Min menu

Pages

Hành động "h-ỗn l-áo" của Hạnh trong bữa cơm ra mắt: Đổ canh của bà nội, rồi khiến cả nhà ch-ết l-ặng với lời nói sau đó...


Ánh đèn trần rực rỡ hắt xuống mâm cơm tươm tất, lấp lánh trên những chén đĩa sứ trắng tinh. Không khí trong căn bếp của gia đình Khánh, chồng sắp cưới của tôi, ấm cúng và đầy ắp tiếng cười. Tôi, Hạnh, một dược sĩ trẻ vừa ra trường, đang cảm thấy lòng mình vừa rộn ràng háo hức, vừa thấp thỏm lo âu. Hôm nay là bữa cơm ra mắt chính thức, một cột mốc quan trọng trong cuộc đời tôi.

Trước khi đến đây, tôi đã dành cả tuần để chuẩn bị. Tôi không chỉ chuẩn bị trang phục, lời nói, mà còn chuẩn bị cả kiến thức. Với nghề dược sĩ, tôi tin rằng sức khỏe là điều quan trọng nhất. Và tôi muốn chứng minh rằng mình không chỉ là một người con dâu hiếu thảo, mà còn là người có thể chăm sóc tốt cho gia đình.

Tôi đã hỏi Khánh rất nhiều về gia đình anh: sở thích của từng người, những thói quen ăn uống, và đặc biệt là tình trạng sức khỏe. Khánh là con một, gia đình anh có bố mẹ và bà nội. Anh kể rằng bố anh có tiền sử bệnh dạ dày, mẹ anh hay bị đau khớp, còn bà nội thì đã cao tuổi, có bệnh cao huyết áp và tiểu đường. Nghe đến đây, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi.

Tôi âm thầm tìm hiểu. Tôi lặn lội đến các hiệu thuốc lớn, tra cứu các tài liệu y tế, thậm chí còn hỏi ý kiến các đồng nghiệp có kinh nghiệm. Tôi muốn biết rõ những loại thuốc mà người lớn tuổi thường dùng cho các bệnh lý như cao huyết áp, tiểu đường, dạ dày, và đặc biệt là những kiêng kỵ trong ăn uống khi sử dụng các loại thuốc đó.

Tôi phát hiện ra một điều quan trọng: nhiều loại thuốc điều trị cao huyết áp có thể gây phản ứng phụ với glutamate (chất điều vị thường có trong bột ngọt). Sự kết hợp này có thể làm tăng huyết áp đột ngột hoặc gây ra những phản ứng nguy hiểm khác. Bà nội Khánh, với tuổi tác và bệnh lý sẵn có, chắc chắn phải hết sức cẩn trọng.

Tôi ghi chú cẩn thận vào một cuốn sổ tay nhỏ. Tôi không nói cho Khánh biết về việc này, bởi tôi muốn tự mình kiểm tra, và tôi không muốn anh phải lo lắng thừa.

Bữa cơm ra mắt bắt đầu. Mẹ Khánh là người phụ nữ hiền lành, bà luôn tươi cười hỏi han, và liên tục gắp thức ăn vào bát tôi. Bố Khánh ít nói hơn, nhưng ánh mắt ông có vẻ hiền từ. Còn bà nội Khánh, tuy đã cao tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, bà ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn tôi với ánh mắt đầy yêu thương.

Món khai vị là gỏi gà xé phay, tiếp theo là nem rán giòn rụm, và cuối cùng là món canh măng sườn thơm lừng. Mọi món ăn đều được bày biện đẹp mắt, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Tôi cố gắng ăn uống thật tự nhiên, kể những câu chuyện vui, và lắng nghe mọi người nói chuyện.

Khi đến món canh măng sườn, bà nội Khánh múc một muôi đầy vào bát mình, rồi bà múc thêm một muôi nữa vào bát tôi. Tôi nhìn bà, rồi nhìn tô canh. Trong đầu tôi chợt nảy lên một suy nghĩ. Lúc nãy, khi mẹ Khánh đang nêm nếm món canh, tôi có thoáng thấy bà cho một thìa bột ngọt khá lớn vào.

Tim tôi bỗng đập mạnh. Bột ngọt! Chất điều vị đó! Nó có thể gây phản ứng với thuốc cao huyết áp của bà. Tôi nhớ lại những gì mình đã tìm hiểu. Tôi không thể để bà ăn món canh đó được.

Tôi nuốt khan. Tôi biết, hành động của mình có thể sẽ rất đường đột, thậm chí là vô lễ. Nhưng tôi không thể mạo hiểm với sức khỏe của bà được.


Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Khi bà nội Khánh vừa múc xong muôi canh thứ hai, tôi đột ngột đứng dậy.

“Bà nội ơi, bà đợi con một chút!” Tôi nói, giọng tôi có chút gấp gáp.

Cả nhà giật mình. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Bà nội Khánh nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

Tôi nhanh chóng cầm lấy tô canh của bà nội, và trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, tôi bước thẳng đến bồn rửa bát, rồi… đổ cả tô canh vào đó.

“Rào!” Tiếng nước chảy, hòa lẫn với tiếng canh đổ xuống bồn, vang lên trong không khí tĩnh lặng.

Cả nhà chết lặng. Mẹ Khánh há hốc mồm, bố Khánh trợn tròn mắt. Khánh thì ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà nội Khánh thì bàng hoàng, nhìn tôi với ánh mắt đầy sự khó hiểu.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng tột độ. Tôi cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của mọi người đang đổ dồn vào mình. Chắc chắn, họ đang nghĩ tôi là một đứa con dâu hỗn láo, thiếu lễ phép, dám cả gan đổ bỏ đồ ăn mà mẹ chồng vừa nấu, bà nội vừa múc.

Tôi biết, mình vừa gây ra một sự việc động trời. Nhưng tôi không hối hận. Tôi quay lại nhìn mọi người, đôi mắt tôi đã đỏ hoe.

“Con… con xin lỗi,” tôi nghẹn ngào nói, nước mắt đã bắt đầu trào ra. “Con xin lỗi vì đã hành động đường đột như vậy. Nhưng… nhưng bột ngọt trong đó có thể gây phản ứng với thuốc cao huyết áp mà bà đang dùng.”

Mẹ Khánh vẫn chưa hết ngỡ ngàng. “Con nói gì vậy, Hạnh? Bột ngọt thì liên quan gì đến thuốc cao huyết áp?”

Tôi vội vàng lấy trong túi xách ra một tập tài liệu y tế đã chuẩn bị sẵn. “Dạ thưa bố mẹ, thưa bà, con đã tìm hiểu rất kỹ. Nhiều loại thuốc điều trị cao huyết áp, đặc biệt là loại thuốc ức chế men chuyển mà con đoán bà đang dùng, có thể tương tác với glutamate – chất có nhiều trong bột ngọt. Sự tương tác này có thể làm tăng huyết áp đột ngột, gây đau đầu, buồn nôn, thậm chí là chóng mặt, ngất xỉu. Đối với người lớn tuổi như bà, điều này rất nguy hiểm ạ.”

Tôi mở tập tài liệu, chỉ cho mọi người xem những dòng chữ in nghiêng, những cảnh báo về tương tác thuốc và thực phẩm.

“Con biết hành động của con là không đúng phép tắc,” tôi nói, giọng tôi vẫn run rẩy. “Nhưng con không thể mạo hiểm với sức khỏe của bà được. Con xin lỗi.”

Cả nhà vẫn im lặng. Nhưng ánh mắt của họ đã không còn là sự phẫn nộ nữa. Thay vào đó, là sự ngạc nhiên, sự bàng hoàng, và dần dần… là sự cảm kích.


Mẹ Khánh là người đầu tiên lên tiếng. Bà nhìn tôi, ánh mắt bà rưng rưng. “Trời ơi, con bé này… sao con lại biết những chuyện này?”

“Dạ, con là dược sĩ,” tôi nói. “Và con đã tìm hiểu về bệnh lý của từng thành viên trong gia đình mình trước khi đến đây ạ.”

Bà nội Khánh nhìn tôi, đôi mắt bà đầy vẻ xúc động. Bà nắm lấy tay tôi, khẽ siết chặt. “Con bé này… con làm bà bất ngờ quá. Bà không ngờ con lại chu đáo đến vậy.”

Khang cuối cùng cũng định thần lại. Anh đến bên tôi, vòng tay ôm lấy vai tôi. “Hạnh… anh xin lỗi. Anh đã không hiểu. Anh cứ tưởng em…”

“Không sao đâu anh,” tôi nói, nước mắt tôi vẫn chảy nhưng lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sau sự cố đầy bất ngờ ấy, không khí trong bữa cơm đã hoàn toàn thay đổi. Từ sự phẫn nộ, cả nhà chuyển sang cảm kích. Mẹ Khánh vội vàng đi nấu lại món canh mới, không cho bột ngọt. Bố Khánh cũng bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khác lạ, không còn sự soi xét lạnh lùng nữa.

Mọi người bắt đầu hỏi tôi về những kiến thức y tế. Tôi giải thích cặn kẽ về tương tác thuốc, về chế độ ăn uống lành mạnh cho từng loại bệnh. Tôi nói về cách đọc nhãn mác thực phẩm, về việc hạn chế đồ ăn chế biến sẵn, về tầm quan trọng của việc uống thuốc đúng liều lượng.

Mẹ Khánh nói: “Con bé này giỏi quá. May mà có con, không thì chúng ta cứ vô tư ăn uống, không biết lại rước bệnh vào người.”

Bố Khánh cũng khẽ gật đầu. “Đúng là có học có khác. Chúng ta cứ nghĩ ăn uống bình thường, đâu biết lại có nhiều điều kiêng kỵ như vậy.”

Tối hôm đó, khi đã xong bữa cơm và dọn dẹp, tôi và Khang ngồi trò chuyện với bố mẹ và bà nội. Mẹ Khánh vẫn không ngừng khen tôi. Bà nội Khánh thì nắm chặt tay tôi, ánh mắt bà đầy sự tin tưởng.

“Con bé này, con là phúc của nhà mình đó,” bà nói, giọng bà ấm áp. “Bà cứ nghĩ mình già rồi, bệnh tật là chuyện đương nhiên. Nhưng con đã cho bà thấy, mình vẫn có thể sống khỏe mạnh hơn nếu biết cách chăm sóc bản thân.”

Tôi mỉm cười. Lòng tôi tràn ngập sự ấm áp. Một hành động gây “choáng”, nhưng nó đã bắt đầu từ lòng yêu thương chân thành.

Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi trong gia đình chồng hoàn toàn khác biệt. Bố chồng tôi không còn lạnh lùng, khó gần nữa. Ông bắt đầu nói chuyện với tôi nhiều hơn, hỏi han về công việc, về những kiến thức y tế. Ông không còn nhìn tôi bằng ánh mắt soi xét, mà thay vào đó là sự tin tưởng và tôn trọng.

Mẹ Khánh thì luôn lắng nghe những lời khuyên của tôi về chế độ ăn uống. Bà bắt đầu thay đổi cách nấu ăn, cẩn trọng hơn với từng món ăn dành cho người lớn tuổi. Bữa cơm gia đình không còn những món ăn tùy tiện, mà được tính toán kỹ lưỡng để đảm bảo sức khỏe cho mọi người.

Khánh cũng rất tự hào về tôi. Anh thường kể với bạn bè, đồng nghiệp về “nàng dược sĩ” của mình, về cách tôi đã “cứu” bà nội một bàn thua trông thấy.

Tôi không còn cảm thấy áp lực khi sống trong căn nhà này nữa. Thay vào đó là sự thoải mái, sự yêu thương và sự gắn kết. Tôi nhận ra rằng, sự chân thành, sự quan tâm thật lòng, và những kiến thức mà tôi có được từ nghề nghiệp đã giúp tôi vượt qua những rào cản ban đầu, và xây dựng được niềm tin trong gia đình mới.

Một buổi sáng, khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng, bố chồng tôi bước vào bếp. Ông nhìn tôi, khẽ mỉm cười. Đó là nụ cười đầu tiên mà tôi thấy từ ông, một nụ cười ấm áp và hiền từ.

“Con dâu,” ông nói, giọng ông trầm ấm. “Con đã dạy cho bố một bài học. Đừng bao giờ coi thường những kiến thức tưởng chừng nhỏ bé. Và đừng bao giờ phán xét một người chỉ qua vẻ bề ngoài.”

Tôi mỉm cười. “Dạ, con chỉ làm những gì con nghĩ là đúng thôi ạ.”

“Đúng vậy,” ông nói. “Và con đã làm rất đúng. Cảm ơn con, Hạnh.”

Tôi cảm thấy lòng mình vỡ òa. Tất cả những lo lắng, những áp lực, những tủi thân mà tôi đã chịu đựng trong những ngày đầu, giờ đây đều tan biến. Tôi biết, mình đã thực sự trở thành một phần của gia đình này.

Tôi nhận ra, một hành động nhỏ, một sự quan tâm chân thành, đôi khi có thể tạo nên một sự thay đổi lớn. Và tình yêu thương không chỉ thể hiện qua lời nói, mà còn qua những hành động cụ thể, những sự hy sinh thầm lặng, và cả những kiến thức được áp dụng đúng lúc.

Căn nhà này, với tôi, giờ đây đã thực sự trở thành tổ ấm. Nơi không chỉ có tiếng cười, mà còn có sự quan tâm, sự thấu hiểu, và tình yêu thương chân thành từ tất cả các thành viên.

Comments