Duy ngồi trong chiếc xe hạng sang, nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh thôn quê hiện ra trước mắt anh là một bức tranh đối lập hoàn toàn với cuộc sống hào nhoáng ở thành phố. Những cánh đồng lúa xanh mướt, những con đường đất nhỏ và những ngôi nhà mái ngói cũ kỹ. Anh là CEO của một tập đoàn công nghệ lớn, về đây để khảo sát một dự án tiềm năng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một ký ức xa xăm bỗng ùa về, một ký ức mang tên Lan.
Lan là mối tình đầu của anh thời sinh viên, một cô gái giản dị, hiền lành nhưng lại có đôi mắt trong veo và nụ cười ấm áp. Họ đã có một tình yêu đẹp, nhưng rồi, anh đã lựa chọn từ bỏ. Anh chọn danh vọng, tiền bạc, và một cuộc sống xa hoa. Anh đã rời bỏ Lan, để cô lại với một lời hứa hão huyền. Anh biết, đó là một sai lầm, một vết thương mà anh đã cố gắng chôn vùi trong sâu thẳm tâm hồn.
Bây giờ, hai mươi năm sau, anh đã có tất cả: tiền bạc, quyền lực, sự nghiệp. Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn. Mỗi đêm, anh lại mơ thấy Lan, mơ thấy đôi mắt buồn của cô.
Xe dừng lại ở một ngã ba đường. Anh bước xuống, hít một hơi thật sâu không khí trong lành. Anh nhìn thấy một cô bé đang lúi húi nhặt ve chai. Quần áo cô bé lấm lem, khuôn mặt lấm lem bụi bẩn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, toát lên vẻ thông minh và tò mò. Cô bé đang nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính xách tay của anh, một ánh mắt thèm thuồng.
"Cháu thích máy tính à?" Duy hỏi, giọng anh dịu dàng.
Cô bé giật mình, ngước lên nhìn anh. "Dạ... cháu thích lắm ạ. Cháu ước gì cháu có một cái."
Duy mỉm cười. "Sao cháu lại thích máy tính?"
"Vì nó có thể đưa cháu đi khắp thế giới. Cháu có thể học mọi thứ từ nó." Cô bé trả lời, đôi mắt lấp lánh.
Duy cảm thấy một sự rung động lạ kỳ trong lòng. Cô bé này, với đôi mắt sáng và đam mê học hỏi, khiến anh nhớ đến chính mình của hai mươi năm trước. Anh đưa cho cô bé chiếc máy tính xách tay. "Cháu muốn thử không?"
Cô bé ngập ngừng, rồi run rẩy nhận lấy. Cô bé gõ những phím đầu tiên một cách vụng về, nhưng ánh mắt lại đầy sự tập trung. Cô bé hỏi anh về các phần mềm, về internet, về cách máy tính hoạt động. Duy ngạc nhiên trước sự thông minh và hiểu biết của cô bé.
"Cháu tên gì?" Duy hỏi.
"Cháu tên là Mai ạ," cô bé trả lời.
"Mai... một cái tên đẹp," Duy nói. "Cháu có thích học không?"
"Dạ thích lắm ạ. Nhưng cháu phải đi làm để phụ giúp bà."
Tim Duy thắt lại. Cô bé này, cũng giống như anh ngày xưa, phải đấu tranh để có một cuộc sống tốt hơn. Anh nhìn vào tay cô bé, thấy một vết sẹo nhỏ trên cổ tay. Vết sẹo đó, anh nhớ lại, đó là vết sẹo mà Lan đã từng có.
Anh cảm thấy một linh cảm mạnh mẽ xông lên trong lòng. Anh muốn biết thêm về cô bé, về gia đình cô bé.
"Cháu có thể cho chú xem ảnh mẹ cháu được không?" Duy hỏi.
Mai ngập ngừng, rồi lấy ra một tấm ảnh đã ố vàng từ chiếc túi vải. Trong tấm ảnh, một người phụ nữ trẻ đang mỉm cười, đôi mắt trong veo, nụ cười ấm áp. Đó là Lan.
Duy chết lặng. Bức ảnh đó, khuôn mặt đó, đó là Lan, mối tình đầu của anh. Nước mắt anh chảy dài.
"Chú ơi, chú sao thế ạ?" Mai hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Duy lắc đầu, cố gắng che giấu cảm xúc. "Không có gì đâu cháu. Chú chỉ... nhớ người quen."
Anh trả lại bức ảnh cho Mai, lòng rối bời. Anh biết, linh cảm của anh đã đúng. Mai là con gái của anh. Con gái của anh và Lan.
Anh gọi tài xế, yêu cầu anh ta đưa anh đến một trung tâm xét nghiệm ADN. Anh lấy một sợi tóc của Mai, và một sợi tóc của anh. Anh muốn xác nhận sự thật, một sự thật có thể thay đổi cuộc đời anh.
Chương 2: Sự Thật Và Lời Tự Trách
Một tuần sau, Duy nhận được kết quả xét nghiệm ADN. Anh mở phong bì, tay run run. Dòng chữ "Độ tương thích: 99,99%" hiện ra trước mắt anh, một dòng chữ xác nhận sự thật mà anh đã biết từ lâu. Mai là con gái anh.
Anh tự trách mình. Hai mươi năm qua, anh đã sống một cuộc sống xa hoa, trong khi con gái anh phải nhặt ve chai để kiếm sống. Anh đã từ bỏ Lan, và giờ đây, anh đã bỏ rơi con gái mình. Nỗi hối hận dâng trào, một cơn đau xé lòng.
Anh muốn chạy đến ôm Mai, nói cho cô bé biết sự thật. Nhưng anh không thể. Anh không dám đối mặt với cô bé. Anh sợ cô bé sẽ hận anh, sẽ ghét anh. Anh sợ cô bé sẽ không tha thứ cho anh.
Anh quyết định không nhận con ngay. Anh chọn cách âm thầm giúp đỡ cô bé. Anh muốn cô bé có một cuộc sống tốt hơn, một tương lai tươi sáng hơn. Anh muốn bù đắp cho những lỗi lầm của mình, không phải bằng tiền bạc, mà bằng tình yêu thương và sự quan tâm.
Anh trở lại làng, và bắt đầu khảo sát dự án một cách nghiêm túc. Anh không chỉ khảo sát để xây dựng một trung tâm công nghệ cho tập đoàn, mà còn để xây dựng một trung tâm công nghệ miễn phí cho trẻ em nông thôn. Anh muốn cho những đứa trẻ như Mai có cơ hội tiếp cận với tri thức, với công nghệ.
Anh thuê một nhóm kiến trúc sư, một nhóm kỹ sư, và bắt đầu xây dựng trung tâm. Anh không tiết lộ tên thật của mình, anh chỉ là một người giấu mặt, một người muốn giúp đỡ.
Trung tâm được xây dựng, với những phòng học hiện đại, những chiếc máy tính mới, và những người thầy tận tâm. Duy tự mình đứng lớp, anh dạy trẻ em về lập trình, về thiết kế đồ họa, về internet. Anh dạy chúng về thế giới bên ngoài, về những cơ hội đang chờ đợi chúng.
Mai là một trong những học sinh giỏi nhất của trung tâm. Cô bé học rất nhanh, rất thông minh. Duy luôn nhìn cô bé, ánh mắt anh tràn đầy tình yêu thương và niềm tự hào.
Một buổi chiều, sau giờ học, Mai đến gặp Duy. "Thầy ơi, thầy có thể dạy cháu về máy tính nhiều hơn được không ạ? Cháu muốn trở thành một lập trình viên."
Duy mỉm cười. "Được chứ, cháu. Cháu có thể đến đây bất cứ lúc nào."
Anh dành thời gian dạy Mai, truyền cho cô bé niềm đam mê của anh. Anh nhìn thấy ở cô bé hình ảnh của chính mình, một người khao khát tri thức, khao khát được vươn lên.
Anh từ bỏ cuộc sống xa hoa ở thành phố. Anh bán căn hộ sang trọng, và mua một ngôi nhà nhỏ ở làng. Anh sống một cuộc sống giản dị, một cuộc sống gần gũi với thiên nhiên, với con người. Anh vẫn điều hành công ty, nhưng chỉ từ xa, thông qua các cuộc họp trực tuyến. Anh không còn quan tâm đến danh vọng, đến tiền bạc. Anh chỉ quan tâm đến con gái mình, đến những đứa trẻ ở làng.
Chương 3: Tình Yêu Thầm Lặng
Nhiều năm trôi qua. Mai đã lớn, đã trở thành một cô gái xinh đẹp, thông minh. Cô bé đã trở thành một lập trình viên giỏi, và đã có một công việc tốt. Cô bé vẫn thường xuyên về thăm làng, về thăm trung tâm công nghệ, về thăm Duy.
Một ngày nọ, Mai đến gặp Duy. "Thầy ơi, cháu muốn cảm ơn thầy. Nhờ có thầy, cháu mới có được ngày hôm nay."
Duy nhìn cô bé, đôi mắt anh rưng rưng. "Không có gì đâu cháu. Đó là những gì cháu xứng đáng được nhận."
"Thầy ơi, cháu có một câu hỏi. Chú có biết ai đã xây dựng trung tâm này không ạ?" Mai hỏi.
Duy mỉm cười. "Tại sao cháu lại hỏi vậy?"
"Vì cháu muốn cảm ơn người đó. Cháu muốn nói với họ, họ đã thay đổi cuộc đời cháu."
Duy im lặng một lúc, rồi nói. "Người đó muốn giấu tên. Nhưng họ rất hạnh phúc khi thấy cháu thành công."
Mai nhìn anh, đôi mắt cô bé ánh lên một tia nghi ngờ. Cô bé cảm thấy một sự quen thuộc lạ kỳ ở người thầy này. Một tình yêu thương mà cô bé chưa bao giờ được trải nghiệm.
Một buổi chiều, Mai đến nhà Duy. Cô bé thấy anh đang ngồi xem một tấm ảnh cũ. Tấm ảnh đã ố vàng, nhưng khuôn mặt trong tấm ảnh thì vẫn rạng rỡ. Đó là ảnh của Lan.
"Thầy ơi... đây là mẹ cháu..." Mai nói, giọng cô bé run rẩy.
Duy giật mình, vội vàng cất tấm ảnh đi. Nhưng đã quá muộn.
"Thầy... thầy biết mẹ cháu à?" Mai hỏi, đôi mắt cô bé rưng rưng.
Duy nhìn cô bé, đôi mắt anh đẫm lệ. Anh không thể giấu nữa. Anh kể cho Mai nghe toàn bộ câu chuyện. Anh kể về mối tình đầu, về sự lựa chọn sai lầm, về sự hối hận. Anh kể về việc anh đã tìm thấy cô bé, và đã âm thầm giúp đỡ cô bé.
Mai nghe anh kể, nước mắt cô bé lăn dài. Cô bé cảm thấy một sự giận dữ, một sự đau khổ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô bé cũng cảm thấy một sự yêu thương. Cô bé đã có một người cha, một người cha đã tìm lại cô bé, một người cha đã âm thầm giúp đỡ cô bé.
"Tại sao cha không nói cho con biết sớm hơn?" Mai hỏi, giọng cô bé nghẹn lại.
"Cha sợ... cha sợ con sẽ ghét cha," Duy nức nở.
Mai nhìn anh, đôi mắt cô bé ướt lệ. Cô bé ôm lấy anh. "Không, con không ghét cha. Con yêu cha."
Hai cha con ôm nhau, nước mắt lăn dài. Sau hai mươi năm xa cách, họ đã đoàn tụ. Họ không cần lời giải thích nào nữa, họ chỉ cần được ở bên nhau.
Duy vẫn sống ở làng, vẫn điều hành trung tâm công nghệ. Anh không còn là CEO quyền lực nữa, anh là một người thầy, một người cha. Anh dành thời gian bên Mai, kể cho cô bé nghe về những kỷ niệm của anh và Lan. Anh bù đắp cho những năm tháng xa cách, bằng tình yêu thương và sự quan tâm.
Mai vẫn tiếp tục công việc của mình. Cô bé vẫn là một lập trình viên giỏi, nhưng giờ đây, cô bé đã có một gia đình. Cô bé đã có một người cha, một người cha luôn ở bên cô bé, một người cha luôn yêu thương cô bé.
Một buổi chiều, Duy và Mai ngồi trên hiên nhà, nhìn ra cánh đồng lúa. Duy nói, "Mai, con có hạnh phúc không?"
Mai mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ. "Con hạnh phúc lắm cha. Cha đã cho con một cuộc sống mới."
Duy nhìn cô bé, đôi mắt anh tràn đầy niềm tự hào. Anh biết, anh đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Hạnh phúc không phải là sự giàu sang, không phải là quyền lực. Hạnh phúc là được ở bên con gái, được nhìn thấy con trưởng thành, được yêu thương và được yêu thương. Anh biết, anh đã mất đi hai mươi năm, nhưng anh sẽ dùng phần còn lại của cuộc đời để bù đắp cho con. Và đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời anh.
Comments
Post a Comment