Min menu

Pages

Chàng trai giúp đỡ bạn hết lòng nhưng bị nói x-ấu, anh đã có cách x-ử l-ý khiến người kia ch-oáng v-áng...


Bóng chiều đổ dài trên con đường lát gạch, nhuộm vàng cả khung cửa sổ căn hộ nhỏ của Khoa. Tiếng nhạc jazz du dương phát ra từ chiếc loa cũ, hòa cùng mùi cà phê phảng phất, tạo nên một không gian bình yên mà Khoa luôn trân trọng. Khoa là một chàng trai trầm tính, sống nội tâm và luôn tin vào sự tử tế của con người. Cậu làm việc trong lĩnh vực thiết kế đồ họa, với mức thu nhập đủ để cậu sống một cuộc sống thoải mái, không quá dư dả nhưng cũng chẳng thiếu thốn.

Cuộc sống của Khoa cứ thế trôi đi êm đềm, cho đến một ngày, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra. Nam, một người bạn cũ thời đại học, đột ngột liên lạc với Khoa. Nam là một chàng trai thông minh, lanh lợi, nhưng có phần hơi tự cao và thích thể hiện. Sau khi tốt nghiệp, Nam đã thử sức ở nhiều công việc khác nhau, nhưng dường như chẳng có việc nào suôn sẻ.

“Khoa à, mày có rảnh không? Tao muốn gặp mày nói chuyện chút,” giọng Nam qua điện thoại nghe có vẻ mệt mỏi.

Khoa đồng ý. Họ gặp nhau ở một quán cà phê quen thuộc. Nam trông phờ phạc, đôi mắt trũng sâu, quần áo có vẻ đã cũ kỹ.

“Tao… tao vừa bị mất việc rồi mày ạ,” Nam nói, giọng anh ấy đầy sự chán nản. “Giờ tao không biết phải đi đâu, về đâu. Tiền thuê nhà cũng không có để đóng.”

Khoa nhìn Nam, lòng cậu ấy dấy lên sự thương cảm. Khoa nhớ lại những kỷ niệm thời đại học, những ngày tháng hai đứa cùng nhau học tập, cùng nhau vượt qua khó khăn. Dù có lúc Nam hơi kiêu ngạo, nhưng Khoa vẫn coi Nam là bạn.

“Vậy mày tính sao?” Khoa hỏi, giọng cậu ấy nhẹ nhàng.

Nam thở dài. “Tao cũng không biết nữa. Chắc tao phải về quê thôi. Nhưng mà… tao không muốn về. Tao muốn ở lại thành phố tìm cơ hội mới.”

Khoa im lặng một lúc, rồi cậu ấy nhìn Nam, ánh mắt cậu ấy đầy sự chân thành. “Nếu mày không ngại, mày có thể ở nhờ nhà tao một thời gian. Tao có một phòng trống, mày cứ ở đó đi. Không cần phải trả tiền phòng đâu.”

Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ấy đầy sự ngạc nhiên, rồi chuyển sang vui mừng. “Thật sao mày? Mày tốt bụng quá! Tao không biết phải cảm ơn mày thế nào nữa.”

Khoa mỉm cười. “Bạn bè với nhau mà. Có gì đâu. Mày cứ yên tâm ở đây, rồi tìm việc mới. Có gì khó khăn thì cứ nói với tao.”

Nam chuyển đến ở cùng Khoa. Khoa luôn cố gắng tạo mọi điều kiện tốt nhất cho Nam. Cậu không lấy tiền phòng, còn chia sẻ đồ ăn, sinh hoạt với Nam. Mỗi khi đi chợ, Khoa đều mua thêm đồ ăn cho Nam. Mỗi bữa ăn, cậu đều hỏi Nam thích ăn gì, rồi tự tay nấu nướng. Khoa nghĩ rằng, Nam đang gặp khó khăn, nên cậu muốn giúp đỡ Nam hết sức mình.

Khoa cũng luôn động viên Nam tìm việc. Cậu chia sẻ những thông tin tuyển dụng mà cậu biết, hướng dẫn Nam cách viết CV, cách phỏng vấn. Khoa tin rằng, Nam là người có năng lực, chỉ cần có cơ hội, Nam sẽ thành công.

Khoa cũng thường xuyên chia sẻ những công việc nhà với Nam. “Nam này, mày giúp tao rửa bát nhé. Để tao nấu cơm,” Khoa nói, giọng cậu ấy rất tự nhiên. Hay: “Nam, mày phơi quần áo giúp tao nhé. Tao đang bận làm việc.” Khoa nghĩ rằng, đó là những việc nhỏ nhặt, và việc chia sẻ công việc nhà là điều bình thường khi sống chung. Cậu muốn Nam cảm thấy thoải mái, tự nhiên như ở nhà mình.

Nam ban đầu cũng tỏ ra biết ơn, cũng phụ giúp Khoa một vài việc nhà. Nhưng rồi, dần dần, Nam bắt đầu tỏ ra khó chịu. Anh ấy ít khi chủ động làm việc nhà, và thường viện cớ bận rộn để từ chối Khoa. Khoa cũng không để ý nhiều. Cậu nghĩ rằng, Nam đang stress vì chuyện mất việc, nên cậu ấy thông cảm.

Thời gian cứ thế trôi đi. Nam vẫn chưa tìm được việc làm. Khoa vẫn kiên nhẫn giúp đỡ Nam, vẫn chia sẻ mọi thứ với Nam. Khoa tin rằng, rồi một ngày, Nam sẽ tìm được công việc ưng ý, và sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.


Tuy nhiên, Khoa không hề biết rằng, sau lưng cậu, Nam lại có những suy nghĩ và lời nói hoàn toàn khác.

Một buổi chiều, khi Khoa đang làm việc ở công ty, cậu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai người đồng nghiệp. Họ đang nói chuyện về Nam.

“Mày có nghe chuyện thằng Nam không? Nó ở nhờ nhà thằng Khoa đấy,” một người nói, giọng hắn đầy vẻ châm chọc.

“Ừ, tao nghe rồi. Mà mày biết nó nói gì về thằng Khoa không? Nó kể với con Lan rằng ‘Nó ở chung để bóc lột, bắt tao làm việc nhà, coi thường tao nghèo’,” người kia đáp, giọng hắn đầy vẻ khinh bỉ.

Tim Khoa như ngừng đập. Cậu sững sờ. Cậu không thể tin vào tai mình. Nam, người bạn mà cậu đã hết lòng giúp đỡ, lại có thể nói những lời như vậy sau lưng cậu sao?

Khoa cảm thấy một cảm giác đau đớn, tức giận trào dâng trong lòng. Cậu đứng đó, như một bức tượng, không thể nhúc nhích. Mọi thứ xung quanh cậu dường như quay cuồng.

Lời nói của Nam như những nhát dao đâm thẳng vào tim Khoa. Cậu không thể tin được Nam lại có thể bạc bẽo đến vậy. Cậu đã hết lòng giúp đỡ Nam, đã chia sẻ mọi thứ với Nam, vậy mà Nam lại nói cậu “bóc lột”, “coi thường” Nam sao?

Khoa cảm thấy mình bị phản bội, bị tổn thương sâu sắc. Niềm tin của cậu vào tình bạn, vào sự tử tế của con người bỗng chốc tan vỡ.

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ quay về bàn làm việc. Khuôn mặt cậu tái mét, đôi mắt cậu đờ đẫn.

Suốt buổi chiều hôm đó, Khoa không thể tập trung vào công việc. Những lời nói của Nam cứ văng vẳng bên tai cậu. Khoa nhớ lại những ngày tháng cậu đã hết lòng giúp đỡ Nam, nhớ lại những bữa ăn cậu tự tay nấu cho Nam, nhớ lại những lời động viên mà cậu đã dành cho Nam. Giờ đây, tất cả đều trở thành những lời dối trá, những sự lừa lọc.

Khoa cảm thấy mình như một kẻ ngốc, một kẻ đã đặt niềm tin sai chỗ. Cậu hận Nam, hận sự mù quáng của chính mình.

Tối hôm đó, Khoa về nhà. Nam đang ngồi xem tivi, vẻ mặt anh ấy rất thoải mái. Anh ấy không hề biết rằng, Khoa đã biết sự thật.

Khoa nhìn Nam, ánh mắt cậu ấy không còn sự ấm áp như xưa nữa, mà thay vào đó là một sự trống rỗng, một nỗi thất vọng vô bờ bến. Khoa không nói một lời nào. Cậu lặng lẽ bước vào phòng, và bắt đầu dọn đồ của Nam ra khỏi nhà.

Khoa không muốn nói chuyện với Nam. Cậu không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào từ Nam. Cậu biết, tất cả những lời giải thích đó đều là dối trá. Cậu không muốn nhìn mặt Nam nữa.

Nam nhìn Khoa, ánh mắt anh ấy thoáng chút ngạc nhiên, rồi chuyển sang khó hiểu. “Khoa à, mày làm gì vậy?”

Khoa vẫn im lặng, tiếp tục dọn đồ. Cậu xếp quần áo của Nam vào vali, xếp những vật dụng cá nhân của Nam vào túi. Mỗi lần cầm một món đồ của Nam, Khoa lại cảm thấy lòng mình đau nhói.

Nam đứng dậy, đi đến bên Khoa. “Khoa à, mày có chuyện gì vậy? Sao mày lại dọn đồ của tao?”

Khoa dừng tay, cậu ấy quay lại nhìn Nam. Ánh mắt cậu ấy lạnh lùng, không một chút cảm xúc.


“Mày đi đi,” Khoa nói, giọng cậu ấy trầm và dứt khoát.

Nam sững sờ. “Mày nói gì vậy? Sao mày lại đuổi tao đi?”

“Mày tự biết,” Khoa nói, giọng cậu ấy vẫn lạnh lùng. “Tao không muốn nhìn thấy mày nữa. Mày đi đi.”

Nam nhìn Khoa, ánh mắt anh ấy bỗng trở nên hoảng hốt. Anh ấy nhận ra rằng, Khoa đã biết sự thật.

“Khoa à, mày nghe ai nói gì không? Mày đừng tin họ. Đó là những lời bịa đặt,” Nam lắp bắp, giọng anh ấy khẽ run.

Khoa cười khẩy. Nụ cười của cậu ấy đầy sự khinh bỉ. “Mày nghĩ tao ngu đến mức đó sao? Mày nghĩ mày có thể lừa dối tao mãi được sao?”

Nam cúi gằm mặt xuống. Anh ấy không nói gì nữa. Anh ấy biết, mọi chuyện đã vỡ lở.

Khoa tiếp tục dọn đồ của Nam. Cậu ấy không nói thêm bất cứ lời nào. Cậu ấy chỉ muốn Nam biến khỏi cuộc đời mình càng nhanh càng tốt.

Nam đứng đó, nhìn Khoa dọn đồ của mình. Anh ấy cảm thấy xấu hổ, nhục nhã vô cùng. Anh ấy biết, mình đã mất đi một người bạn tốt, một người đã hết lòng giúp đỡ mình.

Cuối cùng, Khoa dọn xong đồ của Nam. Cậu ấy xách vali của Nam ra cửa, và đặt xuống đất.

“Mày đi đi,” Khoa lặp lại, giọng cậu ấy vẫn lạnh lùng.

Nam không nói gì. Anh ấy xách vali lên, và bước ra khỏi cửa. Khoa đứng đó, nhìn bóng lưng Nam khuất dần trong màn đêm.

Sau khi Nam rời đi, Khoa cảm thấy một sự trống rỗng lớn trong lòng. Cậu ấy không còn cảm thấy tức giận nữa, mà thay vào đó là một nỗi buồn sâu sắc. Cậu ấy buồn vì mất đi một người bạn, buồn vì niềm tin bị phản bội.

Khoa ngồi xuống ghế sofa, nhìn căn phòng trống trải. Cậu ấy nhớ lại những ngày tháng Nam ở đây, nhớ lại những câu chuyện mà hai người đã chia sẻ. Giờ đây, tất cả đều trở thành những kỷ niệm buồn.

Khoa quyết định sẽ không bao giờ tin tưởng ai một cách dễ dàng nữa. Cậu ấy trở nên cẩn trọng hơn trong mọi mối quan hệ. Cậu ấy học cách bảo vệ bản thân mình, học cách không để mình bị tổn thương nữa.

Khoa vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ. Cậu ấy dành nhiều thời gian hơn cho bản thân, cho những sở thích cá nhân. Cậu ấy học cách yêu thương bản thân mình hơn.

Cuộc sống của Khoa tuy không còn những người bạn thân thiết như Nam, nhưng cậu ấy cảm thấy bình yên hơn, thanh thản hơn rất nhiều. Cậu ấy không còn phải sống trong sự dối trá, không còn phải lo lắng về những lời nói sau lưng nữa.

Khoa nhận ra rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ. Sẽ có những lúc chúng ta phải đối mặt với những khó khăn, những thử thách. Sẽ có những lúc chúng ta bị phản bội, bị tổn thương. Nhưng quan trọng là chúng ta phải biết cách vượt qua, biết cách chấp nhận, và biết cách tìm thấy hạnh phúc trong những điều giản dị nhất.

Và cậu ấy tin rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu sóng gió, thì chỉ cần cậu sống thật với chính mình, tin vào giá trị của bản thân, và luôn giữ lấy sự tử tế, thì hạnh phúc sẽ luôn ở đó, chờ đợi cậu.
Nhiều năm sau đó, Khoa vẫn sống trong căn hộ nhỏ của mình. Cậu ấy đã có một cuộc sống ổn định, thành công trong công việc. Khoa vẫn giữ lối sống trầm tính, nhưng cậu ấy đã mở lòng hơn với những người xung quanh.

Cậu ấy có thêm những người bạn mới, những người bạn chân thành, đáng tin cậy. Khoa không còn nhắc đến Nam nữa. Anh ấy như một vết sẹo mờ trong ký ức của Khoa, một lời nhắc nhở về bài học đắt giá mà Khoa đã học được.

Khoa vẫn thường xuyên giúp đỡ những người khó khăn. Cậu ấy tin rằng, sự tử tế vẫn luôn hiện hữu trong cuộc sống, dù có lúc bị che lấp bởi những điều xấu xa.

Và cậu ấy tin rằng, câu chuyện về niềm tin bị phản bội sẽ được truyền lại cho các thế hệ sau, như một lời nhắc nhở về sự cẩn trọng, về giá trị của sự chân thành, và về ý nghĩa thực sự của tình bạn.