Min menu

Pages

Giữa trưa, mẹ chồng gọi tôi 30 cuộc giục mau đến khách sạn 5 sao có việc gấp...


Trời giữa trưa nắng như đổ lửa, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu vào cửa kính phòng họp khiến Vy phải nhắm mắt một chút để tập trung vào màn hình. Trên bàn, hồ sơ và máy tính mở đầy các biểu đồ, con số – những thứ thường ngày cô xử lý trong công việc tại ngân hàng. Lướt qua từng báo cáo, cô vẫn cảm thấy một mệt mỏi âm ỉ, không phải vì công việc quá nặng, mà vì những căng thẳng kéo dài từ nhà chồng.

“Không sao, Vy à, mình chỉ cần nhẫn nhịn một chút nữa thôi…” – cô tự nhủ, tay xoa nhẹ thái dương. Suốt ba năm qua, Vy đã học cách cười thật nhẹ, nói thật khẽ, nhẫn nhịn mọi lời chê bai của mẹ chồng, bà Lành. Bà là người phụ nữ thành đạt, giàu có và đặc biệt sĩ diện, luôn coi trọng hình ảnh và thể diện hơn cả cảm xúc hay hạnh phúc của người khác.

Đột nhiên, điện thoại rung liên tục trên bàn. Nhìn vào màn hình, Vy giật mình: 30 cuộc gọi nhỡ từ mẹ chồng. Tim cô lập tức thắt lại. Một linh cảm chẳng lành ùa về. Cô vừa nhấn nút tắt điện thoại, vừa thầm nghĩ: “Chắc chắn hôm nay lại là một trận cãi vã nào đó…”

Chưa kịp bình tĩnh, cô gọi lại:
– “Mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ?”

Giọng bà Lành vang lên đầy gắt gỏng:
– “Cô đến ngay khách sạn Grand Royal! Có việc cần cô giải quyết ngay!”

Không kịp hỏi thêm, Vy vội xin phép sếp, bước ra ngoài và bắt taxi. Trên đường, cô cố hít thở sâu, tự trấn an bản thân. “Chắc gì đã liên quan đến mình… nhưng nếu là việc nhà, Vy phải chuẩn bị tâm lý.”

Khách sạn Grand Royal hiện lên trước mắt, sảnh lớn sáng rực ánh đèn, mùi nước hoa hòa lẫn tiếng cười nói, tiếng ly chạm nhau vang lên như một bản nhạc rộn ràng. Bà Lành đang ngồi giữa bàn tiệc lớn, xung quanh là bạn bè và đối tác, nét mặt tươi tắn, tay nâng ly chào mừng.

Vừa thấy Vy, bà liền vẫy tay, giọng pha lẫn tự hào và ra lệnh:
– “À, con dâu tôi đây rồi! Làm ngân hàng, giỏi tài chính lắm!”

Mọi người xung quanh quay sang nhìn, ánh mắt ngưỡng mộ. Vy mỉm cười gượng gạo, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tiệc kết thúc, Vy bị kéo ra quầy lễ tân. Nhân viên đưa một tờ hóa đơn: 300 triệu đồng. Cô sững sờ, tim đập nhanh.
– “Mẹ… đây là tiệc mừng của mẹ ạ?”
– “Phải! Ngày trọng đại của tôi. Thẻ để quên ở nhà, cô thanh toán trước đi.”

Vy mở miệng, nhưng lời nói nghẹn lại: “Nhưng con không hề biết trước chuyện này…”
– “Cô tiếc tiền à? Nhà cô giàu, chút này nhằm gì!” – ánh mắt bà đầy thách thức.

Vy hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh. Nhân viên lễ tân và vài khách mỉm cười e dè, như thể chờ xem cô sẽ phản ứng ra sao. Cô bình tĩnh mở điện thoại, quay lại hóa đơn và bắt đầu ghi âm:
– “Hôm nay, mẹ chồng con – bà Nguyễn Thị Lành – nhờ con, Nguyễn Minh Vy, thanh toán hóa đơn 300 triệu cho tiệc mừng lên chức của mẹ.”

Bà Lành tái mặt, giọng run:
– “Cô… cô dám quay tôi à?!”
– “Con chỉ muốn minh bạch, để tránh hiểu lầm với chồng. Con làm vậy để chứng minh mình không tiêu hoang hay lấy tiền công ty của chồng.”

Không gian bỗng lặng im. Nhân viên lễ tân cúi mặt, bà Lành đứng chết lặng, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Một lúc sau, bà gắt khẽ:
– “Thôi khỏi! Tôi tự trả!”

Vy chỉ cúi đầu chào, lòng nhẹ nhõm. Cô đã thực hiện đúng điều mình muốn: giữ sự tôn trọng cho bản thân mà vẫn khéo léo, không gây ồn ào hay tranh cãi nơi công cộng.

Chiều hôm đó, Tuấn gọi cho Vy, giọng trách móc pha chút lo lắng:
– “Em làm gì để mẹ giận thế? Bà nói em bôi nhọ mẹ giữa khách sạn.”

Vy kể lại câu chuyện một cách bình tĩnh:
– “Em không bôi nhọ ai. Chỉ muốn mẹ hiểu – tiền không thể đo lòng hiếu kính. Con là con dâu, không phải ngân hàng của bà.”

Im lặng một lúc, rồi Tuấn nói nhỏ:
– “Anh xin lỗi. Anh sẽ nói chuyện lại với mẹ.”

Tối đó, khi về nhà, Vy thấy bà Lành ngồi trầm ngâm ở phòng khách. Bà không la mắng, chỉ thở dài:
– “Hôm nay tôi hơi quá lời. Chỉ sợ mất mặt với bạn bè thôi…”

Vy đáp nhẹ nhàng:
– “Con hiểu. Mẹ làm kinh doanh, cần thể diện. Nhưng thể diện thật sự không phải ở chỗ ai trả tiền, mà là cách đối xử với người khác.”

Bà Lành nhìn Vy rất lâu. Lần đầu tiên, ánh mắt ấy chứa đựng sự thừa nhận. Từ hôm đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Mẹ chồng không còn chê bai vô lý, đôi khi còn chủ động hỏi han và rủ Vy đi chợ, dạy nấu ăn.

Tuấn cười bảo Vy:
– “Em khiến mẹ phải nể thật.”
Vy chỉ mỉm cười, trong lòng tự biết rằng: biết đứng thẳng lưng và nói “không” đúng lúc không phải là hỗn, mà là tự trọng. Và có lẽ, bà Lành cũng đã hiểu rằng thể diện thật sự không nằm ở bữa tiệc 5 sao, mà ở cách tôn trọng người khác – kể cả con dâu.

Giữa trưa, mẹ chồng gọi tôi 30 cuộc giục mau đến khách sạn 5 sao có việc gấp...


Sau sự việc ở khách sạn Grand Royal, bầu không khí trong gia đình Vy trở nên nhẹ nhàng hơn. Bà Lành không còn vô cớ chê bai Vy, thậm chí đôi khi còn hỏi thăm công việc và gợi ý cùng cô đi chợ, nấu ăn. Tuy nhiên, Vy hiểu rằng sự thay đổi của mẹ chồng chưa hoàn toàn là tự nhiên – bà vẫn là người coi trọng thể diện và có thể giấu những ý định riêng.

Một chiều thứ Sáu, khi Vy đang sắp xếp hồ sơ ở văn phòng, điện thoại rung lên. Hiển thị là số của mẹ chồng. Cô hơi bất ngờ nhưng vẫn nhấc máy.
– “Mẹ ơi, có việc gì ạ?”
– “Vy à, tối nay đến nhà ăn cơm nhé. Mẹ muốn có bữa tối thân mật gia đình.”

Giọng bà Lành khác hẳn so với trước: dịu dàng, không còn sắc lạnh. Vy cười nhẹ:
– “Vâng ạ, con sẽ về sớm.”

Chiều tối, khi Vy về nhà, bầu không khí trong căn biệt thự vẫn ấm áp. Tuấn đã về, ngồi đọc báo trong phòng khách, nhìn thấy Vy liền cười:
– “Hôm nay mẹ rủ ăn cơm, chắc lại có chuyện gì muốn nói với em.”

Vy chỉ mỉm cười, đặt túi xách xuống. Bà Lành xuất hiện từ bếp, tay cầm một cái khay nhỏ chứa vài món ăn đơn giản nhưng được bày biện tỉ mỉ. Không còn bóng dáng sân si hay sắc thái ra lệnh, bà nói:
– “Vy, hôm nay mẹ muốn chúng ta ăn cơm cùng nhau. Không có khách, không có áp lực, chỉ là gia đình.”

Vy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự đáp:
– “Dạ, con cảm ơn mẹ.”

Bữa tối bắt đầu trong im lặng nhẹ, nhưng không hề ngột ngạt. Tuấn trò chuyện về công việc, Vy kể vài câu chuyện vui nơi văn phòng, còn bà Lành đôi khi cười khẽ, gật đầu tán thưởng. Cảm giác ấm áp lan tỏa, khác hẳn với những bữa cơm căng thẳng trước đây.

Khi bữa ăn gần kết thúc, bà Lành bất ngờ nhìn Vy, giọng trầm hơn:
– “Vy, mẹ muốn xin lỗi vì những năm qua… đã khiến con cảm thấy bị coi thường. Mẹ biết con là người phụ nữ hiểu chuyện, biết nhẫn nhịn… nhưng mẹ đã quá khắt khe.”

Vy ngạc nhiên, lòng vừa vui vừa bâng khuâng:
– “Con không mong mẹ xin lỗi đâu ạ. Con chỉ muốn mọi thứ rõ ràng, mọi người tôn trọng nhau.”

Bà Lành gật đầu, đôi mắt thoáng chút xúc động:
– “Mẹ hiểu rồi. Thật ra, mẹ sợ mất mặt với bạn bè, với đối tác… nên mới hành xử như vậy. Nhưng mẹ nhận ra, thể diện thực sự không phải là tiền bạc hay bữa tiệc hoành tráng, mà là cách đối xử với người khác, đặc biệt là con dâu của mình.”

Vy cười nhẹ, lòng ấm áp. Cô nhận ra rằng những lời nói ấy không chỉ là câu xin lỗi, mà còn là bước đầu để xây dựng mối quan hệ thật sự bình đẳng và tôn trọng.

Một tuần sau, Vy nhận được email từ ngân hàng với một dự án quan trọng. Cô bận rộn đến mức quên cả thời gian. Chiều hôm đó, Tuấn gọi:
– “Em chuẩn bị gì cho bữa tối ngày mai chưa? Mẹ bảo muốn có một buổi họp mặt nhỏ, có vài người thân.”

Vy hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu:
– “Dạ, con sẽ chuẩn bị.”

Ngày hôm sau, khi Vy về nhà, bà Lành đã bận rộn sắp xếp bàn ăn, mùi thức ăn thơm lừng khắp căn phòng. Tuấn đang giúp mẹ bày đĩa, còn Vy chỉ việc tham gia. Không còn cảm giác nặng nề, tất cả diễn ra tự nhiên, như một gia đình thực sự.

Trong bữa ăn, bà Lành bắt đầu kể về những ngày đầu khởi nghiệp, những khó khăn bà trải qua để có vị thế hôm nay. Vy nghe chăm chú, thỉnh thoảng đưa ra vài câu hỏi tinh tế, khiến bà Lành thích thú. Không khí trở nên gần gũi, ấm áp hơn.

Đến cuối bữa, bà Lành nhìn Vy, giọng nghiêm túc:
– “Vy, mẹ muốn nhờ con một việc… Con biết mẹ luôn quan tâm đến thể diện, nhưng có một số vấn đề trong công việc kinh doanh của mẹ, con có thể giúp mẹ cân nhắc không?”

Vy hơi ngạc nhiên nhưng gật đầu:
– “Dạ, con sẽ cố gắng giúp mẹ.”

Qua những ngày sau, Vy bắt đầu tham gia nhẹ nhàng vào một số quyết định tài chính nhỏ của mẹ chồng, tư vấn cách quản lý chi tiêu hợp lý, cách tính toán ngân sách cho các sự kiện. Bà Lành không còn ra lệnh hay sai khiến, mà thực sự lắng nghe ý kiến của Vy.

Một buổi tối khác, khi Vy và bà cùng nấu món truyền thống, bà Lành cười khẽ:
– “Vy à, mẹ phải thừa nhận, con là con dâu lý tưởng. Không chỉ khéo léo mà còn biết tự trọng. Mẹ vui khi thấy con có thể đứng thẳng lưng trước mẹ, và đồng thời giữ gìn hạnh phúc gia đình.”

Vy mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Cô hiểu rằng mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu không chỉ dựa vào nhẫn nhịn hay tiền bạc, mà là sự tôn trọng lẫn nhau, sự thẳng thắn và thông minh trong cách xử lý tình huống.

Tuấn nhìn hai mẹ con, nở nụ cười mãn nguyện:
– “Anh mừng khi thấy hai mẹ con có thể hiểu nhau hơn. Nhờ em, mẹ không còn thấy phải khoe khoang hay áp lực gì nữa.”

Vy chỉ cười, trong lòng tự biết rằng: sức mạnh của một người phụ nữ không nằm ở việc nào đó phô trương, mà ở sự điềm tĩnh, hiểu chuyện và biết đứng lên bảo vệ bản thân đúng lúc. Và bà Lành, cuối cùng, cũng đã nhận ra bài học ấy – rằng thể diện thực sự đến từ cách tôn trọng người khác.

Giữa trưa, mẹ chồng gọi tôi 30 cuộc giục mau đến khách sạn 5 sao có việc gấp...


Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa Vy và mẹ chồng – bà Lành – đã có những thay đổi rõ rệt. Những căng thẳng, áp lực và sự chênh lệch về địa vị, thể diện dần được tháo gỡ bằng sự thẳng thắn, tôn trọng lẫn nhau. Vy không còn phải lo lắng về những trận “kiểm tra tài chính” bất ngờ hay những lời chê bai vô cớ, mà thay vào đó là sự quan tâm, hỏi han và đôi khi là những buổi học nấu ăn, đi chợ cùng nhau.

Một sáng Chủ nhật, Vy nhận được tin nhắn từ mẹ chồng:
– “Vy à, hôm nay mẹ muốn đi chợ cùng con. Có vài món để mẹ dạy con nấu.”

Vy mỉm cười, trả lời nhanh:
– “Dạ, con sẵn sàng. Bao lâu rồi con chưa đi chợ với mẹ.”

Đúng giờ hẹn, Vy và bà Lành cùng nhau đi bộ đến chợ gần nhà. Không gian chợ sáng sớm đầy tiếng rao, mùi hương của rau quả, cá tươi, cùng tiếng cười nói của mọi người khiến Vy cảm thấy gần gũi và bình yên. Bà Lành chọn từng bó rau, từng con cá, vừa hỏi Vy về cách nấu món ăn gia đình.

– “Vy à, con có nhớ món cá kho mẹ từng làm không?” – bà Lành hỏi.
– “Dạ, con nhớ. Con sẽ cố gắng làm giống mẹ.”

Trong khi chọn lựa, Vy nhận ra rằng, việc đi chợ cùng mẹ chồng không chỉ là chuyện bếp núc, mà còn là cách bà mở lòng, chia sẻ kinh nghiệm và sự hiểu biết. Từng lời nói, từng cử chỉ của bà Lành bây giờ thật tự nhiên, không còn chứa đựng áp lực hay sự giám sát.

Về nhà, họ cùng nhau chế biến các món ăn. Vy học được cách nêm gia vị sao cho vừa miệng, cách kho cá mềm nhưng đậm đà, cách rán thịt không bị cháy. Bà Lành không còn giảng dạy với giọng ra lệnh, mà nhẹ nhàng chỉ bảo, kèm theo những câu chuyện về tuổi trẻ, những ngày bà phải xoay sở để xây dựng sự nghiệp.

– “Mẹ à, con chưa bao giờ biết mẹ từng vất vả như vậy,” – Vy nói, mắt lấp lánh sự cảm thông.
– “Ừ, nhưng mẹ không muốn ai nhìn thấy điểm yếu của mình, nhất là trước con dâu,” – bà Lành cười, đôi mắt long lanh một cách hiếm thấy.

Bữa tối hôm đó, Tuấn và Vy cùng nhau dọn bàn, bày biện các món ăn. Không khí ấm áp, chan hòa tiếng cười. Trong giây phút ấy, Vy nhận ra rằng mối quan hệ giữa cô và mẹ chồng không chỉ dựa vào sự nhẫn nhịn hay sự can thiệp tài chính, mà là sự thấu hiểu lẫn nhau, sự tôn trọng và biết chia sẻ.

Một tuần sau, gia đình họ tổ chức một buổi họp mặt nhỏ với vài người bạn thân thiết. Lần này, Vy không còn cảm giác căng thẳng hay bị đặt vào thế “phải khoe tiền”. Bà Lành tự mình bày biện, vui vẻ trò chuyện với mọi người, đôi khi còn khoe khéo tay nghề nấu ăn của Vy, khiến Vy vừa ngạc nhiên vừa vui.

Sau buổi tiệc, bà Lành kéo Vy ra ban công, ánh đèn vàng lấp lánh từ sân nhà chiếu xuống:
– “Vy à, mẹ muốn cảm ơn con. Con đã dạy mẹ một điều quan trọng… rằng thể diện thật sự không phải là tiền bạc hay sự phô trương, mà là cách đối xử với người khác. Mẹ biết ơn con vì đã giúp mẹ nhìn nhận lại bản thân.”

Vy chỉ mỉm cười, đôi mắt sáng lên sự ấm áp:
– “Con chỉ làm điều đúng thôi, mẹ à. Ai cũng cần tôn trọng và hiểu nhau.”

Tuấn đi tới, đặt tay lên vai Vy:
– “Anh tự hào về em. Anh cũng thấy hạnh phúc khi mẹ và em có thể hiểu nhau như thế này.”

Đêm ấy, Vy ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm tĩnh lặng, lòng nhẹ nhõm. Cô nhận ra rằng, hạnh phúc gia đình không chỉ là đủ đầy về vật chất, mà còn là sự tôn trọng, sự thấu hiểu và chia sẻ chân thành. Cô nghĩ về những ngày tháng trước đây, khi từng lần bị áp lực, bị thử thách, cô luôn kiên định giữ lập trường, và chính điều đó đã giúp thay đổi không chỉ mối quan hệ với mẹ chồng mà còn củng cố tình yêu giữa cô và Tuấn.

Một tuần trôi qua, những buổi họp mặt, những bữa ăn gia đình, những buổi đi chợ cùng nhau trở thành thói quen. Bà Lành dần trở nên tự nhiên, không còn áp lực hay sân si, còn Vy cảm nhận được tình cảm thật sự từ mẹ chồng. Hai người không còn khoảng cách, không còn những lời nói châm chọc, mà thay vào đó là sự gần gũi, thấu hiểu và đồng hành.

Một buổi chiều, khi Vy và bà cùng pha trà, bà Lành nhìn Vy, giọng dịu dàng:
– “Con biết không, mẹ từng nghĩ con chỉ là một cô gái nhà giàu, biết tiêu tiền. Nhưng mẹ đã nhầm. Con là người phụ nữ mạnh mẽ, thông minh và biết tự trọng. Mẹ mừng vì có con trong gia đình.”

Vy cười, mắt rưng rưng:
– “Con cũng hạnh phúc khi mẹ hiểu con, mẹ à. Gia đình thực sự sẽ hạnh phúc khi mọi người biết tôn trọng nhau.”

Tuấn đứng cạnh, mỉm cười nhìn hai người:
– “Anh nghĩ từ nay, gia đình mình sẽ hạnh phúc thật sự.”

Vy gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm. Cô biết rằng, dù trước đây có những thử thách, những áp lực từ mẹ chồng hay xã hội, nhưng một người phụ nữ biết đứng thẳng lưng, biết nói “không” đúng lúc và giữ sự tôn trọng sẽ luôn tạo nên sự cân bằng và hạnh phúc thật sự trong gia đình.

Đêm ấy, khi đèn tắt, Vy nằm trên giường, nghe tiếng gió thổi qua khung cửa sổ, nghĩ về tất cả những gì đã trải qua. Cô mỉm cười, biết rằng mình đã làm đúng – vừa giữ được lòng tự trọng, vừa xây dựng được mối quan hệ hòa hợp trong gia đình. Và hơn hết, cô nhận ra rằng: thể diện không nằm ở tiền bạc hay bữa tiệc xa hoa, mà ở cách con người đối xử với nhau bằng tôn trọng, thấu hiểu và yêu thương.

Câu chuyện kết thúc trong sự bình yên, gia đình Vy không chỉ đủ đầy về vật chất mà còn đầy ắp tình cảm, sự tôn trọng và hạnh phúc đích thực.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào.