức thư viết tay: “Bố con à… đây là khoản tiền tiết kiệm em để dành cho hai bố con. Em muốn dù em không còn, bố con vẫn có tương lai. Hãy sống vui, và đừng quên yêu thương nhau.”

Tôi nghẹn ngào, mắt nhòa lệ, nhận ra Lan đã âm thầm chuẩn bị mọi thứ, vẫn trọn đời nghĩ cho gia đình đến phút cuối. Cả đời tôi, sẽ không thể quên được người phụ nữ dịu dàng, nhẫn nhịn, và yêu thương tôi cùng con đến như vậy.

Vợ vừa m-ất, con trai cứ ôm khư khư cái áo của mẹ. Tôi tò mò sờ vào thì s-ốc đ-iếng người với thứ được cất giấu bên trong.


Những ngày sau khi Lan ra đi, căn nhà bỗng trở nên quá yên tĩnh. Tiếng cười của con trai vang vọng trong khoảng trống, nhưng rồi im lặng lại tràn vào, khiến tôi nhận ra một thực tại khắc nghiệt: người phụ nữ dịu dàng ấy đã không còn bên chúng tôi nữa.

Con trai tôi, bé Minh, mới hơn ba tuổi nhưng đã thể hiện rõ nỗi trống trải. Cậu bé ôm khư khư chiếc áo dài của mẹ, mùi hương vẫn còn vương trên vải, mắt tròn xoe nhìn vào chiếc áo như muốn níu giữ một phần linh hồn đã ra đi. Ban đầu, tôi chỉ nhìn con, không dám nói gì. Mỗi lần con khóc, tôi cúi xuống, vuốt tóc, ôm chặt, nhưng trong lòng lại rối bời, không biết phải bắt đầu từ đâu để cả hai cùng vượt qua nỗi đau.

Ngày đầu tiên sau tang lễ, tôi thức dậy sớm, ngồi bên bàn ăn trống trải. Minh ngồi đối diện, tay vẫn bấu vào chiếc áo của mẹ. Tôi nhìn con, lòng nghẹn ngào. “Con… Minh, sáng nay bố… chúng ta ăn cơm nhé,” tôi nói, giọng khẽ run.

Cậu bé nhìn tôi, đôi mắt ầng ậng nước: “Bố… mẹ đâu rồi?”

Tôi cúi xuống, ôm con vào lòng: “Mẹ đang ở một nơi rất đẹp, luôn yêu thương con… Bố sẽ ở bên con, thay mẹ chăm sóc con, được không?”

Minh gật đầu, nhưng vẫn không rời tay khỏi chiếc áo. Mỗi ngày, việc dậy sớm, thay tã, cho con ăn, tắm rửa, rồi đưa con đi học mầm non, tôi đều tự mình làm hết. Trước đây, Lan thường lo liệu mọi thứ, từ quần áo đến bữa ăn, nhưng giờ tôi phải vừa học vừa làm, cố gắng để không làm con mất đi cảm giác an toàn.

Những buổi chiều, sau khi Minh ngủ trưa, tôi thường ngồi trong phòng khách, cầm chiếc áo của Lan, đọc lại bức thư cô để lại. Mỗi dòng chữ như một lời nhắn nhủ: “Hãy sống vui, và đừng quên yêu thương nhau.” Tôi cảm nhận được cả tấm lòng cô gửi vào từng chữ, từng nét bút. Dường như, dù không còn ở bên, Lan vẫn muốn dẫn đường cho tôi và con.

Tôi bắt đầu sắp xếp lại tài chính gia đình, tìm cách quản lý khoản tiền Lan để lại. Một tỷ đồng – số tiền không quá lớn nhưng đủ để chúng tôi ổn định cuộc sống. Tôi mở thẻ, đọc lại những ghi chú trong phong bì, và chợt nhận ra cô đã tính toán mọi thứ từ trước: tiền dành cho con học hành, cho gia đình sống thoải mái, thậm chí có dự trù để tôi nghỉ ngơi, không phải lao đầu vào công việc quá sớm. Cô ấy… trọn đời nghĩ cho chúng tôi, âm thầm, lặng lẽ, không một lời than trách.

Ngày qua ngày, tôi học cách làm cha mẹ kiêm cả vai trò vợ. Tôi học cách nấu những món Lan từng nấu, từ canh rau ngót, cá kho, đến món chè khoai lang mà Minh thích nhất. Tôi học cách chăm con, chơi với con, kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của con, tôi lại thấy hình bóng Lan trong đó – một nụ cười dịu dàng, tràn đầy yêu thương.

Một buổi chiều mùa thu, khi gió thổi se lạnh qua khung cửa sổ, Minh hỏi: “Bố, mẹ có về với con không?”

Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con: “Mẹ không về được nữa, nhưng mẹ vẫn ở trong tim con, trong từng bước con đi, từng lời con nói. Bố sẽ giúp con giữ mẹ luôn gần bên.”

Cậu bé im lặng, rồi ôm lấy tôi, khóc nấc. Tôi cũng không kìm được nước mắt. Lúc đó, tôi nhận ra, tình yêu không chỉ là ở bên nhau, mà còn là giữ gìn ký ức, là yêu thương dù xa cách, và là mạnh mẽ bước tiếp vì những người còn lại.

Những ngày đầu, tôi cảm thấy cô đơn tột cùng. Khi đi làm, tôi cứ lo lắng về con. Khi về nhà, chỉ cần một tiếng cười hay bước chân của Minh, nỗi nhớ Lan lại tràn về. Nhưng tôi biết mình phải mạnh mẽ, vì con còn quá nhỏ, không thể để cậu bé thấy bố gục ngã trước nỗi đau.

Một hôm, tôi đưa Minh đi công viên. Cậu bé chạy nhảy, tay ôm búp bê và chiếc áo của mẹ. Tôi ngồi trên ghế đá, nhìn con chơi, tự nhủ: “Lan à… em có thể yên tâm. Bố sẽ chăm con, sẽ sống tốt để không phụ lòng em.”

Đêm đến, khi Minh ngủ, tôi ngồi trong phòng khách, ánh đèn vàng dịu chiếu lên chiếc áo của Lan treo trên ghế. Tôi mở bức thư ra đọc lại lần nữa. Những dòng chữ như một lời nhắn nhủ: “Dù em không còn, bố con hãy sống hạnh phúc. Hãy cho con biết rằng, mẹ luôn yêu con, và bố sẽ là chỗ dựa vững chắc.” Tôi nghẹn ngào, thấy tim mình tràn đầy cả tình yêu và nỗi nhớ.

Rồi những tháng sau đó, cuộc sống dần ổn định. Tôi và Minh tạo thành một nhịp sống mới. Mỗi sáng, tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, đưa con đi học, chiều đón về, tối kể chuyện, và dạy con những bài học đầu đời về tình yêu thương, sự tử tế và lòng kiên nhẫn. Minh vẫn ôm chiếc áo của mẹ mỗi tối, nhưng tôi thấy con bắt đầu cười nhiều hơn, bắt đầu trò chuyện với bạn bè, và đôi khi… còn nũng nịu đòi bố làm bánh, nấu canh – những việc trước đây chỉ có mẹ làm.

Một buổi tối, khi Minh ngủ say, tôi cầm chiếc áo của Lan, nhớ lại những ngày cô còn bên tôi. Tôi thì thầm: “Lan à… cảm ơn em. Cả đời này, anh sẽ trọn vẹn sống vì em và con.” Những lời ấy không còn là lời hứa nữa, mà là sợi dây vô hình gắn kết ba chúng tôi – mặc dù chỉ còn tôi và con trai, nhưng tình yêu Lan để lại vẫn tồn tại, tràn đầy trong căn nhà này.

Và trong nỗi cô đơn, trong từng nhịp thở, tôi học được rằng mất mát không phải là kết thúc. Nó là một phần của cuộc sống, là cơ hội để yêu thương mạnh mẽ hơn, để biết trân trọng những gì còn lại, và để sống thật trọn vẹn cho những người ta yêu quý.

Vợ vừa m-ất, con trai cứ ôm khư khư cái áo của mẹ. Tôi tò mò sờ vào thì s-ốc đ-iếng người với thứ được cất giấu bên trong.


Những tháng sau khi Lan ra đi, cuộc sống của tôi và Minh dần dần ổn định, nhưng trái tim tôi vẫn nhói mỗi khi nhớ về cô. Tôi vẫn giữ thói quen mở chiếc áo của Lan ra, nhìn bức thư cô để lại, và nhẩm đọc từng lời nhắn nhủ. Mỗi lần như vậy, nước mắt lại trào ra, nhưng đồng thời tôi cảm thấy một sức mạnh vô hình: Lan vẫn đang dõi theo chúng tôi, vẫn muốn chúng tôi sống hạnh phúc.

Khoản tiền một tỷ đồng cô để lại là điểm tựa ban đầu. Tôi không tiêu xài hoang phí, mà chia thành các phần hợp lý: một phần gửi tiết kiệm cho Minh học hành, một phần đầu tư để gia đình có cuộc sống ổn định, và một phần để dành cho những dự định sau này. Tôi muốn biến món quà của Lan thành hành trình chăm sóc, yêu thương và dạy con cách trưởng thành.

Một buổi chiều cuối tuần, tôi đưa Minh đi siêu thị mua sắm đồ dùng học tập. Con trai ríu rít nói chuyện, tay ôm chiếc áo của mẹ, mắt sáng lên niềm vui. Tôi mỉm cười nhìn con: “Con thấy không, bố và mẹ luôn muốn con được học hành tốt, có tương lai tươi sáng.” Minh gật đầu, như hiểu được cả tấm lòng mẹ gửi qua bức thư và khoản tiền.

Từ khi Lan mất, tôi học cách cân bằng giữa công việc và chăm sóc con. Trước đây, tôi thường xuyên bận rộn với những dự án, những hợp đồng, ít khi dành thời gian thực sự cho gia đình. Giờ đây, mọi ưu tiên đều dành cho Minh. Buổi sáng đưa con đi học, buổi chiều chơi cùng con ở công viên, tối đọc truyện cho con nghe trước khi ngủ. Mỗi khoảnh khắc bên con đều trở thành kỷ niệm quý giá, đồng thời là cách tôi giữ hình bóng Lan luôn hiện hữu trong cuộc sống.

Có một ngày, Minh hỏi tôi: “Bố ơi, sau này con lớn, có thể đi thăm mẹ không?” Tôi nhìn con, mắt trũng sâu vì xúc động: “Con sẽ luôn nhớ mẹ, và thỉnh thoảng mình sẽ đến nơi yên nghỉ của mẹ, thắp nén nhang, kể cho mẹ nghe những chuyện ở trường, những điều con thích. Mẹ sẽ rất vui khi thấy con trưởng thành.” Minh cười, ôm chặt tôi: “Vâng, bố à, mẹ sẽ nghe thấy con mà.”

Khoản tiền mà Lan để lại cũng trở thành bàn đạp để tôi thực hiện những dự định cho con. Tôi mở một tài khoản tiết kiệm cho Minh, nơi cậu bé sẽ có đủ học phí từ mẫu giáo đến đại học. Tôi cũng trích một phần để đầu tư nhỏ, đảm bảo rằng chúng tôi không gặp khó khăn về tài chính, và tôi có thể dành nhiều thời gian bên con thay vì lao vào công việc.

Những lúc rảnh rỗi, tôi và Minh thường cùng nhau nấu ăn, làm bánh – những việc mà trước đây chỉ có Lan đảm nhận. Ban đầu, tôi vụng về, tay chân lóng ngóng, nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt con, tôi thấy hạnh phúc ấm áp tràn ngập trong tim. Có lẽ Lan đang mỉm cười từ nơi xa, nhìn chúng tôi trưởng thành, nhìn tôi học cách vừa là cha, vừa là mẹ, vừa là người bạn đồng hành với con.

Một buổi tối, khi Minh đã ngủ, tôi ngồi lại bên bàn, cầm bức thư của Lan, nhìn chiếc áo treo trong phòng khách. Tôi thì thầm: “Lan à, em đã cho chúng ta một cơ hội sống tiếp, một tương lai có hi vọng. Anh sẽ không để điều đó trôi qua vô nghĩa. Anh sẽ sống tốt, để con lớn lên hạnh phúc và tự hào về mẹ.”

Và rồi, cuộc sống dần trở thành thói quen mới – những ngày có nắng, chúng tôi đi dạo công viên, cùng nhau xem phim hoạt hình, kể cho nhau nghe những câu chuyện hài hước. Những ngày mưa, chúng tôi ở nhà nấu ăn, đọc sách, hay chơi trò chơi đơn giản nhưng tràn đầy tiếng cười. Minh bắt đầu thích vẽ tranh, và mỗi bức tranh đều có hình mẹ ở góc nhỏ, như muốn giữ mẹ luôn gần bên.

Một năm trôi qua, Minh đã học được cách tự lập hơn, biết chia sẻ nỗi buồn và niềm vui với bố. Tôi học được cách kiên nhẫn, học cách thương yêu trọn vẹn mà không cần sự hiện diện vật lý của người vợ đã mất. Mỗi tối, trước khi đi ngủ, tôi vẫn đọc bức thư của Lan cùng Minh, như một nghi thức nhắc nhở rằng tình yêu và lòng bao dung của mẹ vẫn luôn tồn tại.

Rồi một ngày, tôi quyết định đưa Minh về thăm quê ngoại – nơi Lan từng lớn lên, nơi cô có những kỷ niệm tuổi thơ. Khi đến nơi, tôi thắp nén nhang trước bàn thờ gia đình Lan, đặt những bó hoa Lan yêu thích. Minh đứng cạnh, tay nắm lấy tay tôi, mắt tròn xoe nhìn quanh: “Bố ơi, mẹ vẫn ở đây, phải không?”

Tôi cúi xuống, ôm con: “Đúng rồi con, mẹ luôn ở đây. Và con sẽ lớn lên với tình yêu của mẹ quanh mình.”

Trên đường trở về, Minh nhắc tôi: “Bố à, mai con sẽ vẽ một bức tranh thật đẹp để mẹ nhìn thấy.” Tôi mỉm cười, nước mắt chực rơi: “Được rồi, con trai. Mẹ sẽ rất vui.”

Ngày tháng trôi qua, tôi nhận ra rằng nỗi đau mất mát sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn, nhưng tình yêu, sự quan tâm và những gì Lan để lại đã biến nỗi đau thành sức mạnh. Chúng tôi học được cách sống hạnh phúc, không phải quên đi quá khứ, mà là giữ những kỷ niệm đẹp và tiếp tục tiến về phía trước.

Minh lớn lên, học giỏi, hiếu thảo, và luôn nhớ về mẹ với sự tôn trọng và yêu thương sâu sắc. Tôi thấy mình may mắn khi có một người vợ dịu dàng, nhẫn nhịn, đã âm thầm chuẩn bị cho tương lai của hai cha con. Những điều Lan để lại – tình yêu, sự quan tâm, và cả khoản tiền tiết kiệm – đã trở thành sợi dây vô hình dẫn dắt chúng tôi qua những ngày giông bão.

Một buổi chiều cuối năm, khi nắng chiều nhuộm vàng căn phòng, tôi ngồi bên Minh, nhìn con cười và nói: “Con biết không, bố luôn biết ơn mẹ, và bố sẽ sống tốt, để con biết rằng tình yêu không bao giờ mất đi, nó vẫn ở quanh mình.” Minh ôm tôi thật chặt: “Vâng, bố à… con biết mẹ luôn yêu con.”

Tôi khẽ cười, mắt nhòa lệ, lòng tràn ngập bình yên. Dù Lan không còn ở bên, nhưng tình yêu của cô, sự chu toàn của cô, và cả trái tim luôn nghĩ cho gia đình, đã trở thành nền tảng vững chắc để chúng tôi tiếp tục sống, yêu thương và hạnh phúc.

Cuộc sống vẫn tiếp tục, với nỗi nhớ, với sự trưởng thành, và với những niềm vui mới. Tôi và Minh bước đi trên con đường mà Lan đã chuẩn bị sẵn cho chúng tôi – một con đường đầy ánh sáng, nơi tình yêu không bao giờ mất đi, và nơi những người đã ra đi vẫn luôn hiện hữu trong tim, dẫn lối cho những bước chân còn lại.