Min menu

Pages

Hàng xóm l-ấn đ-ất xây bếp, ông Duy có hành động bất ngờ khiến con trai và hàng xóm s-ững s-ờ...


Tiếng lách cách của gạch vữa, tiếng đục đẽo chát chúa vang vọng khắp con ngõ nhỏ, len lỏi vào từng ngóc ngách của căn nhà cũ kỹ của ông Duy. Mùi vôi vữa, mùi xi măng nồng nặc phảng phất trong không khí, báo hiệu sự hiện diện của một công trình mới mẻ. Gia đình nhà hàng xóm mới chuyển đến, họ đang hối hả xây dựng lại căn nhà cấp bốn đã cũ nát. Ông Duy, với mái tóc đã ngả màu muối tiêu, ngồi trầm ngâm bên hiên nhà, đôi mắt hiền từ dõi theo từng nhát cuốc, từng viên gạch của người thợ.

Ông Duy vốn là người hiền lành, chất phác, cả đời gắn bó với mảnh đất cha ông để lại. Mảnh vườn nhỏ bé, với vài cây ăn trái sum suê, là nơi ông tìm thấy sự bình yên sau những ngày làm lụng vất vả. Ông sống giản dị, không ham tiền tài danh vọng, chỉ mong con cháu được sống yên ổn, hạnh phúc.

Gia đình hàng xóm mới là ông Ba Hùng, một người đàn ông khắc khổ, với đàn con nheo nhóc. Họ đến từ một vùng quê nghèo, lên đây mưu sinh với hy vọng đổi đời. Ông Ba Hùng và vợ con đều rất hiền lành, chịu khó. Ông Duy cũng thường xuyên trò chuyện, giúp đỡ họ những việc nhỏ nhặt trong khả năng của mình.

Thế rồi, một buổi sáng, khi thợ xây bắt đầu dựng khung cho gian bếp mới của nhà ông Ba Hùng, ông Duy chợt nhận ra điều bất thường. Gian bếp ấy, có vẻ như, đã lấn sang phần đất nhà ông một đoạn. Ông tiến lại gần hơn, nhìn kỹ lại. Quả thật, bức tường mới xây đã lấn vào đất nhà ông khoảng 1 mét, chạy dài theo mép vườn. 1 mét đất, đối với một người nông dân như ông, là một khoảng cách không hề nhỏ.

Lòng ông Duy dấy lên một cảm giác khó chịu. Mảnh đất này là của cha ông để lại, là ranh giới bất khả xâm phạm. Dù chỉ là một mét, nhưng đó là phần đất của mình, là tài sản cha ông để lại.

Đúng lúc đó, anh trai của ông Duy, ông Hai Thắng, từ trong nhà bước ra. Ông Hai Thắng là người cương trực, nóng tính, luôn coi trọng lẽ phải và không bao giờ chịu nhường nhịn ai. Thấy ông Duy đứng nhìn hàng xào, gương mặt cau có, ông Hai Thắng hỏi: “Duy, có chuyện gì vậy?”

Ông Duy chỉ tay về phía gian bếp. “Anh xem đi. Nhà ông Ba Hùng xây lấn sang đất nhà mình gần một mét rồi.”

Ông Hai Thắng nhìn theo hướng tay ông Duy chỉ, gương mặt ông ấy lập tức biến sắc. “Cái gì? Lấn đất sao? Sao lại có chuyện đó được?”

Ông ấy lập tức đi đến gần gian bếp, nhìn ngó, đo đạc bằng mắt thường. Từng đường gạch, từng viên gạch hiện lên, càng khiến ông Hai Thắng tức giận. “Đúng rồi! Lấn hẳn một mét! Cái này là họ cố tình rồi, Duy ơi!”

Ông Hai Thắng quay lại nhìn ông Duy, đôi mắt ông ấy đầy vẻ phẫn nộ. “Duy! Mình phải thưa kiện ngay! Không thể để họ làm vậy được! Mình phải buộc họ phá bỏ cái gian bếp này, trả lại đất cho mình!”


Lòng ông Duy cũng nóng như lửa đốt. Ông cũng muốn làm cho ra lẽ. Nhưng nhìn sang nhà ông Ba Hùng, thấy đàn con nheo nhóc, thấy gian bếp nhỏ bé, lụp xụp, ông lại chùn lòng. Ông muốn mọi chuyện được giải quyết êm thấm.

“Thôi anh à, từ từ đã. Mình cứ nói chuyện với họ xem sao,” ông Duy nói, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Nói chuyện gì nữa? Họ đã cố tình lấn đất như vậy rồi thì có nói cũng vô ích thôi! Cái này là phải ra pháp luật!” Ông Hai Thắng nói, giọng ông ấy đầy vẻ kiên quyết. Ông ấy vốn không thích rắc rối, nhưng khi quyền lợi của mình bị xâm phạm, ông ấy sẽ không bao giờ lùi bước.

Cuộc tranh cãi giữa hai anh em bắt đầu nổ ra. Ông Hai Thắng thì cương quyết phải thưa kiện, phải làm cho ra lẽ. Ông Duy thì muốn hòa giải, muốn giữ tình nghĩa xóm giềng.

Người Hàng Xóm Đến Xin Lỗi Và Tấm Lòng Vô Tư Của Ông Duy
Sáng hôm sau, khi ông Duy đang ngồi uống trà đá ở hiên nhà, ông Ba Hùng từ từ đi sang. Gương mặt ông ấy đầy vẻ áy náy, bối rối. Vợ ông Ba Hùng, bà Tư Hường, cũng đi theo sau, tay dắt đứa con gái nhỏ.

“Chào ông Duy. Ông có khỏe không?” ông Ba Hùng nói, giọng ông ấy ngập ngừng.

Ông Duy nhìn ông Ba Hùng, gương mặt ông ấy có vẻ thật thà, chất phác. Ông hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi vẫn khỏe. Có chuyện gì không ông Hùng?”

Ông Ba Hùng nhìn ông Duy, ánh mắt ông ấy đầy sự hối lỗi. “Thưa ông Duy… tôi… tôi xin lỗi ông. Chuyện gian bếp… tôi đã không cẩn thận, đã để thợ xây lấn sang đất nhà ông. Tôi… tôi thành thật xin lỗi ông.”

Ông Ba Hùng cúi đầu, vẻ mặt ông ấy đầy sự ăn năn. Bà Tư Hường cũng cúi đầu, đôi mắt bà ấy rưng rưng. Ông Ba Hùng giải thích rằng, gia đình ông ấy rất nghèo, không có tiền mua đất rộng. Gian bếp cũ đã quá lụp xụp, không đủ chỗ sinh hoạt. Ông ấy đã cố gắng xoay sở để xây một gian bếp nhỏ, nhưng vì thiếu hiểu biết về ranh giới đất đai, đã vô tình xây lấn sang phần đất của ông Duy. Ông ấy hứa sẽ cho thợ phá bỏ phần gian bếp bị lấn, và sẽ xây lại đúng ranh giới.

Ông Hai Thắng, từ trong nhà bước ra, chứng kiến cảnh ông Ba Hùng và bà Tư Hường xin lỗi. Gương mặt ông ấy vẫn còn vẻ khó chịu, nhưng cũng có chút bất ngờ. Ông ấy không ngờ ông Ba Hùng lại chủ động đến xin lỗi, và còn thành thật như vậy.

Ông Duy nhìn ông Ba Hùng, nhìn vào ánh mắt chân thành của ông ấy. Ông nhìn sang Minh, thấy thằng bé vẫn còn cau có. Ông nhìn sang đứa con gái nhỏ của ông Ba Hùng đang bám chặt lấy váy mẹ, đôi mắt ngây thơ nhìn ông. Ông hít một hơi thật sâu, và rồi, ông nói, giọng ông nhẹ nhàng, điềm đạm.

“Thôi, đất còn nhiều, tình nghĩa xóm giềng mới khó giữ. Họ nghèo, mình hơn vài mét đâu có chết ai.”

Ông Ba Hùng và bà Tư Hường đều ngạc nhiên. Ông Ba Hùng nhìn ông Duy, đôi mắt ông ấy rưng rưng. Bà Tư Hường thì đưa tay lên che miệng, những giọt nước mắt lăn dài trên má.


“Ông Duy… ông nói vậy… tôi thật sự cảm kích tấm lòng của ông,” ông Ba Hùng nói, giọng ông ấy nghẹn ngào. “Tôi hứa, tôi sẽ cho thợ phá bỏ ngay. Tôi sẽ xây lại đúng ranh giới, không để lấn sang đất nhà ông một phân nào nữa.”

“Thôi, không cần đâu ông Hùng,” ông Duy nói, ông vỗ vai ông ấy. “Tôi đã nói rồi. Đất còn nhiều. Tình nghĩa xóm giềng mới khó giữ. Ông cứ để vậy đi. Coi như là quà gặp mặt vậy. Gian bếp nhỏ vậy cũng khó sinh hoạt. Cứ để họ có chỗ ấm cúng mà nấu nướng.”

Ông Hai Thắng nghe vậy, gương mặt ông ấy càng trở nên khó hiểu. “Duy! Mày nói gì vậy? Sao lại để họ lấn đất như vậy được?”

Ông Duy nhìn ông Hai Thắng, và ông chỉ khẽ lắc đầu. Ông biết, anh trai ông chưa hiểu. Nhưng rồi, ông ấy sẽ hiểu thôi.

Ông Ba Hùng và bà Tư Hường nhìn ông Duy, rồi nhìn ông Hai Thắng, ánh mắt họ đầy sự biết ơn. Họ cúi đầu chào ông Duy, và rồi, họ quay về nhà.

Mầm Hạnh Phúc Nảy Nở Từ Lòng Khoan Dung
Dù ông Hai Thắng vẫn còn bực bội, nhưng ông ấy cũng không thể làm gì hơn. Và từ đó, câu chuyện gian bếp lấn đất dần chìm vào quên lãng. Ông Ba Hùng và gia đình ông ấy vẫn giữ nguyên gian bếp cũ, không hề đụng chạm đến phần đất lấn sang. Mối quan hệ giữa hai gia đình cũng dần trở nên tốt đẹp hơn. Ông Ba Hùng thường xuyên sang nhà ông Duy, mang quà bánh, mời ông Duy sang nhà uống trà, trò chuyện. Ông Duy cũng vậy, thường xuyên sang nhà ông Ba Hùng chơi, hỏi han tình hình. Tình nghĩa xóm giềng dần được vun đắp.

Nhiều năm sau, con trai của ông Duy, thằng Long, giờ đã là một chàng trai trưởng thành, được nhận vào làm việc ở một công ty lớn. Long là một người con hiếu thảo, chăm chỉ, và luôn nỗ lực học tập, làm việc. Ông Duy rất tự hào về con trai mình.

Một ngày nọ, Long đi làm về, gương mặt thằng bé rạng rỡ. “Ba ơi! Hôm nay con gặp giám đốc công ty. Cô ấy thật là giỏi giang, tài năng. Mà sao con thấy cô ấy quen quen.”

Ông Duy nghe vậy, mỉm cười. “Con bé giỏi giang là đúng rồi. Có khi nào là con của ông Ba Hùng không?”

Long ngạc nhiên. “Sao ba biết ạ?”

Ông Duy kể cho Long nghe về chuyện gian bếp lấn đất ngày xưa, về tấm lòng rộng lượng của mình. Long nghe xong, lòng cậu ấy dấy lên một cảm giác tự hào về ba mình. Cậu ấy nhận ra rằng, sự khoan dung, độ lượng của ba mình không chỉ giúp giữ gìn tình nghĩa xóm giềng, mà còn là một tấm gương sáng cho con cháu.

Vài tuần sau, Long và cô giám đốc trẻ, Hằng, có dịp làm việc chung trong một dự án quan trọng. Trong quá trình làm việc, họ thường xuyên trò chuyện, và Hằng vô tình nhắc đến câu chuyện về người hàng xóm đã nhường đất cho gia đình cô ấy ngày xưa.

“Long này, ngày xưa, ba mẹ em nghèo lắm. Khi xây nhà, không biết sao lại lỡ xây gian bếp lấn sang đất nhà bác hàng xóm. Ba em cứ lo sẽ bị kiện. May mà bác ấy hiền lành, độ lượng, không làm khó ba mẹ em. Bác ấy còn nói, ‘Họ nghèo, mình hơn vài mét đâu có chết ai.’ Câu nói đó, em nhớ mãi. Ba em thường kể đi kể lại, nói đó là tấm lòng vàng.” Hằng nói, ánh mắt cô ấy đầy sự ngưỡng mộ.

Long nghe vậy, lòng cậu ấy dâng lên một cảm giác lạ lùng. “Cô nói sao? Câu chuyện đó… cô là con gái của ông Ba Hùng sao?”

Hằng ngạc nhiên. “Sao anh biết?”

Long kể cho Hằng nghe về ba mình, về ông Duy, và về việc ông Duy chính là người hàng xóm năm xưa đã nhường đất cho gia đình Hằng. Hằng nghe xong, cô ấy xúc động đến rơi nước mắt. Cô ấy đã từng nghe cha mình kể về ông Duy, về tấm lòng rộng lượng của ông, về việc ông đã “nhường đất cứu nhà” của gia đình cô.

Từ đó, Long và Hằng càng thêm quý mến nhau. Họ có nhiều điểm chung, và họ dần dần nảy sinh tình cảm. Tình yêu của họ không chỉ dựa trên sự ngưỡng mộ tài năng, mà còn dựa trên sự cảm phục tấm lòng, sự thấu hiểu những giá trị mà gia đình họ đã vun đắp.

Cuối cùng, Long và Hằng quyết định nên duyên. Long dẫn Hằng về ra mắt gia đình. Ông Duy và ông Ba Hùng đều rất vui mừng khi thấy hai đứa trẻ hòa hợp như vậy.

Tình Thân Vĩnh Cửu Và Bài Học Vô Giá
Ngày cưới của Long và Hằng, cả làng đều đến chung vui. Tiếng cười nói rộn ràng, tiếng nhạc xập xình. Ông Duy nhìn Long, nhìn Hằng, nhìn hai gia đình đang vui vẻ trò chuyện, lòng ông tràn ngập niềm hạnh phúc.

Ông Hai Thắng, anh trai của ông Duy, cũng đến chung vui. Ông ấy nhìn ông Duy, rồi nhìn Long và Hằng, ánh mắt ông ấy đầy sự thấu hiểu. “Duy, mày đúng là có mắt nhìn xa trông rộng. Nếu ngày xưa tao cứ khăng khăng thưa kiện, thì làm gì có ngày hôm nay.”

Ông Duy mỉm cười, vỗ vai ông Hai Thắng. “Đất đai là vật ngoài thân, anh à. Tình nghĩa mới là cái đáng quý.”

Ông Hai Thắng gật đầu, ánh mắt ông ấy đầy sự đồng tình. Ông ấy đã hiểu ra.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Long và Hằng sống hạnh phúc bên nhau. Ông Duy và ông Ba Hùng vẫn là những người bạn già thân thiết. Họ thường xuyên ngồi lại với nhau, uống trà, trò chuyện, nhắc lại những chuyện xưa.

Gian bếp nhỏ bé của nhà ông Ba Hùng, từng là nguyên nhân của mọi mâu thuẫn, giờ đây lại trở thành biểu tượng của tình thân, của sự đoàn kết. Nó là minh chứng cho tấm lòng bao dung, độ lượng của ông Duy.

Ông Duy nhìn mảnh đất, nhìn những đứa cháu đang chạy nhảy, chơi đùa. Tiếng cười trong trẻo của chúng vang vọng khắp không gian. Ông biết, ông đã làm đúng. Ông đã chọn tình nghĩa thay vì đất đai. Và ông đã nhận lại được một cái kết viên mãn, một gia đình hòa thuận, yêu thương, và một tương lai tươi sáng cho con cháu.

Ông nghĩ về câu nói của mình: “Họ nghèo, mình hơn vài mét đâu có chết ai.” Câu nói đó không chỉ là lời khuyên cho ông Ba Hùng, mà còn là kim chỉ nam cho cuộc đời ông.

Ông đã học được một bài học quý giá về cuộc đời: Tiền bạc, tài sản có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể mua được tình yêu thương, không thể mua được sự bình yên trong tâm hồn, và không thể mua được tình nghĩa xóm giềng.

Ông nhắm mắt lại, cảm nhận sự bình yên lan tỏa trong lòng. Ông biết, ông là một người đàn ông may mắn. Ông có một gia đình tuyệt vời, có những người con, người cháu hiếu thảo, và có những người bạn láng giềng tốt bụng. Dù cuộc sống có khó khăn đến mấy, ông cũng sẽ luôn trân trọng những gì mình đang có, và sẽ luôn sống với tấm lòng bao dung, độ lượng.