Tiếng lách cách của chìa khóa trong ổ khóa cũ, một âm thanh quen thuộc nhưng lần này lại mang theo một nỗi niềm khác. Tuấn trở về nhà đột ngột, một chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự kiến. Anh muốn tạo bất ngờ cho mẹ và vợ, muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của mẹ khi thấy anh xuất hiện mà không báo trước. Lòng anh tràn ngập háo hức xen lẫn chút mệt mỏi sau chuyến bay dài. Căn nhà nhỏ của anh ở ngoại ô thành phố, nơi có mẹ già và vợ hiền, luôn là bến đỗ bình yên nhất trong cuộc đời anh.
Anh bước vào sân, không gian vắng lặng đến lạ. Thường ngày giờ này, mẹ anh sẽ tưới cây hoặc vợ anh sẽ chuẩn bị bữa tối, tiếng bát đũa lách cách, tiếng trò chuyện râm ran. Nhưng hôm nay, chỉ có sự im ắng đến ngột ngạt. Anh mở cửa, gọi khẽ: "Mẹ ơi, Lan ơi, con về rồi!" Không một tiếng đáp lại. Anh đặt vali xuống sàn, lòng dấy lên một nỗi băn khoăn. Mẹ và Lan đi đâu vào giờ này? Hay có chuyện gì đã xảy ra?
Anh bước vào bếp, rồi lên phòng khách, và cuối cùng là phòng ngủ của mẹ. Tất cả đều trống không. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng Tuấn. Anh quay xuống nhà, chợt nhìn thấy một tờ giấy nhớ được dán trên tủ lạnh. Nét chữ của Lan: "Em đưa mẹ ra chợ mua đồ, anh về thì cứ ăn trước nhé." Anh thở phào nhẹ nhõm. À, thì ra là vậy. Chợ gần nhà, chắc chỉ một lát là về. Anh cởi áo khoác, định vào bếp pha một cốc nước mát.
Tuy nhiên, sự chờ đợi của Tuấn kéo dài hơn anh nghĩ. Hơn một tiếng trôi qua, rồi hai tiếng. Trời dần chập choạng tối. Lòng anh bắt đầu nóng như lửa đốt. Mẹ anh đã già yếu, chân tay không còn nhanh nhẹn. Lan, vợ anh, là người khỏe mạnh, đáng lẽ ra cô ấy phải lo mọi việc. Anh không thể hiểu tại sao lại để mẹ mình đi chợ vào giờ này, trong khi cô ấy ở nhà. Một cảm giác khó chịu bắt đầu nhen nhóm trong lòng Tuấn, xen lẫn chút hoài nghi.
Anh quyết định ra chợ tìm mẹ. Khoảnh khắc anh đặt chân đến khu chợ quen thuộc, một cảnh tượng đập vào mắt anh, khiến trái tim anh thắt lại. Giữa dòng người tấp nập, dưới ánh đèn vàng vọt của những sạp hàng, mẹ anh, bà Cúc, đang ngồi xổm bên một thúng rau cải. Lưng bà còng, mái tóc bạc phơ lòa xòa, đôi tay run rẩy gọt từng củ khoai, khuôn mặt bà hằn rõ những nếp nhăn của thời gian và nỗi vất vả. Bên cạnh bà, một người phụ nữ trẻ, ăn mặc sành điệu, đang đứng nói cười vui vẻ với những người bán hàng khác. Đó chính là Lan, vợ anh.
Tuấn chết sững. Anh không thể tin vào mắt mình. Mẹ anh, người phụ nữ mà anh luôn yêu thương, kính trọng, đang phải quần quật bán rau giữa chợ đông người, trong khi vợ anh lại đứng đó, thờ ơ, không chút động lòng. Một cơn giận dữ bùng lên trong lòng Tuấn, thiêu đốt anh. Anh cảm thấy một sự phản bội tột cùng. Anh đã làm việc cật lực, cố gắng mang lại một cuộc sống tốt đẹp cho mẹ và vợ, để mẹ anh không phải chịu cảnh vất vả khi về già. Vậy mà...
Anh bước đến gần, từng bước chân nặng trĩu. Mẹ anh vẫn không hay biết sự có mặt của anh. Bà vẫn miệt mài gọt khoai, thỉnh thoảng lại ho khan. Anh nhìn Lan, nhìn vẻ mặt vô tư của cô ấy, lòng anh quặn thắt. Anh muốn lao đến, muốn hỏi cô ấy, tại sao lại đối xử với mẹ anh như vậy? Tại sao lại để mẹ anh phải chịu cảnh khổ sở giữa chợ đông người?
Anh đứng lặng im, cố gắng kìm nén cơn giận đang sôi sục trong lòng. Anh muốn nghe Lan nói, muốn biết lý do tại sao cô ấy lại làm vậy. Nhưng Lan vẫn không nhìn về phía mẹ chồng. Cô ấy vẫn tiếp tục trò chuyện rôm rả với những người bán hàng khác, thỉnh thoảng lại phá lên cười. Trái tim Tuấn như bị bóp nghẹt. Anh cảm thấy một sự thất vọng tràn trề. Anh đã lầm tưởng Lan là người phụ nữ tốt, là người vợ hiền dâu thảo. Nhưng giờ đây, tất cả đã sụp đổ.
Khi những người khách cuối cùng rời đi, Lan mới quay sang nhìn mẹ chồng. "Mẹ, gần hết rau rồi đấy. Mẹ ngồi thêm chút nữa là xong thôi." Lan nói, giọng cô ấy pha chút sốt ruột. Bà Cúc gật đầu yếu ớt, rồi lại cúi xuống gọt khoai. Tuấn đứng đó, lòng anh đau như cắt. Anh không thể chịu đựng thêm nữa. Anh bước đến, gọi khẽ: "Mẹ!"
Bà Cúc ngẩng đầu lên, đôi mắt bà mở to. "Tuấn! Con về hồi nào vậy?" Bà nói, giọng bà run run, đầy sự ngạc nhiên. Lan cũng quay lại, khuôn mặt cô ấy biến sắc khi nhìn thấy Tuấn. "Anh... anh về hồi nào vậy?" Cô ấy lắp bắp.
Tuấn nhìn Lan, ánh mắt anh ấy đầy sự tức giận và thất vọng. "Em giải thích đi. Tại sao mẹ lại phải ra đây bán rau? Tại sao em lại để mẹ phải chịu cảnh khổ sở như vậy?" Anh hỏi, giọng anh ấy khàn đặc.
Không khí đặc quánh. Bà Cúc vội vàng nắm lấy tay Tuấn, giọng bà run run: "Không phải lỗi của con bé đâu con. Mẹ tự nguyện ra đây mà." Bà nhìn Lan, ánh mắt bà thoáng chút lo lắng. Lan cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt Tuấn. Nước mắt cô ấy bắt đầu lăn dài.
Tuấn không tin lời mẹ. Anh nhìn Lan, lòng anh quặn thắt. "Em nói đi, Lan. Nói cho anh biết sự thật." Anh nói, giọng anh ấy trầm hơn bao giờ hết. Lan hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể, giọng cô ấy run rẩy, đứt quãng.
Lan kể rằng, mẹ anh, bà Cúc, không muốn ở nhà một mình. Bà cảm thấy buồn chán, cô đơn. Bà muốn ra chợ bán rau, vừa để khuây khỏa, vừa để có thêm tiền tiêu vặt, không muốn phụ thuộc vào con cái. Lan đã cố gắng khuyên can, nhưng bà Cúc nhất quyết không nghe. Bà nói, bà muốn được lao động, muốn được sống có ích.
Nghe Lan kể, lòng Tuấn vẫn hoài nghi. Anh không thể tin rằng mẹ anh lại muốn đi bán rau. Mẹ anh đã già yếu rồi, anh muốn mẹ được nghỉ ngơi, được hưởng tuổi già an nhàn. Anh nhìn Lan, ánh mắt anh vẫn đầy sự dò xét. "Thật không? Hay là em không muốn chăm sóc mẹ, nên để mẹ ra đây bán rau?" Anh hỏi, giọng anh ấy đầy sự chua chát.
Lan bật khóc nức nở. "Anh nghi ngờ em sao? Anh nghĩ em là người như vậy sao?" Cô nói, giọng cô ấy nghẹn lại. Bà Cúc ôm lấy Lan, vỗ về cô ấy. "Thôi mà con. Đừng nói nữa. Tuấn nó không hiểu đâu."
Tuấn nhìn mẹ và vợ, lòng anh rối bời. Anh không biết phải tin ai. Một bên là mẹ anh, người phụ nữ mà anh luôn yêu thương. Một bên là vợ anh, người mà anh đã từng tin tưởng. Anh cảm thấy như mình đang đứng giữa một ngã ba đường, không biết phải đi về đâu.
Bỗng nhiên, một bà cụ bán hàng bên cạnh tiến đến, nắm lấy tay Tuấn. "Cậu là con trai bà Cúc phải không? Cậu đừng trách con bé Lan. Con bé nó tốt lắm. Ngày nào nó cũng ra đây với mẹ cậu, phụ mẹ cậu bán rau. Con bé nó còn mua đồ ăn, nước uống cho mẹ cậu nữa. Bà Cúc ra đây bán rau là vì bà ấy muốn vậy, chứ không phải con bé Lan ép buộc đâu."
Lời nói của bà cụ như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Tuấn. Anh chết sững. Anh đã hiểu lầm Lan. Anh đã nghi ngờ vợ mình một cách vô cớ. Một nỗi ân hận sâu sắc dâng trào trong lòng anh. Anh nhìn Lan, nhìn đôi mắt sưng húp của cô ấy, lòng anh quặn thắt. Anh đã sai rồi.
Tuấn cúi đầu, lòng anh nặng trĩu. Anh nhìn mẹ, rồi nhìn Lan, đôi mắt anh đỏ hoe. "Con xin lỗi. Con đã hiểu lầm hai người. Con xin lỗi mẹ, xin lỗi em." Anh nói, giọng anh ấy nghẹn ngào. Mẹ anh và Lan ôm lấy anh, ba người họ đứng giữa chợ đông người, những giọt nước mắt hòa lẫn vào nhau. Đó là những giọt nước mắt của sự hối lỗi, của sự tha thứ, và của sự gắn kết.
Đêm đó, ba người họ quây quần bên mâm cơm. Ông Tâm, bố Tuấn, cũng trở về từ chuyến công tác đột xuất, bất ngờ trước sự việc. Lan kể lại mọi chuyện cho ông nghe, giọng cô ấy vẫn còn chút nghẹn ngào. Ông Tâm lắng nghe, ánh mắt ông ấy đầy sự cảm thông. "Thôi con, không sao đâu. Mẹ con muốn vậy mà. Miễn sao bà ấy vui là được." Ông nói, giọng ông ấy trầm ấm.
Tuấn nhìn mẹ, lòng anh vẫn còn chút day dứt. "Nhưng mẹ già rồi, sao mẹ lại phải vất vả như vậy?" Anh hỏi. Bà Cúc mỉm cười, nụ cười hiền hậu. "Mẹ không thấy vất vả đâu con. Mẹ thấy vui mà. Mẹ được ra chợ, được gặp gỡ mọi người, được trò chuyện. Mẹ không muốn ở nhà một mình, buồn lắm." Bà nói.
Lan nắm lấy tay Tuấn. "Em cũng nghĩ vậy. Mẹ ở nhà một mình buồn lắm. Ra chợ mẹ được khuây khỏa, được vận động, lại có thêm tiền tiêu vặt. Mẹ vui là được rồi anh ạ." Cô nói, giọng cô ấy nhẹ nhàng. Tuấn nhìn Lan, ánh mắt anh ấy đầy sự biết ơn. Anh hiểu rằng, Lan đã hy sinh rất nhiều vì anh, vì gia đình anh.
Sau buổi nói chuyện hôm đó, Tuấn đã hiểu hơn về mẹ và vợ. Anh không còn nghĩ rằng mẹ anh đi bán rau là một gánh nặng, mà là một niềm vui, một cách để mẹ anh tận hưởng cuộc sống. Anh cũng hiểu rằng, Lan không hề vô tâm, mà cô ấy rất yêu thương mẹ anh, rất tôn trọng mong muốn của mẹ anh.
Từ đó, mỗi khi về nhà, Tuấn lại cùng Lan ra chợ phụ mẹ bán rau. Anh không còn cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng nữa. Anh cảm thấy tự hào về mẹ mình, một người phụ nữ tần tảo, kiên cường. Anh cũng cảm thấy tự hào về vợ mình, một người phụ nữ hiền thảo, bao dung.
Gia đình Tuấn trở nên gắn kết hơn bao giờ hết. Những bữa cơm gia đình luôn tràn ngập tiếng cười nói. Bà Cúc vui vẻ, khỏe mạnh hơn. Lan cũng rạng rỡ hơn, không còn những nỗi lo lắng, ám ảnh. Tuấn thì luôn dành thời gian cho gia đình, bù đắp những tháng ngày đã lơ là.
Lan mỉm cười, lòng cô tràn ngập sự ấm áp. Cô nắm lấy tay Tuấn. "Em cũng hạnh phúc lắm anh ạ." Cô nói. Tuấn ôm chặt lấy mẹ và vợ, lòng anh tràn ngập niềm hạnh phúc. Anh biết rằng, anh đã tìm thấy bình yên, tìm thấy hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình.
Cuộc sống của gia đình Tuấn tiếp tục trôi đi trong sự bình yên và hạnh phúc. Khu chợ cũ vẫn là nơi ghi dấu những kỷ niệm đẹp đẽ của họ, nơi tình yêu thương và sự thấu hiểu đã được hàn gắn. Tuấn, từ một người con trai hiểu lầm mẹ, hiểu lầm vợ, đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, một người chồng yêu vợ, một người con hiếu thảo.
Và bà Cúc, người mẹ già tần tảo, vẫn thường xuyên ra chợ bán rau, nhưng giờ đây, bà không còn cô đơn nữa. Bà có con trai, con dâu, và cả cháu nội cùng ra chợ với bà. Tiếng cười nói râm ran, tiếng mời chào vui vẻ, hòa quyện vào không khí nhộn nhịp của khu chợ, tạo nên một bức tranh bình dị nhưng đầy ắp tình người, tình thân. Bà Cúc biết rằng, bà đã có một cuộc đời trọn vẹn, một cuộc đời đầy ắp tình yêu thương.
Comments
Post a Comment