Min menu

Pages

Bị l-ấn đất 1 mét, anh trai đòi k-iện nhưng hành động của ông Duy khiến tất cả phải ch-ết l-ặng...


Sáng đầu đông, cái lạnh se sắt của đất trời len lỏi vào từng ngõ ngách, nhưng không khí ở nhà ông Duy lại nóng hầm hập. Ông Duy, một người đàn ông hiền lành, chất phác, cả đời gắn bó với mảnh vườn nhỏ và ngôi nhà mái ngói cũ kỹ, đang đứng lặng nhìn sang nhà hàng xóm. Ngôi nhà của ông bà Thắng, vốn đã chật chội, nay lại đang được cơi nới thêm một gian bếp nhỏ. Mùi vôi vữa, tiếng búa đập chát chúa vang lên, xen lẫn tiếng nói cười của thợ xây.

Ông Duy vốn là người không chấp nhặt, luôn giữ hòa khí với làng xóm. Nhưng cái gian bếp nhỏ kia, ông nhìn bằng con mắt nhà nông quen với từng tấc đất, thì thấy có điều gì đó không ổn. Nó dường như đã lấn sang phần đất nhà ông. Ông bước ra vườn, lấy sợi dây thừng và thước đo, cẩn thận vạch lại ranh giới. Con số hiện ra khiến ông sững sờ: gian bếp mới đã lấn sang phần đất nhà ông đúng 1 mét. Một mét đất! Đối với ông, đó không chỉ là một con số, mà là cả một khoảng không gian quý giá, là mồ hôi nước mắt của bao thế hệ.

Lòng ông Duy dấy lên một cảm giác bị xâm phạm, bị coi thường. Miếng đất này là của cha ông để lại, là nơi ông đã gắn bó cả cuộc đời. Sao họ lại có thể ngang nhiên lấn chiếm như vậy? Ông định bụng sẽ sang nói chuyện phải trái với ông bà Thắng, nhưng rồi lại chần chừ. Ông biết, ông bà Thắng là người nghèo, cuộc sống chật vật, có lẽ vì quá túng quẫn nên mới làm liều.

Chiều hôm đó, khi đang ngồi uống trà ngoài hiên, ông Duy thấy người anh trai mình, ông Kiên, từ thành phố về thăm. Ông Kiên là người nóng tính, bộc trực, làm kinh doanh ở thành phố, luôn coi trọng sự rõ ràng và rành mạch trong mọi chuyện.

“Anh Kiên, chú xem cái này,” ông Duy nói, giọng ông ấy đầy vẻ bực dọc. “Nhà ông bà Thắng xây gian bếp lấn sang đất nhà mình đúng một mét đấy.”

Ông Kiên lập tức đứng dậy, khuôn mặt ông ấy biến sắc. Ông ấy đi ra vườn, đo đạc lại một lần nữa. Con số hiện ra vẫn vậy. Ông Kiên đập mạnh thước xuống đất, tức giận. “Cái lũ người này! Dám ngang nhiên lấn chiếm đất đai của nhà mình sao? Không thể chấp nhận được!”

Ông Kiên quay sang ông Duy, ánh mắt ông ấy đầy vẻ kiên quyết. “Không được! Phải làm cho ra nhẽ! Chúng ta phải kiện, buộc họ phải phá dỡ ngay lập tức! Không thể để bọn họ lấn tới như vậy được!”

Ông Duy nghe anh trai nói, lòng ông ấy cũng nóng như lửa đốt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông vẫn muốn giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp. Ông không muốn vì một mét đất mà tình nghĩa xóm giềng bị rạn nứt. Ông nhìn sang căn nhà lụp xụp của ông bà Thắng, nhìn những đứa con nheo nhóc của họ đang chơi đùa trong sân. Ông hiểu sự khốn khó của họ.

“Thôi anh à, hay là mình nói chuyện nhẹ nhàng với họ trước đã. Dù sao họ cũng là hàng xóm nghèo…”

“Nghèo cái gì mà nghèo!” Ông Kiên gắt gỏng. “Nghèo thì phải biết điều chứ! Đất của mình thì mình phải giữ chứ! Em cứ để anh lo. Anh sẽ làm cho ra nhẽ!”


Sáng hôm sau, khi ông Kiên đang định bụng sang nhà ông bà Thắng để nói chuyện, thì bất ngờ, có tiếng gõ cửa. Ông bà Thắng đứng trước cổng, khuôn mặt họ đầy vẻ ái ngại và lo lắng.

“Chào ông Duy, chào ông Kiên,” ông Thắng nói, giọng ông ấy khẽ run. “Chúng tôi… chúng tôi đến xin lỗi hai ông. Thật sự chúng tôi sơ suất quá. Thợ xây họ đo nhầm, nên cái gian bếp mới bị lấn sang đất nhà ông Duy một mét.”

Bà Thắng tiếp lời, ánh mắt bà ấy đầy sự hối lỗi. “Chúng tôi thật sự xin lỗi. Chúng tôi không hề cố ý. Chúng tôi… chúng tôi sẽ cho thợ phá đi, xây lại đúng vị trí. Mong hai ông thông cảm.”

Ông Kiên nghe xong, khuôn mặt ông ấy dịu lại một chút. Ông định nói gì đó, nhưng ông Duy đã lên tiếng trước.

Ông Duy nhìn ông bà Thắng, nở một nụ cười hiền lành. “Thôi, không sao đâu ông bà. Chuyện nhỏ mà. Ai cũng có lúc sơ suất. Họ nghèo, mình hơn vài mét đâu có chết ai. Chúng ta là hàng xóm láng giềng, sau này còn phải nhìn mặt nhau dài dài. Cứ để vậy đi, không cần phải phá đi làm gì cho tốn kém.”

Ông bà Thắng ngạc nhiên nhìn ông Duy. Họ không ngờ ông lại dễ tính đến vậy. Ông Kiên cũng ngạc nhiên, nhưng rồi ông ấy cũng mỉm cười, gật đầu đồng ý.

“Thật sự cảm ơn ông Duy, ông Kiên rất nhiều,” ông Thắng nói, ánh mắt ông ấy đầy sự biết ơn. “Chúng tôi không biết nói gì hơn. Sau này có gì cần giúp đỡ, hai ông cứ nói với chúng tôi.”

Từ hôm đó, mối quan hệ giữa gia đình ông Duy và gia đình ông Thắng trở nên thân thiết hơn. Họ thường xuyên qua lại, hỏi thăm nhau, chia sẻ những câu chuyện trong cuộc sống. Cái gian bếp lấn đất không còn là một vấn đề nữa, mà nó trở thành một minh chứng cho tấm lòng bao dung, rộng lượng của ông Duy.

Nhiều năm trôi qua, cuộc sống của gia đình ông Duy vẫn bình dị như vậy. Con trai ông, tên Nam, lớn lên trong sự dạy dỗ tận tình của cha mẹ. Nam là một chàng trai thông minh, hiền lành, và luôn mang trong mình những hoài bão lớn. Sau khi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi, Nam quyết định lên thành phố lập nghiệp.

Ông Duy và vợ ông tiễn Nam ra đi, lòng ông ấy vừa tự hào, vừa lo lắng. Ông biết, cuộc sống ở thành phố không hề dễ dàng. Nhưng ông tin vào con trai mình.


Và rồi, may mắn mỉm cười với Nam. Sau bao cố gắng, anh được nhận vào làm việc ở một công ty lớn về công nghệ thông tin. Nam vui mừng báo tin về cho cha mẹ. Ông Duy và vợ ông vui mừng khôn xiết. Ông tin rằng, con trai mình sẽ có một tương lai tươi sáng.

Tại công ty, Nam làm việc chăm chỉ, thể hiện được năng lực của mình. Anh được đồng nghiệp yêu quý, được sếp tin tưởng. Và rồi, anh bất ngờ được gặp giám đốc công ty, một người phụ nữ trẻ tuổi, tài năng và xinh đẹp. Cô ấy tên là Hương.

Hương là một người phụ nữ quyền lực, có tiếng nói trong giới kinh doanh. Nam ít có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với cô. Anh chỉ biết rằng cô là một người phụ nữ rất tài giỏi, đã gây dựng nên một sự nghiệp đồ sộ từ hai bàn tay trắng.

Một ngày nọ, trong một buổi họp quan trọng, Nam trình bày một ý tưởng mới. Anh nói về quê hương mình, về những khó khăn của người dân lao động, và về mong muốn của anh ấy muốn đóng góp để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Hương ngồi đó, lắng nghe Nam nói, ánh mắt cô ấy đầy sự suy tư.

Cuối buổi họp, Hương gọi Nam lại. “Nam, cô có thể nói chuyện riêng với cậu một lát không?”

Nam hơi bất ngờ, nhưng anh ấy vẫn gật đầu. Anh đi theo Hương vào phòng làm việc của cô.

“Cậu là Nam, con trai của ông Duy ở làng X, đúng không?” Hương hỏi, giọng cô ấy khẽ run.

Nam ngạc nhiên. “Dạ, đúng vậy thưa giám đốc. Sao giám đốc biết ạ?”

Hương mỉm cười, ánh mắt cô ấy chợt long lanh. “Cậu không ngờ đâu, tôi là con gái của ông bà Thắng, hàng xóm cũ của gia đình cậu.”

Nam sững sờ. Anh không thể tin vào những gì mình đang nghe. Cô giám đốc quyền lực này lại chính là con gái của ông bà Thắng, hàng xóm cũ của gia đình anh?

Hương nhìn Nam, ánh mắt cô ấy đầy sự xúc động. “Tôi đã nghe cha mẹ tôi kể rất nhiều về ông Duy. Cha tôi thường kể về chuyện ông Duy đã ‘nhường đất cứu nhà’ như thế nào. Ông ấy bảo, ngày xưa, khi gia đình tôi xây gian bếp nhỏ bị lấn sang đất nhà cậu một mét, cha mẹ tôi đã rất lo lắng. Sợ ông Duy sẽ kiện, sẽ làm khó. Nhưng ông Duy đã không làm vậy. Ông ấy đã bao dung, đã bỏ qua cho gia đình tôi. Ông ấy còn nói: ‘Họ nghèo, mình hơn vài mét đâu có chết ai’.”

Nam nghe Hương kể, lòng anh ấy trào dâng một cảm xúc khó tả. Anh nhớ lại câu chuyện đó, nhớ lại tấm lòng bao dung của cha mình. Anh cảm thấy tự hào về cha.

Hương tiếp tục nói, giọng cô ấy nghẹn ngào. “Nhờ có tấm lòng rộng lượng của ông Duy mà gia đình tôi mới có thể xây được gian bếp nhỏ đó, mới có chỗ cho chúng tôi sinh sống. Sau này, cha mẹ tôi luôn kể về ông Duy với lòng biết ơn sâu sắc. Họ luôn dạy chúng tôi phải sống biết ơn, phải sống có tình nghĩa.”

Hương nhìn thẳng vào mắt Nam, ánh mắt cô ấy đầy sự ngưỡng mộ. “Tôi đã luôn ngưỡng mộ tấm lòng của ông Duy. Và giờ đây, khi gặp cậu, tôi càng cảm thấy quý trọng hơn. Cậu giống hệt cha mình, Nam ạ.”

Nam không nói gì. Anh chỉ nhìn Hương, ánh mắt anh ấy cũng đầy sự xúc động. Anh không ngờ, câu chuyện về một mét đất năm xưa lại có thể ảnh hưởng đến cuộc đời anh như vậy.

Sau hôm đó, Nam và Hương thường xuyên nói chuyện với nhau hơn. Họ chia sẻ những câu chuyện về gia đình, về cuộc sống. Hương kể cho Nam nghe về những khó khăn mà cô đã trải qua để gây dựng nên công ty. Nam kể cho Hương nghe về những ước mơ, hoài bão của anh.

Họ tìm thấy ở nhau sự đồng điệu trong tâm hồn, sự thấu hiểu và sẻ chia. Tình cảm giữa họ nảy nở một cách tự nhiên, nhẹ nhàng. Nam cảm thấy ở bên Hương, anh ấy được là chính mình, được chia sẻ mọi thứ mà không cần phải che giấu. Hương thì tìm thấy ở Nam một sự chân thành, một tấm lòng lương thiện mà cô luôn tìm kiếm.

Vài tháng sau, Nam quyết định ngỏ lời với Hương. Anh ấy không cầu kỳ, không hoa mỹ. Anh ấy chỉ đơn giản nói ra những lời thật lòng từ trái tim mình.

“Hương, anh yêu em. Anh muốn được ở bên em, được cùng em xây dựng một tương lai. Anh muốn được cùng em sống với những giá trị mà cha mẹ chúng ta đã dạy.”

Hương nhìn Nam, ánh mắt cô ấy long lanh. Cô ấy không ngần ngại gật đầu. Cô ấy ôm chặt lấy Nam, nước mắt cô ấy lăn dài. Nước mắt của hạnh phúc, nước mắt của sự xúc động.

Đám cưới của Nam và Hương được tổ chức trong sự chúc phúc của hai bên gia đình. Ông Duy và ông bà Thắng ngồi cạnh nhau, ánh mắt họ đầy niềm vui và sự mãn nguyện. Họ không ngờ, một mét đất năm xưa lại có thể se duyên cho con cái của họ.

Ông Duy nhìn con trai mình trong bộ vest lịch lãm, nhìn con dâu mình xinh đẹp trong chiếc váy cưới trắng tinh, lòng ông ấy tràn ngập niềm hạnh phúc. Ông nhớ lại câu nói của mình năm xưa: “Họ nghèo, mình hơn vài mét đâu có chết ai.” Giờ đây, ông mới thấm thía hết ý nghĩa của câu nói đó. Chính tấm lòng bao dung của ông đã mang lại hạnh phúc cho con trai mình, đã vun đắp nên một mối quan hệ bền chặt giữa hai gia đình.

Ông Kiên, anh trai ông Duy, cũng về dự đám cưới. Ông ấy nhìn ông Duy, nở một nụ cười mãn nguyện. “Chú Duy, chú thấy chưa? Chú làm đúng rồi đó. Ngày xưa anh còn nóng tính, cứ đòi kiện. Giờ thì anh thấy, tình nghĩa mới là quan trọng nhất.”

Ông Duy mỉm cười. “Đúng vậy anh à. Cuộc đời này, có những thứ không thể mua được bằng tiền, bằng đất đai. Đó là tình người, là sự bao dung, là lòng biết ơn.”

Nam và Hương sống hạnh phúc bên nhau. Họ cùng nhau xây dựng sự nghiệp, cùng nhau vun đắp tổ ấm. Họ thường xuyên về thăm cha mẹ, thăm lại căn nhà cũ, nơi đã chứng kiến câu chuyện về một mét đất và tấm lòng rộng lượng.

Nam vẫn thường xuyên nghĩ về cha mình, về tấm lòng bao dung của ông. Anh luôn nhắc nhở bản thân phải sống như cha, sống với tấm lòng rộng mở, biết đặt tình nghĩa lên trên vật chất. Anh luôn trân trọng Hương, trân trọng gia đình, và trân trọng những giá trị mà anh đã học được.

Hương cũng vậy. Cô ấy luôn ngưỡng mộ ông Duy, coi ông như một người cha thứ hai. Cô ấy luôn nhắc nhở bản thân phải sống biết ơn, biết sẻ chia. Cô ấy luôn yêu thương Nam, bởi vì anh ấy mang trong mình những phẩm chất tốt đẹp của người cha.

Cuộc đời này, không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Sẽ có những lúc chúng ta phải đối mặt với những hiểu lầm, những mâu thuẫn. Nhưng quan trọng là chúng ta biết cách ứng xử, biết cách vượt qua. Bởi vì, chỉ khi đó, chúng ta mới có thể tìm thấy được hạnh phúc thực sự, một hạnh phúc được xây dựng trên nền tảng của tình người và sự bao dung.